“cả hai cũng ngồi ở đây à, trùng hợp quá, Cẩn Du.” Tôi đặt con gấu bông vào khoảng trống ở giữa, sau đó quay đầu đon đả chào đón.

Tôi không biết vì sao mình lại chào hỏi với Cẩn Du, tựa như vì sao mỗi buổi tối đều phải kéo rèm cửa số ra nhìn anh với Hà Tiểu Cảnh khi nào thì tắt đèn vậy.

Có lẽ bởi vì tôi không thoải mái cho nên tôi cũng muốn tìm cơ hội khiến họ không thoải mái nhưng tìm tới tìm lui, người không thoải mái chỉ có tôi, mà bọn họ vẫn yêu đương thắm thiết như cũ.

“Đúng là trùng hợp.” Cẩn Du nâng mắt nhìn kiểu tóc mới của tôi, ánh mắt anh tối lại.

Mái tóc tôi vừa ép xong vẫn còn lưu lại hương hóa học, lại thêm gió ngoài cửa kính xe thổi vào, mùi thuốc rẻ tiền lập tức tràn ngập xoang mũi.

Tôi đóng cửa kính xe lại, lúc này Hà Tiểu Cảnh cũng tỉnh dậy, xoa xoa mắt, sau đó cái mũi khẽ hít hít, có lẽ là dị ứng với hương hóa học trên đầu tôi nên không nhịn được mà hắt xì.

Sau tiếng hắt xì vang dội của Hà Tiểu Cảnh, tuyến lệ của tôi như được khởi động, hai mắt nóng rực đến đau đớn, tôi đành xoay người, nuốt nước mắt vào trong.

Giả vờ không sao cả làm gì hả Tần Triều Ca, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, gặp phải mấy người khiến mình khó chịu, cần gì phải tự làm khổ hai mắt mình.

“Điểm dừng tiếp theo là quảng trường.” Giọng nói ngọt ngào của MC bay vào trong tai tôi, tôi nhìn dòng người đông đúc bên ngoài xe, rồi cầm lấy con gấu bông bước xuống.

Tần Bạch Liên rất thích mua gấu bông, dù là cho tôi hay cho cục cưng. Nhưng bởi vì phải chuyển đi nên gấu bông cũng đánh mất rồi. Có một số thứ cho dù cũ cũng không rời đi nhưng có vài thứ, đã không có thì cũng không bao giờ có được; cho dù sau này tôi có tìm được con gấu bông giống y hệt, cho dù đường kim mũi chỉ có giống nhau như đúc.

Từ quảng trường đến tiểu khu tôi ở chỉ cách chừng hai con đường, tôi không vội vã trở về mà đi dạo thăm thú phố xá sầm uất.

Đã lâu rồi không đi dạo phố, tôi dừng chân ở một cửa hàng rồi mua cho mình một chai sprite, nhưng bởi vì trượt tay mà không thể nào mở được nắp chai, đúng lúc này nam sinh đứng sau lưng tôi vươn tay ra: “Em gái, có cần giúp một tay không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta rồi mỉm cười đưa chai sprite qua: “Cám ơn.”

Nam sinh xa lạ trước mắt này gọi tôi một tiếng “em gái” khiến tôi cảm thấy thực ấm áp. Thực ra cậu ta gọi tôi một tiếng “em gái” cũng không quá đáng gì, lúc đó tôi mới chỉ có 19 tuổi, vẫn chưa già.

Cửa hàng bên cạnh có tổ chức hoạt động sale off, tôi đứng ở bên ngoài nhìn vào trong vài lần sau đó quyết định đi vào mua một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh. Lúc mặc thử, nhân viên bán hàng còn khen dáng người tôi rất đẹp, sau khi được cô ấy khen tặng tôi chợt phát hiện, thực ra dáng người của tôi cũng đẹp thật.

Bởi vì chỉ cách có hai con đường nên tôi chọn cách đi bộ về. Dọc theo đường đi, gió đêm mơn man, tôi đột nhiên cảm thấy mùi thuốc hóa học gay mũi cũng trở nên thực dễ ngửi.

Ngày mai đến lớp học buổi tối, tôi muốn tất cả đều trở nên tốt đẹp hơn. Cho dù hôm nay có chết đi

bao nhiêu lần thì ngày mai cũng phải cố gắng sống thật tốt.

___^^___^^___

Ngày nhập học hôm nay tôi phải nộp luôn 8000 tệ, không thể nợ mà cũng không thể trả dần từng đợt, hơn nữa tài liệu học tập đều phải tự mình bỏ tiền ra, tôi rất đau lòng cho số tiền kia nhưng sau này, nghĩ đến việc mình mới chỉ học ở đây được ba ngày đã phải đi, tôi lại càng đau lòng hơn.

Việc học tập ở lớp học buổi tối rất nhẹ nhàng, buổi thứ nhất đến giáo viên kiểm tra trình độ tiếng anh của mọi người. Đã hơn một năm không đọc sách vậy mà tôi vẫn đạt điểm cao nhất.

Tôi cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy cuộc sống chệch quỹ đạo của mình đã từ từ trở lại. Bọn họ học đại học, tôi cũng học đại học, có lẽ có chút khác biệt nhưng khác biệt cũng không lớn. Khi tôi viết tên mình vào những quyển vở mới mua, bỗng nghĩ đến một câu, trăm sông đổ về một biển.

Nhưng mà tôi cũng chỉ có thể nghĩ thế ba ngày ba đêm thôi, về phần nguyên nhân, nghe qua rất sặc mùi tiểu thuyết.

Người vợ đi làm ăn từ nước ngoài trở về hiểu nhầm con gái riêng của chồng là tiểu tam, mà người chồng vì không muốn ảnh hưởng đến sự hòa thuận của gia đình mà quyết đoán tống con gái riêng ra nước ngoài học tập.

Trước khi ra nước ngoài hai ngày, tôi mang cho Tần Bạch Liên hai túi đồ thật to, tôi nói với bà tôi muốn ra nước ngoài “mạ vàng”, Tần Bạch Liên giương mắt lên rồi phát biểu: Tốt, so với việc học ở lớp học ban đêm tốt hơn nhiều.

Tôi nhìn mái tóc ngắn ngủn của Tần Bạch Liên, cười nói: “Chắc rất lâu nữa mới có thể gặp lại mẹ, nhưng mà con đã nhờ chị Mỹ Mỹ rồi.”

Tần Bạch Liên: “Làm phiền người khác làm gì, mẹ không cần ai thăm cả.”

Tôi: “Bởi vì mẹ già nên con mới không yên lòng.”

Tần bạch Liên cười khẽ, đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp loáng ánh nước, sau đó bà bảo: “Đi nước ngoài nhất định phải tự chăm sóc cho mình, đừng nóng vội tìm bạn trai, con trai trẻ tuổi đều không đáng tin cậy…”

“Con biết mà .” Tôi nhìn khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn của Tần Bạch Liên, nói, “Ở trong đó cố gắng

biểu hiện thật tốt, có lẽ còn có thể giảm hình phạt.”

Tần Bạch Liên lắc đầu, tựa như đang nói đùa: “Diệp Lan đã quay trở lại, mẹ không có thêm hình phạt nữa đã tốt lắm rồi.” Nhìn hai mày tôi nhíu lại, Tần Bạch Liên lại nói thêm, “Nói đùa đó, Diệp Lan rất có bản lĩnh, hơn nữa cũng chỉ là người làm ăn buôn bán, có thể làm gì được mẹ a.”

Tống Lê Minh vẫn là người phúc hậu, ông cho tôi một số tiền rất lớn làm phí sinh hoạt, hơn nữa còn để thư ký của ông xử lí hết các vấn đề chuẩn bị cho việc xuất ngoại.

Nhưng mà sư việc tưởng chừng có thể tiến triển thuận lợi thực ra lại không thể nào thuận lợi mãi được. Đầu tiên, sau khi đưa tôi đến Pháp, thư kí của Tống Lê Minh đột nhiên phản chiến đứng về phía Diệp Lan, sau khi làm thủ tục nhập học cho tôi liền biến mất, sau đó tài khoản của tôi lập tức bị đóng băng, vì không có phòng bị nên trong người tôi khi đó chỉ có 500 Euro.

Chuyện này thực ra rất có ý nghĩa giáo dục.

Một, vào thời điểm mấu chốt người phản bội hầu hết đều là người thân cận nhất ở bên mình, ví như thư ký của mình.

Hai, nắm huyết mạch kinh tế trong gia đình là một việc rất quan trọng, chỉ cần trả thù lao hợp lí thì cho dù là tiền trong ngân hàng cũng có thể bị ngăn lại.

Dù tôi ở trong nước cũng xem như cùng đường nhưng dù thế nào cũng vẫn khá hiểu biết về thành phố Z, dù sao cũng biết nên ngảy xuống ở con sông nào thì xác suất chết lớn hơn.

Nhưng bây giờ thì sao? Tiếng Pháp tôi chỉ biết có vài từ cơ bản, tuy tiếng Anh cũng khá tốt nhưng bọn họ lại khinh thường nói tiếng Anh với tôi. Vất vả lắm mới gặp được một người Hoa nhưng đối phương lại nói tiếng Quảng Đông …

Thực ra tình huống cũng không tệ đến mức đó nhưng nếu nói nó chỉ không tốt thì cũng không đủ tả hết. Tuy tôi đã làm thủ tục nhập học nhưng tôi lại không thể nào thuê được nhà trọ. Tôi phải suy nghĩ làm sao để 500 Euro trong tay phát huy giá trị lớn nhất, nhưng ngoại trừ việc đến đại sứ quán xin giúp đỡ tôi thực sự cũng chẳng có biện pháp nào khác.

Tôi ngồi xổm trước cổng đại học Paris chửi mắng Tống Lê Minh thật SB*, sau đó mắng tới mắng lui rốt cuộc mắng đến may mắn. :-D

Cứu vớt tôi là một nữ du học sinh Trung Quốc, là một cô gái ngay thẳng trung thực, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc đen, mặc sườn xám, tóm lại là diện mạo của cô ấy rất đặc trưng cho người Trung Quốc.

Cô ấy đứng bên cạnh tôi nghe tôi mắng Tống Lê Minh một lúc lâu, sau đó bật cười, mở miệng nói: “Tớ đang muốn tìm người thuê nhà cùng, tiền nhà có thể chia ra.”

Tiền thuê nhà có thể chia ra quả thật là rất tốt. Cô ấy nói một tháng chỉ cần đóng 100 Euro. Lúc mới đầu tôi còn nghĩ mình gặp phải kẻ lừa đảo nhưng đến khi tôi chuyển từ khách sạn về nhà trọ của cô ấy mới biết, thực sự thì ông trời quả đã rớt một miếng bánh ngọt to tướng xuống cho tôi rồi

Cô ấy tên là Kỷ Tửu Tửu, cùng tuổi với tôi, là sinh viên năm 2, học chuyên ngành đàn dương cầm ở học viện âm nhạc, người thành phố S.

Tôi cảm thấy cô ấy đúng là một con người rất tuyệt, xinh đẹp, gợi cảm, quan trọng nhất là còn rất nhiều tiền.

Khỏi cần phải nói đến hảo cảm vô biên của tôi đối với Kỷ Tửu Tửu. Tiền thuê nhà mỗi tháng của chúng tôi là 600 Euro, cô ấy gánh vác 500, tôi 100. Có thể nói Kỷ Tửu Tửu cũng không có ý muốn tôi gánh vác tiền thuê nhà nhưng lại sợ tôi tổn thương nên cô ấy để tôi đóng 100 Euro mỗi tháng.

Trước khi tôi xuất ngoại, Đỗ Mỹ Mỹ đã xin cho tôi một quẻ ở trên web, nói lần này tôi xuất ngoại có thể gặp gỡ quý nhân. Ngẫm lại tình hình của tôi bây giờ, rõ ràng ông thầy tướng số trên trang web vẫn có vẻ đáng tin hơn, ít nhất còn đáng tin hơn Tống Lê Minh.

Diện tích nhà trọ không lớn, khoảng chừng 50 m2 nhưng nội thất thiết kế bên trong vô cùng tốt. Bên trong ngoại trừ một cái phòng khách nho nhỏ xinh xinh thì còn có hai căn phòng, bên ngoài phòng khách có một khoảng vừa đủ để đặt một cái bàn vuông, bên trên có nồi cơm và dụng cụ phòng bếp.

Kỷ Tửu Tửu nói: “Lúc trước có một bạn nữ biết nấu ăn cũng cùng thuê với tớ, cho nên mới đặt mấy thứ này.”

Tôi thuận miệng hỏi một câu: “Sao cậu ấy lại chuyển đi?”

Kỷ Tửu Tửu nhún vai đáp: “Có bạn trai.”

Tôi cười cười, trong lòng thực sự cảm kích bạn nữ thuê cùng nhà với Kỷ Tửu Tửu trước đây, nếu không có bạn ấy dọn ra, tôi cũng sẽ không thể thuê nhà giá rẻ đến vậy được.

Tuy tôi được Kỷ Tửu Tửu ưu đãi rất nhiều như vậy nhưng trong tiềm thức vẫn mong những ưu đãi này có thể nhỏ đi, ví dụ như tôi chủ động dọn dẹp vệ sinh nhà trọ hàng ngày, lúc không có giờ lên lớp còn có thể nấu cơm.

Hiện tại tôi vẫn chưa được phân chuyên ngành nên mỗi ngày chương trình học quan trọng nhất chính là học ngoại ngữ. Đến Pháp hai tuần, trình độ tiếng Pháp của tôi tiến bộ rất nhanh, có cảm giác sẽ đạt thành tựu nhanh chóng. Tôi cho rằng nguyên nhân của việc tiến bộ này là do tôi hoang mang lo sợ. Học giỏi tiếng Pháp chính là bước đầu tiên nếu tôi muốn đi tiếp ở đất Pháp, nếu bước đầu tiên tôi vẫn chưa đi tốt, về sau khỏi cần đi nữa.

ở cùng Kỷ Tửu Tửu một tháng, chúng tôi vẫn chưa hiểu biết gì về nhau lắm. Ví như tôi chỉ biết cô ấy tên là Kỷ Tửu Tửu, người thành phố S, học đàn dương cầm. Tôi nghĩ hiểu biết của mình về Kỷ Tửu Tửu đã ít lắm rồi mà hiểu biết của cô ấy về tôi lại càng ít hơn. Bởi vì ngoài việc đã từng xem qua chứng minh thư của tôi, cô ấy cũng không hỏi tôi một điều gì khác.

Tuy chúng tôi cùng ở trong một nhà trọ nhưng mỗi ngày gặp nhau còn chưa nổi hai lần, tôi vội vàng làm việc, cô ấy vội vàng…thực ra tôi cũng không rõ là việc gì, ngoài trừ biết cuối tuần nào cô ấy cũng tới quảng trường bên cạnh luyện đàn.

Mặc dù vậy, tôi với Kỷ Tửu Tửu ở chung vẫn thật tốt, tôi thích cô ấy mà cô ấy cũng không ghét tôi. Nếu gặp tôi lúc cả hai cùng rảnh rỗi, chúng tôi có thể cùng nhau đến siêu thị mua thức ăn về nấu cơm.

“Triều Ca, cậu đã yêu ai chưa?” Có một lần đột nhiên Kỷ Tửu Tửu hỏi tôi câu này, ngày đó cô ấy trở về rất muộn. Tôi vừa tắm rửa xong đang ở trong phòng khách đọc sách giáo khoa ngoại ngữ, có vẻ như cô ấy đã uống kha khá rượu, tôi đỡ cô ấy ngồi lên sô pha, lúc chuẩn bị đứng dậy lấy nước ấm thì cô ấy giữ chặt lấy tôi hỏi.

Đây chính là vấn đề khiến rất nhiều cô gái tức giận. Tôi đoán hầu hết các cô gái ở giai đoạn trưởng thành đều đã hỏi hoặc bị hỏi chính câu này hoặc cùng một loại vấn đề này: cậu đã từng yêu nam sinh nào chưa? Cậu đã từng yêu chưa? Cậu đã từng yêu anh ấy sao?

Trong lòng mỗi cô gái đều có một đoạn tình cảm lưu luyến, dù cho kết cục thế nào, không bệnh mà chết, không đi đến đâu hoặc còn chưa mở lời đã kết thúc nhưng những cô gái ấy đối với đối tượng mà mình từng yêu mến, dù có qua bao nhiêu lâu vẫn tồn tại một chút quyến luyến.

Chuyện của tôi với Cẩn Du, kết cục của chúng tôi là một loại kết cục hỏng bét nhưng đến nay tôi vẫn nhớ hồi trung học anh đã đối với tôi rất tốt.

“Đã từng.” Tôi nhìn khuôn mặt Kỷ Tửu Tửu bị cồn làm hồng lên, mỉm cười, “Toàn bộ thời kì trưởng

thành đều yêu một người.”

Mí mắt Kỷ Tửu Tửu khẽ cụp xuống, lại hỏi tiếp: “Vậy anh ta có biết không?”

Tôi: “Biết chứ.”

“Anh ta có yêu cậu không?”

Tôi ngừng một chút rồi đáp: “Có lẽ đã từng yêu.”

Kỷ Tửu Tửu cúi đầu: “Vẫn còn tốt, cậu còn tốt hơn mình nhiều.”

Tôi không trả lời, câu nói của Kỷ Tửu Tửu khiến tôi hơi khó chịu, thực ra tôi tình nguyện mong Cẩn Du đã không yêu tôi.

Dựa theo xu thế phát triển bình thường, trong buổi đêm nay Kỷ Tửu Tửu sẽ tâm sự với tôi, còn tôi cũng sắm một vai nhân vật quần chúng chỉ lắng nghe, nhưng Kỷ Tửu Tửu lại không nói gì thêm cho nên tôi đây cũng không đảm đương nổi chức vụ người nghe.

Ngày hôm sau Kỷ Tửu Tửu nói cho tôi biết tối hôm qua cô ấy ngủ rất ngon, không những thế còn có một giấc mơ đẹp.

Trái ngược với tôi, tối hôm qua tôi không thể nào ngủ ngon được. Trong điện thoại của tôi có rất nhiều ảnh chụp của cục cưng, từ khi cục cưng sinh ra cho đến khi theo tôi về thành phố Z. Gần như ngày nào tôi cũng đều chụp ảnh cho thằng bé, mấy trăm bức ảnh đó, tôi nằm trên giường ngắm nghía từng cái một, sau khi xem hết, gối đầu của tôi cũng ướt đẫm.

Thứ năm là ngày tôi không có tiết học, mà cửa hàng bánh mì của bà Louis dưới lầu hôm nay cũng không mở cửa, nên thứ năm hôm nay tôi có thời gian một ngày học trong thư viện.

Kỷ Tửu Tửu nói tôi quá dốc sức, tôi giải thích cho cô ấy đó là bởi bản thân tôi quá tệ.

Kỷ Tửu Tửu nở nụ cười, sau đó nói: “Cuối tuần này có một buổi họp mặt của du học sinh, có thời gian không?”

Tôi: “Có.”

Đối với buổi họp mặt du học sinh Kỷ Tửu Tửu nói, tôi vẫn ôm vài phần chờ mong. Vốn cuối tuần này tôi phải đến chỗ bà Louis làm việc nhưng bà Louis là một người rất dễ tính, bà biết tôi muốn tham gia buổi họp mặt liền sảng khoái đồng ý cho tôi nghỉ nửa ngày.

Nhưng cuối tuần đầy chờ mong của tôi cũng hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn, bởi vì nơi diễn ra buổi họp mặt, nơi được gọi là thiên đường của du học sinh, quán bar Fox, lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến một cuộc đấu súng.

Tần Bạch Liên luôn nói lá gan của tôi rất lớn, ví như vào năm mới đám trẻ con đều đốt pháo, còn tôi chính là đứa nghịch điên cuồng nhất trong cả đám, nhưng cho tới bây giờ khi nhớ lại lần đấu súng đó, tay chân tôi vẫn toát mồ hôi lạnh.

Đúng như lời Tần Bạch Liên nói, lá gan của tôi có to một chút nhưng lá gan của tôi chỉ giới hạn trong việc đốt pháo nho nhỏ với xem ít phim kinh dị linh tinh, ví như tôi có thể lòng không sợ hơi thở cũng không ngắt quãng mà xem một bộ phim tràn đầy cảnh bom rơi đạn lạc nhưng nếu thực sự ném tôi vào một hoàn cảnh bom rơi đạn lạc tương tự, cho dù chỉ có hai ba phát súng, tôi cũng giống như người không có lá gan, kinh hoảng sững sờ như tượng đứng yên một chỗ.

Mà chính trong hoàn cảnh hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn này tôi đã gặp lại Hạ Ngang. Tôi co cụm ngồi trên sô pha, nhắm mắt lại khóc rưng rức, tiếng súng vang rền bên tai tôi, khiến hồn phách tôi bay lạc, đèn chùm phía trên rơi xuống, có tiếng thủy tinh rơi vỡ nát tan. Tôi lăn từ sô pha xuống dưới đất, trong nhát mắt ấy tôi hoài nghi tim mình cũng ngừng đập, sau đó đúng lúc này, đầu tôi bị một đôi tay ấn chặt xuống mặt đất, tôi theo bản năng nhắm mắt lại rồi hét to.

“Đừng sợ.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi, là tiếng phổ thông nghiêm chỉnh.

Tôi run run mở mắt ra, đối diện là đôi con ngươi sâu thẳm.