Edit. Lee

“Bùng… Bùng… Bùng… Bùng…” Lỗ tai không ngừng truyền đến âm thanh gián đoạn, như là tiếng trống giục, lại như tiếng vật cứng mạnh mẽ lao vào nhau, Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi thấy lạ, nhìn quanh bốn phía, không có tường, càng không có người nào khác.

Một lát sau, cô mới nghe rõ tiếng tim mình. Dưới tác dụng của thuốc kích thíchAdrenalin(1), trái tim đập mạnh hơn, bơm máu về từng tế bào trên cơ thể, phát ra tiếng vang chói tai.

Cô hơi mở mắt, cảm giác mê muội lại đột nhiên giáng xuống, tựa như dây thần kinh cân bằng bị hư hỏng.

“Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh thấy mí mắt Lưu Ỷ Nguyệt khẽ động, vội vàng hô to, “Ỷ Nguyệt! Tỉnh nào!”

Cảm giác choáng váng qua đi, Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng hé mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lâm Tây Canh, “Em làm sao vậy?”

“Em ngất xỉu ở nhà!” Lâm Tây Canh khẽ nói.

“Ngất xỉu?” Lưu Ỷ Nguyệt líu ríu hỏi.

“Ừm, ngất xỉu! Lúc ấy đầu em đập vào bồn rửa mặt, giờ còn đau không?” Nghĩ đến giây phút mở được cửa nhà tắm, trái tim anh như ngừng đập, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt xiêu vẹo nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.

“Không trách, đau quá!” Lưu Ỷ Nguyệt khàn khàn trả lời.

“A…..” Lâm Tây Canh thở dài một hơi, ngồi sụp xuống ghế.

“Sao em lại ngất xỉu? Bị bệnh gì sao?” Lưu Ỷ Nguyệt cau mày hỏi. Ngày đó, bà chủ cũng vô duyên vô cớ ngất xỉu, ban đầu còn tưởng do làm việc quá độ, huyết áp lại thấp, đến lúc nhận được kết quả từ bệnh viện mới phát hiện ung thư đã đến giai đoạn cuối.

“Không sao đâu, em đừng lo lắng!” Lâm Tây Canh vội vàng nắm tay cô, “Là do em huyết áp thấp, lại suy nhược thần kinh, bác sĩ nói từ từ tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi!”

“Đừng lừa em!” Lưu Ỷ Nguyệt lại nói.

“Không lừa em, đúng là suy nhược thần kinh! Nhìn xem, em sao lại có tố chất Lâm Đại Ngọc được?” Lâm Tây Canh gượng cười, chế nhạo.

“Ha ha…” Lưu Ỷ Nguyệt cũng miễn cưỡng đáp lại, “Em còn muốn ngủ.” Còn chưa nói xong, cô đã từ từ nhắm mắt lại, mơ màng rơi vào vòng xoáy, không ngừng quay tròn, kéo cô rơi thẳng xuống.

Lâm Tây Canh trầm tư nhìn cô.

Cô không đơn giản bị suy nhược thần kinh, mà là những triệu chứng của bệnh trầm cảm.

Bệnh trầm cảm, cùng với ung thư và AIDS là ba chứng bệnh điển hình của thế kỉ hai mốt. Trầm cảm khiến một người mất đi ý chí sinh tồn, ảnh hưởng đến hiệu suất và thành tích làm việc, dù chỉ một cơn đau nhỏ cũng có thể khiến khó thở. Nước Mĩ có hai trăm vạn người ( 9,5% dân số ) bị trầm cảm, con số này ở Anh là 20% ( chính là do thiếu ánh sáng ), ở Đài Loan có hơn một trăm vạn người bị trầm cảm, còn trước mắt, ở Trung Quốc có khoảng 3% đến 5% dân số. Hiện nay, quan niệm người trong nước còn khá bảo thủ, vì có nhiều người sau khi bị bệnh không chịu chạy chữa, họ sợ bị đối xử như người tâm thần. Hơn nữa, số bệnh nhân nữ lại nhiều hơn số bệnh nhân nam.

Khi Trương Quốc Vinh(2) bị bệnh đã tự cho rằng mình bị “trúng tà”, bởi vì chính căn bệnh ấy khiến người ta bất lực, thân bất do kỉ. Có lẽ anh ta cũng không muốn tự hủy hoại bản thân, nhưng lại không thể thoát khỏi cảm giác buồn chán, ưu phiền.

Còn có người, bỏ đá vào quần áo, rồi kiên quyết gieo mình xuống sông.

Những điều này là do bác sĩ nói với anh khi Lưu Ỷ Nguyệt vẫn còn hôn mê. Bác sĩ ấy cũng bị cận, nghiêm túc nhìn anh qua mắt kính, không nhanh không chậm giải thích.

Theo cách nói của y học: cảm giác vui vẻ hay phiền não của con người đều do lượng serotonin(3) trong não quyết định, nếu quá nhiều có thể gây ra chứng rối loạn lưỡng cực(4), ngược lại, khi không đủ, lại gây nên chứng trầm cảm.

Vai trò của thuốc chống lo âu chính là điều chỉnh hoạt động của serotonin trong não, giúp đẩy lùi bệnh tình.

Tuy nhiên, dùng thuốc trong thời gian dài có thể khiến đau đầu, buồn nôn, mất ngủ, đau dạ dày thậm chí có khuynh hướng tự sát hoặc nghiện thuốc, không những không thể khỏi bệnh còn không ngừng rơi vào thống khổ.

Bác sĩ nói một hồi, sống lưng Lâm Tây Canh lã chã mồ hôi lạnh.

“Vậy rốt cuộc nên làm sao bây giờ?” Anh cố gắng bình tĩnh hỏi, “Thuốc này có nên uống hay không?”

“Trước mắt đương nhiên cần dùng thuốc, chúng ta không thể để bệnh tình của cô ấy xấu thêm. Có một điều đáng mừng là tình huống của cô ấy chưa hẳn hết thuốc chữa, cô ấy thuộc loại uất ức lâu ngày, do chịu quá nhiều đả kích suy sụp nên mới dẫn đến chứng uất ức đó, trong thời gian ngắn tạm thời có thể khống chế. Mấu chốt là sau này, muốn khỏi bệnh thì không thể ỷ lại vào thuốc.” Bác sĩ trả lời.

“Còn nữa, anh chị có con chưa?” Ngay sau đó, bác sĩ lại hỏi một câu.

“Rồi!” Lâm Tây Canh gật đầu.

“Có muốn nữa không?” Thầy thuốc hỏi.

“…” Lâm Tây Canh trầm mặc, anh đột nhiên ý thức được những gì bác sĩ muốn nói.

“Trong thời gian dùng thuốc, chính là quá trình dưỡng bệnh, anh chị cũng có thể cân nhắc vấn đề con cái. Nguyên nhân thì… không cần tôi nói thêm, anh cũng hiểu được, đúng không?”

Lâm Tay Canh nặng nề gật đầu, “Tôi đương nhiên hiểu!”

Lâm Tây Canh không dám nhắm mắt lại dù chỉ một phút, anh chăm chú nhìn vợ đang ngủ trên giường. U uất thành bệnh, tuyệt đối không phải cái gì gọi là mỹ cảm văn học hay lãng mạn thơ ca. Ai đó có thể nguyện ý thành Lâm Đại Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng” nhưng tuyệt đối người ấy không thể là cô.

Nhưng hạnh phúc càng ngày càng mong manh, trên đời này, rốt cuộc còn bao người biết đáp án chính xác cho hạnh phúc của mình rốt cuộc là gì?

“Anh chỉ cần em và con, chỉ cần hai người bình an, khỏe mạnh, đây chính là đáp án của anh!” Lâm Tây Canh nói với Lưu Ỷ Nguyệt đang ngủ say, hạnh phúc giản đơn như vậy nhưng hiện tại anh cũng khó lòng đạt được.

“Anh cần sự tồn tại của em, hơn nữa còn cần em hạnh phúc. Chúng ta phải cùng nhau nhìn con lớn lên, nhìn con tìm được người chồng tốt. Ỷ Nguyệt! Chỉ đơn giản như vậy! Chỉ đơn giản vậy thôi!” Lâm Tây Canh ngồi bên giường bệnh, không ngừng lải nhải vào tai Lưu Ỷ Nguyệt.

“Anh yêu em! Anh yêu em! Tuy rằng anh vẫn thấy ba từ này thật ngu ngốc. Cái gì là yêu? Đến tận giờ phút này anh vẫn chưa hiểu hết. Anh chỉ biết, anh không thể không có em, mất đi em anh sẽ mất đi chính mình. Em đã nói em là bóng dáng của anh. Đúng! Em là bóng dáng của anh, cũng giống như anh là bóng dáng của em vậy! Một người sao có thể mất đi chiếc bóng của chính mình được?”

“Anh tự trách không nói những điều này với em sớm một chút, để mặc em đánh mất chính bản thân mình. Vẫn chưa muộn, đúng không? Ỷ Nguyệt, vẫn chưa quá muộn…!” Lâm Tây Canh nắm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt, ra sức nắm chặt, hy vọng có thể truyền đạt tất cả tâm tư qua bàn tay ấy.

“Anh thật ngốc, anh cứ nghĩ em có thể tự hiểu. Nhưng mà, tình yêu lại là thứ không dễ dàng nắm bắt. Anh lại cho rằng em có thể tự thông suốt, anh không phải vì sự hợp tác với Gia Thịnh mới kết hôn với em. Đấy chỉ là cách anh giữ chặt em bên mình hơn mà thôi!”

“Ỷ Nguyệt! Tha thứ cho sự ngu ngốc của anh. Em từng nói con người anh rất không thú vị, đúng lắm, anh thật không thú vị, thật ngu ngốc!”

“Anh không thể không có em! Đồng ý với anh đi! Khỏe lại đi! Ỷ Nguyệt! Khỏe lại đi…” Lâm Tây Canh chôn chặt gương mặt vào lòng bàn tay, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng từng giọt từng giọt vẫn nặng nề rơi xuống ga giường.

~~~~~

Khi Lưu Ỷ Nguyệt tỉnh lại liền ngạc nhiên thấy Ngô Nhân Kì, trong lòng còn ôm một đứa bé béo tốt.

“Kì Kì! Cô sinh rồi!” Cô kêu lên.

“Ừm!” Ngô Nhân Kì cười gật đầu, lắc lắc đứa nhỏ trong lòng, “Chính là tiểu tử này!”

“Con trai sao?” Lưu Ỷ Nguyệt ngồi dậy, nhìn chằm chằm nhóc con mập mạp, “Thật béo nha!”

“Như cục thịt!” Ngô Nhân Kì ôm con ngồi xuống, “Hạ Dương còn gọi là cục thịt nhỏ.”

“Thật xin lỗi! Cô xem cái gì tôi cũng không biết. Thằng bé đã lớn như vậy, người làm bác như tôi lại không hề hay biết!” Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi tự trách.

“Chị Ỷ Nguyệt, đừng nói vậy, vốn là bọn em chưa báo cho anh Tây Canh.” Ngô Nhân Kì vội vàng giải thích.

“Cô đến đây cùng ai?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn quanh phòng bệnh, cánh cửa khép hờ, không thấy bên ngoài có ai.

“Hạ Dương đi với em, hai người hút thuốc ngoài kia.” Ngô Nhân Kì nhanh chóng nói.

“Cám ơn cô tới thăm tôi! Coi tôi này, thật chẳng ra sao!” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ tay lên mái tóc lộn xộn của mình, nói.

“Chị đỡ hơn chút nào chưa? Anh Tây Canh nói chị bị đập đầu.” Ngô Nhân Kì lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là va chạm nhẹ một chút, cũng không xước da, chỉ hơi sưng lên thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nói vừa sờ sờ cục u sau đầu, hơi đau! Cô vươn tay về phía Ngô Nhân Kì, nói, “Để tôi ôm một chút nào!”

Hạ Dương và Lâm Tây Canh đứng ngoài hành lang nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng truyền ra, liền đi xa hơn một chút, tới một phòng cho phép hút thuốc, hai người ngồi xuống, “Cảm ơn cậu đã đưa Kì Kì đến thăm cô ấy!” Vừa ngồi xuống, Lâm Tây Canh liền nói.

“Không cần cảm ơn! Tôi quen biết Ỷ Nguyệt không phải ngày một ngày hai, cô ấy đến nông nỗi này, tôi nghĩ tôi ít nhiều cũng có trách nhiệm.” Hạ Dương nhẹ nhàng lắc đầu, Lâm Tây Canh nghe xong, có chút trầm mặc.

Trong gian hút thuốc, hai người đàn ông không ngừng nhả khói, nhìn màu trắng lượn lờ trên không trung.

“Giờ nghĩ lại, trước đây cũng có dấu hiệu bệnh, nhưng tôi lại sơ ý không phát hiện ra.” Lâm Tây Canh bóp nát tàn thuốc trong tay, bắt đầu nói, “Càng ngày cô ấy càng nói ít, thường xuyên mất ngủ, sáng sớm đã tỉnh giấc, lại hay vứt đồ đạc bừa bãi. Cô ấy cũng hay ở trong nhà tắm rất lâu, tôi không biết cô ấy tự nhốt mình trong đó làm gì, nếu không phải lần ngất xỉu này, tôi cũng sẽ không để ý.”

“Bác sĩ nói sao?” Hạ Dương hỏi.

“Trước mắt uống thuốc đã, nhưng tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, muốn khỏi không phải đơn giản gì!” Lâm Tây Canh thở dài.

“Tôi nghĩ cô ấy đã phải chịu quá nhiều áp lực. Trước đây, có một thời gian cô ấy cũng từng như vậy, chính là khi mới gặp gỡ bà chủ. Còn nhớ, cô ấy gầy như que củi, đêm nào cũng ôm ghi-ta ngồi hát ở quán bar. Một thời gian sau dần dần cũng khá lên. Lại đến khi bà chủ đổ bệnh, cô ấy như ngọn nến bị đốt hai đầu, vừa phải lo chuyện làm ăn của quán, vừa phải chăm sóc bà chủ, nhưng khi ấy, cô ấy rất mạnh mẽ, rất có động lực. Tôi nghĩ chính vì vậy, bà chủ mới không cho cô ấy bán quán đi.” Hạ Dương nhìn Lâm Tây Canh, nói.

“Ý cậu là cuộc sống của cô ấy thiếu một trọng tâm?” Lâm Tây Canh hỏi.

“Không biết! Có lẽ vậy, cũng có thể những gì cô ấy phải chịu đựng trước đây đến tận giờ phút này mới bùng nổ.” Hạ Dương từ chối cho ý kiến.

“Người chồng như tôi thật quá thất bại, cứ tưởng chỉ cần khiến cô ấy an nhàn là đủ, thật ra, lại chẳng biết thứ cô ấy cần là gì.” Lâm Tây Canh cười khổ lắc đầu, “Bà nội nói cô ấy là người Lâm gia, vì cô ấy đủ kiên cường, vì cô ấy mạnh mẽ. Tôi cũng chắc chắn rằng cô ấy có thể tự giải quyết mọi việc. Khi cô ấy biết chuyện hợp tác với Gia Thịnh, tôi cũng nghĩ rằng cô ấy có thể thông suốt. Nhưng sự thật lại không như thế!”

“Không biết anh đã từng đọc quyển sách này chưa?” Hạ Dương hỏi.

“Sách gì?” Lâm Tây Canh hỏi lại.

“Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim” Hạ Dương trả lời, “ ‘USA Today’ từng đánh giá quyển sách ấy như thế này: nó cho thấy sự khác nhau sâu sắc giữa đàn ông và phụ nữ trên nhiều khía cạnh. Cách bọn họ giao tiếp, suy nghĩ và cảm xúc khác nhau của họ, nhận thức và phản ứng khác nhau của họ, thái độ đối với tình yêu của họ… Nói chung, đàn ông và phụ nữ đến từ những hành tinh khác nhau, nói ngôn ngữ khác nhau, và nhu cầu cũng khác nhau.”

Đêm đã về khuya, Lâm Tây Canh vẫn chăm chú nhìn quyển sách trong tay. Trang 129, anh đọc được một đoạn thế này: Vợ tôi, Bonnie, nói rằng cảm giác khi “suy sụp” giống như rơi xuống một cái giếng tối tăm. Khi phụ nữ rơi xuống “cái giếng”, cô ấy nhận thức được mình đang chìm vào sự vô thức của chính mình, trong bóng đêm và những cảm xúc hỗn độn. Cô ấy có thể bất ngờ phải trải qua hàng loạt những xúc cảm không thể diễn tả nổi và những tình cảm mơ hồ. Cô ấy có thể cảm thấy vô vọng, nghĩ rằng cô ấy hoàn toàn đơn độc và không có chỗ dựa. Nhưng ngay sau khi chạm đến đáy, nếu cô ấy cảm nhận được sự yêu thương và động viên, tự nhiên cô ấy sẽ bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Bất ngờ như là khi cô ấy “suy sụp”, tự nhiên cô ấy sẽ hưng phấn và tình yêu lại nở rộ trong mối quan hệ của cô ấy.

(1) thuốc Adrenalin: Adrenalin (epinephrin) là thuốc tác dụng trực tiếp giống giao cảm, kích thích cả thụ thể alpha và thụ thể beta, nhưng lên thụ thể beta mạnh hơn thụ thể alpha.

Tác dụng của thuốc tương tự như những gì xảy ra khi kích thích các sợi sau hạch giao cảm, tức là kích thích các sợi thần kinh tiết adrenalin.

Trên tim – mạch, adrenalin có tác dụng làm tăng tần số và tăng lực bóp cơ tim; làm tăng thể tích tâm thu và mức tiêu thụ oxy của cơ tim, tăng lưu lượng mạch vành, tăng sức cản ngoại vi gây tăng huyết áp tâm thu.

(2) Trương Quốc Vinh: Trương Quốc Vinh bị chứng trầm cảm lâu năm và đây cũng là nguyên nhân khiến minh tinh hàng đầu tự sát bằng cách nhảy lầu.

(3) serotonin: Đây là một chất được sản sinh ra trong não, nó giúp điều tiết chỉ số cảm xúc cho mỗi người.

(4) Chứng rối loạn lưỡng cực: Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là một rối loạn tại não bộ gây ra sự biến đổi cảm xúc không ổn định. Người bệnh chuyển từ cảm xúc hưng phấn ( hưng cảm) sang cảm xúc ức chế ( trầm cảm). Bệnh có tính chất chu kỳ xen kẽ giữa hưng phấn và ức chế.

(5) Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim, tác giả: tiến sĩ John Gray, là một quyển sách rất thú vị, thực ra ở bản gốc Lê Tư trích đoạn trích cuối chap theo bản dịch tiếng Trung, nhưng mình đã tìm đoạn trích đó trong bản dịch tiếng Việt, trong quá trình tìm kiếm đoạn trích này, thực sự thấy quyển sách đó rất thú vị, các bạn có thể thử thưởng thức, rất có ích cho mối quan hệ giữa bạn và người ấy