*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 12

Nhà họ Giang được xây cách đây hai năm, trông rất khí thế, cách nhà Giang Văn không xa.

Sau khi Sở Đinh đồng ý, Giang Văn đưa anh đi vào một con đường tắt —— đi qua ruộng của người trong thôn.

Muốn đi qua ruộng phải băng qua con suối nhỏ mà Sở Đinh nhìn thấy, cạnh đó có người đang giặt quần áo, bên bờ có cây dài mọc nghiêng, hoa trắng ngả hồng trên cành to bằng nắm tay.

"Này, hoa đẹp." Lúc Sở Đinh đi ngang nhìn thấy đóa hoa này, lấy điện thoại chuẩn bị chụp ảnh, Giang Văn nói: "Có thể nấu canh."

"Hả…" Sở Đinh nghĩ một lúc rồi cất điện thoại đi.

Lúc tới nơi cũng sắp đến giờ cơm tối, Giang Văn đưa Sở Đinh đi gặp người.

Mấy người trẻ tuổi không rõ lắm, nhưng mấy năm trước Giang Văn bị giục kết hôn, hắn đã nói tính hướng của mình cho trưởng bối trong nhà, cho nên khi nghe Giang Văn nói muốn đưa Sở Đinh trở về thì ngay lập tức đoán được.

Anh họ và chị dâu đều ở trong bếp, hai người bọn họ càng ngày càng có tướng phu thê, đều là bộ dạng vui tươi hớn hở, thân hình hơi mập, tóc đen trộn lẫn chỉ bạc, sau khi nghe Giang Văn giới thiệu thì thân thiện gọi hai tiếng "tiểu Sở", nói tiểu Sở lớn lên trắng nõn nà, vừa nhìn là biết người đọc sách.

Giang Văn vén tay áo mặc tạp dề lên, anh họ thấy thế thì bảo chị dâu ra ngoài: "Trong phòng bếp khói nhiều, em dẫn tiểu Sở ra ngoài ngồi đi, đừng khách sáo nhé, có gì cùng nói với chị dâu em!"

Đọc truyện tại wattpad @bunbohuefulltopping

Một bàn lớn có cá có tôm, kèm theo nộm và rau xào.

Cả nhà anh họ đều là đầu bếp, một bàn đồ ăn nấu rất nhiều, dù không chú trọng trang trí, nhưng màu sắc hương vị đều có đủ.

Bàn cơm ở nhà chính ngồi đông đủ người.

Giang Văn một bên nghe mọi người nói chuyện trời đất, một bên bóc tôm khều ốc cho Sở Đinh, đặt xuống một cái đĩa sạch.

Sở Đinh mang bao tay "Tư Ha" mà ăn tôm hùm đất, cay đến độ đổ mồ hôi, cũng may hắn và Sở Đinh ngồi trong góc, đối diện họ là cái quạt đang thổi gió nhiệt tình.

Sở Đinh đẩy cái đĩa sang, nói: "Anh cũng ăn đi."

"Ừm." Giang Văn trả lời, rồi nói: "Anh họ không biết em không ăn được cay, vô ý cho nhiều cay thế này."

"Không sao đâu mà, em ăn được cay." Sở Đinh nói như vậy, uống một ngụm sữa bò rồi ngoạm một miếng tôm hùm, ăn đến ngon lành, còn đưa cho Giang Văn.

Trên đường trở về Giang Văn hái một rổ hoa, tối về nấu canh.

Lúc hắn nấu cơm Sở Đinh sẽ giúp đỡ, vừa làm vừa nói chuyện, Sở Đinh hỏi hắn sau này định làm gì.

"Em thấy quán anh đang sửa sang lại phải không? Anh tính chuyển ra ngoài à?" Sở Đinh cảm thấy đáng tiếc, quán của Giang Văn ở vị trí rất tốt, bán đi muốn mua lại quán khác giống vậy rất khó.

"Không phải." Lúc về nhà anh họ có đưa một túi cá nhỏ, cho nên hắn quyết định buổi tối rán cá ăn.

Giang Văn ước lượng nhiệt độ dầu rồi thả cá vào chảo phát ra tiếng "xèo xèo".

"Là chú Trần đóng cửa, chị Trần bán giá ưu đãi cho anh."

"À vậy hả…" Sở Đinh như có suy nghĩ: "Thế anh định làm gì?"

Lúc trước đúng là Giang Văn có chút do dự, chỉ nghĩ trước hết đả thông hai bên đã rồi có gì tính tiếp.

Tuy rằng càng kéo dài càng lãng phí tiền, nhưng chuyện tình cảm lúc đó của Giang Văn không như ý, hắn cũng không muốn quan tâm đến sự nghiệp, thật sự không muốn mang tâm trạng phấn khởi vì công việc phất lên như gió trên vai.

Nhưng về sau hắn chậm rãi có ý tưởng.

Người thân ở quê của hắn đừng nhìn ai cũng phổ phổ thông thông mà nhầm, thế hệ trước mấy đời đều là đầu bếp, còn hiểu sâu biết rộng.

Mưa dầm thấm đất, hiện tại mọi người đều tám chín phần đi theo con đường ẩm thực này, vào nam ra bắc nhiều, dịp Tết vừa rồi có rất nhiều người về quê, nên Giang gia mới có thể gom đủ một bàn cơm đầy người như trưa nay.

Giang Văn học hỏi từ mọi người, suy nghĩ mấy ngày vẫn quyết định khai trương quán cơm mới, chẳng qua hắn sẽ không nhúng tay vào việc bếp, đến lúc đó sẽ mời đầu bếp chuyên nghiệp về.

Sở Đinh nghe xong ngay lập tức giơ ngón tay cái lên: "Ông chủ Giang, anh bây giờ là cái gì ấy nhỉ?" Anh bỗng nhiên bị kẹt, Giang Văn giúp anh nói nốt câu sau: "Dùng súng bắn chim đổi đại bác."

"Haha, không sai." Sở Đinh vỗ vai Giang Văn.

Trời mưa mấy ngày, Giang Văn cùng Sở Đinh ở nhà không có gì làm thì tình cờ xuất hiện tựa game mobile khá được yêu thích, hai người cùng nhau đăng ký tài khoản rồi cùng nhau chơi bài.

Buổi tối Sở Đinh thực hiện "lời hứa" của mình, đêm đó khóc đến tối tăm mặt mày Giang Văn cũng không dao động.

Kết quả hôm sau Sở Đinh đau eo mỏi gối, Giang Văn xem anh như tổ tông mà hầu hạ.

Lần đầu tiên đôi tình nhân trẻ nếm trải chuyện thực, Giang Văn lúc ấy rất khác bây giờ, không thích nói lời âu yếm bên tai Sở Đinh.

Sau này Sở Đinh liên mồm hỏi trêu hắn có chân thành hay không, Sở Đinh trí nhớ tốt, cho dù đang trong lúc mây mưa anh vẫn nhớ kỹ từ câu từng chữ, anh lại hỏi Giang Văn, ầm ĩ đến độ lỗ lại Giang Văn đều đỏ, còn rất nghiêm túc nói: "Thật sự chân thành."

Chờ thời tiết tốt lên, Giang Văn lôi Sở Đinh đi leo núi, khi xuống núi rẽ một con đường khác, đi tới một vườn trái cây rất lớn có rào quây.

Giang Văn đứng ngoài gọi người mở cửa, dắt Sở Đinh vào.

Sở Đinh kinh ngạc: "Nơi này không tồi nha? Ai mở thế?"

Giang Văn nói: "Anh và nhà chị Phương cùng mở." Hắn dắt Sở Đinh đi về phía trước, phía trước có một cây bưởi to, trên cây quả hẵng còn nhỏ.

Sở Đinh nhìn vài vòng, Giang Văn biết Sở Đinh luôn thích những loại cây quả chưa lớn, hắn kéo Sở Đinh đi vào vườn trái cây chơi trong chốc lát, cùng người làm vườn tìm hiểu tình huống một chút, về cơ bản hoàn thành nhiệm vụ mà chồng chị Phương giao cho, đằng trước có công nhân cầm hai quả bưởi đi đến.

Giang Văn nói cảm ơn, đưa Sở Đinh ôm bưởi về nhà.

Sở Đinh thích thú: "Đây là bưởi hả?"

Giang Văn đưa cho anh: "Không phải em thích à?"

"Ây." Sở Đinh cầm quả bưởi rồi nhìn nhìn, da bóng loáng, để sát mặt còn ngửi thấy mùi bưởi nồng đậm, "Anh còn nhớ hồi cấp ba em hay kéo anh đi xem hoa tím không, lúc chúng ta tốt nghiệp cũng không thấy nó kết quả."

Cây kia nở hoa trong lúc bọn họ đang nghỉ, ngày khai giảng hoa rơi đầy đất, quả chín rơi xuống cũng không ít, buổi sáng sẽ bị lao công quét đi, chỉ để lại những quả nát bét dưới nền xi măng, lưu lại màu hồng hồng tím tím.

Bọn họ chỉ thấy quả của cây đấy một lần ở trong xe rác, nhìn giống màu mận của Châu Âu.

"Vừa rồi em không nghe anh nói đúng không." Giang Văn tháo tai nghe của anh xuống, như trừng phạt mà xoa bóp vành tai anh.

"Trong vườn có loại cây mà em nói." Giang Văn đối với chuyện cùng chồng chị Phương hợp tác không có hứng thú, chỉ là lần đó không thể chối từ mới đi thăm vườn cây, thấy được cây kia trong kì nở hoa.

Giang Văn lập tức nhớ khi đó Sở Đinh nhàm chán quá nên đã có hành vi của bệnh tâm thần —— Lôi kéo hắn đi xem cây nở hoa nhỏ.

Đọc truyện tại wattpad @bunbohuefulltopping

Sở Đinh rất thích trái cây, rất thích được gần gũi với thiên nhiên.

Bởi vì ý tưởng đột ngột này mà Giang Văn đã tự lừa mình dối người gật đầu với cái dự án "Hào quang" khi đó của chồng chị Phương, dự án này phần lớn là lỗ hết.

Chị Phương sau khi biết thì mắng hắn: "Đầu óc cậu có bệnh do người khác hãm hại đúng không? Tiền vất vả tích góp đều ném hết ra ngoài, sau này muốn cưới vợ cũng không nổi, vợ cậu xin cậu tiền thì cậu đưa người ta đống tiền đã ném vào nhà họ Phương có phải tốt hơn không?" Sau này vườn trái cây lại tự nhiên sống sót, chị Phương lại khen: "Em trai chị thật có đầu óc kinh doanh."

Sở Đinh bừng tỉnh đại ngộ: "Ơ, là anh trồng hả?" Lúc đến vườn trái cây Sở Đinh cũng biết Giang Văn là một trong những chủ nhân ở đây.

Giang Văn nản chí, tuy Sở Đinh đoán không đúng lắm.

Nhưng vì một cái cây mà xúc động đầu tư có vẻ hơi ngốc, vì thế cam chịu lời Sở Đinh nói.

Sở Đinh cảm động đến tay chân luống cuống, trong ngực còn giữ quả bưởi nhỏ, muốn ôm một cái cũng không được, Sở Đinh không ôm được thì đập mạnh lên vai Giang Văn hai cái: "Quá cảm động!"

"Ý anh là…" Giang Văn có chút lúng túng, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn bốn phía giống như đứa trẻ: "Anh vẫn luôn thích em….

khụ, mấy năm rồi vẫn vậy."

"Ừm…" Sở Đinh trả lời: "Em cũng rất thích anh."

Trên núi xa có mây mù lượn lờ, phía chân trời có viền cam ngả sắc, một đàn chim bay qua, chim én về tổ, trong tổ chim nhỏ "thì thầm" kêu.

Giang Văn về nhà giúp Sở Đinh bổ bưởi.

Tuy rằng còn bé nhưng rất ngon, một chút cũng không đắng, rất ngọt, nước bên trong vừa đủ.

.

Edit: Mirabel_Huey

Beta: nnminhchauu

Quê Giang Văn có rất nhiều đặc sản. Sở Đinh ngày nào cũng bị giục về nhà, anh lập tức cảm thấy ở đây chơi vui hơn, hơi có ý "bịn rịn không nỡ về". Giang Văn chiều anh, định ở lại vài ngày nữa quét mộ cho mẹ hắn xong rồi đi, kết quả không như mong muốn. Một buổi chiều nọ, Giang Văn câu cá ở bờ sông, thấy phía xa có chiếc ô tô không hợp với thôn này đang chạy vào cổng thôn, hắn có linh cảm không tốt.

Chiếc xe kia dừng trước cửa nhà hắn.

Giang Văn thu cần câu về nhà.

Sở Đinh giật mình nhìn người từ trong xe bước xuống,Sở Cảnh mặt vô cảm, nhìn Giang Văn đang tới từ phía xa, gật đầu với hắn.

Giang Văn bỏ thùng nước và cần câu trước cửa, lấy mũ rơm xuống quạt: "Chào cậu, Tăng Cảnh". Hắn từng học cùng trường với Tăng Cảnh hồi cấp ba, hai người bằng tuổi nhưng khác ban, cũng xem như biết sơ sơ, hắn cũng chỉ mới biết y là anh trai cùng mẹ khác ba của Sở Đinh.

Vốn nghĩ rằng Tăng Cảnh là bỏ tiền làm học sinh dự bị hắn không thể không sinh ra thành kiến với y, nhưng gọi Tăng Cảnh cũng là ngoài ý muốn, xuất thân của một người không phải là thứ người đó có thể lựa chọn, không thể dựa vào cái này mà làm người khác tổn thương được.

"Ừm" - Sở Cảnh gật đầu, dù bị gọi là Tăng Cảnh y cũng không khó chịu, quay lại nói với Sở Đinh: "Ba xảy ra chuyện rồi".

Hai năm trước đường cao tốc mới được xây dựng ở quê Giang Văn, vì ở nơi hẻo lánh, xe trên đường cao tốc cũng không nhiều lắm, Sở Cảnh không quan tâm đến Sở Đinh đang làm mặt lạnh ở ghế phụ, tự nói: "Mẹ anh nói không liên hệ được với em, ba đã xảy ra chuyện, anh cảm thấy vẫn là nên để em về nhìn mặt ba, lúc sau đỡ phải cái gì cũng đổ hết cho anh".

Mặt Sở Đinh tối sầm, tay run run, hít sâu một hơi, không nói chuyện.

Đường sá xa xôi, cũng không biết Sở Cảnh sao có thể lái xe một mình tới đây. Trên đường mấy người nghỉ ngơi ở trạm dừng một lát, đổi qua Giang Văn lái xe, rõ ràng Sở Cảnh lái xe đã thấm mệt, một lát sau đã có tiếng ngáy.

Giang Văn nhìn Sở Cảnh nằm trên ghế sau khoác chiếc thảm lông qua kính chiếu hậu, Sở Cảnh và Sở Đinh có chung một người ba, trước kia không cảm thấy, bây giờ nhìn thì thấy loáng thoáng giống nhau một hai phần, mặt mày hai người đều giống mẹ, đây có lẽ là nguyên nhân lúc trước ba Sở dám sắp xếp cho Sở Cảnh và Sở Đinh học chung một trường.

Giang Văn đã thấy mặt của ba Sở Đinh từ xa, ba Sở đã đại diện cho phụ huynh phát biểu ở cuộc họp phụ huynh học sinh. Ông là kiểu người trung niên thành đạt điển hình, âu phục giày da hiên ngang, nhìn mặt thì biết ngay ông là người rất cương quyết và mạnh mẽ. Lúc trước hắn từng hơi buồn bực: ba Sở thế mà nuôi Sở Đinh thành thế này.

Bây giờ có vẻ là Sở Cảnh thực sự có nét giống ba Sở.

Nhìn Sở Đinh làm mặt lạnh đang dựa vào lưng ghế phụ, lòng Giang Văn hụt hẫng.

Vào tới thành phố, Sở Cảnh hoang mang mà tỉnh dậy: "Về nhà không?" - Y đang hỏi Sở Đinh.

Sở Đinh đeo ba lô xuống xe, nói: "Không về, tôi và Giang Văn về nhà của tụi tôi." - Lúc anh nói "nhà của tụi tôi" thế mà lại hợp lý.

"Được" - Sở Cảnh không nói gì, chỉ nói: "Ngày mai đến bệnh viện sớm một chút".

"Ừm" - Sở Đinh gật đầu.

Lúc bọn họ về quê là mùa hè,giờ quay lại vẫn chưa thích ứng được. Cất hành lý xong, Sở Đinh kéo Giang Văn đến trung tâm mua sắm gần đó dạo một vòng mua quần áo. Giang Văn biết anh có tâm sự, kệ anh lôi kéo mua sắm để trút ra hết.

Cuối cùng, hai người vào siêu thị mua gạo, mì, rau, trái cây và một bao đồ ăn vặt lớn. Siêu thị không lớn, lại đi trở về khu rau quả, Sở Đinh do dự: "Nên mua thêm chút đồ không?"

Giang Văn biết ý của anh là mua vài thứ ngày mai đến bệnh viện cho ba anh, hắn nắm chặt tay Sở Đinh, cho anh sức mạnh: "Mua đi".

Vì thế ngày hôm sau đến bệnh viện, trên tay hai người là mấy túi trái cây to.

Tuy rằng Sở Đinh cãi nhau với ba mình, nhưng nếu buông thành kiến xuống thì sở thích của ba anh vẫn đúng mực. Tới dưới lầu khu nhập viện, Sở Đinh gọi cho Sở Cảnh, Sở Cảnh đang ở công ty, nói rằng lát nữa sẽ có người đến đón anh.

Bọn họ đợi một lúc nữa thì thấy có một người phụ nữ vội vã đi ra, nhìn xung quanh vài lần, đến chỗ bọn họ. Sở Đinh nói đó là dì Tăng. Dì Tăng đi ra khỏi tòa nhà, Giang Văn quan sát bà, bà là người phụ nữ được chăm sóc tốt, có làn da rất đẹp, nhưng khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ, quần áo bà đơn giản, viền mắt còn hơi hồng, thấy Sở Đinh thì sửng sốt một chút, lạnh lùng nói: "Đến rồi à".

Sở Đinh cười nhạt, dì Tăng đưa tay muốn lấy trái cây trên tay anh, Sở Đinh né một chút theo bản năng.

Dì Tăng nhìn xung quanh, nói: "Đi lên trước đi" - Lại nhìn túi trái cây to, "Có lòng đấy, nhưng rất tiếc ba cậu không ăn được".

"Dì có ý gì!" Sở Đinh giận dữ nói, mấy y ta đứng ở cổng đều nhìn lại.

Giang Văn vội vàng ngăn Sở Đinh đang tức giận lại mới không gây náo loạn gì ở bệnh viện.

Thang máy xuống dưới, đoàn người chen lấn đi lên.

Tới nơi mới biết được ý của dì Tăng là gì.

Dì Tăng đưa chứng minh của mình cho Sở Đinh, để anh đi nói chuyện với ba mình, bản thân thì ngồi ở ngoài với Giang Văn.

"Dì ạ" - Giang Văn gật đầu với dì Tăng.

"Cậu chính là người tình đó của Sở Đinh ha?" - Dì Tăng phủi ống tay áo, thản nhiên nói.

Giang Văn: "Sở Đinh là người yêu của cháu".

Dì Tăng cười chế giễu, nói: "Không có ai là không yêu một người. Cậu đừng thấy bây giờ có thể nói đến giấy kết hôn, nam nam ở bên nhau thì không thể có kết quả tốt!" - Trong lòng bà chua xót, không muốn thấy người ta hạnh phúc.

Ở trước mặt một người không đáng nhắc tới như Giang Văn, bà để lộ ra một mặt xấu của chính mình.

Giang Văn còn chưa nói gì, đã nhìn thấy Sở Đinh nổi giận đùng đùng mà đi lại đây, giống như chú sư tử nhỏ kiêu ngạo hung tợn nhìn dì Tăng: "Sao bà lại nói như vậy hả?"

Nói rồi túm Giang Văn rời đi.

"Đi về! Không cần lo cho người kia!" - Sở Đinh tức giận, "Ngay cả trước mặt ba tôi bà cũng giả bộ!"

Giang Văn xoa đầu anh: "Không giận".

Mặt Sở Đinh đỏ lên, lại tức mà đẩy tay hắn ra: "Giang Văn, anh xấu tính lên một chút được không, đừng để người ta bắt nạt như vậy! Em tức là vì ai cơ chứ!"

Giang Văn có hơi không biết phải làm sao, trước mặt người ngoài hắn nổi tiếng là lãnh đạm, ở đây lại bị Sở Đinh coi thành không biết giận, dễ bị bắt nạt.

Thôi được, cũng coi như gần giống với miêu tả.

"Anh nói xem, sao lại có duyên với bệnh viện quá vậy?" - Sở Đinh chống tay lên trán không chịu được nói.

Giang Văn: "Người già rồi đều sẽ như vậy".

"Em cảm thấy..." - Sở Đinh hít sâu một hơi, "Ba em rất đáng thương".

"Sở Đinh" - Giang Văn gọi anh.

Sở Đinh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất sáng, ngấn lệ.

Rất xinh đẹp, Giang Văn đưa tay quẹt mũi anh.

Dường như Sở Đinh ngây người.

"Em không ghét ba em như bản thân nghĩ" - Giang Văn nói. Hắn nghĩ tới chuyện lúc bọn họ đi học, ba của Sở Đinh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong những lời anh nói.

Đặc biệt là lúc có kỳ nghỉ, ba Sở là người rất quan tâm đứa con trai này, lúc có thời gian sẽ dẫn Sở Đinh đi du lịch khắp nơi, những kế hoạch đó vừa mạo hiểm vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Lần đầu tiên Sở Đinh nói chuyện với hắn, chính là vào kỳ nghỉ mà anh đen đi rất nhiều, chạy đến trước mặt hắn mà giỡn: "Anh em tốt! Chúng ta giống nhau nè!" - Lần đó là do anh được ba dẫn đi sa mạc.

Lần đầu tiên Sở Đinh đi sa mạc, lần đầu tiên làʍ ŧìиɦ nguyện viên, lần đầu tiên cưỡi ngựa... Rất nhiều lần đầu tiên anh chia sẻ với Giang Văn đều có sự tham gia của ba.

Tại sao lại nói ba Sở Đinh không thương anh.

"Em rất thích ba em" - Sở Đinh nói, "Mẹ quản em rất nghiêm, trước khi biết ba nɠɵạı ŧìиɦ em vẫn luôn thân với ba hơn".

"Trước kia quan hệ của họ không tốt lắm. Em đã từng nghĩ, lỡ như bọn họ ly hôn thì em nên đi theo ai" - Hai mắt Sở Đinh đỏ lừ, "Lúc đó em muốn ở với ba" - Cuối cùng quả thực anh theo ba, hộ khẩu còn ở bên này.

Nếu hắn có đứa con vừa chống đối mình vừa kiêu ngạo như Sở Đinh, hắn đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi. Tính tình trẻ con nhưng không phải không có tay chân không thể nuôi sống bản thân. Ba Sở Đinh thật sự đối xử rất tốt với anh, Giang Văn nghĩ thầm.

Giang Văn xoa đầu Sở Đinh, hắn nhớ tới chị của mình, Sở Đinh là đứa bé được lớn lên trong rất nhiều tình yêu thương, hẳn là anh không nghĩ tới khả năng bị cả hai bên ghét bỏ, không biết tại sao, Giang Văn vừa hơi ghen tị với anh, vừa hơi thương hại anh.

Bây giờ anh chàng này như gà trống nhỏ bị đánh bại, cúi đầu thật lâu không nói chuyện.

Mùa đông sắp đến, Giang Văn mở tiệm cơm ở khu Hội Xuân, Sở Đinh cho rằng Giang Văn thiếu tiền, chắc là do Giang Văn mặt mày rầu rĩ lại ít nói, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ "Sở Đinh thật sự rất quan tâm mình". Anh hoàn toàn không để ý hình tượng của bản thân trong mắt Giang Văn là thế nào.

La Trân Trân vô tình phát hiện chi tiết này, cô ở đây mấy ngày chơi với bạn trai, nên lúc rảnh rỗi thường sang đây.

Một sáng nọ, La Trân Trân gọi qua: "Sở Đinh, em có bận gì không?"

Giang Văn mơ màng ngẩng đầu lên từ bờ vai Giang Văn, đồng hồ chỉ bảy giờ rưỡi sáng.

"Không, có chuyện gì vậy?" - Lúc này Sở Đinh còn chưa biết người gọi tới là ai.

La Trân Trân nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em đi mua sắm với chị đi!" - Nói xong thì báo địa chỉ.

"Cô là ai? Alo?" - Điện thoại đã bị cúp.

Sở Đinh không hiểu, ngồi dậy nhìn nhật ký cuộc gọi, anh không lưu số, nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ là người quen.

"Sao thế?" - Giang Văn bị đánh thức.

Sở Đinh đưa điện thoại cho hắn xem: "Anh biết người này không?"

Giang Văn còn suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc: "Không biết".

Hôm nay Sở Đinh rất rảnh, nên lái chiếc xe hư của Giang Văn ở trong gara.

Tới nơi La Trân Trân vẫy tay với anh.

"Chị Trân Trân, đây là số của chị à?"

"Đúng rồi" - La Trân Trân cười nói.

"Ồ. Lúc sáng em không nghe ra được giọng ai, còn hỏi là ai gọi nữa chứ!"

La Trân Trân cười vui vẻ, cô và bạn trai đã đính hôn rồi, ngày kết hôn gần tới, phải vội vã chuẩn bị, "Chị với lão Tần làm đám cưới, quên nói với tụi em".

La Trân Trân mặc theo phong cách Bohemian(1), váy dài, tóc dài bồng bềnh, không ít người lặng lẽ nhìn cô, Sở Đinh nhớ kĩ số điện thoại của La Trân Trân rồi đi dạo với cô.

(1)Bohemian: Phong cách du mục:

Đọc truyện tại truyenhdz.com bunbohuefulltopping.

Lúc cô đi đến cửa hàng thứ nhất, Sở Đinh không cảm thấy gì, lúc cô đến cửa hàng thứ mười, lòng Sở Đinh bắt đầu bồn chồn.

Chị đại có ý gì đây? Mấy cửa hàng này là của bạn trai chị ấy hết à? Chị ấy đang ám chỉ tài sản của mình không đủ cưới (gả cho) Giang Văn à?

Sở Đinh cúi đầu điên cuồng gửi tin nhắn xin Giang Văn cứu mạng, La Trân Trân cầm cây quạt đi chậm rãi, tay cầm nước ép người khác mua, thỏa mãn nói: "Đây đều là cửa hàng dưới danh nghĩa Giang Văn, sau này chị kết hôn cũng đừng hòng vứt cho chị quản lý..."

"Giang Văn cứu với! Bạn trai anh không muốn..." - Sở Đinh ngẩng phắt lên: "Gì cơ?"

Điện thoại rung một cái, là tin nhắn của Giang Văn: "Sao vậy? Anh ở siêu thị, buổi tối ăn gì?".

La Trân Trân bên này còn đang hoài niệm chuyện cũ: "Hồi đó Giang Văn liều mạng kiếm tiền, chị thấy nó có nhiều tiền như vậy không biết xài làm sao, gửi ngân hàng không phải là chờ bị giảm giá trị à! Chị liền dẫn nó đi mua cửa hàng, mua phòng" - Cô cầm cái quạt chỉ phố đi bộ phồn hoa phía đối diện, "Kia kìa, phố đi bộ bên kia còn có vài cái mặt tiền cửa hàng, thu tiền thuê phòng, tiền thuê đất".

"Ai biết bên này sẽ phát triển nhanh như vậy đâu!" - La Trân Trân nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Chị chỉ có một đứa em trai, không còn người thân nào khác, mấy cái khác chị làm không được, chỉ có hai tay để buôn bán, Giang Văn cũng là người thông minh, chị chỉ nó làm, nó như cá gặp nước".

Vóc dáng La Trân Trân cao ráo, đứng ở bậc thang dưới mà nhẹ nhàng vỗ vai Sở Đinh: "Đứa nhỏ đó quen khổ rồi, giờ đã khá giả hơn, chị chỉ hy vọng hai đứa hạnh phúc".

Đầu óc Sở Đinh vẫn hơi ngu ngơ, anh sờ chìa khóa xe của Giang Văn trong túi, chiếc xe rách nát này anh nói không chê là nói dối, nếu không phải sợ cãi nhau với Giang Văn thì đã vứt đi từ lâu rồi.

Đây mà gọi là sống khá giả hả?

Nhưng ngẫm lại mấy cửa hàng mà La Trân Trân dẫn anh đi xem, thật sự là rất khá giả, vốn tưởng rằng sau vài năm không gặp thì bạn trai đang tiến tới cuộc sống thường thường bậc trung, ai dè là nhảy lên thành tư bản luôn rồi.

Sở Đinh bình tĩnh, biết cuộc sống mấy năm nay của hắn không quá vất vả là được, anh nghĩ thầm, buổi chiều phải đổi cái chiếc xe nát này cho Giang Văn.

Đương nhiên là hắn thanh toán.

Buổi sáng Giang Văn về khu Hội Xuân một chuyến, lúc về tiện thể ghé siêu thị mua đồ ăn, đợi nửa ngày không thấy tin nhắn của Sở Đinh, hắn định bụng mua chút rau, đi qua khu thủy sản mua một ít tôm, buổi tối luộc lên là thành một món.

Sở Đinh trả lời: 'Buổi tối muốn ăn tôm to".

Giang Văn thấy trong xe đẩy có một túi tôm to, cong khóe môi.

Sở Đinh: "Còn muốn ăn bào ngư hải sản cua lớn, siêu thị có gì thì mua hết đi".

Giang Văn xem xét giọng điệu của anh: "Có chuyện gì vui hả?"

Một lúc lâu sau Sở Đinh mới trả lời: "Có, cực kì vui! Chị với em đi lấy xe!".

Một tấm hình được gửi tới, nhấp mở xem, một chiếc xe màu đỏ xinh đẹp tỏa ra mùi tiền dưới ánh đèn. Sở Đinh chụp hình cực kì thẳng nam, chụp bừa mà cũng bị mờ.

Sở Đinh: "Ông chủ Giang nhớ thanh toán nha 'mỉmcười.jpg'".

Giang Văn lập tức hiểu ra, cười cười, gửi một biểu tượng cảm xúc: 'Đã nhận'.

Sở Đinh hơi xấu hổ: "Em giỡn thôi, chỉ cần tôm to, còn lại anh tự mua đi! Em không kén chọn!"

_____