Mười chín tháng hai, sắc trời u ám, mây đen tế không.

Trong đình viện Thái úy phủ từng quân cờ hắc giáp tinh nhuệ, dáng người thẳng tắp, trường kiếm ở bên, như tượng người đất không nhúc nhích. Ba ngàn Ảnh vệ toàn bộ hiện thân, dưới sắc trời ảm đạm, bóng đen vẫn như cũ che lấp sự sống.

Quạ đen đuổi theo miếng thịt thối bay vào trên tường cao, tựa hồ ngửi thấy vị máu tanh nhìn chằm chằm quang cảnh trong viện.

Sở Minh Duẫn từ giữa gian đi vào trong sảnh, tóc dài đen nhánh buộc gọn lên, một thân hắc giáp nhẹ nhàng phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Tần Chiêu tiến lên trước vài bước, hắn vừa cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo, vừa đi ra ngoài, “Tình huống trong cung thế nào?”

“Cấm quân đang canh giữ, vạn sự như thường, Lý Duyên Trinh vẫn còn đang hôn mê.”

“Vũ Lâm quân đâu?”

“Vẫn không có động tĩnh, nhưng đã phái rất nhiều tinh binh theo dõi ở phụ cận Kiến Chương cung, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng đối.” Tần Chiêu nói, “Chu Tước trước cửa mấy con phố cũng đã được dọn sạch rồi.”

Sở Minh Duẫn dừng bước trước cửa, cách cửa nhìn cái bóng mơ hồ bên ngoài, “Vậy Tô gia thì sao?”

“Cũng không có động tĩnh.” Tần Chiêu do dự một chút, tiếp tục nói, “Người theo dõi nói Tô Thế Dự hôm qua sau khi hồi phủ liền nhốt mình vào trong từ đường, cũng không cho đưa thức ăn vào, huống hồ là tin tức.”

“Không ăn không uống chỉ ở trong từ đường?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn lại, sau khi chiếm được câu trả lời khẳng định mới thu hồi ánh mắt, tựa như thở dài nói: “… Y đây là dự định bức mình đến chết để trả thù ta sao?” Dừng một chút, hắn đối Tần Chiêu nói, “Bảo Đỗ Việt qua xem một chút.”

“Thời điểm tiếp nhận tin tức Đỗ Việt vừa lúc ở bên cạnh, đã qua.”

“Ah, ” Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc khó phân biệt mà nở nụ cười, “Coi như y lanh lợi một lần.”

“Sư ca, ” Tần Chiêu vẫn là không nhịn được nói, “Trên người ngươi còn mang theo thương tổn, thật sự không thể chờ một chút sao?”

Sở Minh Duẫn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nở nụ cười, “Tên đã lắp vào cung.” Nói xong giơ tay đẩy cửa ra.

Cửa đại sảnh mở ra, hắn chậm rãi bước ra ngoài, trong đình Ảnh vệ chỉnh tề như một mà quỳ một chân xuống, cùng nói một tiếng “Chủ thượng”. Sở Minh Duẫn xoay người lên ngựa, ánh mắt đảo qua đám quạ đen bị kinh sợ mà vỗ cánh bay phành phạch, dây cương quấn quanh lòng bàn tay vài vòng, ngón tay thon dài đè lên chuôi kiếm, “Xuất phát.”

Thống lĩnh cấm quân tự mình chờ đón ngoài cung thành, trông thấy đội hắc sắc nhân mã kia xuyên qua đường phố mênh mông, cuốn bụi mà đến, xa xa khom người hành đại lễ.

Sở Minh Duẫn mãnh ghìm dây cương, hắc mã hí dài ngưng lại, nhóm cấm vệ cung kính quỳ lạy dưới chân ngựa, hắn híp lại đôi mắt nhìn tầng tầng cung điện, bỗng nhớ lại năm đó trên Thương Ngô sơn đối sư phụ trả lời:

“Ta đương nhiên muốn báo thù. Thế nhưng ngài cảm thấy kẻ thù của ta là ai đây, là binh lính Hung Nô phụng mệnh đồ thành, là chủ tướng trù hoạch xâm lược, hay là đám quan lại bỏ thành mà chạy? Kỳ thực cũng không phải, vâng theo quân lệnh, dùng cường phạt yếu, là định luật, sai ở quốc yếu.”

“Kẻ thù của ta, là thiên hạ này.”

Phía chân trời một tiếng sấm nổ vang, điện quang rạch ngang bầu trời chợt lóe một mảnh tia sáng trắng bệch, lâu tích trùng mây ầm ầm sụp đổ, mưa xối xả rơi xuống như trút.

Cửa cung mở ra.

Trong tẩm điện lặng yên không một tiếng động, Lý Duyên Trinh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vô định, tầm mắt rơi vào khoảng không hồi lâu, sau đó chống sàn ngồi dậy, xung quanh không một bóng người. Hắn che miệng ho khan vài tiếng, xốc lên áo ngủ bẳng gấm rời giường, hoảng hốt ra ngoài tẩm điện, dọc theo đường đi lại càng không thấy một bóng người, xa xa mơ hồ có âm thanh hỗn loạn huyên náo truyền đến, bị tiếng mưa rơi che lấp mơ hồ không rõ, vô cớ làm người bất an, mà dưới chân mỗi bước đi đều hư nhuyễn giống như giẫm trên hư không, tựa hồ đang ở trong mơ, trong lúc vô tình hắn đi tới ngự thư phòng, lúc lấy lại tinh thần đã đứng trước mặt khối tượng gỗ.

Ngự thư phòng cũng trống không, chỉ có mỹ nhân tuyệt thế thiếu mất khuôn mặt cùng hắn không nói gì với nhau.

Lý Duyên Trinh kinh ngạc mà nhìn nó, nửa ngày không có động tác, hắn đột nhiên nắm lấy dao khắc trên bàn, không chút do dự rơi vào pho tượng, đao khắc sàn sạt nhẹ vang lên, vụn gỗ rì rào rơi xuống, hắn không có một chút lưỡng lự bất quyết, phảng phất như dáng dấp kia từ lâu đã thuộc nằm lòng, khuôn mặt nữ tử dần dần rõ ràng, khóe mắt đuôi lông mày ôn nhuận xinh đẹp nho nhã, bên môi tiếu ý nhàn nhạt, tất cả tất cả đều dựa theo ký ức hồi tưởng đến năm đó dưới ánh nắng trời trong, người kia đạp qua từng bông hạnh hoa rơi khắp sân mà tới.

Dao khắc tuột tay té xuống đất, Lý Duyên Trinh lui ra vài bước nhìn nó, xem đi xem lại, bỗng nhiên bật cười, “Tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp mắt, ta có thể họa cho ngươi một bức tranh không?”

Không người trả lời, nụ cười của hắn chậm rãi phai nhạt, đưa tay lấy từ trên bàn một ngọn đèn thiêu đốt pho tượng, đem từng chút tâm tư ám muội thưở thiếu thời thiêu đốt dấy lên hương thơm khắp điện.

Lục Thanh Hòa bưng chén thuốc vừa mới chuyển qua cung hành lang, một đám cung nữ vọt tới trước mặt, nàng vội vàng ổn định chén thuốc hiểm hiểm né qua, nhìn các nàng hoảng sợ đụng ngã lăn giá để hoa, vạt váy dính đầy nước bùn cũng hồn nhiên không để ý. Trong lòng nàng căng thẳng, xoay người bước nhanh đuổi tới tẩm điện, trực tiếp đẩy cửa mà vào, Lý Duyên Trinh không ở đây.

Chén thuốc ngã xuống đất tràn ra nước thuốc đen sẫm, Lục Thanh Hòa vọt vào trong mưa, bôn ba tìm kiếm chung quanh. Hoàng cung hỗn loạn một mảnh, có nơi đang hỗn chiến chém giết lẫn nhau, có nơi lại không đãng tĩnh mịch, vô số cung nhân chạy thục mạng vượt qua nàng, thanh âm dồn dập hỗn loạn rối như tơ vò mà khuấy động trong mưa.

Nàng cả người ướt đẫm, lồng ngực nghẹn đến như muốn nổ tung, hoảng loạn đến sắp hỏng mất.

Bỗng nhiên nhìn thấy một đội cấm vệ từ trước mặt gấp rút chạy qua, hướng về phía ngự thư phòng, Lục Thanh Hòa đang muốn ngăn lại hỏi, đột nhiên ý thức được không đúng. Những người này tuy là y phục cấm vệ, nhưng tư thế đằng đằng sát khí, vừa rồi bên trong đám người chém giết lẫn nhau nàng đại thể trông thấy cấm vệ cùng thị vệ đang triền đấu.

Trong ngự thư phòng có ánh lửa lấp lóe, ở trong màn mưa âm u đặc biệt bắt mắt, hiển nhiên là có người ở.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Lục Thanh Hòa vút qua đuổi theo, sống tay bổ tới trên cổ tên cấm vệ đi cuối cùng, đoạt được trường đao của hắn, nàng giẫm lên bả vai trước mặt người kia, nhảy vọt lên bay vút đi, rơi vào trước ngự thư phòng, xoay đao chặn bọn họ.

Nhóm cấm vệ nhìn cung nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt, khuôn mặt hung lệ, “Không muốn chết liền tránh ra!”

Lục Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, chấn động trường đao, lên tiếng mở miệng: “Ta là nữ nhi Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ, Lục Thanh Hòa, phụng mệnh bảo vệ bệ hạ, loạn thần tặc tử trước tiên phải đi qua dưới đao của ta!”

Nhóm cấm vệ đối mắt nhìn nhau, ngược lại đồng loạt vồ giết tới.

Trong mắt nàng lại không có vẻ sợ hãi chút nào, múa đao đón nhận.

Thiên địa này quá mức ồn ào, trong tai nàng tất cả đều chỉ còn lại tiếng nhịp tim mình kịch liệt vang lên, hoàn toàn không có chú ý tới cửa điện phía sau vào thời điểm này mở ra. Một đòn tối hậu xoay người chém ra, Lục Thanh Hòa đá văng thi thể trên đất, thở dốc không ngừng, máu trên mặt lập tức bị nước mưa giội rửa đi, nàng quay đầu nhìn lại va vào một đôi mắt yên tĩnh, bỗng nhiên tay chân luống cuống lên.

Lý Duyên Trinh lẳng lặng mà nhìn nàng, sau đó đi tới, kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng, đi vào trong điện.

Ngự thư phòng tràn ngập hương thơm khó giải thích được, bên cửa sổ không biết thứ gì bị đốt thành một đoàn bụi trắng, cách cửa sổ cháy đen, sa liêm cũng bị thiêu đi một nửa, lại bị nước mưa dội vào thấm ướt.

“Bệ hạ, đây là…” Lục Thanh Hòa quay đầu nhìn về phía hắn, khăn gấm liền dán lên hai má nàng, Lý Duyên Trinh không nói gì, chuyên chú giúp nàng đem nước mưa tỉ mỉ lau đi, nàng hơi sửng sốt một chút, lại tiếp tục cười cười, không né tránh. Lý Duyên Trinh cuối cùng đưa tay vén lọn tóc tán loạn phất ra sau tai, kéo nàng ngồi xuống trên giường mềm, hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái, rốt cục mở miệng nói: “Mưa dường như lại lớn?”

Lục Thanh Hòa nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài cung điện mưa rơi tầm tã xen lẫn tiếng kim loại càng ngày càng gần, nàng chần chờ trong chốc lát, “Ừm, càng rơi càng lớn.”

Lý Duyên Trinh gật gật đầu, “Chẳng trách ầm ĩ như thế.”

Sấm rền cuồn cuộn, hạt mưa lớn chừng hạt đậu nện trên áo giáp đùng đùng vang vọng.

Sở Minh Duẫn tiện tay xóa đi nước mưa trên mặt, hờ hững nhìn thị vệ trưởng cả người đầy máu tươi cách đó không xa. Cấm quân cung thành từ lâu đã phản chiến thần phục, chỉ còn thị vệ trưởng đang dẫn người gắng gượng chống đối, như muốn vùng vẫy dưới cái chết giành giật sự sống, khàn cả giọng mà lên án mạnh mẽ thống lĩnh cấm quân phản loạn, lại chỉ thiên chửi bới hắn làm trái thiên mệnh, không được chết tử tế.

Sở Minh Duẫn bỗng nhiên nhếch lên khóe môi, tiếng cười khẽ chưa tan vào tiếng mưa rơi, người đã lắc mình lướt qua. Thị vệ trưởng giơ trường đao lên cao chống đỡ thân hình, hung hãn vung ra, đao kiếm leng keng chạm vào nhau, giữa nước mưa bắn tung toé hắn không khỏi bị đẩy lui một bước, lại dẫn theo khẩu khí, một khắc cũng không ngừng mà chém đánh ra ngoài, gào thét dùng hết toàn lực, như là có thể đem kiếm của đối phương cùng với cốt nhục đồng thời mạnh mẽ chặt đứt.

Trường đao ở trong màn mưa vẽ ra một đường vòng cung chói mắt, lại rơi vào khoảng không, chém trúng hư vô. Thị vệ trưởng đột nhiên trợn to mắt, không thể tin trừng nam nhân trước mặt, trường kiếm không chuôi phút chốc xuyên thấu cổ họng của hắn, hắn không phát ra được thanh âm nào, trong mắt đỏ như máu chứa đầy sự không cam lòng.

Sở Minh Duẫn cũng không nhìn hắn, mà là nhìn cung điện bị bịt kín tầng tầng màn mưa rộng lớn, âm thanh so với nước mưa còn lạnh hơn mấy phần, “Ta chính là thiên mệnh.”

Hắn trở tay rút kiếm về, bước qua thi thể kia. Mưa lạnh dội tẩy thiết giáp trường kiếm, ở trên cầu thang đá bằng bạch ngọc khắp nơi nhuộm đầy một mảnh tàn hồng tuyệt diễm.

Mưa rơi ngày càng lớn, cuồng phong thổi vào song cửa sổ vang dội, cơn gió mạnh ngoài tiền sảnh, ánh lửa trên ngọn nến vụt tắt, từ đường tối tăm.

Tô Thế Dự quỳ gối dưới bài vị tổ tiên chậm rãi giương mắt, y đối diện bài vị Tô Quyết phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, rơi vào đáy mắt sáng tối chập chờn.

“Phụ thân, ” một lúc lâu sau, Tô Thế Dự nhẹ giọng nói, “… Là ta sai rồi sao?”

Thanh âm rơi vào yên tĩnh, bài vị Tô gia mấy đời trung hồn lẳng lặng đưa mắt nhìn xuống y, không trả lời.

Cửa sổ đột nhiên bị thổi ra, mưa sa gió rét lập tức trút vào.

Nàng nghe được vô số tiếng bước chân bước qua tiếng mưa rơi, rõ ràng mà đến gần, nam nhân tuyệt diễm tựa như Hồng Liên kia rốt cục nâng kiếm mà đến, dẫm lên đường máu thật dài, đẩy ra cửa điện dày nặng.

Lục Thanh Hòa đột nhiên đứng dậy chắn phía trước, nàng nhìn chằm chằm Sở Minh Duẫn, tay cầm đao nắm chặt chẽ, vẫn không nhịn đuợc hơi phát run. Nàng rõ ràng năng lực của mình, muốn đối phó hắc y nhân phía sau hắn còn miễn cưỡng, không nói việc Sở thái úy là người sát phạt nhiều năm trên chiến trường, huống hồ nàng đối với Sở Minh Duẫn có một tia cảm giác thân cận khó giải thích được, nàng không có một chút ý định nào muốn cùng hắn đối địch, tuy nhiên lại càng không muốn nhìn thấy Lý Duyên Trinh chết.

Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt không một tia biểu tình.

Lục Thanh Hòa kiên trì đón nhận tầm mắt hắn, trong lòng giãy dụa bất an, phía sau bỗng nhiên duỗi ra một cánh tay đưa nàng ôm vào trong lòng. Nàng sững sờ, Lý Duyên Trinh tay đặt lên bàn tay cầm đao của nàng, Lục Thanh Hòa cả người cứng ngắc đến cực điểm, chậm chạp không có động tác, Lý Duyên Trinh lại khe khẽ thở dài, cầm tay nàng. Nàng rốt cục không nhịn được đỏ cả vành mắt, cả người run rẩy, khó khăn chậm rãi buông lỏng đao ra.

“Leng keng” một tiếng, trường đao rơi xuống đất.

Một hồi bức vua thoái vị liền nhanh chóng như vậy mà đi tới cuối cùng.