Bởi vì cột đá chỉ là dạng bán trong suốt, nên mờ mờ nhòe nhòe căn bản không thấy rõ đến cùng bên trong là cái gì. Nhưng thực kỳ dị, vật thể trong cột đá lại tản phát ra ánh sáng màu bạch kim.

“Đây là cái gì?”

Thược không trả lời thiếu niên mà đi thẳng đến dưới cột đá, thành kính quỳ một gối. Hai tay đặt lên lớp đá, nhắm mắt lại, tựa hồ đang mặc niệm cái gì đó.

Ngôn ngữ đó Lưu Bình An nghe không hiểu. Âm điệu ưu nhã mà nhu hòa, tiết tấu không nhanh không chậm, cất lên tuyệt đẹp như tinh linh ngâm thơ, tràn ngập khí tức viễn cổ. Khiến người ta có một loại ảo giác, cảm giác như cái cột đá kia là vị thần mà Thược sùng bái.

Nhưng tiếp đó Thược đã đứng lên, đưa cho Lưu Bình An một thứ, khiến người sau hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Đó là mấy trái bom hẹn giờ.

“Đặt nó ở bốn phía cột đá. Làm xong là chúng ta có thể đi.”

“Nha?” Lưu Bình An cầm bom có điểm phản ứng không kịp, “Này...... Không tốt lắm đâu?”

“Vì sao?” Thược đầy mặt kinh ngạc, “Nhiệm vụ của chúng ta không phải phá hủy nơi này sao? Chúng ta cũng không thể bại bởi đám Đế Quốc khốn kiếp này a.”

“Nhưng mà......” Lưu Bình An ngẩng đầu nhìn trụ đá khổng lồ kia, tuy rằng vật bên trong chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt, nhưng hiển nhiên không phải tầm thường.

“Nguyên lai ngươi để ý cái này nha.” Thược vỗ cây cột, tựa hồ không thèm quan tâm nói: “Đó là phong ấn tổ tiên. Bất quá...... Ta cũng không định mở nó ra.”

“Bởi vì ta không muốn gã gia hỏa cuồng vọng kia có được nó.”

Trong mắt Thược chợt lóe khinh thường xen chán ghét, Lưu Bình An biết ‘gia hỏa cuồng vọng’ theo lời đối phương là chỉ ai. Kỳ thật đối với người kia hắn cũng đầy bụng nghi vấn.

“Hắn không phải là nhền nhện sao?” Lưu Bình An đem bom đặt bên cạnh cột đá, hỏi. Có thể khống chế nhiều nhền nhện như vậy, hẳn là bị nhền nhện biến chủng rất cao cấp sống nhờ. Nhưng đối phương cũng không thừa nhận mình là nhền nhện. Đương nhiên, trên người hắn vừa không ngửi được mùi hư thối, vừa không hiển hiện ấn ký giống như Thược nữa.

Chỉ là, con người này từ ban đầu liền khiến hắn cảm thấy phi thường không thoải mái, không tự giác mà sợ hãi.

“Tên kia so với nhền nhện còn đáng sợ hơn.” Thược một bên đặt bom một bên nói nói: “Đồng loại của ta chính là quá ngu ngốc mới có thể cùng loại Ác Ma này giao dịch. Cần để chúng nó đều tỉnh tỉnh ra. Sao có thể cho nhân loại làm Nhện vương được chứ.”

“Hắn là Nhện vương sao?” Lưu Bình An càng thêm giật mình. Hôm nay tựa hồ đã đem những lần giật mình trong suốt mười chín năm qua toàn bộ dùng tới.

“Đương nhiên không phải!” Người sau nổi giận, quả quyết phủ định. “Nhền nhện đều nghe lời hắn là vì con nhền nhện sống nhờ trong cơ thể hắn quả thật có được năng lực ‘Vương’. Thế nhưng tên kia quá yếu đuối, mới có thể khiến Ác Ma trở ngược lại khống chế nó.”

Nhân loại có thể khống chế ngược lại nhền nhện sống nhờ trong cơ thể, loại sự tình này Lưu Bình An vẫn là lần đầu tiên nghe được. Chỉ có thể nói Douglas quả thật là quá đáng sợ.

“Vậy các nhền nhện khác không ai phản kháng hắn sao? Vương của mình lại bị con người khống chế.”

“Ngươi không rõ đâu. Khác với nhân loại, trong thế giới côn trùng, ‘Vương’ là tuyệt đối. Tuy rằng chúng ta có rất nhiều chủng loại, nhưng ‘Vương’ chỉ có một. Sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống phản bội hay phản kháng linh tinh. Trừ phi xuất hiện một ‘Vương’ khác mạnh mẽ hơn.”

Không biết vì sao, nói tới đây Thược đột nhiên chuyển hướng nhìn vật phát sáng bên trong cột đá.

“Nếu các tổ tiên biết ‘Vương’ biến thành như vậy, khẳng định sẽ phi thường tức giận đi.”

“Nhưng mà...... Thược, ngươi không phải đã phản kháng tên Douglas kia sao?” Lưu Bình An đã đặt bom xong, trở về bên người Thược.

“Đó là bởi vì......”

Đột nhiên một đường sáng màu lam xuyên qua thân thể Thược, máu tươi từ miệng vết thương phun ào ào ra. Lưu Bình An chấn động, tiến lên đỡ lấy nó, “Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Máu tươi trên mặt đất tụ thành vũng nhỏ, thế nhưng Thược tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn, hung hăng trừng phía sau Lưu Bình An.

“Đó là bởi vì nó có năng lực đặc biệt.”

Giọng nam dễ nghe tràn ngập từ tính giống như tiếng đàn violoncello quanh quẩn trong huyệt động. Con nhện màu đen to đùng bước vào huyệt động rộng lớn. Nam tử Ác Ma nở nụ cười cầm súng laser trong tay đứng trên lưng nhền nhện, họng súng đen ngòm nhắm ngay thiếu niên và thiếu nữ.

“Thật sự là âm hồn bất tán.” Thược hừ lạnh một tiếng.

“Chìa khóa nha, đừng quên sứ mệnh của ngươi.” Douglas vươn một tay còn lại chỉ vào cột đá phía sau hai người, “Đi thôi, cởi bỏ phong ấn.”

Thược lạnh lùng cong khóe miệng, bình tĩnh phun ra ba chữ.

“Không bao giờ!”

Con ngươi đỏ tím sắc bén như lưỡi dao, chỉ thẳng Ác Ma đứng trên nhền nhện khổng lồ, người sau nheo mắt, lộ ra một mạt cười tàn nhẫn.

“Như vậy...... giết hắn thì sao?” Họng súng đen ngòm chỉ sang Lưu Bình An, ngay lúc thiếu niên cảm thấy tình huống không ổn, đang định né tránh, một luồng lam quang đã hướng tới lồng ngực hắn bắn ra.

Thược xoay người đẩy Lưu Bình An ra nhưng vẫn không kịp. Tia sáng lam bắn thủng thân thể nó, cũng sượt qua vai thiếu niên. Máu tươi lập tức nhiễm đỏ quân trang thiếu niên.

“Ai nha, còn linh hoạt lắm nha. Bất quá......” Douglas búng tay một phát, “Tiểu ong mật mà rơi vào mạng nhện là trốn không thoát đâu.”

Con nhện khổng lồ phun ra vô số tơ trắng, từng vòng từng vòng quấn quanh hai người. Lưu Bình An bả vai hoàn toàn tê liệt, nhờ vậy ngược lại không cảm thấy đau bao nhiêu. Chỉ là biểu tình Thược lộ ra khiến hắn cảm thấy trong lòng có điểm đau đớn.

“Đừng khóc, vết thương chút xíu ấy ta còn chưa để trong mắt đâu.”

Lưu Bình An vươn tay sờ hai má đối phương. Bởi vì La Cơ đã tử vong nên thân thể hoàn toàn băng lãnh, gương mặt cũng trở nên cứng ngắc. Thế nhưng trong cặp mắt màu đỏ tím kia, lại tràn ngập nôn nóng và lo lắng, tựa hồ sắp khóc đến nơi.

“Ngu ngốc! Ai khóc chứ?”

Cảm thấy Thược gắt gao ôm lấy mình, tuy rằng đối phương không có độ ấm, trái tim cũng không đập nữa, nhưng lại khiến Lưu Bình An cảm thấy thật an tâm. Vô luận gặp phải tình huống hung hiểm cỡ nào, bọn họ nhất định có thể vượt qua được.

Đang muốn an ủi Thược, đột nhiên cảm thấy ngón tay đối phương viết gì đó trên lưng mình.

[ Cho nổ bom, thừa cơ chạy trốn ]

Lưu Bình An cau mày, đang muốn lắc đầu, đối phương đã buông hắn ra. Xoay người đi đến trước cột đá to lớn.

“Ngươi thật sự muốn cởi bỏ phong ấn sao?” Thược ngẩng đầu hỏi Ác Ma đứng trên lưng nhền nhện. Người sau gật gật đầu, “Nếu ngươi ngoan ngoãn hoàn thành sứ mệnh, chú ong mật nhỏ phía sau sẽ không nhiều thêm vài cái động trên người đâu.”

“Ai hỏi ngươi chứ?” Thược đầy mặt khinh thường trừng đối phương, la lớn: “Ta là đang nói với ‘Elias’. Để nó trả lời ta xem! Nó thật sự muốn để tổ tiên nhìn thấy cái bộ dáng hiện tại này của nó sao?”

“Elias, ‘Vương’ của chúng ta, hãy phản kháng nhân loại đáng giận này đi. Chẳng lẽ nguyện ý để nhân loại này giẫm lên tôn nghiêm của ngươi sao?”

Một luồng lam quang xuyên qua cẳng chân thiếu niên, người sau gắt gao cắn chặt răng, không để mình phát ra một tiếng rên rỉ nào. Hắn không muốn khuất phục nam nhân trên lưng nhền nhện.

Thế nhưng Thược lại khuất phục. Nó không thể nhìn người quan trọng nhất của mình bị bắn chết. Xoay người lại, trán chạm vào cột đá. Quang mang của vật thể bên trong cột đá dần dần tăng cường, phát ra ánh kim quang ngày càng chói mắt.

Douglas nhìn chăm chú vào mạt kim quang kia, nét cười bên khóe miệng càng thêm mở rộng. Hắn lập tức liền có thể có được sức mạnh càng lớn hơn nữa.

Lưu Bình An biết hiện tại là thời cơ nổ bom tốt nhất, thừa lúc lực tập trung của đối phương đang chăm chú vào cây cột đá, nếu hắn cho nổ là có thể thừa loạn chạy đi.

Nhưng mà......

Thược đang ở bên cạnh cột đá, căn bản không có khả năng thoát được. Tuy rằng hiện giờ vết thương bình thường đối với Thược mà nói căn bản không đau chút nào, dù sao thân thể cũng đã chết. Thế nhưng, nhền nhện sống nhờ trong thân thể nhân loại cũng sẽ bị tan thành bột phấn mất thôi.

Hắn không thể làm như vậy được!

Đáng giận! Nên làm cái gì bây giờ?

Kim quang chiếu sáng toàn bộ huyệt động, giống như ban ngày. Lưu Bình An có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ thứ gì đó trong cột đá vẫn còn sống, nó lập tức sẽ thức tỉnh ngay.

Nhưng vào lúc này, lam quang từ gáy thiếu nữ xuyên qua ấn ký trên trán, máu tươi phun tung toé trên cột đá, như một đóa huyết hoa đỏ tươi, tiếng thiếu niên hét lên vang vọng toàn bộ huyệt động.

Tác giả có lời muốn nói: Định luật vĩnh hằng của tiểu thuyết đam mỹ, cô nương tốt đều sẽ biến thành pháo hôi.

Có người nói nhền nhện sống nhờ trong cơ thể Douglas nếu là giống cái thì hay rồi. Kỳ thật ta cũng có nghĩ đến...... Douglas ẻo lả...... nghĩ đến liền rùng mình......