Lãnh đạo Ban tổ chức Trung ương đến Giang Hoài, không có bất cứ đe dọa nào.

Khi Trương Nhất Phàm nhận được thông báo, cũng có chút không ngờ.

Mọi người đều có cùng một suy nghĩ, trong lòng của nhiều người cho rằng Chủ tịch tỉnh Trương cùng đã ra tay. Sợ rằng bí thư Lục phải chịu một cú đánh lớn.

Chu Nhất Lai là một người trong số đó, là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, lúc gã quyết định dựa dẫm vào Trương Nhất Phàm, gã đã sớm làm công tác chuẩn bị tư tưởng. Hơn nữa gã cũng đang chờ mong, không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải làm cho đối thủ thất điên bát đảo, không chốn dung thân.

Nếu không như con rết, chết mà không cứng, nó sẽ phản kích có thể gây chết người.

Lục Chính Ông đang ở sân bay, ông ta hẳn không cần phải trở về.

Đương nhiên, người đến sân bay nghênh đón, không thể nào là một mình ông ta.

Mười ba ủy viên thường vụ đã có 9 người đến.

Trương Nhất Phàm xuất hiện, khiến ánh mắt của Âu Dương Tam Hào trở nên vô cùng oán hận.

Lúc này, hắn còn có thể bày ra bộ dáng đường hoàng như vậy, cố làm ra vẻ! Trong lòng Âu Dương Tam Hào nguyền rủa nói.

Lý Hồng mặc một bộ vest màu trắng, sự nghiêm túc của cô hiện rõ lên trên mặt.

Trong đội ngũ của ủy ban kỷ luật, cái vẻ mặt này của Lý Hồng đã trở thành đại biểu cho nhân viên trong ủy ban kỷ luật. Bí thư Bàng đi tới, nói nhỏ:

- Bí thư Lục!

Lục Chính Ông gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ. Giờ khắc này, trong lòng ông ta chỉ có một câu: “Cho dù có chết, cũng phải chết như một anh hùng!”

Vì thể ông ta ưỡn ngực, đứng ở vị trí đầu tiên, vị trí dễ nhìn thấy nhất.

Chu Nhất Lai theo bản năng mà lui một bước, nhích lại gần người đứng ở vị trí thứ 2 chủ tịch Trương.

Động tác nhỏ này, rất nhiều người nhìn thấy.

Bí thư Bàng mặt nghiêm túc, môi mím chặt, nhưng sắc mặt của ông ta lại có rất nhiều người nhìn ra được có một loại lo lắng nói không nên lời. Quả là một đồng chí lão thành rất giữ nguyên tắc, Mắt thấy Giang Hoài xảy ra chuyện, ông ta có thể không lo lắng sao?

Kỳ thực trong lúc này, Trương Nhất Phàm mới là người buồn bực nhất, nửa giờ qua đi, Trương Tuyết Phong không nhận được điện thoại bên kia, phỏng chừng đã có chuyện xảy ra. Không ngờ tại cái thời điểm mấu chốt này, lãnh đạo Trung ương lại xuống đây, bọn họ tới đây làm gì?

Hay là có người tiết lộ thông tin, thông báo việc này cho Chính phủ?

Cho dù tình hình như thế nào, Lục Chính Ông hẳn là hận chết Trương Nhất Phàm, hơn nữa trừ Lục Chính Ông ra, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng như vậy, trừ Trương Nhất Phàm ra thì còn ai dám chọc tới ổ ong vò vẽ này nữa?

Lúc này Lục Chính Ông ngược lại rất bình tĩnh, điềm đạm như vậy, không vội vàng gấp gáp. Trong thời điểm khẩn cấp nhất, biểu hiện ra khí thế hiên ngang. Ông ta quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm:

- Lần này có mấy vị đồng chí xuống?

Một câu nói dường như rất nhẹ nhàng, nhưng lại có hàm ý vô cùng sâu xa.

Trương Nhất Phàm cũng là sau khi nhận được thông báo, liền lập tức tới sân bay nghênh đón.

Hắn biết Lục Chính Ông hiểu lầm mình rất sâu sắc, cũng không giải thích.

- Là Trưởng ban thư ký Chính phủ và Phó trưởng ban tổ chức cán bộ!

Trưởng ban thư ký Chính phủ chính là người nhà của Lục Chính Ông, Phó trưởng ban tổ chức có quan hệ khá tốt với Lục Chính Ông, lúc nghe thấy là hai người họ, Lục Chính Ông liền ngẩn người, sao lại là họ?

Chẳng lẽ mình lại trách nhầm hắn?

Nếu như Trương Nhất Phàm báo việc này với Trung Ương, như vậy người xuống đây tuyệt đối không phải là bọn họ, trong lòng Lục Chính Ông nhất thời nghĩ không thông. Nếu cấp trên phái hai người này xuống xử lý chuyện của Giang Hoài, tuyệt đối sẽ không phái người nhà của ông ta tới, chẳng lẽ lại là tình cờ?

Trong lúc hắn đang suy nghĩ mà vẫn không có lời giải đáp, lối ra chuyên dụng ở sân bay xuất hiện một đám người. Trưởng ban thư ký Chính phủ và Phó trưởng ban vừa nói vừa cười, đi ra trong đám người đó.

Lục Chính Ông lập tức dẫn đầu nghênh đón, hai vị lãnh đạo cùng mọi người bắt tay, miệng luôn mỉm cười.

Sao lại như vậy? Chẳng lẽ không phải xuống đây để điều tra Lục Chính Ông sao? Có người thất vọng trong lòng. Âu Dương Tam Hào nhìn thấy không khí này, lo âu trong lòng lập tức tiêu tán, tinh thần hăng hái trở lại.

Trưởng ban thư ký Giả phất phất tay.

- Mọi người đừng khách khí, về tỉnh ủy trước đã!

Nhìn thấy mọi người lần lượt lên xe, Chu Nhất Lai bị đóng băng tại chỗ, đây là cái việc gì vậy?

Mọi người trở lại tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Giả và Lục Chính Ông gặp riêng nhau, trong phòng làm việc của Lục Chính Ông, vẻ mặt của Trưởng ban thư ky nghiêm túc.

- Ông Lục, sao lại thế này, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy, người đứng đầu tỉnh ủy như ông có vấn đề rồi, bây giờ cấp trên phái tôi xuống để tìm hiểu tin tức, ông có cái gì cần nói không?

Lục Chính Ông nghĩ rất rõ ràng rồi, sự xuất hiện của Trưởng ban thư ký Giả, cho thấy Trung ương Đảng vẫn còn tin tưởng mình, nếu không sẽ không phái người nhà cuả ông ta đến. nếu trong thời gian Trưởng ban thư ký Giả ở lại Giang Hoài, mình lại xử lý không tốt vấn đề này, phiền phức phía sau sẽ ngày càng nhiều.

Trung ương làm như vậy, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho Lục Chính Ông một con đường sống, nếu như bản thân ông ta không thể lấp đầy lỗ thủng này, vậy thì không thể trách người khác được. Trong lòng Lục Chính Ông vừa rồi còn ấp ủ có phải là đã trách lầm Trương Nhất Phàm rồi không, xem ra Trương Nhất Phàm vẫn là tiết lộ chuyện này ra ngoài, căn bản là không để ý gì tới hình tượng của Giang Hoài, cũng không để ý tới mặt mũi lãnh đạo của Giang Hoài. Đáng giận, thực sự là đáng giận!

- Sự việc là như vậy, tôi không có gì để nói, nếu như phải trách phạt, tôi xin gánh chịu tất cả!

Lục Chính Ông đem chuyện đi châu Âu nói một lần, lông mày của Trưởng ban thư ký liền nhíu lại.

- Ông không nghĩ là do đồng chí Trương Nhất Phàm âm thầm thao túng tất cả sao? Kêu gọi người của Giang Hoài đối địch với ông?

- Tôi không nói như vậy, tôi chỉ là kể lại sự thật! không thể đoán được!

- Trong lời nói của ông rõ ràng là có ý tứ như vậy, ông Lục, chúng ta là quan hệ gì không cần phải nói nữa. Tôi trước không bàn về chuyện này nữa, có phải là đồng chí Trương Nhất Phàm đứng sau thao túng tất cả hay không, nhưng ít nhất có thể chứng minh được một điều, đó là người ta có thể lợi dụng người của ông để chống lại ông, đây nói rõ điều gì? Vấn đề này ông hãy suy nghĩ cẩn thận đi!

Đây xác thực là một vấn đề rất nghiêm trọng, đối thủ có thể lợi dụng người của anh để chống lại anh, chẳng lẽ không đáng để suy nghĩ lại?

Lục Chính Ông không nói gì.

Trưởng ban thư ký Giả nói:

- Đi thôi, đừng để những đồng chí khác đợi quá lâu!

Trong phòng hội nghị số 4 của tỉnh ủy, một mảnh yên lặng, lạnh ngắt như tờ!

Lục Chính Ông và Trưởng ban thư ký bước vào, hai người ngồi xuống.

Hai vị quan chức cấp cao từ Trung ương xuống, tạm thời chủ trì hội nghị này. Trưởng ban thư ký Giả nhìn mọi người, trực tiếp nói:

- Thời gian cấp bách, chúng ta không vòng vo nữa, có chuyện thì nói. Đang ngồi ở đây đều là những ủy viên thường vụ của tỉnh ủy, đều đến đông đủ chưa?

Mười ba ủy viên thường vụ, chỉ có mười một người tới, còn có Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Tư lênh quân sự chưa đến.

Phó bí thư Bàng nói:

- Ngoại trừ Trưởng ban thư ký ra, còn có đồng chí Lý Nguyên Triều không đến.

Trưởng ban thư ký Giả liếc Bí thư Bàng một cái, ánh mắt hơi cổ quái, Trương Nhất Phàm cũng không nói rõ được là gì.

Nhưng Bí thư Bàng lập tức rời đi ánh mắt, Trưởng ban thư ký Giả nói:

- Đồng chí Lục Chính Ông, mời ông báo cáo, những chuyện phát sinh trong chuyến đi châu Âu khảo sát này.

Lúc Lục Chính Ông đang muốn nói, Đằng Phi vội vàng chạy vào, nói thầm với Trương Nhất Phàm hai câu.

Nhìn thấy Đằng Phi tiến vào, ánh mắt của Trưởng ban thư ký và Phó trưởng ban tổ chức có một tia rất không hài lòng. Trong trường hợp này lại làm càn như vậy? trong lòng những người khác cũng có suy nghĩ, những không biểu lộ ra bất cứ cái gì.

Trương Nhất Phàm nghe xong, gật đầu, Đằng Phi lập tức lui ra ngoài.

Lục Chính Ông nói:

- Về chuyện Trưởng ban thư ký tỉnh ủy lén lút chạy trốn ở châu Âu, tôi là người đứng đầu Giang Hoài, trưởng đoàn khảo sát, không thể trốn tránh trách nhiệm. hơn nữa Trưởng ban thư ký tỉnh ủy là cán bộ do một tay tôi để cử và bồi dưỡng, vì vậy, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Phó bộ trưởng nói:

- Tin tức này những ủy viên khác có biết hay không?

Ông ta nhìn mọi người, ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng, nếu mọi người đã biết, tại sao không ai báo? Đương nhiên, trong lời nói này của ông ta, có ý thay Lục Chính Ông giải vây, mọi người cẩn thận nghiễn ngẫm một chút, tự nhiên sẽ hiểu.

Trương Nhất Phàm nói:

- Đồng chí Phó trưởng ban tổ chức, cho tôi nói hai câu!

Nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn lên tiếng, trên mặt Chu Nhất Lai hiện lên một tia mừng thầm, cuối cùng phải ném đá xuống giếng rồi, Chủ tịch Trương thật lợi hại, đánh rắn phải đánh vào đầu, luôn vào lúc mấu chốt.

Bí thư Bàng liếc nhìnTrương Nhất Phàm, lại cúi thấp đầu, không biểu hiện gì nhiều.

Những người khác trong lòng đương nhiên sẽ nghĩ, lần này Lục bí thư chết chắc rồi, Chủ tịch Trương nhất định sẽ cắn không tha cái đuôi của ông ta.

Phó trưởng ban tổ chức nói:

- Cậu nói đi!

Trương Nhất Phàm nói:

- Đầu tiên, tôi muốn đính chính một chút, Trưởng ban thư ký không phải lén lút chạy trốn, ông ta vì đột nhiên bị bệnh, cần phải lưu lại vài ngày, ông ta sẽ về nước!

Lời nói của Trương Nhất Phàm khiến mọi người bị kinh ngạc, khó hiểu, mê hoặc.

Lục Chính Ông cũng không nhìn được ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cách khó hiểu.

Phó trưởng ban tổ chức Trung ương liền hỏi Lục Chính Ông.

- Là như vậy sao?

Lục Chính Ông ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Trương Nhất Phàm nói:

- Theo chính Trưởng ban thư ký nói, ông ta nghe nói đoàn khảo sát phải về nước trươc, ông ta muốn đi xem tháp Eiffel, vì vậy mới âm thầm rời đi, đến ngày hôm sau thì trở về, nhưng không ngờ đang trên đường đi thì đột nhiên sinh bệnh, điện thoại bị mất nguồn, nhất thời không thể liên hệ với tổ chức, vì thế, bị đoàn khảo sát hiểu lầm rằng ông ta chạy trốn một mình, kỳ thực không phải như vậy, về điểm này thì đại sứ quán tại Pháp có thể xác thực!

- Ồ! Một khi đã như vậy thì tốt rồi, vấn đề của Giang Hoài cũng không còn nữa. mọi người nhanh chóng đưa Trưởng ban thư ký trở về an toàn, đừng để cho đồng chí bị bệnh ở bên ngoài, cũng đừng vì phát sinh một tình huống nào mà nghi kỵ lẫn nhau. Đoàn kết, bộ máy lãnh đạo nhất định phải đoàn kết. Xây dựng một xã hội hài hòa từ trong sự đoàn kết!

Trưởng ban thư ký Cổ lập tức nắm lấy chủ đề này, triển khai một vòng về nghiên cứu và thảo luận vấn đề đoàn kết.

Lục Chính Ông nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng đủ các loại dư vị.