Rất nhanh đã đến thứ Bảy, cả nhóm năm người đến trung tâm nghỉ mát lớn nhất của thành phố bên cạnh. Mùa đông mà, đương nhiên là nên đi tắm nước nóng, thoải mái biết mấy. Thẻ chiêu đãi của B quả không phải làm hàng, ba phòng hạng sang, mỗi phòng đều có một bể tắm đôi riêng biệt, không cần phải làm sủi cảo chui hết vào cùng một vạc dầu mà tắm chung với những người khác. Trước tiên, cả nhóm đến nhà ăn dùng bữa, Ngô Hân có vẻ vô cùng hào hứng, cứ quấn quýt lấy A với B nói chuyện mãi không thôi. Ăn xong, công, thụ hai người trực tiếp nhận lấy khóa phòng rồi đi thẳng. B cầm chìa khóa hai phòng, đứng trước phòng mang số 106 nói với A: “Một phòng là 106, một phòng là 107, cậu…muốn lấy phòng nào?”.

A đưa ánh mắt kỳ quái sang nhìn anh: “Phòng 107”, sau đó đưa Ngô Hân vào phòng 107.

B chẳng nói gì, quay người tiến vào trong phòng, châm thuốc lên hút. Anh nghĩ: Một điếu thuốc, anh chỉ nhẫn nại đến hết thời gian hút một điếu thuốc thôi.

Kết quả, một điếu thuốc còn chưa hút hết, A đã mở cửa bước vào.

B ngẩn ra, hỏi: “Sao cậu không ở lại phòng 107?”.

A: “Anh đùa gì thế? Người ta là con gái đấy!”.

B: “…”.

A cũng chẳng thèm để ý đến B, thuần thục cởi bộ quần áo, lại quấn khăn tắm quanh hạ thân, bước vào suối nước nóng.

B đứng dựa vào tường nhìn cậu: “Cô nàng Ngô Hân đó, thật sự là bạn gái cậu à?”.

A liếc B một cái: “Đương nhiên rồi. Tôi biết anh nghĩ cái gì, nhưng tôi với cô ấy dù sao cũng quen biết chưa lâu, tôi lại không phải loại người tùy tiện”.

B bật cười, A có phần tức giận: “Anh cười cái gì?”.

B: “Tôi cũng không phải người tùy tiện”, nói rồi cũng bắt đầu cởi đồ.

A: “Anh làm gì thế?”.

B: “Tắm suối nước nóng chứ làm gì”.

Quả thật là tắm suối nước nóng.

B và A mỗi người ngồi một bên, A lật giở tờ tạp chí mà khách sạn tặng, B lại cầm di động, hình như đang nhắn tin. A thấy thật nhàm chán, giơ chân đá đá B: “Haizz, nếu anh không đến có phải tôi được một mình một bể tắm rồi không? Anh nói xem, cái chức chủ biên của anh làm việc có vẻ cũng vất vả quá rồi đấy”.

B đặt điện thoại sang một bên, thoải mái nằm hẳn xuống: “Quen rồi. Cha mẹ đã ly hôn từ lúc tôi bé xíu, tôi sống cùng mẹ. Một người mẹ đơn thân nuôi con nhỏ rất khổ cực, bà thường xuyên làm việc đến rất khuya mới trở về, bởi thế tôi luôn ăn một mình, làm bài tập một mình, xem ti vi một mình…Quen rồi thì cũng chẳng có vấn đề gì nữa cả”.

Không biết có phải do ngâm mình trong suối nước nóng rất thoải mái không mà giọng B chẳng cứng rắn như mọi khi mà trở nên có phần nhu nhược. A nghe anh nói mà thấy chua xót, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một cậu bé bê cái ghế nhỏ ra trước cửa ngồi đợi mẹ về.

A: “Mẹ anh quả thật cũng chẳng dễ dàng gì. Lần trước anh nói bà tái hôn, anh không vui, có phải là sợ người khác cướp mất tình yêu của mẹ dành cho mình không? Không nhìn ra anh còn có bệnh yêu mẹ quá đáng đấy!”.

B không nói gì. Nói thật anh cũng suýt quên mình đã nói với A chuyện này. Mặc dù có thất đức một chút nhưng lần đó quả thật là lừa cậu thôi. Đối tượng tái hôn của mẹ anh cũng đã gặp qua, là một người đàn ông dịu dàng, thành thật, anh rất yên tâm. Hơn nữa anh cũng đâu còn là trẻ con, chẳng có gì phải buồn cả.

A thấy B mãi vẫn chẳng trả lời, dường như còn nhắm mắt lại đầy đau khổ, lòng lập tức căng thẳng, bơi đến bên cạnh B, đưa tay lên che mắt anh lại.

A dè dặt nói: “Không sao đâu, anh đừng đau khổ. Mặc dù mẹ anh có một gia đình mới nhưng tôi tin là với bà, anh vẫn luôn là quan trọng nhất”.

B nhấc tay cậu ra, mở đôi mắt sáng ngời. Anh nhìn A chăm chú, hỏi: “Cậu đối với người khác cũng tốt thế này à?”, còn không đợi A trả lời, B đã hôn lên môi cậu.

Nụ hôn này không nhẹ nhàng như nụ hôn đầu tiên của A và B, cũng không cuồng nhiệt như lần hai người làm tình. Lần này B rất dịu dàng nhưng lại day dưa không dứt, anh rất kiên nhẫn, từng bước từng bước một chiếm đoạt lấy lý trí của A. Anh vuốt ve A, nhịp điệu cực kỳ thong thả, chậm rãi khiến các giác quan của A trở nên mẫn cảm dị thường. Cậu thèm khát những động chạm của B, thậm chí, cậu còn thèm khát có nhiều hơn thế. Tay B ở dưới, dịu dàng mơn trớn nhưng kiên quyết không lại gần nơi quan trọng nhất kia. Mặt A đỏ bừng: Cái tên này, thật quá đê tiện!

Dường như nhìn ra được A đang nghĩ gì, B cười một tiếng, ngậm lấy tai cậu, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị cho A, khiến thân thể cậu hơi run rẩy.

B dựa vào bên tai A, nói: “Phòng này cách âm không tốt lắm, tiếp theo đừng kêu ra tiếng nhé”.

Đêm tắm suối nước nóng, mới chỉ vừa bắt đầu.

Ba ngày sau lần đi tắm suối nước nóng, A gọi điện cho Ngô Hân, hỏi cô sau giờ làm có rảnh không. Ngô Hân bảo cô cũng đang có việc muốn nói với cậu, hai người liền hẹn nhau ở một quán cà phê. A đến trước, tâm tình rối loạn vô cùng. Hôm nay cậu hẹn gặp là muốn kết thúc cái quan hệ “người yêu” giữa hai người. Lần đó nhất thời nông nỗi đến quán bar mời mấy cô gái uống rượu, trong đó có người là Ngô Hân, khi đi từ quán ra, anh đã hỏi cô: “Hay là, chúng ta thử yêu nhau xem thế nào?”.

Cậu chỉ là buột miệng hỏi thế, chẳng ngờ Ngô Hân lại nhận lời thật. Cậu đã nghĩ: Hay là, cứ yêu thật luôn đi. Nhưng qua cái đêm ở suối nước nóng kia, cậu không thể không thừa nhận, cậu có lẽ là…Tóm lại, cậu chẳng còn mặt mũi nào nhìn cô nàng “bạn gái” này nữa cả.

Một lúc sau Ngô Hân cũng tới. A đấu tranh mãi vẫn chưa mở được miệng, Ngô Hân lại lên tiếng trước: “Xin lỗi, chúng ta chia tay đi”.

A: “…”.

Ngô Hân: “Dù sao lúc đầu cũng đã nói chỉ là thử xem thế nào thôi. Không phải lúc đó anh cũng nghĩ thế sao?”.

Nói thế cũng không sai, có điều sao nghe lại khiến người ta buồn bực thế nhỉ?

A thấy hơi bực: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”.

Ngô Hân: “Tôi thích người khác rồi, trong mắt tôi, anh ấy là người đàn ông hoàn hảo. Hơn nữa, tôi cảm giác là anh ấy hình như cũng có ý với tôi”.

A nghĩ: Không đúng, từ lúc cả hai quen nhau đến giờ còn chưa đến một tuần lễ. Hơn nữa còn ở bên nhau đến mấy ngày, cô nàng này gặp người đàn ông “hoàn mỹ” kia ở chỗ nào chứ?

A dè dặt hỏi: “Anh ta là…?”.

Ngô Hân ngẩng đầu nhìn A một cái: “Thật ra nói với anh cũng không sao, là Trầm Hạ”.

Tối đó B đang tăng ca.

Nói là tăng ca nhưng thực ra anh chỉ ngồi ở phòng làm việc, ngẩn người nhìn di động mà thôi. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên, bắt đầu soạn tin nhắn. Kết quả, còn chưa kịp viết xong thì “ầm” một tiếng, chỉ thấy A lửa giận bừng bừng đạp cửa bước vào.

B: “Cậu làm gì thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?”.

A cười khẩy một tiếng: “Anh cũng được lắm!”.

B: “Cái gì?”.

A: “Giả vở, còn tiếp tục giả vờ?!”.

A lúc này quả thật là tức điên rồi. Ngô Hân nói với cậu, tối hôm tắm suối nước nóng đó, hai người bọn họ còn nhắn tin cho nhau nữa. Anh ta được lắm, một bên đè cậu xuống, một bên tán tỉnh người con gái khác.

B nhíu mày: “Rốt cuộc là cậu đang nói gì thế?”.

A: “Biên tập đại nhân, ngài cứ muốn tôi nói thẳng ra mới được à? Được thôi, ngài đã chẳng lo mất mặt thì tôi có gì phải để ý chứ. Sao nào, cảm giác tán tỉnh phụ nữ sau lưng tôi rất vui vẻ sao?”.

B nhìn chằm chằm vào A, không nói gì. A thấy anh như vậy, trong tim lập tức lạnh đi. Vốn cậu còn định qua đây xem có nhầm lẫn gì không, nghe xem anh giải thích thế nào. Mà giờ phút này, tình hình trước mắt phải hiểu thế nào đây, im lặng là thừa nhận sao?

B nhìn cậu một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu tức giận là bởi tôi tán tỉnh người con gái khác sau lưng cậu, hay là vì tôi phản bội tình bạn của cậu, tán tỉnh bạn gái cậu?”.

A bị B hỏi thế thì sững ra: Cậu giống như cô vợ nhỏ chạy đến khiển trách anh thế này là vì…

B tiếp tục nói: “Tôi thừa nhận, tối hôm đó quả thật tôi có nhắn tin với cô ấy, tôi…”.

A vừa nghe thế, lửa giận lập tức bốc lên tận đầu, ngắt lời anh: “Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận rồi?”.

Sau đó cậu nhìn thấy di động trên tay B, liền giật luôn lấy, nói: “Vừa mở cửa ra đã thấy tay anh run rẩy một chút. Anh căng thẳng cái gì, chẳng lẽ đang làm chuyện gì mờ ám à?”.

Cậu ấn một phím trên điện thoại, màn hình lập tức sáng lên.

A: “Ái chà, hóa ra là đang soạn tin nhắn. Người nhận: Tinh Tinh[1]! Gọi cũng thân mật quá nhỉ?”.

[1] Tinh Tinh: Có nghĩa là ngôi sao.

A căm tức nhìn B: “Để tôi xem viết cái gì: Anh muốn nói với em, anh thích em, rất thích em. Vì thế, xin em cùng anh…”.

A đọc từng chữ từng chữ một, tức giận quá mức lại hóa cười: “Ra là đã tiến đến giai đoạn tỏ tình rồi à. Có điều vẫn chưa kịp viết xong đã bị tôi làm gián đoạn rồi. Không sao, hai người tâm ý tương thông, không cần viết hết cũng có thể hiểu được nhau. Để người bạn này làm việc tốt, gửi giúp anh nhé”.

Nói xong, A ấn thẳng nút gửi đi.

Chưa đến năm giây sau, trong văn phòng vang lên tiếng nhạc trong trẻo. Đó là nhạc chuông tin nhắn của A.

A ngây ra.

Cậu nghi hoặc rút điện thoại ra nhìn, lại nhìn lên B, dường như nhất thời hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, không biết phải nói gì mới được. B lạnh nhạt nói: “Tôi về trước đây, lúc cậu về nhớ đóng cửa lại”, nói rồi anh cầm chìa khóa đi ra ngoài.

B đi đến bãi đỗ xe, dựa vào xe mình hút thuốc. Anh thấy trong lòng thật rối rắm. Anh hoàn toàn không nghĩ đến mình lại tỏ tình trong hoàn cảnh hỗn loạn này. Nói thật thì từ lúc gặp A đến nay, anh thấy mình không còn là chính mình nữa. A nhìn thì có vẻ thông minh lanh lợi, thực ra lại ngốc hết chỗ nói, đã thế còn là cái loại người tốt vượt mức bình thường, bởi thế anh mới không nhịn được mà lúc nào cũng trêu chọc cậu. Thế nhưng người như vậy lại từ tốn, vững vàng chiếm lấy một chỗ trong trái tim anh. Đã rất nhiều lần anh tự hỏi mình, người này có gì tốt? Song cũng đâu có cách nào? Thích chính là thích mà thôi.

B thở dài một hơi, dập điếu thuốc, mở cửa xe chuẩn bị lái về nhà thì nhìn thấy A thở hổn hển chạy lại.

B nhìn cậu.

Cậu chỉ đứng cách anh có một bước chân, chỉ một bước chân ngắn ngủi, anh có thể vươn tay ôm lấy cậu. Nhưng anh không dám, anh phát hiện mình không dám.

A thấy B chẳng có động tĩnh gì thì hơi căng thẳng, bàn tay đang buông thõng bên người lúc thì nắm chặt, lúc lại thả lỏng. Cuối cùng cậu nghiến răng, rút điện thoại di động từ trong túi ra, tiến lên một bước: “Cái này…tin nhắn…anh cho tôi bản hoàn chỉnh đi”.

B bật cười, vươn tay ra ôm lấy cậu.

“Bản trực tiếp, cậu có muốn không?”.