Nói gì mà không đụng đến ta, kết quả vẫn là ôm ta ngủ, khốn kiếp hại ta mất ngủ một đêm!

Ta ngáp một cái, bỗng chốc phía dưới thanh tĩnh một mảnh.

Ta nheo nheo mắt, miễn cưỡng nói: “Vừa nói đến chỗ nào rồi, tiếp tục.”

Bá quan hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đề cử một người tiến lên, người nọ chắp tay, cất cao giọng nói: “Thần nghĩ rằng Dị Đạo Lâm lý lịch còn kém, chưa bao giờ làm việc trong triều, đề bạt anh ta làm Đại Lý tự khanh như vậy, sợ rằng số đông khó có thể phục.

“......” Ta ngáp một cái thật dài, nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương, nói, “Khó có thể thuyết phục số đông phải không? Bọn họ ở đâu? Người nào không phục, đứng ra đây, sau đó đề bạt một kẻ có thể “phục chúng” cho ta!”

Mơ hồ nghe được tiếng bước chân sột soạt, vừa mở mắt, mấy tên này giỏi thật, có kẻ dẫn đầu liền đứng ra mười mấy người! Xem ra trước khi vào triều đều đã thương lượng xong, liếc mắt một cái đã thấy đều là người Bùi đảng. Dị Đạo Lâm tên này, khi nào đã kết thù kết oán với Bùi đảng rồi?

Ta chỉ vào tên nói lúc nãy, nói: “Khanh, đưa ra một cái tên đi! Có thể làm cho tất cả mọi người đều phục, quả nhân sẽ thăng chức cho khanh, nhưng nếu có một người không phục thôi, ta sẽ cho khanh tạm cách chức về nhà tự ngẫm!”

Người nọ vốn đang định mở miệng, nghe được câu cuối cùng của ta, lập tức ngậm miệng.

“Thế nào? Không có người nào để đề bạt sao?” Ta lười biếng đánh giá hắn, thấy hắn không lên tiếng, lại nhìn về phía sau, "Những người khác, ai đề bạt được người có thể phục chúng?”

Mấy tên đó lập tức lùi về trong hàng, lại có kẻ đứng ra phân tích: “Bệ hạ, tam nhân vi chúng (ba người mới coi là số nhiều, số đông), là người thì còn tranh luận, làm sao có thể lấy cái đúng sai của một người mà định thành đúng sai được? (*)

Ta nheo mắt nhìn hắn, nở nụ cười: “Vậy ái khanh nghĩ, lấy cái lẽ đúng sai của bao nhiêu người mới định thành đúng sai? Bao nhiêu người không phục mới coi là không thể phục chúng? Năm người? Mười người? Không thể lấy lẽ phải trái của một người mà coi thành chuẩn mực phải trái, chẳng nhẽ có thể lấy cái quan điểm ít nhiều của khanh đây mà quy định thành chuẩn ít nhiều? Hả?” (*)

(*) Đa tạ bạn Murasaki (TTV) aka murasakihik (kites) đã dịch hộ mình những câu này ^^[/

Ta ngân cao âm cuối, nhìn người nọ bả vai run rẩy, bỗng dưng có chút thoải mái. Trên triều đình này, không có Bùi Tranh và Tô Quân, lực uy hiếp vua một nước của qủa nhân đây mới được thể hiện. “Việc này cứ quyết định như thế đi, Dị Đạo Lâm thay quyền Đại Lý tự khanh, có người không phục hắn, chính là không phục quả nhân, muốn chỉ trích quả nhân dùng người không rõ, cứ việc trình tấu chương! Có việc khởi tấu, vô sự thì bãi triều đi!”

Ta lại nâng tay áo ngáp một cái, chậm rãi nói: “Chúng ái khanh, thánh nhân có dạy, dĩ hòa vi quý a …”

Bãi triều, ta dẫn Tiểu Lộ Tử trực tiếp đi Thái y viện, đi được nửa đường, chợt nghe có người thấp giọng nói cười, ta nghi hoặc dừng chân, ngăn Tiểu Lộ Tử đang muốn quát dừng lại.

“Bùi tướng đã qua đêm ở tẩm cung của bệ hạ.”

“Chuyện này là thật sao? Nhưng không phải là vẫn chưa thành hôn sao?”

« Đương nhiên là thật, chính mắt ta thấy ! Bệ hạ và Bùi tướng quần áo trút bỏ quá nửa, thẳng người đối diện nhau .... Ai nha, mắc cỡ chết người ! Ngươi xem tinh thần bệ hạ hôm nay uể oải, giọng nói khàn khàn, là biết đêm qua .... Hì hì hì....”

« Ai, bệ hạ hôm qua vừa bị thương lại bị kinh sợ, Bùi tướng cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc, ta thấy mà đau lòng....”

« Hừ ! Theo ta thấy, nhất định là bệ hạ ép buộc Bùi tướng!”

“A? Làm sao có thể?”

“Bệ hạ tốt xấu gì cũng còn có thể dậy mà lên triều, còn Bùi tướng vẫn chưa dậy nổi đâu!”

“...... Qủa thật ..... Bệ hạ rất uy mãnh ....”

Tiểu Lộ Tử nghe không nổi nữa, đứng ra gầm lên một tiếng: “Các ngươi, mấy đứa ranh con (*) này đang nói bậy bạ gì đó! Không có việc để làm sao! Còn không mau cút đi!”

(*) Tiểu đề tử: "小蹄子" là từ để mắng chửi những cô gái trẻ. Trong TH 2 người thân thiết với nhau, nó được dùng như một cách gọi thân mật. Lý do của nghĩa đầu tiên là thế này:

Thời xưa, người ta hay gọi con hát là 弟子 /di zi/, dần dà từ này được dùng để mắng chửi những cô gái có địa vị thấp hèn như thế. Lâu ngày, người ta nói chệch 弟 thành 蹄 /ti/ do phát âm gần giống nhau (chữ này có nghĩa là móng động vật). (Nguồn baidu - Murasakihik dịch^^)

Bốn năm cung nữ sợ tới mức mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy quỳ xuống, nghe được một tiếng cút của Tiểu Lộ Tử, lập tức chạy bay chạy biến.

Ta cắn môi dưới, cảm thấy rất uất ức, tất cả chứng cứ tội dâm quân của quả nhân đều là bịa đặt, tinh thần quả nhân mỏi mệt là vì bị hắn cưỡng “ôm” suốt một đêm, hoảng hốt đến sau nửa đêm mới lơ mơ ngủ được. Hắn còn chưa dậy là bởi ta miễn hắn khỏi phải lên triều, hắn nói quân vô hý ngôn, kiên quyết không dậy....

Ta giận trừng mắt cái bóng người thô tục trong góc kia, lên giọng mắng: “Thái sử lệnh, ngươi mà còn tiếp tục cầm bút viết bậy xuân cung bí sử làm ô uế thanh danh của quả nhân, quả nhân liền thiến ngươi!”

Kẻ kia run run, vén vạt áo chạy nhanh như chớp.

Tuy nói là phỉ bang, nhưng hai chữ “uy mãnh” này rốt cuộc cũng cho quả nhân chút an ủi …. Ta tự sướng một hồi, lại thấy thoải mái.

Vừa đi, ta vừa nói với Tiểu Lộ Tử: “Tiểu Lộ Tử a, quả nhân biết, ngươi là sợ quả nhân tức giận đánh mấy cung nữ kia vài cái, kỳ thật quả nhân cũng không phải bạo quân, ngươi nói có phải hay không?”

Tiểu Lộ Tử gật đầu như giã tỏi nói: “Bệ hạ anh minh thần võ, nhân đức vi bản! (bản chất là nhân từ, đức độ)

“Phải” Ta mỉm cười gật đầu, “Qủa nhân cũng biết, lũ cung nhân thường ngày vô sự thích nói chuyện bát quái, chuyện không phải không thể nói, nhưng phải xem là nói cái gì, có một số chuyện có thể nói, nhưng làm ô uế anh danh của quả nhân, vậy tội đáng chết vạn lần rồi.”

Tiểu Lộ Tử ánh mắt khẽ động, cực kỳ thông minh mà lĩnh ngộ ý tại ngôn ngoại, không uổng công quả nhân thương hắn. “Bệ hạ, Tiểu Lộ Tử hiểu. Bệ hạ uy vũ!”

Hắc hắc hắc...... Qủa nhân làm sao có thể để Bùi Tranh cưỡi lên đầu lên cổ được!

Cho dù bị bịa đặt phỉ báng, vậy cũng phải để hắn làm thụ mới được.

Khi ta đến Thái y viện, Tô Quân đang đổi thuốc, Dị Đạo Lâm đã ở trong phòng, ta có chút kinh ngạc nhíu mi.

“Dị khanh gia, khanh không phải nói đi điều tra án sao? Sao lại có mặt ở đây?” Ta sai hắn trước đi điều tra vụ cháy, nghe nói hắn một đêm không về phủ, không biết đi nơi nào, ngay cả lâm triều cũng không thấy mặt hắn.

Dị Đạo Lâm hướng ta chắp tay nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần hôm qua thăm dò hiện trường xong, phát hiện một số đồ vật, có mấy vấn đề muốn hỏi Tô ngự sử.”

Ta phất tay miễn lễ cho Tô Quân, lả lướt ngồi xuống một bên, mỉm cười nói: “Khanh tự mình hỏi, quả nhân dự thính. Chỉ là hôm qua Tô ngự sử vì cứu quả nhân mà thân bị trọng thương, không nên vận sức quá độ, khanh chú ý một chút là được. »

Dị Đạo Lâm cúi đầu nói phải, lại lấy một cái bọc vải nhỏ từ trong tay áo, mở ra, quay đầu nói với Tô Quân: “Tô ngự sử có thể nhận ra đây là vật gì chứ?”

Sắc mặt Tô Quân vẫn có chút tái nhợt, lông mi dài rậm hay bên sống mũi khẽ rung, con ngươi đen láy hiện lên một chút kinh ngạc. Chàng nhận lấy vật trong tay Dị Đạo Lâm, nhìn lướt qua, liền nói: “Đây là ngọc bội mấy ngày trước ta bị mất, Dị đại nhân thấy ở chỗ nào?”

Ta nhìn thăm dò một chút, ngọc bội trong lòng bàn tay Tô Quân kia ta cũng từng thấy chàng đeo, chất lượng thượng đẳng, nhưng lúc này bên ngoài phủ một tầng bụi màu vàng, tựa như bị lửa thiêu qua.

"Tìm thấy gần nguồn phát lửa. Xin hỏi lúc xảy ra chuyện, Tô ngự sử đang ở đâu?” Dị Đạo Lâm lạnh lùng theo dõi chàng.

Tô Quân chậm rãi vươn tay, cầm ngọc bội, lông mi run lên, giương mắt nhìn thẳng Dị Đạo Lâm. “Dị đại nhân tựa như là đang hoài nghi bản quan?”

Dị Đạo Lâm nói thẳng: “Phải. Xin Tô ngự sử hợp tác.”

Tô Quân cười nhẹ, cũng không phiền lòng. “Việc xảy ra hôm đó, bản quan từ tuyên thất rời đi, sau đó trở về Văn Uyên các, sau đó vẫn luôn ở Văn Uyên các cùng các đồng nghiệp trong nội các xử lý chính vụ, tận đến khi bên ngoài truyền đến tiếng kêu la thất thanh mới đi ra. Bởi Văn Uyên các gần ti nữ quan, bản quan nghe được tiếng Tiểu Lộ Tử kêu cứu, liền từ Văn Uyên các chạy tới ti nữ quan. Trong lúc đó đều có nhân chứng.”

Tô Quân vốn cũng xuất thân từ tra án, với trình tự tra án đã quen thuộc, nhưng vẫn thập phần phối hợp với Dị Đạo Lâm. Dị Đạo Lâm truy vấn: “Đại nhân nói ngọc bội đã mất từ trước, là mất ở đâu? Khi nào? Ai có thể làm chứng?”

Tô Quân lắc đầu cười nói: “Dị đại nhân hỏi câu này có chút không ổn. Bản quan nếu biết mất ở đâu, khi nào, làm sao còn không đi tìm lại. Bản quan là đến đêm trước về nhà mới phát hiện không thấy ngọc bội, nghĩ là ban ngày đi lại đã rơi đâu đó. »

“Vậy hôm trước đại nhân có từng đến bên ngoài nơi chứa pháo không?”

Tô Quân nhớ lại một chút, lắc đầu nói: Chưa từng. Nơi đó nhiều thứ chồng chất, bản quan về Văn Uyên các có đi qua, nhưng không đi vào.

“Dị khanh gia.” Ta chen vào một câu, “Có thể là Tô ngự sử bị rơi ngọc bội ở gần Văn Uyên các, sau đó cung nhân lấy đi mất? »

“Sau đó lại rơi xuống ở hiện trường?” Dị Đạo Lâm tiếp lời, "Không khỏi quá mức trùng hợp."

Con ngươi Tô Quân khẽ nhìn ngọc bội, đột nhiên nói: "chưa chắc là trùng hợp. Không biết Dị đại nhân đối với ngọc thạch có nghiên cứu hay không, ngọc bội này của bản quan, chính là noãn ngọc (ngọc ấm) làm từ tâm ngọc mà thành.. Bản quan lúc còn bé sợ lạnh, bởi vậy tổ phụ cố ý sai người tạo ra một noãn ngọc để cho ta đeo tùy thân. Bản thân noãn ngọc ấm áp, đeo có lợi cho lưu thông khí huyết, nhưng không thể trực tiếp tiếp xúc với thân thể người, nếu không ngọc thạch nóng lên, có thể làm tổn thương thân thể."

Tô Quân lúc này mở tay ra, đưa ngọc thạch trình đến trước mắt Dị Đạo Lâm, “Dị đại nhân bây giờ thử chạm vào ngọc thạch xem.”

Dị Đạo Lâm nhướng mày, tay nhận lấy noãn ngọc trong tay Tô Quân, nhưng vừa chạm phải liền cứng đờ.

Ta đứng dậy, đi đến trước giường Tô Quân xem ngọc thạch, chỉ thấy ngọc thạch dường như có sinh khí, phát ra những tia sáng màu hồng trong suốt ấm áp.

Tô Quân đem ngọc thạch đang phát sáng trong tay bỏ xuống một bên giường nói: “Nếu có kẻ không biết, đeo ngọc thạch ở trên người, một lúc sau sẽ bị tổn thương.” Chàng dừng một chút, lại nói, “cũng đủ để dẫn lửa đốt pháo hoa.”

Ta bỗng dưng nhớ tới tên tiểu tốt bị nổ chết, chẳng lẽ là hắn nhặt được ngọc bội?

Dị Đạo Lâm lại dùng bao vải bọc lại noãn ngọc một lần nữa, nói với Tô Quân: “Đây là vật chứng, tạm thời không thể trả lại cho Tô ngự sử.”

Tô Quân cười nhẹ :’Không sao, Dị đại nhân có thể tra ra chân tướng là được rồi.”

Ta nhìn nét mặt tái nhợt của chàng, đột nhiên có chút áy náy. Chẳng lẽ lúc trước quả thật là ta đã hiểu lầm chàng? Tô Quân vì cứu ta mà bị thương, đây là sự thật không thể chối cãi, bất luận thế nào, ta cũng nên cảm tạ chàng mới phải.

Dị Đạo Lâm nói có chuyện khác quan trọng, liền cáo lui trước, trong phòng chỉ còn ta và Tô Quân hai mặt nhìn nhau, ta nhìn chàng một lúc lâu, vội ho một tiếng, hạ mi mắt, ngập ngừng nói: “Vậy … chuyện hôm qua … đa tạ khanh … xả thân cứu giúp…”

Ta cúi đầu nhìn giường chằm chằm, cảm giác được ánh mắt chàng vẫn đang dừng trên mặt ta, hai má của ta giống như noãn ngọc trong lòng bàn tay chàng, chậm rãi nóng lên…

“Tô ngự sử!” Ta cắn răng cắt đứt ý tưởng đẹp đẽ trong lòng, lớn tiếng nói, “Khanh muốn ta ban cho cái gì, nói thẳng không ngại, quả nhân đương nhiên sẽ chấp thuận!”

Tô Quân cười khẽ một tiếng, đột nhiên nâng tay phất qua hai má ta, mềm mại như một trận gió xuân mang theo cảm giác mát mẻ. “Rốt cuộc vẫn khiến cho bệ hạ bị thương, vi thần không dám đòi ban thưởng.”

Ta sửng sốt nhìn chàng, nói: “Khanh đã tận sức rồi, nếu lúc ấy không có khanh, quả nhân sợ là sẽ bị thương nặng rồi.”

Lúc ấy nhiều người nhu vậy, cũng chỉ có chàng là người đầu tiên chạy lại, xông vào biển lửa, che trước người ta, mà Bùi Sanh ….

Ta cắn chặt răng, sợ chính mình sẽ hỏi câu không nên hỏi.

“Bệ hạ còn nhớ lời vi thần đã nói không?” Ý cười nhẹ ở đáy mắt chàng nở rộ, “Chuyện vi thần đã đồng ý với bệ hạ, chỉ sợ là chính bệ hạ đã quên.”

Một câu này ….

Ta ngạc nhiên nhìn chàng

Tô Quân nói: “Vi thần đã đáp ứng sẽ bảo vệ bệ hạ chu toàn cả đời, sẽ không để cho bệ hạ chịu chút tổn thương nào.”

Năm ấy ta 12 tuổi, Vân Vụ biệt viện vừa mới xây xong, Sùng Đức cung lại đang xây, ta một người đứng trên thành lâu nhìn ngắm, nhìn ngày đang dần chìm xuống phía Tây, ánh chiều tà đỏ rực cả vạn dặm giang sơn, nhìn trăng lên đậu trên đỉnh ngô đồng, ánh sao tô điểm đèn đuốc dân gian.

Giống như rất nhiều chuyện đều phát sinh từ năm đó, từ năm đó bắt đầu thay đổi.

Tô Quân tìm được ta, đi từng bước lại phía sau ta, gió đêm theo làn tóc ta xẹt qua góc áo chàng, giọng chàng hòa trong gió đêm hơi lạnh mà dịu dàng.

“Ngươi nói, vì sao bọn họ không thích đế đô, lại để một mình ta lại?”

“Điện hạ cũng không thích đế đô sao?”

“Không kể là thích hay không …. Ta chỉ muốn ở cùng bọn họ. Có điều là hoàng đế không thể yếu đuối, những lời này, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho bọn họ. Làm hoàng đế, sinh ra đã phải quen làm cô gia, quả nhân.”

Chàng trầm mặc hồi lâu, đầu ngón tay mơ hồ đụng phải cổ tay áo của ta, ta quay đầu nhìn về phía chàng, lơ đãng nhìn thấy nhu tình không kịp thu hồi của chàng.

“Điện hạ sẽ không phải một mình, người trong thiên hạ, đều là người của bệ hạ.”

“Kể cả ngươi sao?” Lòng ta khẽ động.

Khóe môi chàng cong lên, mỉm cười nói: “Phải. Vi thần sẽ vẫn đứng sau bệ hạ, bảo vệ điện hạ chu toàn cả đời, sẽ không để điện hạ chịu chút tổn thương.”

Chỉ là quân thần thôi sao?

Ta nhắm mắt lại, không rõ đáy lòng là chua hay ngọt, loại cảm giác này đã nấn ná trong lòng rất nhiều năm, lúc này nhớ lại, mới đột nhiên phát hiện….

Có chút cảm giác, không biết tự khi nào, đã bị gió đêm thổi nhạt.

Ta là noãn ngọc trong lòng bàn tay chàng, nắm đã lâu, sẽ bỏng, một khi buông xuống, cũng sẽ dần dần nguội lạnh.