Quả Táo Nhỏ

Chương 12: Đại ân đại đức

Buổi cắm trại gồm toàn bộ năm ba cùng đi. Đội ngũ khổng lồ, mênh mông cuồn cuộn. Trường học rất hào phóng thuê chín chiếc xe khách, mỗi lớp một xe. Giờ tự học buổi tối thứ năm, phát thanh liền nhắc nhở: Thứ sáu tám giờ sáng, các lớp đến phòng học tập trung đúng giờ, 8 giờ 30 phút theo thứ tự xếp hàng lên xe, tiến đến công viên Kính Hồ.

Đóa Miên dậy hơi muộn, vội vã rửa mặt rồi nắm lấy balo chạy vội đến trường. Sau khi để xe, cô nhìn đồng hồ, 7 giờ 56, còn bốn phút là tròn tám giờ.

Cô nhíu mày, đi nhanh đến sân vận động.

Sân vận động tiếp giáp với dãy học của học sinh năm ba. Nhưng bởi vì vẫn chưa xây xong nên nơi này rất yên tĩnh, chỉ có một vài nữ sinh đến đây nói chuyện phiếm.

Đóa Miên thở hồng hộc, dọc theo hành lang chạy lên lớp, chợt phía trước xuất hiện một vật thể lạ. Cô bị dọa suýt nữa trượt chân.

"..." Cũng may, cô kịp thời bám lấy lan can, không thì lại "ôm hôn đất Mẹ".

Cô tập trung nhìn vào vật thể kia. Hóa ra, đó là một nam sinh rất cao. Cậu ta nằm trên cái ghế đá, một chân tùy ý co lại, hai tay gối say gát, trên mặt còn để một quyển sách toán lớp mười hai.

Có lẽ là... đang ngủ?

Đóa Miên nhíu mày, suy nghĩ vào giây, vẫn quyết định làm chuyện tốt, tiến lên vỗ nhẹ cậu ta, gọi: "Bạn học, cậu là học sinh năm ba sao? Hôm nay trường tổ chức dã ngoại, tám giờ tập trung, bây giờ đã đến giờ rồi."

Hô hấp của đối phương vẫn đều đều, căn bản không nghe thấy.

"..." Đóa Miên gọi nửa ngày mà người kia vẫn ngủ say, cô liền dứt khoát bỏ quyển sách trên mặt cậu ta ra, lớn tiếng: "Bạn học, cậu..."

"..."

Trông thấy khuôn mặt của đối phương, Đóa Miên kinh ngạc, nhẹ nhàng vứt quyển sách đang cầm trên vào người kia, vừa vặn lại rơi trúng mặt.

Cận Xuyên chính là bị ném cho tỉnh.

"Mẹ nó!"

Anh tức giận, nhíu mày ngồi dậy, thoáng nhìn thấy bóng lưng đang chạy trối kia.

Làm như gặp quỷ?

Đôi chân ngắn rất nhanh đã chạy đến lớp học.

Mấy giây sau.

"..." Cận Xuyên quăng sách ra một bên, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Bên này, Đóa Miên dùng hết sức bình sinh chạy.

Trương Hiểu Văn nhìn thấy, ngờ vực đưa tay sờ trán cô: "Làm sao đây? Sáng sớm liền gặp quỷ à?"

Đóa Miên vẫn đang thở hồng hộc: "Thật đáng sợ..."

"Cái gì?"

"Tớ vừa thấy Cận Xuyên ngủ tại ghế đá." Cô hít hơi thật sâu: "Cậu nói xem, có phải rất đáng sợ không?"

"... Xin hỏi, đáng sợ ở đâu?"

"Cậu không cảm thấy số lần tớ ngẫu nhiên gặp mặt Cận Xuyên quá nhiều sao? Nghiệt duyên, nghiệt duyên...". Đóa Miên vô lực sờ trán, cả người ưu thương: "Tớ làm sao lại cảm thấy như có một loài tà khí cứ ám lấy tớ."

"Không có đâu, tất cả mọi người đều là bạn học. Ngẫu nhiên gặp mặt là điều quá bình thường, do cậu quá để ý thôi."

Đóa Miên bán tín bán nghi: "Thật không?"

"Đương nhiên. Tớ nói cậu nghe, nếu cậu cảm thấy mình cùng người khác rất có duyên phận, thì chỉ nói rõ một chuyện." Trương Hiểu Văn cầm gương, rút son môi ra.

"Nói rõ việc gì?" Đóa Miên lấy bình nước ra uống.

"Nói rõ..." Trương Hiểu Văn liếc mắt đưa tình với cô một cái, cười xấu xa: "Người kia đối với cậu mà nói, rất đặc biệt. Nếu không, tại sao cậu lại chú ý đến cậu ta nhiều như thế?"

"..." Đóa Miên sặc nước.

"Nhưng mà điều này cũng dễ hiểu. Dù sao, Cận Xuyên cũng đẹp trai như vậy, cậu nhất thời động tâm cũng phải." Trương Hiểu Văn vỗ vai cô an ủi.

Ờ.

Không phải vấn đề lớn là tốt rồi...

Nhưng mà, cô đâu có động tâm với Cận Xuyên...

Đóa Miên đang định phản bác lại thì từ phía cửa ra vào, chủ nhiệm lớp tiến đến.

Lớp học vốn ầm ĩ giờ đã yên lặng.

"Năm ba khó được ra ngoài chơi, thầy biết các em rất hưng phấn. Nhưng thầy phải nói, chơi thì chơi, an toàn vẫn là số một." Chu Khai Đế mỉm cười, nói xong, thầy mở sổ điểm danh: "Trước khi lên đường, chúng ta vẫn phải điểm danh trước đã..."

"Bạch Hiểu Huy."

"Có!"

"Trần Kiệt."

"Có!"

...

Đóa Miên quay đầu nhìn bàn đằng sau. Bàn học của anh chất đống đề thi, sách bài tập, bút, vở,...

Cận Xuyên về nhà đều không làm động đến sách vở sao?

Mà, tại sao anh vẫn chưa tới?... Chẳng lẽ vẫn chưa ngủ dậy? Hay là bị sách ném vào mặt, thành ra bất tỉnh rồi sao? Đóa Miên bối rối, cắn môi lo lắng.

Lúc này, chủ nhiệm lớp đã gọi đến tên của Cận Xuyên.

Phòng học không một ai trả lời.

Chu Khai Đế ngờ vực, đưa mắt nhìn về chỗ ngồi của anh.

Trống không.

Thầy nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: "Có ai thấy bạn học Cận Xuyên đi đâu không?"

Lớp lặng ngắt như tờ. Mọi người mờ mịt lắc đầu.

"Thật không có quy củ."

Chu Khai Đế tức giận đến bật cười. Đột nhiên, thầy đập bàn nói: "Các em nghe kĩ cho tôi, bất kì ai, học sinh xuất sắc, hay giỏi, các em có thể nghĩ mình thông minh hơn người, nhưng không có nghĩa là các em muốn làm gì thì làm." Nói xong, thầy hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại tìm kiếm gì đó.

"Lần này Cận Xuyên thảm rồi." Trương Hiểu Văn lắc đầu, thấp giongj cùng Đóa Miên thì thầm: "Chu lão sư chuẩn bị gọi điện cho phụ huynh cậu ta này."

"..." Đóa Miên nghe vậy liền nhíu mày, không nói gì.

Lúc này, chủ nhiệm lớp đã tìm ra số điện thoại, chuẩn bị bước ra ngoài gọi điện.

Cũng đúng lúc này, Đóa Miên giơ tay lên có điều muốn nói. Trương Hiểu Văn ngồi bên cạnh khiếp sợ nhìn cô.

Chu Khai Đế nhíu mày: "Đóa Miên, em làm sao?"

Toàn lớp đều hướng mắt nhìn về phía cô.

"Em..." Đóa Miên đổ mồ hôi, đứng lên, nuốt một ngụm nước bọt, cô mới lắp bắp nói: "Em thấy Cận Xuyên nằm trên ghế đá, vẻ mặt rất yếu ớt, giống như bị bệnh...."

Chu lão sư có chút khẩn trương: "Bị bệnh? Sao em không nói sớm?"

"Em nãy hơi thất thần." Đóa Miên ổn định nhịp tim, bình tĩnh nói.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh trầm thấp, lười biếng: "Báo cáo!"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Đóa Miên nhìn lên, chỉ thấy vị kia đã xuất hiện. Anh đứng ở cừa ra vào, xách theo balo, khuôn mặt mang theo vẻ uể oải của người mới tỉnh ngủ.

Chu Khai Đế sửng sốt, lo lắng hỏi: "Cận Xuyên, Đóa Miên vừa nói thân thể em không thoải mái, đã tốt hơn chưa?"

"..." Đóa Miên nghẹn lời, âm thầm cầu nguyện.

A di đà Phật. Huynh đệ, vận mệnh của muội đang nằm trong tay huynh đó!

Phòng học trở nên yên tĩnh, mọi người đều muốn xem phản ứng của Cận Xuyên.

Một lát, anh đảo mắt nhìn một vòng lớp, cười nhạt nói: "Đi đến phòng y tế một chuyến, đã tốt hơn rồi."

Nguy hiểm thật...

***

Thời gian trôi qua rất nhanh.

8 giờ 30 phút, các lớp chuẩn bị xuất phát đến công viên Kính Hồ. Trên xe, Đóa Miên ngồi cùng Lục Dịch, Trương Hiểu Văn, mọi người cùng nhau ăn vặt, trò chuyện bát quái, rất nhanh đã đến nơi.

Chủ nhiệm các lớp sau khi quyết định thời gian tập trung liền cho học sinh tự do vui đùa,

Phong cảnh ở Kính Hồ siêu siêu đẹp.

Nhưng mà sau khi đi tới đi lui, vẫn là rất mệt mỏi. Đóa Miên cầm điện thoại chụp vài bức, gửi cho mẹ Đóa: Điểm dã ngoại.

Mẹ Đóa rất nhanh đã trả lời: Cũng không tệ, chú ý an toàn nhé. Mẹ dặn mang quyển từ đơn, con có mang không?

Đóa Miên: Đã mang.

Mẹ Đóa: Chơi xong nhớ tìm một chỗ yên tĩnh học thuộc đi. Mặc dù trường tổ chức cho đi dã ngoại nhưng dù sao con cũng đã năm cuối rồi, không thể bỏ bê việc học được.

"..." Đóa Miên cất điện thoại, cũng không nhắn lại.

Lục Dịch cùng Trương Hiểu Văn muốn ngồi thuyền. Đóa Miên lại không có hứng thú, đành ngồi một mình bên hồ chơi điện thoại.

Cô đăng nhập Weibo, đánh vài chữ "MYS" trên thanh tìm kiếm. Rất nhanh, cô đã thấy một ID.

MYS: đội tuyển E-sport, đã được xác minh.

Theo dõi: 109

Fan hâm hộ: 13W

Đóa Miên chớp chớp mắt, vừa muốn ấn theo dõi thì trên đỉnh đầu, ánh nắng chợp tắt, tựa như bị thứ gì đó che lấp.

Đóa Miên ngẩng đầu lên.

Cận Xuyên đứng hút thuốc cách cô không xa. Khuôn mặt bị ánh nắng chói chang chiếu vào, liền không thể nhìn rõ biểu cảm.

"..." Đóa Miên chưa kịp phản ứng, nửa giây sau mới nói: "Tìm tớ có việc gì sao?"

"Đóa Miên!"

"... Hả?" Trong ấn tượng, anh rất ít khi gọi tên cô.

Cận Xuyên hút thuốc lá, âm thanh rõ ràng hơi giảm xuống nhưng vẻ lãnh đạm xen lẫn một tia bất cần đời kia vẫn không thay đổi: "Đại ân đại đức sáng nay, muốn báo đáp thế nào?"