Dịch: Hoài Dương

Bốc thăm xong cũng là lúc tiếng chuông tan học vang lên.

Có một bạn nữ giơ tay: “Thưa thầy, em có thể xin đổi chỗ được không ạ? Bạn Bành Oánh đồng ý đổi chỗ cho em!”

Đinh Mật đang rầu rĩ thu dọn đồ đạc nghe vậy lập tức ngẩng phắt đầu nhìn cậu bạn cùng bàn cũ của mình – đồng chí Từ Dịch. Gương mặt trắng trẻo nhã nhặn nọ mỉm cười với cô: “Bạn cùng bàn thành bạn sau bàn, vẫn gần đó chứ.” Đoạn nâng tay đẩy đẩy kính trên sống mũi, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Câu “Cậu đổi chỗ cho tớ được không?” mà Đinh Mật định nói tắc nghẹn trong cổ họng.

Lý Chí Bân kẹp tập giáo án vào nách, nhàn nhã đáp: “Không được, muốn đổi chỗ thì thi Toán lần sau hãy đạt điểm cao nhất nhé.”

“…”

Thi Toán đứng đầu là vô địch thiên hạ hả?

Đinh Mật hết sức vui mừng vì ban nãy mình chưa phun ra câu đó.

Đỗ Minh Vy đi qua bên cạnh bĩu môi, nhìn Tưởng Tân Tử, thì thầm: “Nãy tôi còn định hỏi cậu có thể đổi chỗ cho tôi không cơ.”

Tưởng Tân Tử là bạn cùng bàn mới của Đinh Mật.

Tưởng Tân Tử cười: “Thầy bảo không được đâu.”

Lý Chí Bân cắp giáo án, dắt hai trẻ yêu sớm trong lớp đến văn phòng bàn về lý tưởng cuộc đời. Đỗ Minh Vy trợn mắt nhìn bóng lưng bọn họ, bất bình: “Không lẽ yêu sớm cũng phải thi Toán đứng đầu mới được.”

Tiếng cô nàng không nhỏ, cả lớp căn bản đều nghe thấy, đồng loạt cười ầm lên. Mấy chục cặp mắt lại đồng loạt quét về phía bàn cuối. Thi Toán đứng đầu ư, đó là “long ỷ” của Lục Thời Miễn, đâu chỉ đơn giản là đứng đầu lớp, còn là đứng đầu khối nữa, không ai có thể lay chuyển.

Lục Thời Miễn đứng dậy, thân hình 1m85 nhìn chúng bạn đầy ngạo nghễ, thờ ơ mở lời: “Muốn biết đáp án thì thi Toán đứng đầu rồi yêu sớm thử xem.”

Đỗ Minh Vy: “___”

Đinh Mật bật cười.

Đỗ Minh Vy lười chẳng buồn so đo với cậu, nhấc tay véo mặt cô: “Tiểu Mật Mật của tao, mày cũng chịu cười rồi cơ.”

Đinh Mật ôm một chồng sách, thôi cười, đi về phía cuối lớp: “Đổi chỗ rồi, mày mau dọn đồ đi.”

Cả đám vội vội vàng vàng chuyển đồ đổi chỗ, chỉ trừ Lục Thời Miễn.

Những bạn đã đổi chỗ xong lục tục ra khỏi lớp. Đinh Mật vẫn còn đang xếp đồ, Đỗ Minh Vy quay đầu nhìn Đinh Mật, lại lướt mắt qua đầu cô, nhìn Lục Thời Miễn đẹp trai chết người nọ. Được rồi, không cùng bàn thì kế bàn cũng được vậy, cô và Đinh Mật cũng thế.

Từ Dịch cất tiếng chào Lục Thời Miễn: “Hây, sau này là bạn cùng bàn rồi, quan tâm lẫn nhau nhé.” Tuy rằng cậu cũng không hiểu sao Lục Thời Miễn lại chọn cậu làm bạn cùng bàn, vì cậu nói ít sao? Chắc thế.

Lục Thời Miễn liếc cậu, ừ nhạt.

Đinh Mật khó hiểu, tự cậu chọn bạn ngồi cùng còn gì? Sao lạnh nhạt thế không biết.

Nhưng thôi kệ đi, Đinh Mật quay người áng chừng khoảng cách giữa hai bàn.

Bàn kề nhau, khoảng cách siêu gần, quay đầu là thấy.

Cô rất hài lòng.

Đúng lúc ấy, ánh mắt hai người va vào nhau, Đinh Mật chợt cười với Lục Thời Miễn làm cậu sững sờ. Cô bé trước giờ sinh hoạt lớp còn hận không thể đạp cậu mấy nhát, lúc này đây lại cười ngọt ngào đến vậy. Con gái thật khó hiểu.

Nhưng càng hay, khỏi cần dỗ nữa.

Từ Khiên đứng cạnh cửa sau gọi: “A Miễn, đi chơi bóng đi.”

Lục Thời Miễn gập sách quăng vào ngăn bàn, lại rút ra một hộp Ferrero Rocher* ném lên bàn trước.

* Ferrero Rocher: Một loại chocolate của Ý.

Đinh Mật sửng sốt, vội vàng quay đầu: “Cậu mua à?”

“Không biết là ai đã nhét vào ngăn bàn, tớ không ăn, cậu với Đỗ Minh Vy chia nhau đi.”

Còn là ai được nữa? Cô nàng nào đó thích cậu chứ sao.

Đinh Mật cầm hộp chocolate cười ngốc nghếch.

Đỗ Minh Vy híp mắt đoạt lấy: “Tao bóc nhé.”

Hai người chia nhau hộp chocolate, Tưởng Tân Tử vừa đi vệ sinh về trông thấy liền hỏi: “Chocolate ở đâu đấy?”

Đỗ Minh Vy đưa cho cô một viên: “Lục Thời Miễn dỗ dành Tiểu Mật của chúng ta đó.”

Đinh Mật tức khắc đỏ mặt, cấp tốc nhét một viên vào miệng Đỗ Minh Vy: “Mày đừng nói linh tinh! Cậu ấy không ăn nên bảo cho tao với mày mà.”

Đỗ Minh Vy nhổ viên chocolate ra: “Đinh Tiểu Mật! Chưa bóc giấy mà mày đã nhét vào miệng tao, muốn mưu sát bạn hả!”

Đinh Mật: “… Xin lỗi.”

Chuyện yêu thầm như vậy luôn rất khó nói ra, Đinh Mật chỉ nguyện chia sẻ bí mật cất kín nơi đáy lòng này với Đỗ Minh Vy, thêm một người cô cũng không muốn. Người đầu tiên biết cô thích Lục Thời Miễn cũng là Đỗ Minh Vy.

Lục Thời Miễn nhất định phải là người thứ hai, không thể xếp sau nữa.

Tưởng Tân Tử nhìn Đinh Mật, cười: “Bây giờ tớ định đi ăn cơm, hai cậu đi không?”

Đỗ Minh Vy: “Đinh Mật còn chưa dọn đồ xong nữa.”

Tưởng Tân Tử: “Thế tớ đi trước nhé.”

Phòng học trống không.

Đinh Mật chậm rì cuối cùng cũng dọn xong, cười nhét viên chocolate cuối cùng vào miệng: “Đi ăn cơm thôi mày.”

Đỗ Minh Vy nhìn cô chòng chọc: “Trông mày phấn chấn chưa kìa, chocolate ngọt lắm hả? Ban nãy còn giận lắm cơ mà…”

Đinh Mật cong môi, hết sức đắc ý: “Tao đang nghĩ, nếu thật sự chỉ có người thi Toán đứng đầu mới được yêu sớm, vậy chẳng phải chỉ có Lục Thời Miễn được phép thôi sao…”

Mới nghĩ vậy thôi đã kiêu hãnh lắm rồi. Người cô thích tài giỏi thế đó, đúng không?

Trái tim thiếu nữ sớm nắng chiều mưa như vậy đấy.

Đỗ Minh Vy cảnh tỉnh: “Nếu chỉ Lục Thời Miễn được phép thì mày yêu đương với quỷ à?”

Đinh Mật ngây người một lát mới hiểu ra, lập tức tát một cái lên tay cô nàng: “Mày đáng ghét ghê!”

Hai người cãi qua giỡn lại suốt dọc đường. Lúc đi qua sân bóng, Đinh Mật bất giác dừng bước. Đầu đông trời nhanh tối, đèn đã sớm lên, Đinh Mật vừa liếc mắt liền trông thấy Lục Thời Miễn đang đứng giữa sân. Ánh đèn ngà vàng như mạ lên người cậu một tầng sáng, trên sân rõ ràng có nhiều người như thế, song cô lại chỉ nhìn thấy cậu.

Đúng lúc Lục Thời Miễn đang đứng ở ngoài vạch ba điểm nhảy vọt lên, Đinh Mật căng thẳng nhìn theo hướng quả bóng, vào rổ chuẩn xác.

Toàn sân vang tiếng hoan hô, thấp thoáng cả tiếng reo hò của con gái.

Lục Thời Miễn quệt mồ hôi, đập tay với Từ Khiên vừa chạy qua.

Đinh Mật uốn lưỡi, bên môi dường như còn vương vị ngọt của chocolate.

Ừm, chocolate ngọt thật đấy.

~~~

Một tuần sau sự kiện đổi chỗ, Đinh Mật phát hiện hai bàn phía này hợp thành một đường chéo vô cùng kỳ cục. Từ Dịch với Lục Thời Miễn rất lạnh nhạt với nhau, có thể là vì mới chia lớp hơn nửa học kỳ, bình thường Từ Dịch cũng không nói nhiều, thế nên với ai đều vậy. Đinh Mật đã ngồi cùng cậu nửa học kỳ, trái lại cậu thường xuyên nói chuyện với cô.

Lúc Tưởng Tân Tử làm bài tập Toán thì lại rất hay hỏi Lục Thời Miễn, Lục Thời Miễn cũng không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, khi bạn học hỏi bài cậu vẫn luôn giải đáp, trừ khi câu hỏi quá ngu ngốc.

Đinh Mật sợ hỏi nhiều sẽ lộ ra mình thật ngốc, thế nên luôn khống chế số lần.

Nhưng có khi Đinh Mật định hỏi thì Tưởng Tân Tử đã hỏi trước.

Lâu dần, bốn người bọn họ trở thành đường chéo chữ X, Lục Thời Miễn giải đề với Tưởng Tân Tử, Đinh Mật trò chuyện với Từ Dịch.

Giống như lúc nãy vậy, Đinh Mật vừa mới cầm đề quay người thì tờ đề của Tưởng Tân Tử đã đặt xuống bàn sau. Hai người nhìn nhau, cô đành cầm đề cắn môi: “Cậu hỏi trước đi.”

Tưởng Tân Tử cười: “Được, tớ hỏi nhanh thôi.”

Đinh Mật cười cầm đề quay lại, ủ rũ gục xuống bàn, ánh mắt lộn vòng nhìn chòng chọc cái chân đang gác dưới ghế của cô. Đó là cặp chân dài không thể đặt gọn của Lục Thời Miễn, lúc nào cũng vắt lên thanh gác chân ghế của cô, khi tâm trạng tốt còn rung qua lắc lại.

Sau lưng là tiếng Lục Thời Miễn nói chuyện với Tưởng Tân Tử, ngữ khí lộ ra chút mất kiên nhẫn.

Đinh Mật không biết làm sao, đầu nóng lên, nhấc chân giận dữ đạp lên chiếc giày đen nọ, sức lực không hề nhẹ.

Lục Thời Miễn bất ngờ không kịp né nên bị đạp một cước, kêu khẽ. Lưng Đinh Mật lạnh ngắt, lập tức hối hận không thôi.

Tưởng Tân Tử thấy Lục Thời Miễn bỗng nhiên nhíu mày, cả người cứng đờ, dè dặt hỏi: “Cậu sao thế?”

Lục Thời Miễn nâng mắt liếc dáng người nho nhỏ đang gục đầu đằng trước, cau mày: “Đinh Mật, cậu bệnh à?”

Người nọ bò ra không động, nào dám quay đầu, lí nhí đáp: “Ừm, tớ đau bụng…”

“Mật Mật!” Đỗ Minh Vy quay đầu lại, “Mày đau bụng á?”

Đinh Mật: “___”

Có thể mặc kệ tao không! Bây giờ tao chỉ muốn làm người vô hình thôi! Đừng ai quan tâm tao cả!

Nhưng Đỗ Minh Vy hiển nhiên không tiếp được sóng điện não của cô, ghé xuống bàn Đinh Mật, hỏi thầm: “Mày ‘bị’ hả?”

Lỗ tai Đinh Mật đỏ lên, ậm ừ.

“Thế tao đi lấy cho mày cốc nước nhé?”

“Ừ…” Vẫn không dám ngẩng đầu.

Đỗ Minh Vy đi lấy nước ấm.

Lục Thời Miễn không còn tâm trạng giải đề nữa, đẩy tờ đề sang bên cạnh: “Cậu hỏi Từ Dịch đi, cậu ta học Toán cũng tốt lắm.”

Từ Dịch cùng Tưởng Tân Tử đều ngây người, còn Lục Thời Miễn đã thu chân, chân phải chống đất xoay mấy lượt, liếc nhìn thân hình nhỏ bé càng gục càng thấp đằng trước, đứng dậy.

Mãi đến khi khí lạnh đằng sau biến mất, Đinh Mật mới ngẩng đầu.

Đỗ Minh Vy cầm bình giữ nhiệt mang về một cốc nước nóng hầm hập: “Này, uống mau đi.”

Tưởng Tân Tử ngồi ngay ngắn lại, nhìn Đinh Mật: “Vừa nãy cậu sao thế?”

Đinh Mật đương nhiên ngại thừa nhận mình vừa cắt ngang cuộc trò chuyện của cô với Lục Thời Miễn, xấu hổ đỏ mặt: “Tớ không sao…”

Đỗ Minh Vy: “Còn sao được nữa, dì cả ghé thăm thôi.”

Tưởng Tân Tử mím môi không nói gì nữa.

Giờ tự học buổi tối kết thúc, cả vườn trường chớp mắt ồn ào hẳn lên, Đỗ Minh Vy quay đầu lại: “Bố mẹ tao đến đón tao rồi, tao về trước đây, mày đi đường cẩn thận đấy.”

Đinh Mật gật đầu: “Biết rồi.”

Đỗ Minh Vy nhìn về phía Lục Thời Miễn: “Hôm nay cậu vẫn đi xe đạp chứ?”

Lục Thời Miễn kéo cặp sách ra khỏi ngăn bàn: “Ừ”.

Đỗ Minh Vy: “Thế là được rồi.” Cô nàng đã yên tâm ra về.

Đinh Mật tiện đường với Lục Thời Miễn, nhà cô xa hơn nhà cậu khoảng mười phút đạp xe. Gia cảnh nhà Đỗ Minh Vy với Lục Thời Miễn đều khá, Đỗ Minh Vy đi về luôn có xe đưa đón. Còn Lục Thời Miễn thì… Ừm, nhà cậu là kiểu nhà giàu mới nổi điển hình, bố Lục Thời Miễn phát tài năm cậu 12 tuổi, chuyển đến tòa biệt thự cạnh nhà Đỗ Minh Vy, hai người trở thành hàng xóm.

Lục Thời Miễn không thích xe đón xe đưa, vẫn luôn đi xe đạp đến trường, Đinh Mật hay đạp xe cùng cậu.

Phòng học trống dần, Tưởng Tân Tử chần chừ một lúc, vì có tài xế đang đợi ở ngoài nên cũng đi.

Lục Thời Miễn đứng dậy, tiếng ghế ngồi ma sát với sàn nhà vang lên, phát hiện cô nàng vì lúc chiều đạp cậu một cái nên đến giờ vẫn không dám nhìn thẳng cậu lấy một lần còn đang lề mề, vươn tay vò mạnh đầu cô.

Tóc cô vừa mềm vừa mượt, xù lên như một con cún nhỏ.

“Đi không?”

Đại não Đinh Mật rối như mớ bòng bong, ngây người. Thiếu niên cao gầy đã bước đến cửa sau, bóng người đổ dài, tấm lưng đẹp đẽ quay về phía cô, mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên.”

Đinh Mật đáp lời, vội vàng khoác cặp đuổi tới.

Đinh Mật giẫm lên cái bóng đổ dài của thiếu niên, in bước theo sát sau lưng cậu, nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định xin lỗi.

Sắp đến nhà để xe, Đinh Mật gọi cậu lại: “Lục Thời Miễn.”

Lục Thời Miễn ngừng bước, quay đầu: “Sao?”

Đinh Mật bước lên đứng song song với cậu, cúi đầu lí nhí: “Hồi chiều… Xin lỗi cậu…”

Lục Thời Miễn ngoài cười nhưng trong không cười: “Xin lỗi cái gì?”

Da đầu Đinh Mật run lên: “… Tớ không nên đạp cậu.”

“Ừ.”

Thế là xong?

Đinh Mật ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của thiếu niên chăm chú, hoang mang hỏi: “Cậu không giận sao?”

Ánh mắt trong trẻo mà lạnh nhạt của Lục Thời Miễn lạc trên người cô: “Đinh Mật…”

Đinh Mật gật đầu: “Ừm.”

Lục Thời Miễn nhìn cô một lúc, Đinh Mật thấp thỏm chờ đợi, mắt mở rất to, trong veo mà ngời sáng.

“Nếu không thoải mái thì đừng tỏ vẻ rộng lượng.”

Bóng dáng cao lớn loáng lên, thiếu niên đút tay vào túi quần sải bước đi, cuốn theo một cơn gió.

Đinh Mật: “…”

***

Hết chương 3