Đau nhức!

Toàn thân đau nhức!

Nhất Thành lăn lộn trên đất, liều mạng giãy dụa thở dốc, trong đầu trí nhớ không ngừng vọt tới, nhường trước mắt hắn biến thành màu đen, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Nhất Thành trí nhớ cuối cùng một màn là hắn vừa hoàn thành một dự án lớn, tiền thưởng lại cực kỳ nhiều. Tâm tính rất vui mừng đang trên đường đi dạo, chuẩn bị mua chút đồ ăn mang về cho gia đình, kết quả lúc hắn đi ngang qua cầu trên đường về nhà thì trên đầu xuất hiện bóng đen. Hắn chỉ nhớ được đến đó, sau đó thì không còn gì nữa.

- Ầm

Thiên thạch rơi trúng đầu vì cái gì cơ thể mình đau nhức như thế? Hắn là còn sống hay đã chết? Có thể cảm giác được đau nhức, Nhất Thành cảm giác mình còn có thể còn sống.

Chờ hắn miễn cưỡng mở mắt, trước mắt một màn lại làm cho hắn kém chút sụp đổ.

Chỉ thấy tại trước ngực hắn là một đầu quái vật. 1 con mắt thì lệch sang tai trái. Con mắt khác thì rớt xuống cắm. Mũi méo xệch đi. Miệng rộng đến mang tai đang cắn xé cơ thể hắn.

- Thảo thảo thảo!

Nhất Thành tức giận mắng, bản năng mong muốn đem quái vật kia theo trên ngực lôi xuống, nhưng nó thật giống như dính tại Nhất Thành trên thân, mặc cho hắn làm sao lôi kéo, vùng vẫy như thế nào đều không thể giật xuống tới.

Ngực đau nhức nhường Nhất Thành như muốn ngất, lý trí cũng lâm vào điên cuồng bên trong, hắn vậy mà cũng hé miệng cắn về phía quái vật kia. Giờ chả quan tâm đây là cái quái gì? Cứ cắn chết nó mới được, nếu không con quái này có thể ăn hết cơ thể của hắn.

Nhất Thành điên cuồng cắn xé, huyết tinh sền sệt lập tức tràn vào trong miệng hắn, mùi hôi thối truyền đến, hắn bắt đầu nôn ọe liên tục. Ngay lúc này thì ở mi tâm loé lên 1 vần sáng nuốt chửng con quái vật kia vào trong.

Nhất Thành giãy dụa đứng lên, thở ra hồng học.

Cơn đau đớn quanh thân đã đỡ hơn nhưng trên đầu vẫn truyền đến những cơn nhức đầu liên tục. Giống như có vật gì đó liên tục đánh mạnh vào đầu hắn. Chờ cơn đau kia tan biến, hắn đứng dậy hướng về bốn phía rà xét.

Hắn hiện tại vị trí giống như là một hạp cốc, xác chết ngổn ngang khắp nơi. Xung quanh thì từng vách núi dựng đứng.

Lảo đảo đứng dậy, Nhất Thành nhìn về phía trước phương xa. Đó là một lối đi thẳng tắp không biết dẫn đến phương nào. Hắn lảo đảo sắp ngã, liền vơ lấy 1 thanh đao lớn bên cạnh. Chóng đao đứng vững. Nhanh chóng rút dao lên, trong đao phản chiếu là một thiếu niên trẻ tuổi thanh tú 14, 15 tuổi đập vào mắt hắn, hắn cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhất Thành não có chút biến dị hiếm thấy. Phản ứng đầu tiên của hắn là khen chính mình so với kiếp trước muốn trắng hơn.

Trong đầu vọt tới trí nhớ đã nói cho Nhất Thành biết, hắn xuyên việt rồi, không phải xuyên việt về cổ đại, mà đến đại lục tên là Đại Hoang.

Hắn đời này cũng gọi là Nhất Thành, người của Đại Càn Quốc. Thân phận nghèo hèn. Nghe như ý nghĩa hắn là một tên không có một đồng dính túi, sống ở một cái thôn xóm nghèo.

Năm trăm năm trước tranh bá nổi lên, khói lửa nổi lên bốn phía, Đại Càn Quốc quốc chủ dẫn theo nhiều kỳ nhân dị sĩ tranh giành thiên hạ. Lăn lộn 1 đời, hoành tảo bát hoang, chiến đến hồn thiên địa ám. Cuối cùng giữ vững được Quốc gia nhỏ nhoi của mình. Sau trận đại chiến cuối cùng, thiên hạ cách cục đã định, các thế lực lớn chiếm lĩnh phân chia đất đai cai trị.

Khi đó Đại Càn Quốc kỳ năng dị sĩ vô số, anh tài xuất hiện lớp lớp. Gia gia của gia gia hắn từng là một trong những người này. Lập ra một ít chiến công, nhưng đời sau càng lúc càng xuống dốc. Tới đời của hắn là khố rách áo ôm.

Gia đình hắn xuống dốc không phanh. Tới đời của hắn thì còn mình hắn. Thế giới này nguy hiểm trùng trùng, khi gia đình hắn gặp nạn. Chỉ có mình hắn trốn thoát, chạy khắp nơi tìm đường sống.

Có khi thì trộm cắp, có khi thì cướp đồ ăn, lúc thì ăn chùa bị đuổi đánh.

Cuối cùng cũng không thoát được số phận, hắn bị một nhóm người bắt lấy đánh cho một trận suýt chết. Tới lúc hấp hối thì bị người bắt đi thử thuốc. May mắn thuốc có hiệu quả sống lại, nhưng tiếp tục bị bắt giữ giúp bọn hắn tiếp tục thử thuốc. Ngày ngày chịu đau đớn kịch liệt, lăn lóc dưới đất, tới bữa thì ăn không đủ no. Đúng lúc có cơ hội, hắn quyết định chạy trốn, lúc thoát đi hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ biết chạy bán sống bán chết vào rừng.

Càng chạy càng sâu, càng chạy càng lạc hướng. Nhưng hắn không dám dừng lại, cấm đầu chạy, chạy, và chỉ biết chạy. Đến lúc Nhất Thành thấy chân không chạm đất được nửa thì đã biết mình không xong.

Đại Càn Quốc có một cấm địa, không có ai đám đến đây vì nơi đây là nơi chôn xương của hàng ngàn vị cường giả. Oán khí, ma khí tỏa ra ở đây ngùn ngụt. Chỉ cần người tu luyện kém chạy vào liền tâm trí bị ăn mòn hoá điên mà chết. May là đường vào khó tìm, chỉ có kẻ may mắn như Nhất Thành, nhảy từ đỉnh núi tới đây.

Nó được gọi là Huyết Nguyệt cốc. Là một hoang địa của vạn năm lại đây. Nhất Thành có thể thấy được oán khí và ma khí bao trùm Huyết Luyện Cốc xen lẫn là sương mù dày đặc.

Huyết Luyện cốc được bao bọc bởi các dãy núi dựng đứng. Trong cốc tạo cho người khác cảm giác chết chóc ghê rợn, khắp nơi là những hố sâu. Trong hố là nhưng vũng nước loãng loãng màu máu, quanh hố mọc đầy các loại cây cổ thụ, hình thù kỳ dị.

Sự sống ở hạp cốc này như không hề tồn tại. Giống như có bị một loại dị lực nào đó hút đi tất cả sinh khí.

Đứng ở nơi u ám này, Nhất Thành cảm thấy mình có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ oán hận khắp nơi. Điều đáng sợ hơn, vạn năm qua đi, mùi xú uế vẫn còn tồn tại. Xương trắng thì phủ khắp mặt đất nơi đây, làm cho nơi này trở thành địa ngục Trần gian.

Bỗng nhiên từ hướng đi xa xăm kia truyền đến tiếng gào rú càng lúc càng lớn phá tan bầu không khí u mịch này.

- u huuuuuuuuuuu!

Nhất Thành đứng đó run rẩy. Mới xuyên qua lại đến cái nơi ma quái này. Còn tiếng gầm rú điên cuồng kia là sao?? Ta xuyên qua địa ngục thế giới sao?? Nhất Thành đang tự hỏi, nếu bị oán khí và ma khí ở đây nhập thân hắn sẽ bị điên nhưng vì sao hắn không sao cả?

Vừa rồi nuốt chửng thứ quỷ quái kia là gì!? Trong đầu mình có gì sao? Trong lòng hắn đang ngổn ngang trăm điều. Nhất Thành nhìn xa xa phương hướng tiếng kêu kia truyền đến. Một cảm giác sợ hãi đang ăn mòn tâm trí hắn. Tếng gầm như đánh vào linh hồn và thân thể, làm xương cốt hắn đau nhức khó chịu không thôi.

- Bá!

Một đạo bóng đen, mang theo âm thanh xé gió từ phía trước xuyên qua màng xương một cách nhanh chóng! Biến mất cùng hướng với tiếng gầm rú truyền đến.

Nhất Thành trong lòng đang phập phồng lo sợ nhưng vẫn rất tò mò,

- Thôi kệ đi, dù sao cũng không có đường khác. Cứ tiến đến xem sao. Dù sao cũng chết 1 lần, thêm lần nữa chả sao cả!?

Khi sắp đến gần tiếng gầm. Nhất Thành khựng người, trợn mắt nhìn về phía trước. Hai con quái vật lớn kinh khủng đang lao vào nhau chiến đấu.

Một con có hình dạng giống sư tử khổng lồ với chín mắt và sáu cái sừng, được xếp bên sườn mỗi bên ba và hai. Có khuôn mặt giống người.

Nhất Thành lắp bắp kinh hãi.

- Cái mặt con quái vật kia sao lại giống mặt người như vậy, cái này là thể loại gì quái vật gì đây?

Hắn có trí nhớ của kiếp này nhưng chưa bao giờ nghe hay thấy cái thể loại quái vật này.

- Đùa nhau chắc? Hay là ta đang mơ!?

Đối diện đang chiến đấu với quái vật mặt người là một đầu dị xà, hình thể to lớn, cơ thể có vảy giáp bao phủ. Nó có chín cái đuôi, mỗi một đuôi đều có một cái lỗ, đang liên tục bắn ra vô số đạn màu đen về phía đối thủ.

Càng khiến người ta khiếp sợ hơn hai con quái vật này lại được bao phủ trong khói đen. Bọn chúng đánh nhau cực kỳ kịch liệt. Điên cuồng tấn công nhau không chết không thôi.

Nhất Thanh sau vài phút liền bình tĩnh lại.

- Đã đến đây rồi mà không ngồi xem bọn chúng đánh nhau thật là phí. Các rạp xi nê 3D thời trước cũng không bằng. Bây giờ mình được xem trực tiếp còn miễn phí, nếu có bắp ran nửa thì tốt.

Nhất Thành lẩm bẩm. Tâm lý của hắn vừa mới xuyên qua nên bị vặn vẹo thì phải? Gặp người khác đã chạy mất dép từ lâu. Nếu có người thấy hắn ngồi xem hai quái vật đánh nhau, chắc chắn bảo hắn là thằng điên.