Thời Niệm xin nghỉ phép dài ngày nhưng ở nhà tới ngày thứ năm thì khoa bắt đầu gọi điện tới giục, cô chỉ đành về trước xử lý công việc, cũng may bây giờ đang là nghỉ hè, Tiểu Hằng cũng yên tâm ở nhà dưỡng bệnh.

Trước khi đi, Thời Niệm dặn dò hai bảo mẫu trong phòng bếp:

"...... Sau khi khai giảng, tối nào cũng phải đảm bảo nó về nhà, tôi có nói qua với bên bảo an rồi, các cô đến đón nó nhé, sẽ có người hỗ trợ dẫn các cô lên lầu, về phần mẹ tôi thì cách một ngày sẽ phải đến bệnh viện làm trị liệu vật lý, các cô thay phiên dẫn bà ấy đi là được, ở đó cũng có nhân viên y tế phụ trách, còn có....."

Thời Hằng nằm trên giường, nghe được tiếng Thời Niệm nói chuyện trong phòng bếp, nhịn không được liếc trộm Cố Thành đang cúi đầu xem điện thoại di động.

Đến bây giờ nó vẫn chưa nói với Cố Thành câu nào, ngay cả xưng hô làm sao cũng không biết, chị Mộng Mộng hứa hỏi giúp nó.

Kết quả không biết là hỏi được cái gì mà không nói cho nó.

Lát nữa chị nó đi rồi, nghe nói là đi với người này, không biết hai người họ có quan hệ gì nhỉ ......

Cảm giác được tầm mắt Cố Thành, Thời Hằng vội vàng quay đầu về, rối rắm vài giây.

"Khụ khụ khụ."

Thời Hằng cố tình ho khan hai tiếng, chuẩn bị chờ Cố Thành đến xem nó, nó sẽ giả bộ lơ đãng hỏi một câu, thuận tiện hỏi đối phương chút chuyện.

Đợi vài phút cũng không thấy ai đến.

Thời Hằng: "......"

"Khụ khụ khụ."

Lại nặng nề ho vài tiếng, vẫn như cũ, không hề có động tĩnh.

Thời Hằng: "......."

Thời Hằng bĩu môi, nghiêng đầu tức giận trừng mắt nghìn người ở cửa, vừa lúc chạm phải tầm mắt đối phương nhìn qua, trong lòng lộp bộp, có chút sợ hãi, đành phải căng da đầu nói:

"À, à, anh có thể rót cho em chén nước được không?"

Cố Thành không nói gì, đến rót cho hắn chén nước.

"Cảm ơn anh."

Thời Hằng vịn giường, chậm rãi ngồi dậy, dựa vào gối đầu, duỗi tay nhận lấy, ngón tay hơi run rẩy.

Trong lòng vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi, lúc trước có chị nó ở đây, nó cũng không cảm thấy gì, lúc này chỉ có nó với người đàn ông này, khí thế ép đến nỗi hắn thở không nổi.

Nhưng nghĩ đến chị mình, Thời Hằng cắn chặt răng, nhìn Cố Thành.

"Anh và chị em là quan hệ gì thế?"

Quan hệ gì?

Cố Thành rũ mắt, đứng bên giường, thằng nhóc này có vào phần giống Thời Niệm, vừa nãy còn luôn nhìn trộm hắn, bị hắn phát hiện thì nhanh chóng kiếm cớ muốn uống nước.

Hóa ra là muốn hỏi chuyện này sao?

Thấy hắn không nói gì, Thời Hằng có chút chột dạ, xấu hổ cười nói: "Anh là đồng nghiệp của chị em à?"

Ánh mắt Cố Thành hơi lóe, đột nhiên hắn giơ tay chỉ chỉ vào cằm mình.

Thời Hằng khó hiểu, nhìn chằm chằm cằm Cố Thành một lúc.

Bỗng dưng, nó trợn to mắt, khó tin mà nhìn Cố Thành, trên cằm hắn không phải có một dấu răng đỏ sao, nó đỏ mặt, lắp bắp nói:

"Đó đó đó đó là chị chị chị em hôn hả?"

Hôn?

Cố Thành cong khóe môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thời Hằng cúi đầu, nuốt mạnh mấy ngụm nước, tự nhiên có chút hối hận, nếu chị nó biết nó hỏi mấy cái này thì nó xong đời.

Nhưng mà,

Nếu người này đã thân mật với chị nó như vậy, Thời Hằng nhấp nhấp môi, nhìn người đàn ông bên giường, lấy hết can đảm nói:

"Vậy thì em phải gọi anh là anh rể rồi?"

Anh rể?

Cố Thành cong cong khóe miệng, tâm tình vô cùng vui vẻ.

Thời Hằng lại uống mấy ngụm nước, cố gắng ưỡn thẳng lưng, khiến mình mạnh mẽ hơn, cố tình đè thấp thanh âm để giọng trầm xuống một chút, nói:

"Vậy anh phải chăm sóc tốt chị của em, chị em vất vả rồi, anh cố gắng" ngưng một chút, "Anh cố gắng chiều chuộng chị ấy một chút, nói chị ấy đừng lo cho em, em không sao đâu, ở nhà ......"

Cố Thành khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh thất thần nghe, cũng không nỡ ngắt lời thằng nhóc này, trong lòng cảm thán không thôi.

Không hổ là chị em ruột, hắn nhớ rõ lúc ấy Thời Niệm cũng thế này, bởi vì là lớp trưởng nên nói chuyện vô cùng rõ ràng, minh bạch, nhưng lá gan Thời Niệm lớn hơn thằng bé nhiều.

Lúc ấy trong lớp có đám học sinh cá biệt, chuyên bắt nạt người khác, nếu cảnh cáo không có tác dụng, Thời Niệm liền xông lên đánh bọn chúng.

Cố Thành nhẹ nhàng ấn vào cằm, chỗ đó còn hơi đau, nhịn không được muốn cười, Thời Niệm nhà hắn vẫn như xưa, sức vẫn rất lớn nha.

______

An bài xong hết mọi chuyện trong nhà, Thời Niệm mới yên tâm rời đi, lúc lên xe bỗng nhớ tới hình như vừa rồi cô thấy Cố Thành ở trong phòng nói chuyện với Thời Hằng, thế nên thuận miệng hỏi:

"Anh và Tiểu Hằng nói cái gì thế?"

Cô đi rất gấp, không kịp chào hỏi, chỉ nhìn thấy lúc sắp đi, Thời Hằng vô cùng hưng phấn vẫy tay chào bọn họ, còn cố ý gật đầu một cái với Cố Thành.

Cô thấy Cố Thành tuyệt đối không phải là loại người đủ kiên nhẫn ngồi nói chuyện phiếm với người khác, cũng không phải là người biết nói chuyện.

"Nó nói _____" Cố Thành kéo dài âm cuối, trong mắt đong đầy ý cười, bỗng nhiên ghé sát lại.

Hơi thở quen thuộc xâm lấn, đầu óc Thời Niệm nóng lên, tay nhanh hơn não, gần như không hề do dự mà cắn lên cổ hắn.

Không hề lưu tình, hiển nhiên là đã hình thành phản xạ có điều kiện.

Tiên thủ hạ vi cường.

Sai rồi, phải là tiên khẩu hạ vi cường, còn hơn để hắn quay đầu qua cắn cô.

"Thời Niệm Niệm," Cố Thành cười khẽ, vuốt cổ mình, "Tôi chỉ muốn cài dây an toàn cho em thôi."

Cài dây an toàn à.

Thời Niệm ho nhẹ hai tiếng, chột dạ hai giây, rất nhanh khôi phục bình thường, nghiêm túc nhìn Cố Thành:

"Tôi thấy trên cổ anh có con sâu, tôi vừa giúp anh ..... cắn chết."

Cố Thành cong cong khóe miệng.

Sợ Cố Thành lại nói cái gì, Thời Niệm vội lái về đề tài cũ.

"Tiểu Hằng nói gì cơ?"

"Nó nói," Cố Thành liếc cô một cái, đột nhiên, hắn cúi đầu hôn lên môi Thời Niệm một cái, rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Thời Niệm còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng rời đi, "Tôi nên hôn em nhiều một chút."

Một cái hôn nhẹ nhàng, hoàn toàn không hung hăng như trước đây, tựa như lông chim khẽ khàng phất qua, mang theo mùi đàn hương độc nhất, khiến lòng người run rẩy.

Thời Niệm lập tức đỏ mặt, thân mình cứng đờ, không biết làm sao.

Cố Thành tự nhiên trở nên ôn như thế này khiến cô thực sự không chống đỡ được.

"Thời Niệm Niệm," Cố Thành rũ mắt, nhìn cô chăm chú, ý cười ở khóe miệng không hề che giấu, "Hóa ra em thích ôn nhu?"

Không khéo, hắn một chút cũng không ôn nhu.

Thời Niệm bị hắn nói ngượng muốn chết, giả vờ tức giận:

"Anh bớt nói hươu nói vượn."

Sau đó nghĩ lại lời Cố Thành mới nói, nhịn không được bật cười, "Em trai tôi sao có thể nói mấy lời như thế?"

Nói hắn chiếu cố cô nhiều một chút còn có thể, chứ hôn cô cái gì, căn bản là, là, là, là không có khả năng!

Cố Thành không trả lời, tầm mắt dừng trên môi Thời Niệm, đôi mắt phản chiếu bóng hình cô, một chút cũng không trong sáng.

"A!" Thời Niệm bị hắn nhìn đến cả người mất tự nhiên, dứt khoát giơ tay che mất hắn lại, "Anh có thể nhắm mắt lại được không?"

"Tôi nhắm mắt thì em định làm gì tôi?" Cố Thành cười, "Trên xe không thể"

Thời Niệm lập tức che luôn miệng hắn lại, "Anh có thể câm miệng lại không?"

Cố Thành: "Cần tôi ngừng thở luôn không?"

"Hô hấp nhân tạo," Cố Thành chậm rì rì nói: "Bác sĩ Thời, em muốn không?"

"....."

Hai tay Thời Niệm áp lên mặt Cố Thành, thập phần nghi hoặc: "Rốt cuộc là anh đã phải trải qua những gì mới có thể trở thành dáng vẻ này, trước đây anh không như vậy, anh còn nhớ không?"

Nghĩ lại Cố Thành lúc hai người mới gặp lại nhau, so sánh với Cố Thành hiện tại.

Thời Niệm cố ý thở dài, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

"Chắc là ," Cố Thành cũng thở dài, "Do bị em vừa sờ vừa hôn lại còn kéo kéo, ôm ôm, còn cả cắn nữa."

Thời Niệm: "......Anh thắng."

Thời Niệm nói xong liền ghé vào cửa sổ xe, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

"Còn một chuyện," Cố Thành thò qua, "Em đừng có quên."

"Chuyện gì?"

Cố Thành: "Áo khoác của tôi......"

"Biết rồi," Thời Niệm tức giận nhìn hắn, trong mắt có vài phần nghi hoặc, "Không phải lúc đó anh nói chuẩn bị cho tôi điều kiện khác sao?"

Trong mắt Cố Thành tràn ngập ý cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ ghé vào tai cô.

"Trả không được thì mặc người xử trí."

"Biết rồi!!!!" Thời Niệm đẩy hắn ra xa, hung tợn trừng mắt vài lần, "Cách xa tôi một chút, nóng muốn chết!"

Quả nhiên có tố chất của gian thương!

_____

Vấn đề ở bệnh viện không lớn không nhỏ, chẳng qua Thời Niệm là người xử lý thích hợp nhất nên mới hoãn lại đợi cô về, rốt cuộc cô vẫn phải tự mình giải quyết mấy chuyện này.

".... Hiện giờ đã trấn an tốt người nhà bệnh nhân, nhưng tình trạng khép miệng vết thương của bệnh nhân không tốt lắm," giáo bí Bệnh khu số ba báo cáo với Thời Niệm, "Đây đã là bệnh nhân thứ năm trong tháng này," ngưng một chút, "Đều là bệnh nhân của cô ấy."

Thời Niệm không nói gì, chỉ nhìn kết quả hóa nghiệm trên tay.

Toàn bộ gian phòng đều an tĩnh lại.

An tĩnh đến dọa người.

Trên mặt Thời Niệm không hề có ý cười, giáo bí nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Sau một lúc lâu,

Người ngồi phía sau bàn làm việc rốt cuộc cũng mở miệng, "Triệu Viên đâu?"

Giáo bí nhấp môi, các bác sĩ khác trong phòng nhỏ giọng nói:

"Cô ấy đang tham gia tọa đàm."

"Bang" một tiếng, Thời Niệm trực tiếp ném tài liệu lên bàn, cố đè lại hỏa khí:

"Gọi điện thoại bảo cô ta về ngay."

Mọi người nhìn nhau, không nhúc nhích.

Thời Niệm nhíu mày, "Khoa này xảy ra chuyện gì thế hả?"

Giáo bí khó xử, nhìn Thời Niệm, thử thương lượng lại: "Hay là đợi cô ấy về rồi tính tiếp?"

Không phải mọi người không muốn gọi Triệu Viên về, mà là đã gọi nhưng không được, người ta căn bản không về, còn mắng ngược mấy câu, nói không chừng về sau còn gây khó dễ cho bọn họ.

Người ở đây rất ít khi chọc cô ta, dù sao cha Triệu Viên cũng là phó viện trưởng, không ai muốn rước họa vào thân cả.

Hiện tại chủ nhiệm khoa bọn họ không ở đây, lão sư quản lý trong khoa căn bản quản không nổi Triệu Viên, nếu không phải chuyện này vượt quá tầm kiểm soát thì họ cũng không nháo đến chỗ Thời Niệm.

"Đợi cô ta về?" Thời Niệm cười khẩy, "Hay là chờ đến lúc vết thương nhiễm trùng chảy mủ rồi tính tiếp?"

Giáo bí chột dạ, vội vàng nói: "Tôi gọi điện thoại ngay đây."

Vừa mới gọi đi, bên ngoài cánh cửa phòng đã truyền đến tiếng chuông di động. Sau đó cửa mở ra, Triệu Viên loẹt xoẹt dép lê bước vào.

Tóc dài uốn thành từng lọn lớn, trên mặt trang điểm tinh xảo, khuyên tai Chanel lấp lánh dưới ánh đèn, một thân phục sức hàng hiệu khác biệt hoàn toàn so với nhân viên bệnh viện.

Nhìn thấy người trong phòng, Triệu Viên sửng sốt.

"Thời Niệm, sao cô lại ở đây?"

Cô ta không phải làm việc ở Bệnh khu VIP sao? Ăn no rỗi việc chạy đến Bệnh khu số ba làm gì?

Thời Niệm nhìn Triệu Viên, "Thay quần áo rồi quay lại họp."

Triệu Viên cau mày, đang định cãi lại thì bị giáo bí trừng mắt một cái, bĩu môi, xoay người đến phòng thay đồ, trong lòng bực bội.

Thời Niệm tám phần là đến khoe khoang, dù sao thì kết quả nghiên cứu toàn quốc tuần sau là có rồi.

Cô ta nghe ba ba nói, tám Bệnh khu của khoa sản thì có năm người được giải, trong đó có đến hai người ở Bệnh khu VIP, hạng mục Thời Niệm xin được rót vốn nhiều nhất, không chừng đến lúc đó còn được bệnh viện khen thưởng.

Phi!

Năm nào xin vốn cũng có mặt cô ta, chuyện gì tốt đều bị cô ta tranh hết, còn dám nhân lúc chủ nhiệm Bệnh khu bọn họ không ở đây mà tới đòi mở cuộc họp, ra dáng chỉ đạo, thật tưởng mình là chủ nhiệm không bằng, đúng là cạn lời, quản đông quản tây, cái gì cũng xía vào.

Mãi mới thay xong quần áo, Triệu Viên không tình nguyện tiến vào, nhìn đồng hồ.

"Sắp tan tầm rồi còn họp hành gì thế? Tôi vừa mới tham gia tọa đàm xong, mệt chết được."

Trong phòng vô cùng an tĩnh, không ai dám tiếp lời.

Triệu Viên nhìn Thời Niệm, trong lòng hơi lúng túng, đang muốn ngồi xuống thì nghe được Thời Niệm nói.

"Cô đứng đó đi," Thời Niệm lạnh mặt, "Đứng cho thanh tỉnh đầu óc."