Ta há miệng muốn hỏi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là thôi đi.

Trong lòng hắn đã rõ như gương, kẻ hồ đồ chỉ có mình ta mà thôi.

Hắn mỉm cười giúp ta ăn, ta yên lặng cắm cúi ăn, tận đến lúc cảm giác có chút không thích hợp, hai người mới cùng lúc dừng lại.

“Hình như … no căng rồi …” Ta nấc lên một tiếng, nhìn đến cái mâm trống không trước mắt, bỗng nhiên phát hoảng. “Ngươi làm sao lại cho ta ăn nhiều như vậy!”

Bùi Tranh vươn tay đến sờ sờ bụng ta, ta tránh không kịp, bị hắn sờ trúng, hắn vô cùng ngạc nhiên nhíu mày, nở nụ cười: “Chính nàng cũng không bảo ta dừng, ta lại tưởng nàng thật có thể ăn nhiều như vậy …. Sờ như thế này, cảm giác thật như đã bốn tháng ….”

“Ngươi biết bốn tháng thì có cảm giác gì sao?” Ta hừ một tiếng, lại có chút uể oải, “Thật là khó chịu, đi không nổi nữa …”

“Để ta đỡ nàng.” Bùi Tranh gọi tiểu nhị của quán tới tính tiền, tiểu nhị tiến chúng ta ra ngoài như rước tổ tông, cuối cùng còn tặng thêm một câu “Chúc phu nhân mang thai long phượng”

Hắn chẳng nhẽ không thấy lúc ta vào quán là bụng phẳng sao!

Bùi Tranh đỡ ta, ta đỡ thắt lưng, bụng lộ cả ra, tròn vo, áo lót cũng che không nổi ....

Chốn chợ đêm, trái phải nhiều người, nhưng thấy ta đều thiện ý mà nhường đường. Ý cười trên khóe miệng Bùi Tranh càng lúc càng sâu, bỗng nhiên mở miệng nói một câu: “Phu nhân, nàng thích con trai hay con gái?”

Ta cấu hắn một cái, nói: “Là do ngươi sinh, trai gái ta đều thích.”

Hắn gật gật đầu nói: “Là phu nhân sinh, trai gái ta cũng đều yêu.”

“Đau lắm, không muốn sinh!" Ta nghĩ đến cảnh mẫu thân la hét khản cả giọng, da đầu liền run lên.

“Đừng sợ, ta sẽ chịu đau cùng nàng.” Hắn khẽ cười, đi thong thả.

“Ngươi làm sao mà chịu đau với ta được?” Ta hừ hừ hai tiếng, “Nam nhân các ngươi mãi mãi không biết được nỗi đau của nữ nhân.”

“Đến lúc đó, nàng nếu cảm thấy đau, cứ cắn cánh tay ta, nếu không đủ, lại cho nàng chém mấy đao?” Bùi Tranh nói rất chi là thành khẩn.

“Vậy là biến thành cả hai người cùng chịu đau rồi …” Ta buồn bực nói: “Thôi đi, hai người đau không bằng để một người đau thôi.”

Bùi Tranh khẽ cười, đổi tư thế ôm ta, khẽ hôn lên phát tâm, dịu dàng nói “Đậu Đậu, ta vẫn muốn có một gia đình, có nàng là vợ cùng ta kết tóc, toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không buông, không rời. Còn có con của chúng ta, ta sẽ thương chúng, như năm vị phụ thân yêu thương nàng vậy.”

Trong khoảng khắc ấy, ta dường như có thể cảm giác được chân tình của hắn, hơi ấm truyền lại từ ngực hắn, khiến lòng ta cũng thấy bình yên.

Ta lại không biết đáp lại hắn như thế nào, chỉ có cúi đầu, nhẹ nhàng nói tiếng: “Uhm.”

Hắn, quyền lực khuynh đảo thiên hạ, giàu khó có kẻ địch lại, hóa ra cũng chỉ có một tâm nguyện bình thường như vậy sao?

Muốn có một gia đình ….

Gia đình của ta quá lớn, người nhà lại đông, hắn lại chỉ có một em gái, sống nương tựa lẫn nhau ….

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết chuyện về cha mẹ ngươi.” Ta đột nhiên nhớ ra.

Nét tươi cười trên mặt Bùi Tranh cứng một chút, nói : « Ngày khác đi, việc chúng ta tìm hiểu lẫn nhau, nên tiến hành từ từ ... Nàng nói phải hay không ? »

Hắn nói không phải không có lý, tối qua, hắn thú tính đại phát, còn chưa trả lời xong câu hỏi của ta.

Trở lại thuyền, thuyền liền rời khỏi trấn Bằng Lai. Nhìn đống đồ đạc loạn xì ngầu trên sàn thuyền, ta mới phát hiện mình thái quá chừng nào ….

Mua cả thứ cần mua, thứ không cần mua, có cả những đồ vật ta căn bản không nhớ nổi là mình đã mua …

Bùi Tranh ngồi một bên, cười nói: “Đến trấn sau thì đem tặng cho người ta đi.”

Ta khốn khổ gật đầu, đi từ bên này sang bên kia mạn thuyền, tản bộ tiêu cơm. Bùi Tranh ngồi một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt hình như không tốt lắm.

« Ngươi thực không phải say thuyền à? Vì sao sắc mặt kém như vậy? » Ta đi đến phía trước hắn, sờ sờ mặt hắn.

Hắn kéo tay ta xuống, nắm trong lòng bàn tay: “Không sao, chỉ là không quen thôi, cũng sắp qua rồi.”

Ta im lặng nhìn hắn một lúc lâu, hắn vẻ mặt tự nhiên để mặc ta nhìn, cuối cùng nhếch khóe môi, nói: “Có phải lại muốn hôn ta hay không?”

Trêu chọc ta, là việc hắn làm nhiều thành nghiện hay sao ấy ....

Ta quẳng tay hắn ra.

« Đậu Đậu, còn tức bụng không ? »

“Vẫn tốt.” Ta chạy sang một bên lần mò đống chiến lợi phẩm, tìm xem có thấy thứ đồ thú vị, hữu ích nào không.

“Vậy lại đây cho ta ôm một chút…”

Ta dừng tay, cảnh giác nhìn hắn, theo bản năng nhìn về tay hắn, nhớ tới đêm qua trên mạn thuyền bị hắn ôm vào lòng, gần như là vuốt ve, mơn trớn ...(ko muốn dùng từ sờ soạng ;))) Mặt ta lại bắt đầu nóng lên ….

« Không muốn ! » Ta từ chối thẳng thừng.

Hắn chắc là đoán được ta đang nghĩ cái gì, mỉm cười nói: “Ta cam đoan không có những hành vi như tối qua nữa.”

« Không muốn ! » Ta rất có tiết tháo.

« Thân thể ta không thoải mái lắm... » Hắn dở khổ nhục kế.

Ta cảm thấy hắn thực sự có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng chẳng chịu nói là không thoải mái chỗ nào.

Ta rón rén tới gần, đột nhiên hắn vươn mình về phía trước , thế là bị tóm gọn rồi ! Ta hoảng hốt, vùng vẫy loạn xạ, liền bị hắn ấn ngược trở lại trên ghế. « Ngoan, ôm một chút là được rồi ... » Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, “Đậu Đậu vừa thơm tho, vừa mềm mại, ôm thật ấm áp.”

Kỳ thật, để hắn ôm cũng rất ấm áp. Lòng ta nghĩ vậy.

Thấy hắn quả thật không có hành vi khiếm nhã nào, ta mới thả lỏng một chút, mặc cho hắn ôm, hắn nhắm mắt lại, gối đầu lên vai ta ; lúc hít thở, lông mi dường như hơi rung động. Ta không thể không thừa nhận, nam nhân này có cái vẻ ngoài tuấn mỹ khiến người ta phải đố kỵ, hôm nay trên đường, bao nhiêu nữ tử hoặc là lén lén lút lút hoặc là quang minh chính đại nhìn hắn, hắn lại hình như chả ý thức được, cũng có thể đã quen được chiêm ngưỡng như vậy rồi.

Hai tay ta ôm cổ hắn, học theo hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Khóe miệng hắn cong lên, tay đang ôm ta vòng lại chặt hơn một chút.

Rất nhiều lúc ở cùng hắn, ta đều hy vọng thời gian có thể ngưng đọng tại giây phút đó thôi.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hơn nữa, thường là theo hướng cực đoan chẳng như mong muốn.

Đêm tối, trên mặt sông, không biết từ nơi nào hiện ra vài chiếc thuyền, mấy tên cướp vặt nhảy lên thuyền chúng ta, vung đao loạn xạ nói: “Đừng manh động! Cướp đây ! » [:))]

Ta im lặng liếc bọn chúng một cái, lại cúi đầu nhìn Bùi Tranh, hắn một cái lông tơ cũng chả thèm động đậy :”Này, bọn chúng tới cướp kìa.”

Bùi Tranh nhíu nhíu mày, “Uhm, vậy cứ cho bọn chúng cướp.”

Ta cũng nhíu mày. « Ngươi không phản kháng một chút sao ? Không phải võ công ngươi giỏi lắm sao ? Nhị cha đều đã dạy hết cho ngươi rồi mà?”

Bùi Tranh khẽ thở dài, mở to mắt ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía rồi nói: “ Đều tại nàng ban ngày quá phô trương, người ta đã bảo tiền tài không nên để lộ, bây giờ thì đã rước cường đạo lên thuyền rồi.”

Ta đẩy đẩy hắn. “Ngươi còn chưa động thủ sao?”

Lúc trước, ta rất là tin tưởng hắn, tuy rằng cũng chưa từng chính mắt thấy hắn tự mình ra tay, nhưng hắn dù sao cũng là học trò đắc ý của Nhị cha, huống hồ lần trước bị nhiều người tấn công như vậy hắn vẫn có thể an toàn mà thoát ra, đối phó với vài tên trộm vặt này chắc cũng dễ thôi. Ai biết hắn lại nhún vai : « Thôi đi, đưa tiền trừ họa đi.”

Đống đồ hổ lốn ta mua bọn chúng chả thèm để ý, trực tiếp tìm Bùi Tranh đòi tiền mặt. Bùi Tranh vô cùng hào phóng giao ra một xấp ngân phiếu , đám cướp vặt này vừa nhìn thấy con số trên mặt ngân phiếu, mắt đều trợn tròn cả ra.

Hai kẻ cầm đầu trao đổi ánh mắt, hình như còn do dự cái gì, lại thấp giọng bàn bạc.

« Bọn chúng đang nói gì ? » Ta hỏi Bùi Tranh, thính lực của hắn rất tốt.

« Một tên nói, chúng ta không giàu cũng là nhà quyền quý, không nên gây chuyện. Tên kia nói, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, tránh chúng ta quay lại báo thù, phải giết sạch sẽ.”

Ta im lặng một lúc, nói: “Bùi Tranh, ngươi thực là một tên tiểu bạch kiểm.”

Bùi Tranh nói : « Ta thích nàng gọi ta là Tranh Nhi cơ. »

Đám cường đạo kia sau khi bàn bạc cho ra quyết định – giết!

Bùi Tranh giờ là bị ép không ra tay cũng không xong. Một tên cướp vung đao xông tới, hắn tùy ý né mình, đoạt đao của đối phương, một đao chém xuống giải quyết một tên, đám cướp kia nhất thời chấn động.

Bùi Tranh miễn cưỡng nói : « Cầm tiền cút đi, ta không thèm chấp bọn bay; chọc giận ta, một người cũng không thoát được.”

Những kẻ đó đương nhiên không tin, xông lên như ong vỡ tổ, Bùi Tranh tung hai ba chiêu giải quyết xong bốn năm tên, mấy kẻ còn lại rốt cuộc cũng biết sợ, hô một tiếng "Rút”, đi còn nhanh hơn cả đến.

Ta từ sau lưng Bùi tranh nhô đầu ra, giận dữ nói: “Sao lại không đuổi theo! Còn ngân phiếu thì sao?”

Bùi Tranh bất đắc dĩ nói : « Đậu Đậu .... Thật ra, ta không biết bơi ... »

« A ... » Ta ngây ngẩn, nghiêng đầu nhìn hắn , “Là thật sao?”

« Hơn nữa, công phu trên nước cũng kém, ngồi đây giết địch còn được, chứ đi đi lại lại, sẽ không thể dụng lực được. » Bùi Tranh bây giờ mới nói thật.

« Khó trách ... » Ta ngó nghiêng bốn phía, « Chúng ta nên làm gì bây giờ ? » Phu thuyền với hạ nhân hình như bỏ trốn rồi …”

Những kẻ đó bơi thật giỏi, thấy tình hình không ổn liền trốn luôn, quả nhiên chẳng có đạo đức chi cả.

« Tranh Nhi ... » Ta đem hy vọng giao cả cho hắn, “Ngươi chắc biết chèo thuyền chứ?”

« Gọi Tranh ca ca cũng vô dụng.” Bùi Tranh thở dài, « Việc này ta không thể …”

Ta cuối cùng cũng hiểu, Bùi Tranh cũng không phải vạn năng.

Hắn chơi cờ không giỏi, bơi không giỏi, lại còn không biết chèo thuyền!

Một con thuyền chẳng người chèo lái trôi nổi giữa dòng, trên thuyền nằm năm cỗ thi thể, hai người còn sống thì đang hai mặt nhìn nhau, mờ mờ mịt mịt.

« Ngươi nói xem chúng ta có thể gặp được thuyền khác đi ngang qua không?”

Bùi Tranh nói : « Tùy vận may thôi .... Trước khi vận may đến, Đậu Đậu, chúng ta hãy cứ ngủ một giấc đã.”

Bùi Tranh vẫn là Bùi Tranh, năm cỗ thi thể nằm xung quanh mà hắn vẫn còn muốn ôm ta ngủ !

Ta đẩy hắn ra, buồn bực đá chân.

« Đậu Đậu, đừng tức giận .... » Hắn vẫy vẫy tay với ta, cười nói, “Bọn hải tặc này tuy bơi giỏi, nhưng cũng chả làm được trò trống gì, vùng này cũng chưa nghe qua là có hải tặc hoành hành, hơn nữa lại là đầu mối giao thông then chốt, thuyền lui tới rất nhiều, đừng lo, muộn nhất là tới trưa mai, chắc chắn có thuyền ngang qua.”

“Thật sao ?” Ta nghi hoặc nhìn hắn.

Bùi Tranh gật đầu chắc chắn, nói: “Cho nên, lại đây, để ta ôm một chút.”

Bùi Tranh nói thật không sai, trời mới tờ mờ sáng, đã có một chiếc thuyền lớn đi ngang qua.

Chiếc thuyền kia dừng lại ở gần thuyền chúng ta, sóng lớn ụp tới suýt nữa làm lật con thuyền nhỏ. Bùi Tranh nhìn ký hiệu trên thân thuyền, mặt dần dần nghiêm lại.

Ký hiệu kia ta cũng nhận ra, là chuyên dùng cho hoàng thất, mà từng nhánh lại mang ký hiệu có chút khác nhau. Ký hiệu này là thuộc dòng dõi Nam Hoài Vương.

Phía nam nhiều đường thủy, mà vùng đất phong của Nam Hoài vương cũng được xưng là miền sông nước. Trăm năm trước, khi Nam Hoài Vương giúp Cần Vương giải vây cho đế đô , đã được ban thêm vài trăm dặm đất, đóng đô nơi cửa khẩu của 8 thành duyên hải, trong hoàng tộc là dòng dõi có thực lực hùng hậu nhất, xưa nay có tiếng là “Hải vương”.

Mà bây giờ trên thuyền, lại là một thiếu nữ.

Cô gái kia ta mới chỉ nghe qua tên nàng, nhưng đã hai lần mạo danh.

Cô Tô quận chúa, Lưu Lăng