Hàn Thầm dường như đã quen với việc đối phương xuất hiện trong thư phòng của mình, rất tùy ý giới thiệu: “a Anh, còn không bái kiến phó Thế bá!”

Hàn Anh cũng đoán được đây chính là An Quốc Công Phó Viễn Trình phụ thân của Phó Tạ, liền tiến lên một bước quy củ hành lễ.

Phó Viễn Trình rất giản dị dễ gần, tùy ý khoát tay chặn lại: “Không cần phải đa lễ!” Trước tiên đảo khách thành chủ ngồi xuống sau án thư.

Hàn Thầm ngồi xuống ghế dựa vào tường.

Hàn Anh im lặng đứng bên cạnh phụ thân, chờ vị Phó thế bá này lên tiếng.

Phó Viễn Trình mỉm cười nhìn Hàn Anh, giọng nói ấm áp: “a Anh, thường ngày hay làm gì?”

Hàn Anh suy nghĩ một chút, trả lời: “Hồi thế bá, chất nữ thường ngày hầu hạ mẫu thân, cũng đọc sách nữ hồng.”

Nghe được nữ nhi nói khoác mà không biết ngượng “Đang học nữ hồng”, Hàn Thầm không khỏi cười dịu dàng nhìn sang, ôn nhu nói: “a Anh, về với mẫu thân con trước đi, chờ ông ngoại và cậu con tới sẽ cho người đi nói với con!”

Mắt to đen lúng liếng của Hàn Anh nhìn Phó Viễn Trình.

Phó Viễn Trình thấy nàng không trả lời phụ thân mà nhìn mình, trưng cầu ý kiến của mình, đôi mắt to trắng đen rõ ràng rất có phong vận của Hàn Thầm, liền khẽ mỉm cười nói: “Ta vừa nhận được chiến báo, cuối năm Phó Tạ sẽ trở về Liêu châu!” Hắn biết sẽ gặp Hàn Anh ở chỗ này, cho nên không có chuẩn bị quà tặng, nhưng lại nói được một tin tức tốt.

Hàn Anh đè nén trái tim đang vui mừng nhảy rộn: “Thật sự?”

Phó Viễn Trình thấy vẻ mặt nàng thú vị đáng yêu, liền cười nói: “Nếu như không thật, đến lúc đó bá phụ bồi thường cho con!”

Hàn Anh cười ngọt như mật: “Được! Bá phụ nói phải giữ lời!”

Hàn Thầm thấy nữ nhi nở nụ cười ngọt ngào, nhịn không được vươn tay vuốt vuốt tóc Hàn Anh: “Đi xuống đi!”

Hàn Anh đáp “Vâng”, chậm rãi lui xuống.

Mành gấm cửa thư phòng vừa mới rơi xuống, Hàn Anh chợt nghe đến bên trong mơ hồ truyền đến giọng nói của phụ thân: “Đại ca, nữ nhi này của ta nuôi dưỡng thật tốt phải không?”

Hàn Anh nghe phụ thân ở bên trong “Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi”, không khỏi hé miệng cười cười, mang theo Tẩy Xuân đang đợi ở bên ngoài đi ra.

Sau khi trở lại đồng viện, Hàn Anh thấy mẫu thân lại nằm nghiêng trên giường gấm, liền qua đi nói vài lời với mẫu thân, lại khuyến khích mẫu thân đi ra ngoài tản bộ.

Lâm thị chẳng muốn động, nói: “Mọi người đều nói có bầu thích hợp tĩnh dưỡng, ta phải nằm nhiều mới đúng!”

Hàn Anh mới mặc kệ bà nói cái gì, trực tiếp kéo bà lên: “Vậy mẫu thân đi tản bộ với con đi!” Lâm thị nay đã 31 tuổi rồi, bình thường lại thiếu vận động, Hàn Anh lo lắng bà khó sinh, cho nên mỗi lần đều khuyến khích bà đi ra ngoài tản bộ.

Lâm thị thấy không lay chuyển được nữ nhi, chỉ đành phải nói: “Được được được!”

Bên này Hàn Anh đã dặn dò đại nha hoàn Ngân Châu hầu hạ Lâm thị: “Hôm nay bên ngoài có gió, đem áo khoác the mỏng màu tím của phu nhân tới đây!”

Lại dặn dò Ngọc Châu: “Lấy đôi giày da trâu đi mưa mang từ Lâm phủ về nữa!” Nàng đã cùng mẫu thân đi qua phủ ngoại công một chuyến, tuy rằng ngoại công và cậu ở bên ngoài nên không gặp, nhưng cũng được gặp mợ và các vị biểu tỷ muội, mợ còn đặc biệt tặng cho vài đôi giày da trâu đi mưa của Liêu quốc, vào mùa đông màng giày này vừa ấm áp, vừa đi lại chắc chắn.

Kim Châu và Ngọc Châu đáp ứng vội vàng rời đi.

Khi Ngọc Châu giúp Lâm thị khoác áo khoác mang giày, Hàn Anh quan sát nàng, lại phát hiện dường như nha hoàn này gì đó khác biệt, liền tập trầm ngâm đánh giá một phen, lúc này mới phát hiện hôm nay Ngọc Châu dụng tâm ăn mặc, chẳng những trên mặt thoa một tầng phấn dày, còn vẽ lông mày vẽ mắt thoa son, nhìn đặc biệt xinh đẹp, quần áo trên người cũng mới hơn Kim Châu Ngân Châu chút ít.

Hàn Anh không nói gì, đỡ mẫu thân đi ra ngoài tản bộ.

Hai mẹ con mới vừa đi hai vòng, liền gặp quản gia Đường Đại Phúc mang theo hai người vào.

Hai người kia đều là cao gầy tướng mạo thanh tú, nhìn tuổi và dáng vẻ lên, vừa nhìn liền biết chính là hai cha con.

Đường Đại Phúc còn chưa nói gì, Lâm thị liền kêu một tiếng “Phụ thân”, lại kêu một tiếng “Đại ca”.

Hàn Anh biết hai vị này là ông ngoại và cậu của mình, liền đi theo mẫu nghênh đón.

Ông ngoại Lâm Lam nhìn qua không hơn năm mươi tuổi, dung mạo tuấn nhã, nhìn khí chất có chút u buồn; cậu Lâm Viễn Sơn dáng vẻ khoảng 32, dung mạo anh tuấn tác phong nhanh nhẹn.

Hàn Anh vội vàng đi theo mẫu thân hành lễ: “Gặp qua ông ngoại, gặp qua cậu!”

Nàng đang muốn đứng dậy, nhưng không nghe thấy thanh âm của công ngoại và cậu, liền lặng lẽ nhìn sang, lại phát hiện ông ngoại đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt hơi ẩm ướt, ánh mắt mang theo một tia bi thương, dường như nhìn thấy gì đó thông qua người nàng.

Lâm Viễn Sơn nhìn thấy Hàn Anh cũng sững sờ, không khỏi nhìn muội muội.

Lâm thị biết nữ nhi này của mình có dáng vẻ tác phong rất giống với mẫu thân lúc còn trẻ, liền nháy mắt ca ca một cái.

Lâm Viễn Sơn cười nói: “a Anh, mau dậy đi!”

Lâm Lam đánh trống lảng nói: “Thời gian trôi qua thực nhanh, trong nháy mắt Anh đã thành đại cô nương rồi”

Hàn Anh cười hì hì nói: “Nhưng ông ngoại còn trẻ mà!”

Tất cả mọi người nở nụ cười, cùng đi vào nhà chính.

Sau khi Lâm Lam ngồi xuống, trước chỉ thị người của ông tặng lễ gặp mặt cho Hàn Anh.

Người hầu cận đi theo ông đưa đến một cái tủ bằng gỗ lim khảm xà cừ chạm trổ hoa văn mạ vàng cao ngang người, mở cửa tủ ra, lại kéo từng ngăn kéo ra rồi lui về phía sau.

Hàn anh ở bên cạnh xem quá trình kéo từng ngăn kéo ra, phát hiện trong ngăn kéo tất cả đều là bảo thạch, có ngăn để các loại đồ bằng ngọc, có ngăn để đồ trang sức, có ngăn để ngân phiếu. Những ngăn kéo kia được phân thành từng ô, thí dụ như ngăn kéo thứ nhất chia làm sáu ô, chia ra chứa hoàng bảo thạch lớn bằng đầu ngón tay, lục bảo thạch, hồng bảo thạch, lam bảo thạch, kim cương và các viên mắt mèo bằng kim loại xanh biếc.

Toàn bộ tủ đều là báu vật sáng rực rỡ, tất cả đều là đồ trang sức kim châu bảo thạch, nàng không khỏi bị kinh hãi.

Lâm thị ở một bên híp mắt cười, trong lòng cực kỳ đắc ý. Bất quá bà chỉ vận dụng một kế sách đơn giản, nói chuyện mẫu thân muốn tặng ngọc phỉ thúy bảo thạch đồ trang sức cho Hàn Anh cho phụ thân nghe, phụ thân liền tới Đại Thủ Bút.

Lâm Lam ngưng mắt nhìn Hàn Anh, ôn nhu nói: “a Anh, đây là rương ông ngoại tặng thêm cho con, con xem có thích không. Không thích cứ nói với ông ngoại, ông ngoại sẽ tìm thêm cho con”. Ông nghe thân tín nói ngoại tôn nữ ngày thường giống như người kia, lại không nghĩ lại có thể giống đến trình độ này.

Hàn Anh còn có thể nói cái gì? Tự nhiên là vui mừng nói cười vô cùng dịu dàng.

Nàng cười dịu dàng nói: “Cảm ơn ông ngoại!”

Lại vô cùng chân chó nói: “Ông ngoại uống gì trà? Mao Tiêm hay Bích Loa Xuân? Nếu không trà Phổ Nhị nhé? a Anh đi pha cho ông ngoại và cậu!”

Lâm Lam thấy tính cách nàng hoạt bát vẻ mặt tươi cười điềm mật, ngọt ngào, trong lòng cũng vui mừng, ôn nhu nói: “a Anh, tổ phụ uống Mao Tiêm là được rồi!”

Lâm Viễn Sơn cũng cười: “a Anh, cậu muốn uống Mao Tiêm!”

Hàn Anh đáp “Vâng”, cười tủm tỉm nhìn Lâm thị: “Mẫu thân uống trà hoa quả nhé?”

Lâm thị cười đáp ứng.

Hàn Anh thật sự mang theo nha hoàn đi pha trà.

Lâm thị chỉ thị Kim Châu và Ngân Châu đóng cửa tủ lại: “Đưa chìa khóa cho cô nương, mang tủ đến liễu viện cho cô nương đi!”

Kim Châu và Ngân Châu đáp “Vâng”, liền đi giải quyết việc này.

Thời điểm Lâm Lam và Lâm Viễn Sơn cáo từ, Hàn Anh kéo tay ông ngoại, vô cùng thân mật cùng với phụ thân Hàn Thầm tiễn ông ngoại và cậu đến cửa nguyệt môn bên ngoài nội viện.

Lúc hai cha con nàng trở lại, Hàn Thầm giễu cợt Hàn Anh: “Chó con a Anh, nhìn con chân chó với ông ngoại quá!”

Hàn Anh đắc ý, mắt to cong cong: “Phụ thân, nếu cha có thể cho con nhiều châu báu như vậy, con không chỉ có chân chó, con còn thè lưỡi ra liếm giày của người nữa kìa!”

Nàng dương dương đắc ý nói: “con chính là tham tiền như vậy đó!”

Hàn Thầm: “...”

Ông gõ đầu Hàn Anh một cái: “a Anh thối!”

Hàn Anh không nhượng bộ chút nào: “Phụ thân thối!”

Hàn Thầm: “a Anh thối!”

Hàn Anh: “Phụ thân thối!”...

Lâm thị ở bên ngoài hành lang nhà chính đón bọn họ, thấy cha con Hàn Thầm Hàn Anh đối đáp nhàm chán y như lúc Hàn Anh còn bé, không khỏi mỉm cười: “Hai cha con nhàm chán quá!”

Hàn Thầm và Hàn Anh nhìn nhau cười cười, một trái một phải dìu Lâm thị đi vào nhà chính.

Buổi tối một nhà ba người dùng cơm với nhau.

Hàn Anh chỉ thị phòng bếp chuẩn bị hai mâm cơm giống nhau, một đưa đến liễu viện cho Hàn Linh, một đưa đến đồng viện cả nhà ba người cùng ăn.

Buổi tối có món đầu cá băm tiêu và thịt khô nấu lươn cay, rất hợp ý Hàn Anh, nàng liền sai người hâm nóng rượu vàng đưa lên.

Ngươi đưa rượu lên chính là Ngọc Châu.

Hàn Anh liếc nàng ta, thấy nàng ta mắt hạnh như nước mặt đầy ý xuân, khi rót rượu cho phụ thân thì gần như áp sát vào người phụ thân, trong lòng liền có tính toán.

Khi Dùng xong cơm, Hàn Thầm thấy cảm giác say trên mặt nữ nhi, liền nói: “Bên ngoài lạnh lắm, a Anh tối nay con đừng về nữa, ở đây với mẫu thân con đi!” Từ khi aAnh trở về, Lâm thị liền bị a Anh chiếm lấy, người làm cha như ông đây bị đuổi ra ngoài.

Nếu là thường ngày, không đợi phụ thân lên tiếng, Hàn Anh đã sớm ở lại với mẫu thân, nhưng hôm nay trong lòng nàng có tính toán, liền đứng lên cười nói: “Mẫu thân ngủ luôn ôm con, phiền chết đi được, diễm phúc này con không cách nào hưởng nổi, vẫn là phụ thân người hưởng thụ đi!”

Nói xong liền thật sự rời khỏi với Tẩy Xuân.

Lâm thị và Hàn Thầm thấy nàng nói đi là đi, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: “Mặc áo choàng vào, cẩn thận bên ngoài lạnh lắm!”

Hàn Anh cười ra tiếng, Tẩy Xuân hầu hạ khoác áo choàng mới đi ra.

Lâm thị lại dặn dò Kim Châu: “Kim Châu, ngươi đốt đèn lồng đi tiễn cô nương!”

Từ trong phòng ấm áp đi ra, tất nhiên là hơi lạnh một chút, Hàn Anh thở ra khí lạnh, chậm rãi đi về phía trước.

Đi đến hành lang đồng viện, Kim Châu đốt đèn lồng đi ở phía trước, Tẩy Xuân dìu lấy Hàn Anh đi ở phía sau.

Hàn Anh hơi suy nghĩ một chút, mỉm cười hỏi Kim Châu: “Kim Châu, bình thường khi ta ở trong phòng mẫu thân, phụ thân sẽ ở đâu” bốn đại nha hoàn Kim Châu, Ngân Châu, Ngọc Châu và Bảo Châu bên cạnh Lâm thị, Kim Châu và Ngân Châu lớn tuổi nhất, là lão nhân từ Ngọc Khê đi theo, Hàn Anh đối với hai nàng rất yên tâm; Ngọc Châu và Bảo Châu là do đại thiếu phu nhân phủ tướng quân đưa tới, Lâm thị cũng vì tình cảm, đành phải thu nhận.

Kim Châu lui lại phía sau một bước, thấp giọng bẩm báo nói: “Bẩm cô nương, bình thường khi Hầu Gia uống rượu, hoặc khi cô nương ở trong phòng phu nhân, Hầu Gia đều là ở thư phòng ứng phó cả đêm.”

Hàn Anh tiếp đó lại hỏi một câu: “người hầu hạ trong thư phòng là ai?”

Kim Châu suy nghĩ một chút, nói: “Bình thường là Đại Phúc thúc, Đại Phúc thúc nếu đang có chuyện, mới gọi bọn sai vặt hầu hạ.”

Hàn Anh không hỏi nữa, trong lòng lặng lẽ tìm cách. Nàng chỉ sợ mẫu thân có thai, sợ những này nha hoàn nổi lên tâm tư không đứng đắn.

Đến liễu viện, Hàn Anh mở miệng dặn dò Kim Châu: “Ngươi là đại nha hoàn bên người mẫu thân, phải chú ý cho kỹ, ở đâu có gì không ổn cứ tới đây bẩm báo với ta.”

Kim Châu vội vàng đáp “Vâng”.

Đi vào liễu viện, ba người tiếp tục đi về phía trước.

Đêm đông gió lạnh gào thét, trong nội viện cây liễu đong đưa trong gió, ánh đèn lờ mờ bên trong xuyên qua màn cửa sổ, hợp thành một đêm đông yên tĩnh.

Hàn Anh ngửa đầu nhìn nhìn trăng khuyết trên bầu trời, nhớ tới Phó Tạ ở chiến trường, trong lòng có một cảm giác tịch liêu.

Đế giày của đám người Hàn Anh đánh lên đường mòn đá xanh, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Trong phòng Hàn Linh đã nghe được, liền dẫn Bích Vân ra đón: “Tỷ tỷ đã trở về!”

Hàn Anh trả lời, bước nhanh hơn.

Phó An Phó Bình cùng đi vào lều lớn, Phó Tĩnh nói của bọn hắn mang theo bao đồ đi ở phía sau.

Phó Tạ đứng ở đằng sau án thư, liếc Phó Bình Phó An đang hành lễ, hỏi: “Phó An ngươi nói đi.”

Suy nghĩ của Phó An đảo một vòng liền hiểu ra công tử muốn nghe chính là chuyện hắn hộ tống Hàn cô nương đi Liêu Châu, liền vừa nghĩ vừa nói, nói lại những chuyện đã trải qua nói một lần.

Tính cách hắn hoạt bát, tài ăn nói trôi chảy, hành trình đi Liêu châu nguy hiểm như thế nào qua miệng hắn cực kỳ trầm bổng phập phồng.

Sau khi Phó Tạ nghe xong, nhìn về phía Phó Bình: “Có bổ sung gì không?”

Phó Bình kính cẩn hành lễ: “Bẩm công tử, Phó An đã nói rất đầy đủ rồi, nô không có gì bổ sung.”

Phó Tạ nhìn sang Tô Tương Chi đang viết tấu ở một bên: “thêm tên của Phó Bình Phó An vào danh sách tham gia cuộc chiến công thành Lương Châu, viết sau cùng.”

Tô Tương Chi đáp ứng đề bút thêm vào.

Phó An Phó Bình mừng rỡ, vội hành lễ: “Đa tạ công tử!”

Phó Tạ nhìn bọn hắn: “Lễ vật đâu?”

Phó Bình đang muốn tiến lên mở quà tặng ra, Phó Tạ thản nhiên nói: “Mang ra sau lều đi.”

Phó Bình Phó An: “... Dạ!”

Bốn bọc quần áo bằng gấm đen bị Phó Bình Phó An tháo ra ở trong lều, bên trong lộ ra bốn cái hộp hình chữ nhật bằng da trâu giống nhau như đúc.

Phó Tạ mở hộp thứ nhất ra, thấy bên trong là một bọc tơ lụa xanh ngọc, xốc tơ lụa lên, lộ ra một thanh bảo đao màu xanh.

Hắn cầm bảo đao nặng trịch, dùng sức rút ra.

Dưới ánh nến yếu ớt hiện ra mũi nhọn sắc bén, phía trên có khắc hai chữ nhỏ “ Vô tế”.

Phó Tạ biết đây là bảo đao tô tế tùy thân của nhạc phụ Hàn Thầm.

Nghĩ đến bảo đao này đã theo nhạc phụ ra chiến trường giết địch, lập vô số công huân, tâm tình Phó Tạ không khỏi kích động, cung kính đặt bảo đao về chỗ cũ.

Trong hộp da thứ hai có một bọc lụa trắng, sau khi mở ra bên trong là hai bộ đồ trong vải bạch la và hai bộ đồ trong vải bạch lăng[1], ở mép gấu quần bên phải còn thêu hai chữ “Phó Tạ”.

[1] Mình cũng không rõ lắm về bạch la và bạch lăng, hình như 1 cái là lưới một cái là lụa mỏng.

Phó Tạ nhìn nhìn đường may, phát hiện đều là Hàn Anh tự làm, khóe miệng không khỏi mỉm cười, tiếp theo nhìn hộp da thứ ba.

Trong hộp da thứ ba để đó có một đôi hài may bằng da trâu.

Phó Tạ cũng không thử xem đôi giày này có vừa chân hay không, mà trực tiếp mở ra hộp da thứ tư.

Trong hộp da thứ tư để đủ loại thuốc, phía trên dùng thể chữ lệ viết tên thuốc.

Phó Tạ sau nửa ngày nhìn chằm chằm vào chữ viết xinh đẹp non nớt này, bỗng nhiên cất cao giọng hỏi: “Thơ đâu?”

Phó Bình Phó An Đợi bên ngoài màn trướng: “...”

Phó An đẩy Phó Bình.

Phó Bình nơm nớp lo sợ nói: “Công tử, Hàn cô nương không có viết thư...”

Phó Tạ: “...”