Editor: Apple

Đối phương ở rất gần. Loại khoảng cách này, khiến Đóa Miên có chút mơ hồ.

Ánh mắt cô chớp động, chậm chạp không bình tĩnh nổi.

Broken lại là anh?

Anh lại là Broken?

Kịch bản lại theo hướng lung tung ngoài dự liệu... Mà anh lại áp sát như thế, trong phòng cũng không chỉ có hai người bọn họ... Không đúng, dừng lại dừng lại...

"Cận.." Đóa Miên vất vả lắm mới thốt lên được. Cô quay đầu nhìn anh, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, cực kì không xác định nói lên một cái tên: "Cận Xuyên?"

"Ừ."

Cô trông thấy anh vẫn rất bình tĩnh.

... Xem ra không phải là động kinh xuất hiện ảo giác... Hả? Cái mùi hương này? Mùi bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá, còn có mùi bồ kết thơm mát, trên người anh sao?... Cảm giác rất tốt... Nhưng có phải hay không thế này quá gần rồi...

Đại não đã được khôi phục, Đóa Miên lùi về phía sau, kéo khoảng cách ra xa.

Bên cạnh, Đại Sơn ngó ngó lão đại nhà mình, lại ngó ngó cô nương không biết nói gì cùng lão đại mà mặt mũi đỏ tía tai, hồ đồ hỏi: "Hai người quen nhau sao?"

Cận Xuyên dựa vào ghế, ánh mắt vẫn đang nhìn cô chằm chằm, giật giật môi không nói gì.

Nở nụ cười uể oải.

"..." Đóa Miên nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

Biểu tình gì đây?

Anh không trả lời, muốn cô trả lời?

Nghĩ ngợi, cô hắng giọng một cái, nhìn thiếu niên tóc vàng không xa: "... Bọn tớ là bạn học cùng lớp, bàn trước bàn sau."

Đại Sơn kinh ngạc trừng mắt: "Oa, trùng hợp vậy sao?"

"Xem ra lớp học của các cậu toàn nhân tài." Um Tùm cười nhẹ nhàng nhìn Đóa Miên, nói: "Trước kia cậu không biết Xuyên ca là Broken?"

"... Không biết." Đóa Miên nói xong, mắt nhìn Cân Xuyên, có loại kích động muốn nhảy lên.

Anh được đấy, thế mà giấu kĩ đến vậy.

Khó tránh tuổi trẻ như thế mà cuồng, mười bảy tuổi liền tham gia Châu Á FPS E-sport, đổi lại là cô cô cũng giấu. Nhưng mà, làm người không thể thành khẩn một chút sao? Người với người, tín nhiệm ở đâu? Nói đến, cô còn ở trước mặt anh luyên thuyên, tuyên dương mình thích Broken bao nhiêu, sùng bái Broken bao nhiêu...

Đóa Miên ở trong lòng kêu ca, cả người chìm vào trong xấu hổ, bất lực nâng trán.

Ngu ngốc.

Thật sự quá ngu ngốc.

... Đột nhiên, Dóa Miên kịp phản ứng... trên mạng có viết, Broken năm ngoái vì tranh tài Ukraine mà bỏ học mấy tháng, cuối cùng còn không thi đại học... Nói như vậy, Cận Xuyên là vì một trận E-sport mà bỏ thi đại học?

Cô hơi nhíu mày.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra. Đóa Miên nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Cô không có đeo kính, nheo mắt nhìn thì thấy bên ngoài lăn tới một củ "khoai tây".

Tới gần rồi cô mới phát hiện, "khoai tây" không phải là khoai tây, mà là một đại huynh đệ.

"Ồ." Anh khoai tây nhanh chóng chú ý tới cô đang ngồi trên ghế salon, kinh ngạc nhíu mày: "Nghĩ không ra tiểu muội muội xinh đẹp như vậy đấy."

Đại Sơn cùng Um Tùm lên tiếng chào hỏi: "Hổ ca."

Đóa Miêm mỉm cười, học theo mọi người hô: "Chào Hổ ca."

"Xin chào." Hổ ca cười nhẹ, tiện tay lấy hộp kẹo cao su trên bàn, bỏ một viên vào miệng, ngữ khí tùy ý: "Anh là quản lý của MYS, nghe Broken nói, hôm nay biểu hiện của em trong trận đấu rất xuất sắc, nên bọn anh chuẩn bị mời em cùng đội viên tiến hành phát sóng trực tiếp trên mạng, Elly chắc cũng đã nói cho em rồi... À, Elly là mỹ nữ giữ em tại cửa đấy. Cô ấy là phó quản lý của MYS."

Đóa Miên gật đầu: "Vâng, chị ấy đã nói với em rồi."

"Oke. Vậy anh không quấy rầy bọn em luyện tập, đi ra ngoài trước." Hổ ca nói xong cũng chuẩn bị đi. Nhưng còn chưa ra tới cửa thì giống như chợt nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên dừng chân, có chút chần chờ.

Mấy giây sau, anh quay lại, mắt nhìn vị đại gia đang ngồi nghịch bật lửa, lại nhìn tiểu cô nương cơ hồ có lá gan nhỏ kia, hắng giọng một cái, vẫy Đóa Miên: "Em ra đây một chút."

Đóa Miên ngờ vực, đứng dậy, vòng qua Cận Xuyên đi tới: "Chuyện gì vậy Hổ ca?"

"... Kỳ thật cũng không có gì." Hổ ca cười nhẹ, có chút lúng túng hắng giọng một cái, đưa lưng về những người trong phòng, nhỏ giọng nói: "Chỗ này có vài đội viên... Tính tình có chút không tốt, lúc tập luyện nếu có hơi khó ở, mong em thông cảm."

"..." Vài đội viên... Đóa Miên đã đổ mồ hôi lạnh, ghé mắt, ánh mắt như có như không liếc nhìn Cận Xuyên.

Anh đã ngồi trên ghế chuyên dụng, đeo tai nghe, tay cầm chuột, thần sắc chuyên chú, vẻ mặt có hơi lạnh.

Cô phát hiện người này chơi game đều có bộ dạng này.

Nghiêm túc, bình tĩnh, đồng thời lạnh lùng.

Broken...

Đóa Miên cong cong môi.

Cô cùng "vài đội viên" quen nhau cũng không phải ngày một ngày hai, tính cách của anh độc mồm độc miệng, cao ngạo, dã man, phách lối, đều đã được chứng kiến hết.

Hổ ca mở cửa rời đi.

Đại Sơn cùng Um Tùm lần lượt đứng lên, đi đến dàn máy tính. Đóa Miên thấy thế, cũng đi theo.

Tổng cộng có bốn chỗ ngồi. Hai người, một người ngồi ở vị trí bên trái ngoài cùng, một người ngồi bên phải Cận Xuyên, để lại một chỗ trống cho cô, là vị trí bên trái Cận Xuyên.

Ngồi sát anh, lại còn ở giữa, có hơi không tốt lắm.

Đóa Miên có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói với Um Tùm: "Tớ ngồi góc ngoài cũng được."

"Cậu là khách quý, sau ngồi ngoài được." Um Tùm xua tay: "Mà cậu cùng lão đại không phải là bạn học sao? Ngồi cạnh cậu ấy chắc cũng không khẩn trương đâu."

... Ai nói?

Bởi vì ngồi cạnh anh nên mới khẩn trương đấy!

Đóa Miên trầm mặc. Cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng đi đến, yên lặng ngồi xuống, yên lặng mở máy... Hả? Mở thế nào? Nút nguồn ở đâu?

Đóa Miên nhìn hết đông tới tây.

Bên cạnh, một khớp xương rõ ràng, chậm rãi đưa qua, nhấn lên một vị trí nào đó của màn hình.

"..." Cô không biết nói gì, ho khan hai tiếng: "... Cảm ơn."

"Không có gì."

Đóa Miên hắng giọng một cái, vào ứng dụng, đăng nhập PUBG.

Năm giây sau.

"Đại Sơn." Cận Xuyên mở miệng nói: "Lập cho cậu ấy một ID mới đi."

"Ồ được." Đại Sơn gật gật đầu, lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Đóa Miên hơi nghi ngờ, nhíu mày hỏi: "Tại sao tớ lại phải dùng ID mới?"

Cận Xuyên liếc nhìn cô một cái: "Con mẹ nó cậu định sử dụng cái tên "Ta là cha ngươi" để phát trực tiếp sao?"

Đóa Miên: "..."

Ừ. Vẫn không nên mất mặt trước cả nghìn người.

Đại Sơn nhịn cười đến đau dạ dày, sau đó nói: "Chỗ này có một nick mới, cậu đăng xuất nick kia ra rồi đăng nhập vào, sau đó lập cho mình một cái tên mới đi."

Nhìn ID mấy vị này, Broken, Mountain, Sen, nghe uy phong lẫm liệt biết bao. Cô cũng phải lấy một cái tên uy phong lẫm liệt như thế mới được...

Suy tư, tầm mắt của cô vô thức quét qua Cận Xuyên. Cả người anh dựa vào ghế, nhìn màn hình, gõ cái gì đó, sau đo tựa hồ là thói quen đút vào túi quần, ném một vật xuốn cạnh con chuột.

Ánh mắt cô chớp lên, ngắn ngủi vài giây, mặt đã biến thành quả cà chua.

Là huy hiệu quả táo cô tặng anh.

"..." Đóa Miên hít sâu, nuốt ngụm nước bọt, cố trấn định để nét mặt của mình như bình thường.

Nhưng vẫn không khống chế được...

Tim cô bỗng nhiên đập manh, tay phát run, cả người nóng lên. Cô bỗng nhiên thức được, ngày hôm nay là một ngày quan trọng, ảnh hưởng đến cả thanh xuân của mình.

Biệt danh...

Tay cô gõ nhanh trên bàn phím, rất nhanh, tên mới xuất hiện: Apple.

"Cái tên này..." Đóa Miên cũng không phát giác được, thanh âm của cô có chút nhỏ: "Có được không?"

Cận Xuyên liếc mắt qua, nhìn màn hình một chút, rồi lại nhìn Đóa Miên.

Anh phát hiện đôi mắt của cô thật xinh đẹp. Không giống với đại bộ phận giới trẻ dùng những màu sắc sặc sỡ trang điểm cho đôi mắt, ánh mắt này của cô đơn giản mà sạch sẽ.

Nhưng chính là rất đẹp.

Mang theo một chút thấp thỏm, khẩn trương, lại không che giấu được ánh mắt chờ đợi, xinh đẹp đến cực điểm.

Một lát, anh cười nhẹ: "Được."

Đóa Miên vô thức cong môi, nội tâm có chút sung sướng.

"Chơi trước một ván." Cận Xuyên nhìn cô: "Tiểu thư, chuẩn bị kĩ càng chưa?"

Đóa Miên gật đầu: "Rồi."

***

Trước khi phát sóng trực tiếp, Đóa Miên cùng MYS tập luyện bốn trận.

Kết quả cũng không tốt lắm.

Cô mặc dù có nửa cái thiên phú tuyển thủ, nhưng kinh nghiệm thực chiến, chiến thuật căn bản vẫn chưa bằng tuyển thủ chân chính. Tổng kết lại, chính là tuy không gây cản trở cho đồng đội, nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng.

Broken cùng bọn họ đối với kết quả này không ngạc nhiên chút nào, trái lại Đóa Miên có chút buồn bực.

Đóa Miên thấy thế, tiến tới an ủi cô, nói: "Cậu là một nữ sinh, còn chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có thể chơi thế này đã rất tốt. Đừng so đo với lão đại, cậu ấy rõ ràng không phải là người."

Đóa Miên: "..."

Ai ngờ Đại Sơn lại than thở bổ sung thêm: "Là thần nhân."

"..." Đóa Miên lại im lặng. Ngồi trên ghế một lúc, bỗng nhiên, giống như hạ quyết tâm gì đó, Đóa Miên đứng lên, hừng hực khí thế đi về phía Cận Xuyên.

Cận Xuyên ngồi bắt chéo hai chân trên ghế salon chơi điện thoại, nghe thấy tiếng, anh nhấc mí mắt lên nhìn cô. Ánh mắt tĩnh mà sâu.

Cô hít sâu một hơi rồi nói: "Cậu sắp xếp cho tớ một vị trí đi. Tớ không am hiểu lắm, nhưng tốc độ phản ứng của tớ rất nhanh, chỉ cần không gặp đối thủ quá mạnh, tớ cũng có thể đối phó."

Cận Xuyên nhìn cô một hồi, nói: "Đêm nay phát sóng trực tiếp chỉ để quảng bá cho giải đấu Châu Á thôi, không phải để tranh tài. Cho nên mặt kệ cậu rơi xuống đất chết hay không giết được mạng nào, cũng không có liên quan."

"Tớ cảm thấy có liên quan." Đóa Miên nhìn anh chằm chằm, rất chân thành nói: "Tớ hẳn phải có tác dụng. Cậu là đội trưởng, chỉ cần cậu chịu cho tớ một vị trí, cho tớ chiến lược."

Tớ hẳn phải có tác dụng.

Tớ không nghĩ lại tránh sau lưng cậu, chờ cậu cho tớ trang bị, chờ cậu bảo vệ tớ.

Tớ hi vọng tớ có thể thực sự trở thành đội viên của cậu, là tùy tùng của cậu.

Thời gian trôi qua, Cận Xuyên nhìn chằm chằm cô, Đóa Miên nín thở chờ đợi.

Thật lâu, anh bỗng nhiên cười: "Được."

"..." Đồng ý? Đóa Miên mở to hai mắt nhìn.

"Thử vị trí đột kích* một chút xem. Lúc trước là vị trí của Hunter nhưng cậu ấy đã giải nghệ, bọn tớ vẫn chưa tìm được người thích hợp." Cận Xuyên lạnh nhạt nói: "Good luck, my girl!"

Chúc may mắn, nha đầu!

(Mình có tìm hiểu qua bốn vị trí cơ bản trong một team PUBG, nhưng mình không chơi nên cũng chưa hiểu rõ về vai trò và tên thích hợp để gọi ví trí này. Bạn nào biết thì giải thích cho mình nhé!)

Tám giờ tối, phát sóng trực tiếp bắt đầu.

"..." Đóa Miên khẩn trương đến hai bàn tay đều là mồ hôi.

Trước mắt thì phải nhảy dù đã.

Đóa Miên nhìn bản đồ, trong nháy mắt thở một hơi nhẹ nhõm... là bàn đổ đường biển cô tương đối quen thuộc.

Bên cạnh, máy tính của họ đều hiện lên rất nhiều bình luận

Cô chớp mắt, nhìn chăm chú màn hình của Cận Xuyên.

[Huynh đệ, hôm nay cậu giết một người tôi đưa cậu mười cái du thuyền @@]

[Broken gả cho em điiiii]

[Tại sao lại muốn tìm nữ sinh chơi game cùng MYS, đầu óc SHEN xảy ra vấn đề sao?]

...

Đột nhiên, những dòng chữ dày đặc biến mất.

Cận Xuyên tắt khung bình luận.

"..." Đóa Miên lại nhìn về phía anh.

Rốt cục, tuổi trẻ chính là tiền bạc. Mặc dù bình thường anh có hút thuốc, lại uống rượu, nhưng làn da vẫn không tệ. Thêm cả khuôn mặt kia, ngũ quan kia, cả người đầy khí chất.

Thật là dễ nhìn.

"Tập trung vào." Cận Xuyên bất thình lình nói: "Hết nhìn đông tới tây, ngó ngó cái gì."

"..." Đóa Miên chẹp miệng, ngoan ngoãn thu tầm mắt lại, không nhìn anh nữa, điều chỉnh màn hình.

Bên cạnh, Cận Xuyên cầm lấy bình nước khoáng uống một hớp, mi tâm hơi nhíu.

Loại cảm giác này có chút vi diệu.

Từ xưa, anh đã quen rất cố chấp, cũng đã quen rất cô độc. Ai có thể nghĩ, có một ngày từ trên trời giáng xuống một quả táo nho nhỏ này.

Newton bởi vì quả táo, phát hiện ra trọng lực.

Mà bây giờ, Cận Xuyên phát hiện, quả táo nhỏ đối với anh tạo thành lực ảnh hưởng rất lớn, quả táo kia của Newton không là gì hết.

Dù cô ngồi cạnh anh, cái gì cũng không làm, anh cũng có chút phân tâm. Chớ nói đến việc cô lại dùng cặp mắt ngây thơ nhìn anh chằm chằm.

Con mẹ nó, quả thực muốn anh phạm tội.