Tạ Từ Thuật từ nhỏ tới lớn đều được nâng trên lòng bàn tay, đã bao giờ gặp loại đãi ngộ này đâu.

Tuy Tạ Từ Thuật không biết giận Ôn Tri Lê nhưng cũng không thể chịu được một đợt lại một đợt đồ vậy bay tới người hắn.

Ngay khi Ôn Tri Lê cầm lấy cái gối ôm cuối cùng trên sofa chuẩn bị ném tới Tạ Từ Thuật thì Tạ Từ Thuật đá văng đồ vật nằm trên đất, đứng lên bắt lấy tay Ôn Tri Lê, giật lấy gối ôm tiện tay vứt về sau lưng.

Ôn Tri Lê ném cũng mệt rồi, hô hấp dồn dập, hai má đỏ ửng, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Tạ Từ Thuật, hận không thể trừng ra một cái động trên người hắn.

Ý cười của Tạ Từ Thuật giảm xuống, buông tay Ôn Tri Lê ra,.

Miệng lưỡi vẫn không đứng đắn như cũ chỉ là có chút lạnh: “ Ôn Tri Lê, em đang coi thường ai vậy?”

Ôn Tri Lê chỉ vào thỏi son rơi trên mặt đất: “ Tại sao son môi của tôi lại ở chỗ anh?”

Tạ Từ Thuật lạnh lùng liếc cô : “ trên máy bay. Nó không cẩn thận rớt vào túi anh”

Ôn Tri Lê cười nhẹ một cái: “ Tạ tiên sinh, tôi nhớ rõ trên máy bay anh không mặc áo dài tắm”

Tạ Từ Thuật mặt không đổi sắc nói : “ anh cũng không biết tại sao lại ở trong áo dài tắm”

Ôn Tri Lê nhìn thẳng vào mắt hắn , lửa giận tan đi , biểu tình lạnh nhạt giống như vừa nghe một câu chuyện cười.

Lại là ánh mắt này.

Tạ Từ Thuật ghét nhất thái độ “ sống chết mặc bay” này của Ôn Tri Lê.

Ôn Tri Lê sửa sửa tóc, từ đống đồ vật trên mặt đất tìm ra túi của mình, thuận tay nhặt son môi lên, nắm chặt trong tay.

Ôn Tri Lê không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, lạnh nhạt nói với Tạ Từ Thuật: “ Phiền anh mở cửa”

Tạ Từ Thuật cười giận, nhìn theo cái ót cô nói : “ Nếu anh nói là người dọn dẹp tiện tay để vào, em có tin không ?”

Ôn Tri Lê trầm mặc một chút mới mở miệng: “ Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy”

Đáp án trong dự kiến.

Tạ Từ Thuật kinh ngạc phát hiện bản thân lại không tức giận, ngay cả phản bác cũng đều thấy dư thừa.

Thời gian quả nhiên là thứ tốt.

Nếu là hai năm trước hắn có thể sở hữu tư tưởng như này sẽ không đến mức cùng Ôn Tri Lê xé rách mặt.

Tạ Từ Thuật nói thay lời cô : “ Ừ, em chỉ tin tưởng chính em”

“không sai, em nói đúng, tôi đúng là nhớ mãi không quên bạn gái cũ, thậm chí khao khát đến mức phải dùng son môi của cô ấy để thỏa mãn bản thân”

Ôn Tri Lê chỉ có thể e lệ cúi đầu thầm mắng: “ Đồ lưu manh”

“Mắng anh à?”

Tạ Từ Thuật đem tay đặt trên đai lưng, làm bộ muốn kéo ra: “ Ngược lại, em nhắc nhở anh , tối hôm qua em chủ động như vậy mà tôi không làm chút chuyện lưu manh thì thật có lỗi với em”

Ôn Tri Lê lui lại một bước, vẻ mặt phòng bị: “ Tạ Từ Thuật, anh dám làm bậy thử xem”

Tạ Từ Thuật buồn cười nhìn cô, đem đai lưng cởi ra, đi về phía cô : “ anh dám đấy, nếu em có bản lĩnh thì ném anh lần nữa xem nào.”

Ôn Tri Lê ôm bọc nhỏ trước ngực, tiếp tục lui lại phía sau.

Nhưng trong lòng cô rất rõ, nếu hôm nay Tạ Từ Thuật t*ng trùng lên não, một hai phải nổi điên thì bản thân không phải đối thủ của hắn.

“Chúng ta đã chia tay từ lâu, Tạ Từ Thuật, nếu anh chưa tỉnh ngủ thì lên tầng ngủ lại một lần đi”

Áo dài tắm lỏng lẻo treo ở bên hông Tạ Từ Thuật, Ôn Tri Lê sợ hắn bước mạnh làm đai lưng rơi xuống, áo dài tắm mở ra sau đó cô sẽ thấy cái gì không nên thấy.

một người lui một người tiến, Ôn Tri Lê bị hắn bức đến cuối hành lang tầng một.

thật là điên rồi.

Bên cạnh là phòng để đồ, Ôn Tri Lê đi lên, đang muốn vặn cửa trốn vào thì Tạ Từ Thuật đoán đươc ý đồ của cô, hành động nhanh hơn cô, nói với Nhị Bố: “ Khóa cửa”

Sau đó “răng rắc” một tiếng, cửa phòng trữ đồ bị khóa lại.

âm thanh máy móc của Nhị Bố vang lên: “ Tạ tiên sinh, cửa đã khóa’

Ôn Tri Lê: “….”

Hóa ra có Al đồng lõa thì muốn làm gì thì làm có phải không.

Tạ Từ Thuật bị đôi mắt hoảng loạn luống cuống của Ôn Tri Lê lấy lòng, một tay chống lên vách tường bên cạnh sườn cô, cúi đầu tới gần cô : “ anh ngủ một mình không ngủ được, em bồi anh ngủ?”

Ôn Tri Lê tự biết, lấy cứng đối cứng chỉ có thể chiếm thế hạ phong, nhắm, nhắm mắt lại.

Lại mở mắt ra, hốc mắt đỏ bừng, đôi tay rũ ở bên eo, rũ mắt nhỏ giọng nói : “ anh thật quá đáng….rốt cuộc anh….anh muốn làm sao a….”

Tạ Từ Thuật sửng sốt.

thật ra hắn cũng không có ý định làm cái gì, chỉ là cô gái này nói chuyện quá đả kích người ta. một người đầy lửa giận dù sao cũng phải phát tiết chứ.

một đại nam nhân làm sao có thể để một cô gái khi dễ chứ.

Bạn gái cũ cũng không được.

Nhưng Tạ Từ Thuật không thể nhìn Ôn Tri Lê khóc.

Ôn Tri Lê thấy Tạ Từ Thuật không làm bước tiếp theo, hít hít cái mũi, xoay người đối mặt vách tường như là nằm bò ra khóc.

“ Sao anh lại mang thù như vậy, tôi uống say anh còn so đo với tôi sao, tôi cũng nói sẽ bồi thường tiền thuốc men cho a, nhưng anh khinh thường tiền của tôi,việc này sao có thể trách tôi? rõ ràng là anh khinh thường tôi trước…”

Tạ Từ Thuật bị tội danh vô cớ đập vào, cười nói : “ Ai khinh em? Em nói chút đạo lý được không , anh lấy tiền của em để làm cái gì?”

Ôn Tri Lê ủy khuất: “ anh không cần tiền thì đừng làm lưu manh, nếu vậy không bằng anh lấy tiền của tôi đi”

“……”

“ Em ghét bỏ anh vậy sao?”

Còn không à? Ôn Tri Lê nghĩ thầm trong lòng.

hiện tại Ôn Tri Lê học ngoan, chỉ bán thảm chứ không tranh cãi: “ Tôi muốn về nhà, cả váy đều nhàu nhĩ, tôi thật xấu xí…. anh còn muốn khiến tôi xấu hơn”

nói đến đây, Ôn Tri Lê ngẩng đầu đáng thương hề hề mà nhìn Tạ Từ Thuật: “ Tạ Từ Thuật, anh thật độc ác”

“…..”

Tâm tư chơi đùa thoáng chốc tiêu biến.

Vốn tưởng là dọa cô ấy một chút, cô gái nhỏ bị dọa có thể chịu thua nói một hai câu dễ nghe để cho hắn đỡ tức.

Kết quả giống như đánh vào bông vậy.

Lời hay t không được nghe nhưng bị nước mắt đập vào khiến cho trong lòng hụt hẫng kì quái.

Tạ Từ Thuật thu tay lại, không nói gì nữa, buộc đai lưng lại sau đó quay người đi lên phòng ngủ.

âm thanh khàn khàn mang chút khó chịu: “ Nhị Bố, mở cửa cho cô ấy đi”

Nhị Bố mở khóa phòng để đồ.

Tạ Từ Thuật dừng một chút, lại nói thêm: “ Là cửa chống trộm”

Nhị Bố làm lại, cửa ‘tích’ một cái, mở ra.

“ Cửa đã mở, Ôn tiểu đi thư đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại tới”

Nhị Bố nhiệt tình tiễn khách thay chủ nhân nhà mình.

“…..”

“….”

Đại khái là không có lần sau đi.

Ôn Tri lê đạt được mục đích, lau nước mắt, đi về phía cửa.

Tâm trạng sống sót sau tại làm cô cảm thấy lâng lâng.

trên đường đi ra cửa vô tình đụng phải ánh mặt Tạ Từ Thuật, Ôn Tri cũng lười diễn tiếp, nhanh chân bước tới cửa, toàn bộ biểu tình ủy khuất đáng thương vừa rồi hoàn toàn không thấy, chỉ còn dáng vẻ khoái trá sau khi thực hiện được quỷ kế.

Ôn Tri Lê vẫy vẫy tay với hăn theo phép lịch sự : “ Tạm biệt không gặp lại, người yêu cũ”

Sau đó

“ Phanh” cửa đóng sầm lại, không có lấy một tia lưu luyến.

“…..”

Kĩ thuật diễn thật tốt, giới Oscar nhất định sẽ khóc ròng vì để vuột mất em.

Tạ Từ Thuật đứng ở cửa cầu thang, nhắm mắt lại.

Tức giận đến ứa gan.

Ôn Tri Lê lái xe quay lại nhà mình, mau mau chóng chóng tẩy trang, thay ra chiếc váy nhăn nhúm sau đó đi vào phòng tắm xả nước ấm tắm rửa.

Ôn Tri Lê ngồi trong bồn tắm hồi tưởng về một buổi tối gà bay chó sủa và cả sáng hôm nay nữa, cảm thấy giống như một giấc mộng.

Giấc mộng kiều diễm.

Ôn Tri Lê vẫn không thể tiếp thu nổi những hành động mình làm với Tạ Từ Thuật lúc uống say.

Chủ động nhào đến, còn hung dữ nhớ mãi không quên với hắn, mất hết tôn nghiêm.

thật mất mặt.

Bao nhiêu mặt mũi đều bị ném đi hết rồi.

Ôn Tri Lê bất lực kêu lên một tiếng, không suy nghĩ nữa, cơ thể trượt xuống vùi vào trong nước.

Ngâm một lần 50 phút, Ôn Tri Lê quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, đầu óc đã muốn ngất đi.

Cố gắng vịn tường đi vào bếp uống một bát nước mật ong lớn, Ôn Tri Lê tỉnh táo hơn không ít, cảm giác thẹn vì làm chuyện ngu xuẩn cũng rút đi phân nửa.

Có gì ghê gớm đâu, không phải chỉ là say rượu nói năng linh tinh với bạn trai cũ hai ba câu sau đó thuận tiện gặm hắn một miếng hay sao?

Dù sao cũng sẽ không gặp lại..

Tất cả mọi thứ sẽ đi vào dĩ vãng, toàn bộ chỉ là mây bay, thời gian sẽ cọ rửa hết thảy.

Tự an ủi bản thân xong Ôn Tri Lê cảm thấy như trút được gánh nặng,buông ly nước đi vào phòng ngủ sấy tóc.

Tóc khô một nửa thì tiếng chuông di động vang lên.

Màn hình hiện tên Tân Nhiêu, Ôn Tri Lê với tay bật loa ngoài:

“ Vải nhỏ, cậu đang ở đâu?”

Ôn Tri Lê lấy tinh dầu trên bàn trang điểm trả lời: “ Ở nhà, làm sao vậy?”

Tân Nhiêu sửng sốt vài giây, hỏi: “ Sao cậu lại ở nhà cậu….?”

Động tác của Ôn Tri Lê khựng lại: “ Tớ ở nhà của mình thì kì lạ lắm sao?”

“không phải tối hôm qua Tạ Từ Thuật đưa cậu về sao? Các cậu không….”

Ôn Tri Lê ngắt lời Tân Nhiêu, vồ lấy di động nghiến răng nghiến lợi nói : “ Đồ bạch nhãn lang nhà cậu, ba ba chân trước giúp cậu ngược tra nam, đánh tiểu tam, sau lưng tớ cậu lại đem tớ đi bán?”

Tân Nhiêu kêu ca oan uổng, liên mồm giải thích: “ Tớ phải nói trước, tớ không thông đồng với Tạ Từ Thuật, tớ tuyệt đối về phe cậu. Nhưng hôm qua cậu uống nhiều quá, đi toilet nửa ngày không về, lúc tớ ra ngoài tìm cậu đã thấy cậu và Tạ Từ Thuật tình nồng ý mật ôm nhau rồi”

Tình nồng ý mật, bốn chữ hoàn mỹ đụng vào trong tâm của Ôn Tri Lê. Ôn Tri Lê không muốn nghĩ tới việc ngu xuẩn mình làm hôm qua ở Du Phủ Gia Yến.

Tân Nhiêu cũng rất biết điều, không nói thêm gì nữa, chủ động bỏ qua việc này, trực tiếp hỏi vấn đề chính: “ Tạ Từ Thuật đưa cậu về nhà sao?”

Ôn Tri Lê đổ chút dầu dưỡng ra tay, xoa xoa lên tóc tức giận nói : “ không có, đến nhà hắn, sáng nay tớ mới lái xe về”

Tân Nhiêu hét chói tai như gà mái mẹ.

Ôn Tri Lê kịp thời cắt đứt tâm tư của Tân Nhiêu: “ Bọn mình không phát sinh gì hết.”

Đến lượt Tân Nhiêu kinh ngạc.

cô còn chưa kịp phát biểu luận văn chủ đề “Tạ Từ Thuật có phải Liễu Hạ Huệ hay không” thì Ôn Tri Lê vô tình nói : “ Cậu còn việc gì không? không có gì thì tớ cúp máy nhé”

Lúc này Tân Nhiêu mới nhớ tới chính sự, mở miệng nói : “ Có có có, tối hôm qua cậu về sớm, lúc tan tiệc tớ đi thanh toán thì nhân viên nói có người đã trả rồi”

Đầu óc Ôn Tri Lê nhanh chóng vận chuyển, thập phần xác định là mình không tự trả tiền, nhíu mày hỏi: “ Ai trả?”

Tân Nhiêu nói thật : “ Tạ Từ Thuật”

Ôn Tri Lê đột nhiên hít thở không thông.

“ Tớ đã hỏi nhân viên rồi, tối hôm qua hết 112,832 tệ, toàn bộ ghi vào thẻ Tạ Từ Thuật”

Cách một đầu di động Tân Nhiêu cũng cảm nhận được Ôn Tri Lê sắp hỏng mất, dò hỏi: “ Vải nhỏ , chúng ta trả tiền cho hắn thế nào đây ….?”

Ôn Tri Lê cũng rất muốn hỏi vấn đề này.

Trầm mặc nửa phút Ôn Tri Lê mới đưa ra quyết định, bất lực trả lời: “ Thôi không sao, để tớ liên hệ với hắn ta”

Tân Nhiêu “ ừm” một tiếng, thành khẩn nói : “ Cứ để tớ trả đi, dù sao cũng vì tớ, chút tớ chuyển khoản cho câu”

Ôn Tri Lê cười cười, chọc cô : “ Được thôi, nhớ gửi kèm lãi nha,nể tình chị em hai năm, một trăm vạn là được, nhiều hơn thì tớ không cần”

Tân Nhiêu cười mắng cô không biết xấu hổ, trong lòng lại hiểu rõ, Ôn Tri Lê đây là từ chối khéo.

Suy nghĩ một lát, Tân Nhiêu trả lời: “ Cũng đúng, chờ cậu kết hôn, tớ mang cả vốn lẫn lãi tặng cho cậu”

Ôn Tri Lê vui vẻ trả lời: “ Kết hôn với ai? Hay là kết hôn với cậu?”

Tân Nhiêu cười khẽ hai tiếng, ý vị thâm trường nói : “ Cậu muốn cưới ai thì trong lòng đã rõ , đời này tớ không có cơ hội, kiếp sau nhất định sẽ hỏi sớm”

Ý cười của Ôn Tri Lê cứng đờ, không khua môi múa mép với Tân Nhiêu nữa, vội vàng dập máy.

Bị chuyện trả tiền quấn thân một buổi sáng, Ôn Tri Lê cảm thấy không thể trì hoãn, sớm trả thì sẽ không bị dây dưa.

Ôn Tri Lê lần theo dãy số lần trước, nhắn tin cho Tạ Từ Thuật

[ Tiền ăn cơm tối hôm qua ở Du Phủ Gia Yến, tôi trả anh thế nào?]

Tận chạng vạng Tạ Từ Thuật mới trả lời.

Ngữ khí cực kì lạ, có thể nói là thủy tổ của giới giả ngu.

[cô là ai?]

Ôn Tri Lê thiếu chút nữa tức rơi mặt nạ.

Cố gắng tốc chiến tốc thắng để cho xong việc, Ôn Tri Lê áp lửa giận xuống, ngữ khí tận lực ôn hòa trả lời hắn

[ Ta là Ôn Tri Lê, Tạ tiên sinh, ngài xem gửi ta số Alipay để ta chuyển khoản cho ngài, tối hôm qua đã làm phiền rồi]

Lần này Tạ Từ Thuật trả lời rất nhanh.

[ Ôn Tri Lê?]

[À, Là cái người tối hôm qua xâm phạm ta sau đó tỉnh lại không nhận, ném loạn vào người ta sau đó giả vờ khóc lóc lừa gạt lòng đồng tình của ta cuối cùng không có lương tâm đi luôn, là kẻ lừa đảo Ôn Tri Lê kia sao?]

Ôn Tri Lê: “ ……”