Quái Đàm Radio

Chương 16-17: 16 Thì Ra Anh Cũng Vậy 1 - 17 Thì Ra Anh Cũng Vậy 2

16: Thì Ra Anh Cũng Vậy 1

Trần Mặc lại nói tiếp: “Anh đừng lo lắng gì hết, biết cái gì thì cứ nói hết cái đó ra đi.”Tuy mấy lời này khá là uyển chuyển, thế nhưng Trần Mặc tin là với kinh nghiệm của mình, lão Trương có thể nghe ra được ẩn ý trong đó: Cấp trên của ông là cái quái gì chứ? Tôi cầm Thượng Phương Bảo Kiếm của viện trưởng đây này, đừng nói nhảm nữa, biết gì thì phun hết ra mau lên.Lão Trương chần chờ một lúc, làm như đang chột dạ nên mỗi mắt nhìn một phía: “Đây không phải chỗ để nói chuyện.

Đi, tới phòng trực ban của tôi đi.”Bộ dạng lấm lét nhìn xung quanh này giống y như đang sợ đám tử thi trong nhà xác sẽ nghe lén cuộc đối thoại của mình vậy.Trong phòng ban, Trần Mặc rót cho lão Trương một cốc nước: “Nói đi, rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”Lão Trương ôm cốc nước, vẻ mặt có tí nghiêm trọng.“Bác sĩ Triệu, anh tin vào cách nói quỷ thần không?Nếu tôi nói xác chết trong nhà xác vùng dậy, anh có tin không?”Xác chết vùng dậy?Lông mày của Trần Mặc hơi nhíu lại, biên độ rất nhỏ, khó mà phát hiện được.Xem ra vấn đề đúng là đã xuất hiện trên cái xác kia…Thuận theo câu chuyện của lão Trương, Trần Mặc giả vờ lộ ra vẻ mặt tò mò: “Xác chết vùng dậy? Xác chết vùng dậy thế nào cơ? Anh trông thấy rồi à?”Lão Trương lập tức lắc đầu, xua tay: “Không có, không có, tôi… tôi nào có lá gan này chứ!”“Có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể được không?”Lão Trương ho khan hai tiếng, giống như đang sắp xếp lại những ý nghĩ có phần rối loạn vì khẩn trương:“Đêm hôm qua, tôi trực ban một mình.Thì cứ ăn mấy miếng thịt, uống mấy ngụm rượu thôi.

Ai ngờ cồn xộc lên não, không cẩn thận dựa vào ghế ngủ quên luôn.

Nửa đêm tôi bị lạnh quá nên đột nhiên tỉnh giấc, đợi đế khi tỉnh hẳn thì tự nhiên lại nghe thấy tiếng đập rầm rầm rầm.

Tôi thấy hơi tò mò, mơ mơ màng màng đứng dậy xong mới chợt nhớ đến chuyện tầng B1 này chỉ có mỗi phòng trực ban cùng nhà xác.

Nếu không phải cửa phòng trực phát ra tiếng động, thì chính là…”Lão Trương nuốt nước bọt, làm như không muốn nói ra từ ngữ khiến mình không thấy thoải mái: “Có điều khi đó mượn cơn say, tôi vẫn tìm một cây đèn pin, quyết định đích thân đi qua xem sao.

Kết quả đúng lúc này thì tôi bỗng nghe thấy tiếng ‘két’ như có ngươi đang mở cửa, như kiểu có thứ gì đó đi ngang qua phòng trực ban của tôi, tiến về phía trước vậy đó.”“Là thứ gì thế, anh có nhìn thấy nó không?” Trần Mặc xen vào một câu.“Nhìn thấy hả? Lúc đấy tôi sắp bị doạ chết luôn rồi, nào dám thò đầu ra nhìn chứ! Anh nghĩ đi, sách vách là chỗ nào chứ? Thứ đi từ trong đấy ra có thể tốt lành được chắc?”“Sau đó thì sao?”“Sau đó… sau đó tôi không biết gì nữa luôn.”“Không biết á?”Trên mặt lão Trương cũng lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Lúc đấy rõ ràng là tôi sợ chết đi được, thế nhưng không hiểu tại sao lại lăn ra ngủ mất.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng trưng rồi, lúc đấy tôi mới dám sang phòng sát vách kiểm tra.

Thế nhưng lại phát hiện cửa nhà xác vẫn bị khóa chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu từng bị mở ra!Bác sĩ Triệu anh nói xem, có phải là bệnh viện chúng ta… thực sự có quỷ không?”Lúc nói lời này, ánh mắt sâu thẳm của lão Trương lại nhìn về phía Trần Mặc, giống như đang ẩn chứa ý tứ sâu xa nào đó.

Nhất thời khiến người ta không có cách nào nắm bắt được.“Quỷ gì mà quỷ, nói bừa gì đấy!” Trần Mặc nhanh chóng cắt ngang cái mồm như đầu tàu xe lửa, chạy không giới hạn của lão Trương: “Chuyện anh trải qua, nghe đúng là hơi bị ảo đấy.”“Chứ còn gì nữa.

Sáng sớm cấp trên tới hỏi thăm tình hình, tôi nói rồi nhưng bọn họ có tin đâu.

Đã thế lại còn ụp cho tôi tội danh bịa đặt sinh sự , không cho phép tôi nói hươu nói vượn nữa kìa.

Hừ, lão Trương tôi công tác ở bệnh viện nhiều năm vậy rồi, có khi nào bịa đặt sinh sự đâu chứ.”Nói xong, nét mặt lão Trương lộ ra vẻ rất chi là tức giận khiến Trần Mặc không nhịn được, cảm thấy có chút buồn cười.

Bảo sao lúc nãy, khi anh đến hỏi thăm tình hình thì biểu cảm trên mặt đối phương lại đầy vẻ bất mãn như thế.Đã tìm hiểu tình huống được hòm hòm nên Trần Mặc cũng không muốn ở đây thêm nữa, anh đang định đứng dậy chào lão Trương thì đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Chính là lúc ông ta cầm đèn pin xuất hiện ở cửa nhà xác.“Đúng rồi, còn một việc nữa.”Trần Mặc nhìn lão Trương, nét mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.“Ban nãy một mình anh đi vào nhà xác để làm gì thế?”Trong chớp mắt, trên mặt lão Trương chợt hiện lên vẻ khác thường.

Tuy ông ta đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ chất phác như trước, có điều nét mặt biến hoá với tốc độ tên lửa kia vẫn không thoát nổi ánh mắt của Trần Mặc..

17: Thì Ra Anh Cũng Vậy 2

“Cũng chẳng có gì đâu, công việc ấy mà.

Tôi chạy vào kiểm tra thử chút thôi.”Nhà xác để toàn bệnh nhân mới tử vong trong viện, Trần Mặc không hề cảm thấy đây là một lý do chắc chắn, đáng tin.Lão Trương nhát gan này, bỗng nhiên không hề buồn cười tí nào.Ngay khoảnh khắc vừa rồi, thậm chí anh nảy sinh cảm giác: tính cách thật sự của lão Trương này không hề giống thứ ông ta đã thể hiện trước mặt mình.

Vậy thì, tại sao ông ta phải che giấu? Hoặc nên nói là ‘biểu diễn’ trước mặt mình như thế?Một suy nghĩ khó có thể tưởng tượng nổi đột nhiên nảy lên trong đầu Trần Mặc…Một nhân viên già đã làm ở nhà xác mấy chục năm, sẽ đang yên đang lành chẳng có việc gì mà lại cầm đèn pin đi điều tra, tìm kiếm trong đống thi thể à?Có mới lạ.Làm như vậy chỉ có một loại người.Trần Mặc ngẩng đầu, im lặng nhìn lão Trương trước mặt: “Một vấn đề cuối cùng.”“Liên quan đến người tên Triệu Hoà Bình này, anh còn biết được gì nữa?”Tuy Trần Mặc đã tháo thẻ nhân viên xuống, nhưng chỉ dựa việc lão Trương chính là người được bác sĩ Triệu giới thiệu vào làm trong bệnh viện, ông ta không thể không biết chức vụ và tin tức liên quan đến đối phương đượcNhưng đúng lúc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra.Lão Trương đang đứng trước mặt anh không trả lời, nhưng thật ra sắc mặt lại nghiêm trọng hơn hẳn, đâu còn có vẻ chất phác, ngốc nghếch trước đó.”Không trả lời được à? Thế thì cơ bản là tôi có thể xác định được rồi.”Trần Mặc nhìn đối phương, chậm rãi mở miệng nói từng chữ.“Thì ra anh cũng là người tham dự câu chuyện lần này.”Chỉ có người tham dự câu chuyện mới không có bất kỳ ký ức nào về nhân vật mà mình diễn.

Đây cũng là hạn chế của câu chuyện đối với người tham dự lần này.Reng reng reng! Reng reng reng!Tiếng chuông reo lên, thời gian nghỉ giữa trưa tới rồi.Bác sĩ các khoa nói khô cả họng từ sáng tới trưa, cuối cùng cũng thở phào được một hơi.

Bọn họ đi ra khỏi phòng làm việc, vận động một lát, Còn các y tá thì tụ tập tốp năm tốp ba với nhau, vừa nói vừa cười đi về phía căn tin.Thời gian ăn trưa không dài, là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mà họ khó lắm mới tranh thủ được.Trần Mặc cũng đi theo đoàn người đi vào căn tin, tùy ý lấy một phần cơm.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy lão Trương đã ngồi vào một cái bàn ở trong góc khá khuất, đang quơ quơ tay với mình.Trần Mặc lập tức bưng khay cơm đến chỗ đối phương.Rõ ràng là câu chuyện lần này còn có người tham dự khác, đây cũng là điều lúc đầu hai người không hề nghĩ đến.

Nếu đã xác định rõ thân phận của nhau, ‘lão Trương’ cũng không ngụy trang thành bộ dạng chất phác thật thà kia nữa.Câu chuyện lần này, ngoại trừ việc trao cho người tham dự một thân phận hợp lý ra, hình như cũng không yêu cầu bọn họ phải ‘diễn’ gì.Đến nỗi Trần Mặc còn đang nghĩ, nếu ‘lão Trương’ cũng là người tham dự câu chuyện, vậy suy ra sẽ có nhiều người tham dự cũng tham gia, có phải hay không? Bọn họ cũng giống mình, vừa ẩn giấu thân phận của bản thân vừa cẩn thận thu thập tin tức?Căn cứ vào lời kể của ‘lão Trương’, thời gian anh ta tiến vào câu chuyện này là đêm qua, sớm hơn Trần Mặc.Về chuyện xảy ra sau đó, anh ta cũng không cố tình giấu diếm.

Chỉ là có một việc tương đối kỳ quái là sau khi xảy ra đó, tất cả camera theo dõi trong bệnh viện đã đồng loạt báo hỏng, dẫn đến việc không thể kiểm tra băng ghi hình.

Thiết nghĩ, đây chắc là do sức mạnh của câu chuyện đã can thiệp vào.Sau đó, Trần Mặc cũng nói cho lão Trương nghe về manh mối mà mình đã tìm được, chính là nguyên nhân thật sự về cái chết của Tề Đông thăng.“Cái này cũng không có gì lạ, Cốt chuyện lúc nào chả tìm ta đủ cách để đám người tham dự như chúng ta có liên quan tới câu chuyện.” Nghe xong lời tự thuật của Trần Mặc, thật ra lão Trương lại không thấy bất ngờ gì: “Có điều, vai diễn của anh trong câu chuyện lần này quá gần với nhân vật trọng điểm, có lẽ độ nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều.

Anh phải cẩn thận vào, đặc biệt là phải để ý đến những chuyện dị thường xung quanh, có chuyện gì cũng phải ghi nhớ kỹ lại.“Còn cái xác mất tích kia, tôi luôn có cảm giác chỉ cần tìm được thi thể là có thể tìm được phương pháp giải quyết vấn đề.”“Cậu có cho rằng sự cố phẫu thuật kia là nguyên nhân dẫn tới lệ quỷ giết người không?” Trần mặc bổ sung.“Khó mà nói lắm.” Lão Trương lắc đầu: “Dựa theo quán tính của cốt truyện, mọi thứ hẳn sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Bây giờ nhân lúc còn đang ở phần đầu câu chuyện, cũng là thời gian an toàn thì tốt hơn hết là chúng ta nên cố gắng thu thập nhiều manh mối vào.”Trần Mặc gật đầu, lời của lão Trương khiến anh đột nhiên nhớ tới người khác: cô y tá nhỏ, vừa sáng sớm đã chạy đến chuyển đạt sự “quan tâm đặc biệt’ của viện trưởng..