Căn phòng trống rỗng yên lặng đến đáng sợ, tôi không biết mình dẫm phải vật liệu gì mà chợt phát ra tiếng động. Tôi lùi từng bước về phía sau, sau đó lúc chân còn chưa kịp đứng vững, Cẩn Du liền tiến lên giữ lấy tôi.

Tay anh ghìm chặt bả vai tôi, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

“Em không yêu anh, vậy cũng không sao cả.” Cẩn Du lại lặp lại lời anh vừa nói, ánh đèn sáng rực hắt vào tròng mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi của anh, một lát sau, trong đôi mắt anh lóe lên một tia sáng, tựa như tro tàn bùng lên.

Tôi ngước mắt nhìn Cẩn Du, bình tĩnh mở miệng nói, “Nhưng mà Cẩn Du, cái em muốn là lưỡng tình tương duyệt.”

“Lưỡng tình tương duyệt?” Cẩn Du cười khan, trên mặt anh chợt hiện lên nétbuồn bã thê lương, “Em với Hạ Ngang, lưỡng tình tương duyệt?”

Tôi ngẩn người: “Đúng.”

“Không phải.” Cẩn Du lắc đầu, phủ nhận thay tôi, anh nói “Triều Ca, em đừng náo loạn nữa, là em giận anh mà, anh biết anh sai rồi mà.”

“Mặt khác, nếu em là vì quan hệ với Diệp gia, Triều Ca, chuyện ấy em không cần nghĩ nhiều. Ba mẹ anh vẫn luôn tôn trọng quyết định của anh, lần trước em cũng gặp mẹ anh rồi đấy, bà tốt lắm, còn nữa… đúng, bác anh, bà, bà ấy… anh xin lỗi vì hành vi năm đó bác anh đối với mẹ em, nhưng người em kết hôn là anh, chúng ta chuyển ra ngoài ở, cho nên căn bản sẽ không có gì ảnh hưởng…” Cẩn Du càng nói càng kích động, tay anh đặt trên vai tôi cũng càng ngày càng siết chặt.

“Cẩn Du, lời em nói là sự thật, em yêu Hạ Ngang, chuyện em ở bên anh ấy không liên quan gì tới anh, một chút cũng không liên quan, không phải vì giận anh, cũng chẳng phải vì dỗi, em là vì yêu anh ấy nên mới ở bên anh ấy.”

Tôi thoát khỏi kìm kẹp của Cẩn Du, đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt của Cẩn Du, mở miệng nói: “Cẩn Du, anh vẫn không hiểu. Nếu em đã quyết đi tiếp với anh, cho dù ba mẹ hay bác anh ngăn cản, em cũng không sợ; nhưng giờ đây em không muốn đi tiếp với anh nữa, em không muốn đi cùng anh nữa. Trong lòng em có gánh nặng, là con, mà cũng là quá khứ nữa. Nếu còn yêu, nó sẽ giúp em giảm bớt gánh nặng nhưng nếu không còn yêu, anh với em ở bên nhau, thứ còn lại chỉ là gánh nặng, em sẽ mệt lắm.”

“Anh nói anh không cần biết em yêu anh hay không yêu anh, lời này cũng chỉ là lời nói hiện giờ thôi, thực sự sẽ không sao ư? Không chỉ có em mệt mỏi, đến lúc đó anh cũng sẽ mệt, kéo lê mãi làm gì, anh thực sự không rời bỏ em được sao? Cẩn Du, lúc trước anh rời khỏi em, cục cưng cũng rời khỏi em, em đã nghĩ mình sẽ chết mất, em đã tự sát tới sáu lần, nếm thứ đủ các kiểu chết, nhưng cuối cùng không phải giờ em vẫn sống rất tốt sao? Cho nên Cẩn Du, anh cũng như vậy thôi, vì sao anh không buông tay được? Anh nói anh rất yêu em, mà anh có thực sự yêu em thì đã sao, chắc gì đã là nhiều lắm, anh có yêu em nhiều như lúc trước em đã yêu anh không?”

“A…” Tôi cười nhẹ, “Anh chính là đang khó chịu vì một Tần Triều Ca đã từng yêu anh giờ lại không yêu anh nữa, nếu ngày nào đó trong cuộc sống của anh lại xuất hiện một Hà Tiểu Cảnh, Vương Tiểu Cảnh, Trần Tiểu Cảnh, chẳng biết ai sẽ buông tay sớm hơn ai đâu.”

Nói một hơi nhiều lời như vậy, một hơi muốn nói cho rõ ràng, tôi ngẩng đầu quay mặt ra ngoài nhìn bóng đêm mịt mờ, không nhìn Cẩn Du nữa, sau đó tôi nghe thấy một tràng cười nặng nề.

“Vậy ư?” Cẩn Du nhìn về phía tôi, anh cười tựa như không. Sau đó anh giơ tay ra, đấm một đấm lên những tấm ván gỗ chất đầy trong phòng.

“Cút…cút!” Cẩn Du ngẩng đầu quát tôi, liên tục nói hai chữ “cút”.

“Rầm” một tiếng, những tấm ván gỗ chất cao chợt đổ ập xuống. Một tấm đập vào mắt cá chân tôi, đau tới mức khiến tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi không lên tiếng, chỉ hơi dịch xuống một chút.

Có lẽ Cẩn Du nhìn thấy cảnh này, ánh mắt anh hơi nhìn xuống, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Tôi không nói thêm gì nữa, bước đi ra ngoài.

Đi xuống dưới lầu, gọi một chiếc xe taxi, lúc lên xe, mắt cá chân tôi truyền tới những cơn đau nhức nhối, tôi cúi đầu nhìn xem, nơi bị tấm ván gỗ đập vào đã sưng lên một mảng xanh tím.

~

Cuối tháng 12, bộ phim võ hiệp xuyên không cung đình do AC sản xuất đã bước vào giai đoạn hậu kì, kết thúc những ngày quay phim, tôi nhất thời thoải mái hơn nhiều.

Tôi mang theo đồ lưu niệm của đoàn làm phim về, sau đó gọi điện thoại cho Hạ Ngang. Sau khi bắt đầu mối quan hệ với Hạ Ngang, hầu như anh đều phải đi công tác ở Pháp, chúng tôi chia ra: 2 tuần sẽ gặp nhau 1 lần. Mặc dù không gặp nhau thường xuyên, nhưng khi ở chung lại rất vui vẻ. Khi ở bên nhau, chúng tôi làm rất nhiều chuyện mà các cặp đôi khác thường hay làm, cùng nhau nấu cơm, cùng tắm cho Lông Xoăn, có lúc chợt nổi lên hứng thú, sẽ lại cùng nhau nặn một tác phẩm gốm sứ đậm chất DIY. (do it yourself)

Nếu thời gian của cả hai nhiều hơn một chút, chúng tôi sẽ ra ngoài du lịch. Hạ Ngang chính là một người đàn ông hơi có chút độc đoán. Ví như sau khi đi du lịch Thái Lan về, tôi đề nghị anh cứ bay thẳng về Pháp nhưng lần nào cũng là anh đưa tôi trở về thành phố Z rồi mới trở lại Pháp.

Nếu cả hai đều bận việc, vậy mỗi ngày sẽ gọi cho nhau một cuộc điện thoại. Tuy mỗi lần nói chuyện cũng không nhiều lắm, nhưng tới khi cúp điện thoại, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.

Năm nay mùa đông thành phố Z trở nên lạnh lẽo lạ thường. Nếu phải đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ bọc mình thật kín đáo, bởi vì mái tóc bị cắt khi quay phim “Cảnh và phỉ” đã mọc trở lại nên tôi nhờ nhà tạo mẫu tóc làm lại tóc cho tôi, sửa thành kiểu tóc thẳng ngang vai, hợp với kiểu tóc mái bằng, nhìn trông rất dịu dàng.

Căn nhà có hoa viên mua lần trước cũng đã sắp hoàn thiện phần trang trí, chỉ còn mỗi việc mua vật dụng trong nhà và rèm cửa sổ nữa là xong.

Tôi đi thăm Tần Bạch Liên, bà nhìn tôi một lúc lâu, nói: “Đổi kiểu tóc mới à? Đẹp lắm.”

Tôi mỉm cười nói: “Bệnh ho khan lần trước của mẹ đã khỏi chưa, lần này con lại mang cho mẹ thêm ít thuốc. Tuy chỉ là bệnh lặt vặt nhưng cũng không thể qua quýt, con còn mua cho mẹ bàn chải đánh răng và khăn mặt mới nữa. À, không phải mẹ bảo thích ăn cá khô với tôm nõn của Thanh Đảo sao, con nhờ cậu gửi một ít đến, đều là đồ tươi mới, cho nên phải ăn sớm một chút.”

Tần Bạch Liên vén hai lọn tóc ngắn lên, hỏi: “Bà ngoại có khỏe không?”

“Khỏe.” Tôi đáp, “Cơ thể bà còn khỏe lắm, chỉ có điều không nhớ rõ ai với ai, tuy vậy cơ thể khỏe mạnh là tốt lắm rồi.”

Tần Bạch Liên gật đầu, chỉ thấy khóe mắt bà có chút ẩm ướt, bà quay đầu, sau đó lại vén lọn tóc rủ xuống lên nói: “Còn con, gần đây có khỏe không?”

“Khỏe.” Tôi đáp.

Tần Bạch Liên ngước mắt nhìn lên liếc tôi một cái, hỏi: “Quen bạn trai?”

Tôi hơi giật mình, run run đáp: “Vâng.”

Tần Bạch Liên: “Người thế nào?”

“Tốt, đối với con tốt lắm, trông cũng tuấn tú, hay là lần sau đến con sẽ đưa anh ấy…”

“Đừng.” Sắc mặt Tần Bạch Liên hơi thay đổi, sau đó bà cười khẽ, “Bây giờ mẹ làm sao có thể gặp ai được, chờ khi nào mẹ ra thì gặp đi, hay là lần sau con tới mang cho mẹ ảnh của nó. Bây giờ chọn người cho cẩn thận, nếu thấy tốt thì cứ tiến tới đi.”

“Được ạ.” Tôi đáp.

Tần Bạch Liên cười.

Tôi nói: “Tống Lê Minh đến tìm con.”

“Thế à?” Giọng nói của Tần Bạch Liên trong trẻo thản nhiên, không biết bà đang nghĩ thế nào, im lặng một lát, bà nói, “Thật sự là đời trước mẹ nợ ông ta, đã năm năm trôi qua, có nợ cũng trả hết rồi.”

Dừng một chút, Tần Bạch Liên hỏi tôi: “Lần trước con bảo con với chú Trần vẫn giữ liên lạc, bây giờ ông ấy thế nào?”

Tôi: “Cũng rất tốt, nghe Trần Tử Minh bảo gần đây có qua lại với một nữ bác sĩ đã li dị, hình như cũng có ý định kết hôn.”

Tần Bạch Liên cười, cười rất nhẹ nhàng: “Rất tốt, rất tốt.”

~

Cuối tuần Hạ Ngang trở về, tôi kéo anh đi mua đồ dùng trong nhà, đi khắp một lượt, tôi chọn lấy bộ sô pha bọc vải.

“Em ngồi thử lên đã.” Tôi ngửa đầu nói với Hạ Ngang

“Ngồi đi.” Hạ Ngang mỉm cười nhìn tôi.

Tôi đưa túi xách cho Hạ Ngang sau đó thử ngồi lên bộ sô pha màu đỏ thẫm đặt bên cạnh tủ kính.

“Đây là sản phẩm nổi bật của hãng chúng tôi, vẫn luôn bán được rất nhiều, hơn nữa cũng vô cùng thích hợp với phòng tân hôn, gam màu ấm mang lại không khí gia đình.” Cô nhân viên phụ trách giới thiệu sản phẩm nói với tôi.

Tôi đặt tay lên tay vịn, thử độ co dãn của sô pha, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Ngang: “Không tệ đâu, rất thoải mái.”

Hạ Ngang cười: “Không tệ.”

Đi dạo cùng tôi nửa ngày ở khu đồ gia dụng, trên mặt Hạ Ngang không có lấy nửa điểm mất kiên nhẫn Về đồ dùng trong nhà anh không hiểu biết nhiều bằng tôi nhưng trước khi đi tôi thấy anh có lên mạng tìm hiểu qua các nhãn hiệu nổi tiếng, những nhãn hiệu được nhiều người khen ngợi.

“Hay là cái này?” Tôi hỏi Hạ Ngang.

Hạ Ngang gật đầu: “Được.”

Tôi ngồi trên ghế viết địa chỉ vào phiếu chuyển hàng, Hạ Ngang đi đến quầy trả tiền. Viết xong phương thức liên hệ với nhân viên, tới khi tôi đi đến quầy trả tiền, Hạ Ngang đang quẹt thẻ ký tên.

Tôi kéo tay Hạ Ngang nói: “Lát nữa còn phải chọn rèm cửa sổ với em, anh có thấy em phiền lắm không?”

“Làm sao lại phiền?” Hạ Ngang có chút dở khóc dở cười.

Ký tên xong, Hạ Ngang vô cùng tự nhiên ôm eo tôi, đang định cúi đầu xuống nói với tôi, tầm mắt anh chợt khựng lại.

Phía trước nơi này có một cái thang máy, ngẩng đầu lên là có thể thấy khách hàng đang đi xuống, sau đó đối với việc gặp gỡ Cẩn Du ở trong này, tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Nghĩ lại, thật sự thì đã lâu lắm rồi không gặp Cẩn Du, thành phố Z lớn lắm, nếu không phải cố tình gặp mặt thì mấy loại tình huống như tình cờ gặp gỡ quả thực là không dễ xảy ra. Thực ra tôi cũng có nghe nói trung tâm thương mại Diệp Mậu có nhiều loại sô pha nhập khẩu rất tốt nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không nên đến.

Có một chuyện dù Hạ Ngang chưa nói nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rõ, thế gian chẳng thể nào trọn vẹn mọi bề, kể từ khi xác nhận yêu anh, anh cũng chưa bao giờ nhắc tới người bạn thân đã lớn lên từ nhỏ cùng nhau ở thành phố Z này.

Cẩn Du đi đến chỗ chúng tôi, đứng bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên ục ịch, nhìn cảnh này, hẳn là hai người này vừa mới kết thúc đàm phán chuyện làm ăn xong.

“Thật là trùng hợp.” Cẩn Du đi tới, tươi cười tiếp đón.

“Rất trùng hợp.” Hạ Ngang đáp.

Cẩn Du cười, cười tươi đến lạ thường, giống y như hai người bạn cũ mất liên lạc nhiều năm nay gặp lại vậy.

“Các cậu mua sô pha à, chọn được chưa?” Cẩn Du lia mắt liếc xung quanh một vòng rồi hỏi, sau đó không đợi Hạ Ngang mở miệng, anh nói tiếp, “Nhanh thật đấy, dự định kết hôn rồi sao? Đúng là nhanh thật đấy, khi nào thì kết hôn, đã lĩnh chứng chưa, có định tổ chức tiệc cưới không, định tổ chức ở trong nước hay ở nước ngoài? Lúc nào tổ chức nhất định phải gọi tớ đấy, để tớ chuẩn bị phần lễ thật dày, đúng rồi…”

Cẩn Du bật cười, vỗ trán, nói với người đàn ông phía sau: “Ông chủ Hoàng, đây là bạn cũ của tôi, số tiền hôm nay họ tiêu cứ tính vào phần tôi.” Nói đến đây, Cẩn Du vẫn chưa hề nhìn tôi một lần nào, ánh mắt anh tối lại, nhìn xuống rồi chuyển tầm mắt đi, anh nói với Hạ Ngang: “Đây là quà tặng của tớ, Hạ Ngang, cậu không được từ chối tớ đấy.”

Dứt lời, Cẩn Du lại nở nụ cười, còn đi xuống phía sau nói với ông chủ Hoàng: “Nhanh quá rồi, những người bạn học cũ của tôi ai cũng kết hôn cả rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Ông chủ Hoàng liên tục nói phải, sau đó còn chúc mừng tôi với Hạ Ngang.

Sau đó, Cẩn Du liền xoay người rời đi, không biết có phải ánh đèn quá chói khiến tôi lóa mắt hay không mà tôi thấy bóng lưng Cẩn Du lung lay, bước đi lảo đảo.

~

Ngày hôm sau, số tiền chúng tôi trả cho cửa hàng đồ gia dụng đó đều được trả lại hết, tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không nhắc lại việc này với Hạ Ngang. Thời gian thật sự trôi quá nhanh, mới chớp mắt một cái đã sang một mùa xuân mới.

1 tuần trước khi lập xuân, tôi còn khoảng chừng 10 hạng mục công việc cần làm, nhanh chóng làm xong hết, sau khi các công việc đều kết thúc, Andre xếp cho tôi nghỉ 1 tuần.

Ngày 30 của năm tôi thức dậy thật sớm, mua một bó hoa cúc đi tới nghĩa trang.

Bên ngoài trời mưa phùn, mưa không to nhưng gió thì rất mạnh, quật vào má tôi rất rát. Tôi cố gắng cầm ô rồi mang theo bó hoa cúc xuống xe, vòng qua một đoạn đường rất dài, giầy bị mưa làm cho ẩm ướt.

Rốt cuộc tới khi sắp tới trước ngôi mộ của cục cưng tôi lại dừng chân.

“Chúc con yêu sinh nhật vui vẻ, chúc con yêu sinh nhật vui vẻ…” Giọng hát khe khẽ từ phía trước vang tới, nhẹ nhàng, tựa như những hạt mưa kia đang thấm vào đất, tựa như gió kia thoáng thổi qua liền tan biến.

Dưới tán ô dài màu đen, ngoại trừ người đó còn có một chiếc bánh gato hình trái tim dành cho trẻ em, bởi vì gió quá to nên người đó liền dùng cơ thể mình chắn gió cho chiếc bánh.

Sau đó, giọng hát khàn khàn nhè nhẹ kia lại vang lên: “Chúc con yêu sinh nhật vui vẻ, chúc con yêu sinh nhật vui vẻ…”