Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 10: Vạn bàn giai hạ phẩm (1)

Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc.

Thất cô nương quỳ ở dưới đất mặt đầy sung sướng và cảm kích, cười rơi nước mắt nước mũi; Thẩm lão gia cũng hết sức ngạc nhiên nhìn Thẩm Mặc, ông ta nghĩ mình phải đánh giá lại thiếu niên này. Còn về phần Tứ thiếu gia cũng ở sau lưng Thẩm Mặc thầm lắc đầu, môi mấp mày, dường như đang nói câu kiểu như "tiểu tử nghĩa khí lắm".

Thẩm Mặc thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, trong lòng y hiểu, cho dù có đuổi cả nhà Thất cô nương ra khỏi Thẩm gia đại viện, cha con họ độc chiếm cả tầng lầu, cũng không thay đổi được tình cảnh sống nương nhờ người khác. Cho dù có ở gian phòng lớn hơn, chỉ cần khuất mình dưới người khác, không tránh khỏi cảnh như ngày hôm nay, bị người ta ở thế trên cao chất vấn, muốn sinh sát thế nào tùy ý, đây đúng là điều tồi tệ.

Đúng thế, vừa rồi cái vẻ cao ngạo Thẩm lão gia vô lý lộ ra đã đâm sâu vào lòng tự tôn của Thẩm Mặc, nếu như cho y lựa chọn, y thà chọn quay về cái lều cỏ bên sông, chứ chẳng muốn ở trong đại trạch viện.

Nhưng tâm trí trưởng thành của y lại biết cái gì phải biểu hiện ra, cái gì không biểu hiện ra, cho nên mới không phát tác ngay tại chỗ.

" Hại người lợi mình không phải là Vương Bát Đản, hại người mà không lợi mình mới là Vương Bát Đản!" Đó là lời răn mình của Thẩm Mặc.

Trong lòng mang suy nghĩ như thế, làm sao y chịu mang tiếng "lòng dạ hẹp hòi, không thể dung người", làm tên Vương Bát Đản hại người mà chẳng lợi mình?

Thoáng kinh ngạc qua đi, vẫn là Thẩm lão gia khôi phục lại đầu tiên, cười như không cười nhìn Thẩm Mặc nói:

- Nếu như theo ngươi nói thì hai nhà đều sai, đều phải chịu phạt.

Thẩm Mặc thản nhiên:

- Đại lão gia công bằng nhân từ, bất kể trừng phạt ra sao, Thẩm Mặc đều tình nguyện tiếp thụ.

- Ha ha ha...

Thẩm lão gia bị Thẩm Mặc làm bật cười, tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng nói chuyện rất thâm hiểm. Chụp cho cái mũ "công bằng nhân từ" làm Thẩm lão gia tử vừa thư thái lại dở khóc dở cười, chỉ đành nghiêm mặt nói:

- Giữa thân tộc hàng xóm phải yên thương lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, lần này niệm tình các ngươi phạm lỗi lần đầu không dùng tới gia pháp.

Ông quay sang Thất cô nương:

- Ngươi trở về quét dọn sạch sẽ phòng ốc nhà người ta, về sau không được lòng dạ hẹp nói như thế.

Tới đó trừng mắt lên:

- Không có lần sau, hiểu chưa?

Thất cô nương sớm đã phục rồi, sao còn dám bất tuân, gật đầu như gà mổ thóc:

- Tôn nữ biết rồi, tôn nữ biết rồi.

- Lui xuống đi.

Thẩm lão gia phất ống tay áo rộng, nói:

- Tự xem lấy mà làm.

Thất cô nương trước tiên khấu đầu với Thẩm lão gia, rồi cảm kích nhìn Thẩm Mặc một cái, rồi cuống quít chạy khỏi cái đại sảnh làm cho mụ ta cảm thấy hết sức áp lực.

Đợi Thất cô nương đi rồi, trong trung đường chỉ còn lại Thẩm Mặc, Thẩm lão gia và Tứ thiếu gia .

Nét mặt Thẩm lão gia cũng nhu hòa hơn không ít, cười với Thẩm Mặc:

- Thất cô nương là kẻ thô lỗ, chỉ có thể dùng việc thể lực để phạt. Nhưng ngươi là người đọc sách, chúng ta phải văn nhã hơn một chút.

Thẩm Mặc toát mồ hôi, thầm nhủ :" Ông bảo tôi dọn dẹp Thẩm gia đại viện mười tám lần cũng được, đừng bắt tôi ngâm thơ làm văn, viết chữ vẽ tranh gì đó". Nhưng lúc này sao có thể lòi cái dốt ra? Đành đâm lao theo leo thôi.

- Mời đại lão gia cứ tự nhiên.

Thẩm Mặc mặt mày bình tĩnh, nhưng y đã chuẩn bị sẵn sàng "xin đi tè" rồi.

- Ta thử ngươi vấn đề này.

Thẩm lão gia cười khà khà:

- Nếu như đáp đúng, đáp hay, không những không phạt lại còn có thưởng. Nếu như đáp sai, thì phạt ngươi quét sạch cửa Thẩm gia một lượt.

Đúng là anh hùng trí lớn gặp nhau, Thẩm Mặc thiếu chút nữa hét lên :"Tôi trực tiếp nhận phạt được không?". May là trong lòng y giận Thẩm lão gia, không muốn nhận thua. Còn bởi vì nội tâm của y phát ra một loại tự tin, tựa hồ không sợ loại trò chơi này.

Vì thế y oai phong nói:

- Vâng, mời đại lão gia.

- Tốt.

Thẩm lão gia gật đầu:

- Ngươi đã thi huyện, hẳn là đọc qua Tứ Thư rồi chứ?

- Vâng.

Ma xui quỷ khiến, y đáp.

- Tốt lắm.

Thẩm lão gia chỉ tấm hoành phi bên trên nói:

- Giải thích cho lão phu xuất sứ của bốn chữ kia.

" Trung Hòa Vị Dục... Má nó, có nghĩa là gì vậy?" Thẩm Mặc rủa thầm, trong đầu lóe lên một loạt câu chữ, vọt miệng nói ra:

- Câu nói này xuất phát từ câu thứ năm trong thiên thứ nhất của Trung Dung, Trung là cái gốc lớn của Thiên hạ, Hòa là cái đạt Đạo của Thiên hạ. Cùng cực cả Trung và Hòa, thì Trời Đất định vị, vạn vật hóa dục

- Không tệ, đó có nghĩ là gì?

Thẩm lão gia gật đầu.

- Bốn chữ đó là toàn bộ tinh túy trong thiên đó của Trung Dung. Dĩ trung hòa, minh thể dụng chi nhất quán ; dĩ vị dục, minh nhân thành chi cực công...

Thẩm Mặc không kinh ngạc nữa, mở máy thao thao bất tuyệt nói:

- Nói cách khác "Trung hòa" là mục đích, đối đãi với mọi người phải công bằng vô tư, hài hòa điều độ. Làm sao để đạt được điều này? Phương pháp chính là "vị dục"

- Vị dục là thế nào?

Thẩm lão gia trịnh trọng hỏi, như đang lãnh giáo học vấn người cùng bối phận.

- Chu tử viết: Vị giả, đan kỳ sở dã. Dục giả, toại kỳ sinh dã". Dựa theo lời giải thích của Chu Tử, thì "vị dục" chính là nghiêm khắc với mình, tuân theo thiên đạo, thì có thể "Trung Hòa".

Nói xong Thẩm Mặc im lặng đứng ở trong Trung Đường, nghiền ngẫm câu nói vừa rồi, tựa hồ trong lòng ngộ ra điều gì.

Thẩm lão gia hai mắt khép hờ, không nói một lời, dường như có cảm nhận gì đó.

Chỉ có Thẩm tử thiếu gia chẳng hiểu gì hết, tất nhiên là thấy rất buồn chán, nhưng lại không dám tự ý bỏ đi, đứng đó gãi đầu gãi tai, toàn thân bứt rứt.

May mà trạng thái của hai người không kéo dài lâu, chỉ nghe thấy Thẩm lão gia vỗ tay cười vui sướng:

- Hay cho câu nghiêm khắc với mình, tuân theo thiên đạo. Đã tinh thông Chu Tử rồi.

Thẩm Mặc vội khiêm tốn:

- Học sinh chẳng qua là đọc theo sách vở, thêm chút cảm nhận mà thôi, đại lão gia quá khen rồi.

- Không hề quá khen.

Thẩm lão gia vuốt râu hỏi:

- Năm ngay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười ba.

Thẩm Mặc đáp.

- Mười ba tuổi đã đạt được trình độ như thế, có thể thấy thiên tư ngươi ra sao, chăm chỉ thế nào. Hiếm có , hiếm có.

Thẩm lão gia cảm khái:

- Nếu như Lão Tứ thông tuệ bằng một nửa ngươi, đã không tới mức như thế này..

Nói rồi nhìn sang Tứ thiếu gia, sắc mặt lại thành nghiêm nghị:

- Văn không được, võ chẳng xong, ăn không ngồi rồi, vô dụng.

Tứ thiếu gia thầm nhủ :"Biết ngay không cho mình đi chắn chắn chẳng có gì hay ho rồi."

Thẩm Nhặc thì thầm nghĩ :" Sắp vào chủ đề chính rồi."

Quả nhiên nghe Thẩm lão gia quay đầu qua, cười nói:

- Thẩm Mặc, vừa rồi ta nói đáp trúng có thưởng, ngươi muốn thưởng cái gì?

Thẩm Mặc thầm nghĩ: " Chuyện này mà có lựa chọn à?" Liền chân thành nói:

- Trưởng gia ban thưởng không dám từ chối cũng không dám kén chọn.

*** Vương Bát Đản: Chắc mọi người đọc truyện thấy nhiều lắm rồi. Mình giải thích chắc là thừa, nhưng mình vẫn giải thích. Nó mang nghĩa vũ nhục bắt nguồn:

+ Hạng nam nhân sống bám vào kỹ nữ.

+ Vương bát đồng âm với vong bát (8) , là kẻ quên mất "lễ nghĩa liêm sĩ hiếu kính trung tín".