Ban ngày, vầng mặt trời rực rỡ nhô lên cao trên sa mạc, có thể làm một người đang sống chết khô đi. Thế nhưng ban đêm, lại là rét lạnh phi thường, hơn nữa còn là một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có bầu trời mênh mông cùng dải ngân hà bát ngát trên không kia.

Lưu Bình An cảm thấy nhữn hạt cát dưới chân theo gió nhẹ nhàng lưu động, hắn biết mình đang nằm mơ. Bởi vì giấc mộng này đã lập lại liên tục suốt một tháng.

Có một thanh âm kêu gọi ở trong lòng, vô cùng mãnh liệt, ngày đêm không dừng lại. Đó không phải ngôn ngữ, mà là một loại cảm giác. Cho dù hắn tỉnh lại cũng không biến mất, chỉ có hắn có thể nghe được tiếng kêu gọi ấy.

Tìm kiếm lời kêu gọi kia, đạp cát vàng đi tới, đến chỗ sâu trong huyệt động. Trên tường đá kết một đám trứng khổng lồ, vách tường trong suốt tựa như tinh thạch xinh đẹp, phát ra quang mang nhàn nhạt. Ở trong mộng, hết thảy đều yên tĩnh tường hòa như vậy, tựa hồ có thể nghe được tiếng hát khe khẽ.

Đó là ngôn ngữ Lưu Bình An nghe không hiểu, nhưng lại quen thuộc như thế. Đúng rồi, ngày đó Thược quỳ xuống trước cột đá, nhẹ lẩm bẩm chính là loại ngôn ngữ này. Ưu nhã, ôn nhu, tràn ngập khí tức cổ xưa.

Tiếng kêu gọi đó càng ngày càng mãnh liệt, mà tim cũng đập càng lúc càng nhanh.

Gần lắm, sắp đến rồi.

Trước mắt đột nhiên kim quang chói mắt, hắn dùng mu bàn tay che mắt lại, sau khi quen với độ sáng, chậm rãi thả tay ra. Hắn thấy một người đứng trong quang mang kim sắc.

Sợi tóc màu vàng kim giống như ánh thái dương, sáng lạn chói mắt, có điểm hơi xoăn tự nhiên, rối tung trên vai người nọ. Người kia cong khóe miệng, tựa hồ rất vui vẻ, nhẹ giọng hừ một tiếng. Âm thanh thuần hậu trong trẻo trong không trung phiêu đãng, khảm vào nhân tâm.

Bi thương, hoài niệm, vui sướng, các loại tình cảm phức tạp giống như thủy triều nảy lên trong lòng. Khi Lưu Bình An muốn nhìn rõ diện mạo người nọ, bả vai đột nhiên bị ai đó lắc mạnh, cưỡng bức hắn mở to mắt.

“Tiểu An...... Tiểu An! Mau tỉnh lại!”

Thanh âm nam tử nôn nóng tiến vào tai. Lưu Bình An trước khi mở mắt liền một quyền đánh qua.

“Ngu ngốc! Ồn chết người rồi!”

Trên mặt vô tội ăn một quyền, nam tử giống như con chó con bị chủ nhân giáo huấn, lộ ra ánh mắt ủy khuất. Lo lắng hỏi: “Tiểu An, ngươi không sao chứ?”

Lưu Bình An cảm giác đau đầu vô cùng, cả người vừa đau vừa mỏi. Đặc biệt là địa phương khó có thể mở miệng kia. Người này quá cường tráng, thước tấc cái kia thật khiến hắn cảm thấy không chịu nổi.

Hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, “Không có việc gì!”

“Thật sự không có việc gì sao?” Fitzgerald lo lắng như cũ, thân thiết vươn tay xoa hai má thanh niên, “Ngươi vừa rồi gặp ác mộng phải không?”

Lưu Bình An đang muốn cãi lại, cảm thấy một vật thể mềm mại nóng ẩm mơn trớn hai má, đó là đầu lưỡi Fitzgerald. Đáy lòng nổi lên cảm giác kỳ dị, một tay đẩy mặt đối phương ra.

“Ngu ngốc, ngươi làm cái gì nha? Thật nghĩ mình là chó sao?”

“Tiểu An, ngươi sao lại khóc? Là gặp mộng không tốt sao?” Nam tử đau lòng kéo Lưu Bình An vào lòng, bàn tay to nhẹ nhàng trấn an sau lưng hắn. Người sau sửng sốt một chút, vươn tay đặt lên khóe mắt lau một chút, phát hiện trên ngón tay dính nước mắt.

Khí tức trên người nam tử khiến hắn phi thường thoải mái, mùi giữa ong đực và ong chúa sẽ hấp dẫn lẫn nhau. Bên tai nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực, cảm xúc xao động của Lưu Bình An chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn nhắm mắt, tham lam hưởng thụ cảm giác này.

“Bởi vì ta rất nhớ mong các ngươi.”

Bởi vì cơ giáp bị hao tổn, mà căn cứ cũng không phát hiện có nhền nhện biến chủng xâm nhập, nên Fitzgerald hôm nay cũng chỉ có thể lưu lại trong căn cứ xử lý nội vụ. Bởi vì người nào đó lúc nào cũng lấy cớ chạy ra theo nhền nhện đánh nhau, cho nên tích thành một đống lớn chuyện tình. Phó quan ở bên người hắn giám sát một bước không rời, không cho phép người nào đó lại chạy trốn.

“Thật nhàm chán nha.” Lưu Bình An ngồi trên lan can kim loại, nhìn Connor nhảy lên nhảy xuống sửa chữa cơ giáp của Fitzgerald. Cuối cùng Connor mang cái mặt dạng khổ qua chạy tới ngồi bên cạnh hắn, không chút khách khí đoạt lấy đồ uống trong tay hắn làm một hơi.

“Ai – Fitzgerald, tên này rất đáng giận!” Connor đem lon nước đặt về trong tay Lưu Bình An.

Lưu Bình An nhớ lúc trước Connor tuyệt đối không dám làm như vậy. Nhưng năm năm qua, người này vẫn đi theo bên người mình, từ sau khi trở thành người đứng đầu cơ giới sư, tựa hồ càng ngày càng kiêu ngạo.

“Như thế nào? Sửa không được? Vậy thì trả lệnh bài người đứng đầu về cho Quân bộ đi.”

“Ngươi đang nói cái gì nha? Nào có cơ giáp Connor ta không sửa được? Chẳng qua, có chút bộ phận nhất định phải thay mới, nhưng mà nơi này không có.”

“Nga --” Lưu Bình An uống xong đồ uống còn lại, vứt lon đi. “Đồng Âm sắp đến đây rồi, ngươi nói với hắn nha.”

“Cái gì? Tên kia sắp tới?”

Không rõ đối phương làm gì phản ứng lớn như vậy, Lưu Bình An lấy ngón tay nhét nhét vào lỗ tai, “Ồn chết mà. Lỗ tai chắc điếc mất thôi.”

“Cái gia hỏa độc miệng lại khắc khẩu đáng ghét kia.” Connor một tay nâng đầu, phát hiện Lưu Bình An đang nhìn lối đi bên cạnh đài sửa chữa. Hắn cũng nhìn qua, phát hiện một nữ quan quân cầm theo một hộp đồ ăn đi đến. Từ dấu hiệu trước ngực nàng mà xem, hẳn là Bộ hậu cần.

Hai người nhìn nhau lộ ra nụ cười xấu xa, đồng thời đem ngón tay đặt bên miệng dùng lực huýt sáo.

“Uy, mỹ nhân! Đi đâu vậy?”

“Mỹ nữ, dáng người thật tốt nga.”

Trong mắt nữ quan quân, hai gã côn đồ cư nhiên đang đùa giỡn nàng. Thân là Bộ trưởng Bộ hậu cần, đã thật lâu không có ai dám làm vậy với nàng. Cho dù là gia hỏa khó đối phó nhất trong căn cứ, cũng không dám ở trước mặt nàng cười thô bỉ như thế.

Hai gã này là gia hỏa mới đến hôm qua đi. Lena vẫn duy trì mỉm cười, hướng hai tên côn đồ đi tới.

“Các ngươi hôm qua mới đến căn cứ sao?”

Hai người đồng thời gật đầu, Lena tiếp tục hỏi: “Quần áo các ngươi là sao thế này? Dây lưng đâu? Ngực chương đâu? Như thế nào tất cả đều không có mang? Nơi này là quân đội, các ngươi tưởng là chợ sao?”

Xem bộ dáng đối phương, Connor thè lưỡi với Lưu Bình An. Đối phương không dễ chọc nha.

“Mỹ nhân, không cần so đo việc nhỏ này nha......” Connor còn chưa nói xong, liền cảm thấy trời đất đảo lộn, bị đối phương cho một cú vật qua vai, cả người ngã rầm xuống đất.

“Đau quá......”

“Tiểu tử.” Lena dựng ngón giữa, biểu tình trên mặt có thể so với La Sát, “Chớ có chọc ta!”

Nói xong, nàng cầm theo hộp đồ ăn xoay người đi. Thời điểm lướt qua người Lưu Bình An, liếc quân hàm của hắn, hừ lạnh một tiếng, “Là thượng tá a, suốt ngày không có việc gì làm, không biết Quân bộ để người như người tới đây là muốn làm cái gì nữa?”

Thanh âm rất nhẹ, song này là cố ý để đối phương nghe được. Connor thiếu chút nữa muốn phát tác, Lưu Bình An đè hắn lại, cười nói: “Ta đương nhiên là có nhiệm vụ quan trọng mới đến nơi này chứ.”

“Nga? Là cái nhiệm vụ quan trọng gì nha? Có thể suốt ngày khoanh tay tựa một bên như vậy.”

“Ít nhất buổi tối ta có việc làm a.” Lưu Bình An nhún vai.

Lena nhớ rõ người này tối hôm qua ở trong phòng Fitzgerald. Vừa nghĩ đến chuyện này trong lòng liền phi thường không thoải mái, trừng đối phương, bộ dáng tựa hồ đang hỏi ‘Làm chuyện gì’.

Lưu Bình An cười thô bỉ nói: “X nha.”

Nữ tử mặt đỏ lên, phẫn nộ quay đầu rời đi. Connor đứng lên vỗ vỗ quần áo, “Tiểu An, ngươi làm gì phải chọc giận nàng nha?”

“Đả kích tình địch không phải rất thú vị sao?”

Fitzgerald đang ở trong văn phòng đau đầu không thôi, phó quan còn đang bên cạnh lầm rầm lầm rầm, khiến hắn càng thêm họa vô đơn chí. Hắn thở dài một hơi, “Thât muốn đi cùng nhền nhện đánh nhau.”

Phó quan đang muốn phát tác, cửa ra vào đột nhiên mở ra. Một thân ảnh thon thả nổi giận đùng đùng xông tới. Phanh một tiếng, đặt hộp đồ ăn thật mạnh lên bàn.

“Lena......”

Hai người đều cảm thấy không khí quanh nữ tử không đúng, thật cẩn thận chào hỏi.

“Lena, cám ơn ngươi đã đưa cơm đến. Chúng ta sẽ toàn bộ ăn ngay.”

Nhìn đối phương mắt hạnh trừng trừng, Fitzgerald lập tức sửa miệng, “Chúng ta hiện tại liền toàn bộ ăn xong.”

Ai ngờ đối phương đột nhiên kéo áo phó quan, “Ngươi ra ngoài một lát cho ta.”

“Nha?”

“Ta có việc muốn tìm thiếu tướng, mời ngươi tránh đi một chút.”

Bị khí thế đối phương áp tới, phó quan đành phải nhún nhún bả vai, để lại cho thiếu tướng nhà mình một ánh mắt ‘Ngươi tự cầu nhiều phúc đi’, rồi xoay người ra khỏi văn phòng.

“Có chuyện gì sao?” Fiztgerald nghi hoặc hỏi. Áo đột nhiên bị nắm kéo đến trước mặt nữ tử, đối phương ngẩng đầu lên muốn hôn lên môi Fitzgerald. Người sau lập tức giơ tay lên ngăn trở.

“Lena, ngươi làm sao vậy?”

Nhìn nam tử ngũ quan sâu sắc giống như đao khắc, tuy rằng bộ dạng cũng không phải anh tuấn đặc biệt, song đôi mắt này lại lộ rõ sự kiên nghị cùng với khí tức nam tính phát ra trên người, lại đủ để cho nữ tử lâm vào tâm động.

“Ta thích ngươi, ngươi vẫn luôn biết điều đó, đúng không?”

Lena không cho rằng đối phương ngốc như bề ngoài của hắn. Kỳ thật có rất nhiều chuyện, trưởng quan của bọn họ đều trong lòng hiểu rõ. Chỉ là hắn có một bộ phương pháp xử lý cho riêng bản thân. Mà đối với chuyện mình có cảm giác với hắn, đối phương vẫn vây trong trạng thái giả ngu.

Fitzgerald sửng sốt một chút, nhíu nhíu mày, cuối cùng thở thật dài, nói: “Thực xin lỗi.”

“Vì cái gì?”

Nhìn nữ tử cắn răng cứng rắn truy vấn, Fitzgerald biết chỉ có thể thẳng thắn trả lời. Tuy rằng hắn không muốn thương tổn nữ hài tử này. Thế nhưng, hắn càng không thể lừa nàng.

“Bởi vì ta có người mình thích rồi.”

“Là nam nhân ngày hôm qua ở lại ký túc xá của ngươi sao?” Lena phi thường nói trắng ra, trên thực tế nàng không thể khống cơn giận của mình, “Cái gia hỏa chỉ biết bồi nam nhân ngủ kia.”

“Im miệng!” Fitzgerald dùng lực bắt lấy bả vai đối phương, “Ngươi biết cái gì? Tiểu An không phải loại người này.”

Lena có điểm bị bộ dáng thủ trưởng dọa. Nàng chưa từng gặp qua Fitzgerald kích động như vậy. Có lẽ người kia thật sự đối với hắn phi thường trọng yếu, chỉ có chuyện liên quan đến người nọ mới có thể xúc động tình cảm trong nội tâm hắn.

Ngay lúc hai người giằng co, đột nhiên truyền đến thông tin. “Báo cáo trưởng quan, vật tư bổ sung đã chuyển đến. Người của Cục Hậu cần Quân bộ mời căn cứ phái người đến kiểm tra tiếp nhận.”

“Chúng ta lập tức đến ngay.”

Fitzgerald buông Lena ra, “Thực xin lỗi, vừa rồi là ta thất thố.” Nói xong xoay người đi ra cửa.

Mỗi tháng Quân bộ đều sẽ phái người đưa vật tư đến căn cứ các nơi. Vật tư đối với căn cứ ở khắp nơi mà nói đều phi thường trọng yếu, cho nên cao tầng căn cứ bình thường đều sẽ tự mình đến ký nhận. Thậm chí sẽ tự mình kiểm kê.

Mà Cục Hậu cần Quân bộ là một khối thịt heo phi thường màu mỡ, bao nhiêu người đều trừng vị trí nội bộ này mà chảy nước miếng. Nhưng là, người có thể đi vào bên trong Cục đảm đương chức vị quan trọng đã ít lại càng ít.

Bởi vì xem Connor sửa chữa cơ giáp thực nhàm chán, mà bình đài bên kia cũng đang dỡ hàng, cho nên Lưu Bình An quyết định trở về ký túc xá. Quẹo vào hành lang khu ký túc xá, ban ngày bọn lính không phải xuất động thì chính là đi huấn luyện, cho nên bình thường giờ này ở đây chẳng có ai.

Lưu Bình An cảm thấy khí tức quen thuộc tới gần sau lưng, có điểm giống như băng tuyết lạnh lẽo mà tươi mát, khiến hắn cong khóe miệng.

“Ngươi rốt cuộc nhịn không được rồi sao?”

Vừa nói xong, hai vai liền bị người từ phía sau ôm lấy, đầu lưỡi ướt át mềm mại liếm lên cổ hắn. Sợi tóc màu bạc rơi trên bờ vai hắn, hắn trở tay ôm cổ đối phương, ngẩng đầu lên liền hôn đôi môi người nọ.

Tác giả có lời muốn nói: Tựa hồ có người thực chờ mong Lance hơn hai mươi tuổi a. Tuy rằng sẽ viết đến hắn, nhưng lại sợ hắn vừa ra trướng liền cướp đi nổi bật của Tiểu An. Hiện tại nữ vương nổi bật là nhất a! ! !

Sau năm năm, vô luận là Connor, Fitzgerald hay là Aslan, tất cả mọi người đều phát sinh một điểm biến hóa đi.