Ngày thứ bảy,

Vì muốn đi xem phòng ở nên Thời Niệm cố tình trang điểm, tóc vốn quen búi gọn sau đầu hôm nay lại thả xuống, đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng, áo lông vàng nhạt kết hợp với chân váy bút chì màu nâu, khoác ngoài một chiếc áo gió dài màu trắng.

Lúc Dương Cầm từ bên ngoài trở về vừa vặn gặp được Thời Niệm đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy thì kinh diễm không thôi.

Cô ta vẫn luôn biết là Thời Niệm ưa nhìn, nhưng không ngờ trang điểm xong lại có thể đẹp như vậy!

Làn da trắng nõn, đường nét tinh tế, lớp son hồng khiến đôi môi càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ, khó trách đàn ông mỗi lần thấy Thời Niệm đều không dời mắt đi được.

Dương Cầm nhịn không được có chút ganh tỵ.

"Cô, cô, cô muốn đi ra ngoài à?"

Thời Niệm nghe vậy, kỳ quái liếc cô ta một cái, sao cô lại cảm thấy hôm nay cô ta ăn nói dè dặt thế, chẳng giống Dương Cầm ngày thường chút nào cả.

Nhưng mà,

Cô cũng không quan tâm lắm, "Ừ" một tiếng liền đi ra cửa.

Dương Cầm đứng ở cửa, há hốc miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được, nhìn Thời Niệm, nói:

"Vậy vậy vậy cô đi đường nhớ cẩn thận."

Thời Niệm: ???

"Cô phát sốt đấy à?" Thời Niệm xoay người, nhìn Dương Cầm, trên dưới đánh giá một phen, "Hay là bị cảm rồi?"

Dương Tình cứng đờ người, sau đó xấu hổ cười cười, "Sao có thể chứ? Ha ha, Thời Niệm, cô thật biết nói đùa, ha ha ha."

Chỉ là nụ cười nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo, trông như cố tình kéo khóe miệng lên.

Thời Niệm suy nghĩ một chút rồi thành khẩn nói:

"Nếu thân thể không thoải mái thì đi kiểm tra một chút, đừng cậy mạnh," Dương Cầm há miệng đang định giải thích thì nghe được Thời Niệm nói tiếp, "Nếu cảm mạo phát sốt thì nhớ nói cho tôi, tôi còn chuẩn bị ít thuốc uống ngừa."

Cô thật sự không muốn bị lây bệnh đâu.

Mùa xuân rất dễ bị cảm cúm, cô một chút cũng không muốn sinh bệnh, đặc biệt là loại bệnh không có thuốc trị khỏi như cảm mạo phát sốt.

"...."

Dương Cầm bóp chặt lòng bàn tay, ý cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, căng mặt ra, thanh âm như được rít ra từ kẽ răng, vô cùng không tình nguyện.

"Được, tôi biết rồi."

Cô ta nhịn lần này.

Thời Niệm đúng là lợi hại hơn cô ta nhiều, cô ta gọi điện cháy máy cầu xin cũng không được, thế mà người ta chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong xuôi, bây giờ cô ta mà ầm ĩ với Thời Niệm, khẳng định sau này sẽ chẳng có quả ngọt mà ăn đâu.

Nhìn thời gian, Thời Niệm cũng không trì hoãn thêm, xoay người rời đi, chỉ là nhịn không được cảm khái một chút.

Đồng nghiệp ở bệnh viện nói không sai, cả ngày cô chỉ biết cắm đầu vào phòng bệnh và phòng thí nghiệm, cảm xúc quả thật không nhạy bén, ít nhất thì biểu tình mới vừa rồi của Dương Cầm cô quả thật không đoán ra ý tứ.

Là cao hứng hay không cao hứng nhỉ....

______

Thời Niệm hẹn người môi giới ở đại sảnh tiểu khu Giang Đô, lúc cô tiến vào, có không ít người đang xem phòng chen lấn, cãi cọ ầm ĩ.

Thời Niệm kinh ngạc, nhịn không được hỏi:

"Đều là người tới mua phòng à?"

Nhiều người thế này á?

"Đương nhiên!" Vừa nghe thấy cô hỏi, người môi giới lập tức nói: "Đoạn đường này rất đẹp, bên cạnh còn có bệnh viện, trung tâm thương mại và công viên giải trí, người xếp hàng muốn mua quả thật nhiều không đếm xuể."

Vì để thể hiện ra sự năng lực chuyên nghiệp của bản thân, người môi giới còn cường điệu với cô: "Bọn họ đều là tự mình đi mua, muốn trực tiếp liên hệ với nhân viên phòng ốc, như vậy thực ra lại rất phiền toái, không giống như cô tìm đến người trong giới như chúng tôi, căn bản không cần lo nghĩ nhiều, chúng tôi đều đặt lịch hẹn cho cô xong cả rồi, bớt được rất nhiều thời gian xếp hàng, cô nói có phải không?"

Thời Niệm gật gật đầu.

"Cảm giác cứ như người đầu cơ đi mua cổ phiếu ấy nhỉ?"

Cái này cô hiểu, bệnh viện của cô cũng là loại hình cổ phần hóa.

Người môi giới: "...." Lấy cái ví dụ so sánh gì thế không biết.

Tuy rằng lúc bước vào đã biết mình không đủ khả năng mua phòng ở khu này, nhưng nhìn đến điều kiện an ninh cùng các bồn cây tu bổ hoa cỏ vô cùng xinh đẹp, đối diện cổng lớn còn có hòn non bộ nước chảy róc rách, quả thật có thể so sánh với thế ngoại đào nguyên, thỉnh thoảng còn có siêu xe lướt qua, cô vẫn không nhịn được mà động tâm.

Trong công viên của tiểu khu còn có người thả diều, có thể nghe thấy tiếng đám trẻ vui đùa ầm ĩ cùng với tiếng quát của người lớn.

"Mẹ, mẹ qua đây đi, xem con thả cao chưa này?"

"Ba, ba mau tới giúp con, diều của con không bay được, cắm xuống đất rồi!"

"Nhanh lên đi, nhanh lên đi!"

"Hư, đừng có hét to thế"

......

Thời Niệm ngửa đầu, nhìn con diều lơ lửng giữa nền trời, lẩm bẩm: "Yên bình quá."

".... Nơi này được chia thành mấy loại phòng ở, trong cùng gần với cửa đông là khu biệt thự." Người môi giới hứng trí bừng bừng mà giới thiệu cho Thời Niệm.

"Thời tiểu thư, an ninh ở đây thì cô có thể yên tâm tuyệt đối, mỗi khu đều có bốn bảo an trực ca hai mươi giờ một ngày, mỗi hộ gia đình còn có camera riêng lắp ở cửa, đảm bảo không có bất kỳ người khả nghi nào có thể tiến vào, vấn đề riêng tư của chủ hộ cũng được bảo mật tuyệt đối..."

Thời Niệm không nói chuyện, chỉ đi theo sau người môi giới.

"Tôi chọn cho cô là phòng ở tầng 12 khu số 7," người môi giới dẫn cô vào khu số 7, ấn mở thang máy, mời Thời Niệm vào trước rồi mới bước vào nói tiếp:

"Tôi tìm được một căn phòng phù hợp với yêu cầu của cô, hai mặt có ánh sáng, còn có hai thang máy đối diện nhau, cái chúng ta đang đi không thể xuống đến bãi đậu xe ngầm, thang máy bên cạnh thì có thể trực tiếp đi thẳng xuống gara."

Trong thang máy thỉnh thoảng có người ra vào, có vẻ như cũng là người đến xem phòng.

Lúc nói chuyện, thang máy đã lên tới tầng 12, Thời Niệm đi theo ra ngoài.

Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, bởi vì là nhà hoàn thiện nên bên trong đã được trang hoàng gần như đầy đủ, chỉ là không có gia cụ.

Sàn phòng khách làm từ cẩm thạch, hai phòng ngủ được ốp sàn gỗ, phòng bếp và nhà ăn ngăn cách bằng quầy rượu, bên trên đặt một số thứ.

Ban công phía nam đặt một cái ghế bập bênh, nếu nằm ở đó phơi nắng thì quả thật là thoải mái.

"Thế nào?" Người môi giới nhìn Thời Niệm, "Thời tiểu thư, cô thấy có hài lòng không? Căn phòng này được chứ?"

"Ừ, tôi cảm thấy ____"

"Tôi nói với cô này, đảm bảo cô không thể tìm được phòng ở nào tốt hơn thế này đâu," không chờ Thời Niệm nói hết, người môi giới liền vội vàng nói: "Tôi cược chắc đấy, căn phòng này tuyệt đối là thượng thừa, cô tin tôi đi."

"Căn này có giá bao nhiêu?" Thời Niệm cũng không định nhiều lời với hắn, trực tiếp mở miệng: "Anh báo giá cho tôi luôn đi."

Người môi giới duỗi bốn ngón tay, "430 vạn, số lẻ tôi bớt cho cô."

Thời Niệm chớp chớp mắt, rất muốn lấy di động ra xem dáng vẻ của mình hiện tại nhìn như thế nào.

Nghe người môi giới báo giá xong, cô thế mà không hoảng loạn chút nào.

Quả không hổ danh là Thời Niệm, gì không giỏi chứ bình tĩnh là sở trường rồi.

"Nhưng mà," người môi giới lập tức bổ sung: "Công ty chúng tôi là đối tác với chủ địa ốc, nếu một lần có thể giới thiệu nhiều khách hàng thì có thể nhận được ưu đã hoàn tiền, tôi đã thử tính qua rồi, số tiền cô phải trả thực tế còn chưa tới 400 vạn, cô nói xem có phải là quá tốt hay không?"

"Rất tốt," Thời Niệm gật gật đầu, rất nghiêm túc a dua theo: "Phi thường tốt."

Giảm liền một lúc ba mươi vạn, thực không tồi.

"Đúng không, cô cũng cảm thấy thế à," người môi giới vừa nghe thấy câu này của cô, mặt liền cười đến mức nở hoa, khen không ngớt miệng:

"Tôi biết Thời tiểu thư rất có mắt nhìn mà, căn hộ này tuyệt đối phù hợp với cô, cô không thể tìm thấy căn nào tốt hơn thế này nữa đâu, từ bố cục đến trang hoàng còn có..."

Thời Niệm im lặng, mắt vẫn nhìn người môi giới vuốt mông ngựa đến mức nước miếng bay tứ tung, nhưng đầu óc thì đã bay tận chín tầng mây.

Còn phải mua thêm một số đồ dùng nữa, tính tổng lại cũng hơn bốn trăm vạn rồi.

Hơn bốn trăm vạn cơ à....

Phí nghiên cứu năm nay cô xin được là bao nhiêu nhỉ? Hình như còn chưa đến hai trăm vạn, nhưng mà cộng thêm mấy hạng mục nhỏ lẻ thất thất bát bát linh tinh vụn vặt thì chắc cũng đủ bốn trăm.

Nhưng kinh phí kia cũng không phải là tiền túi của cô, nhiều nhất cũng chỉ có tiền thưởng nghiên cứu khoa học và tiền trợ cấp lao động là có thể nhận thôi, cộng thêm cả phí trợ cấp lung tung các kiểu cùng toàn bộ số tiền ở trong thẻ thì hình như số tiền cô có còn chưa đến hai trăm vạn đâu....

Thật đắt.

Người môi giới nói đến miệng khô lưỡi đắng mới chịu dừng lại, nhìn Thời Niệm, hưng phấn nói:

"Thời tiểu thư, khi nào thì chúng ta có thể ký hợp đồng? Cô không cần bận tâm những chuyện khác, chúng tôi đảm bảo sẽ xử lí tốt thay cô, tuyệt đối sẽ khiến cô"

"Tôi không mua đâu," Thời Niệm ngắt lời hắn, "Tôi không định mua căn hộ này."

"....Tuyệt đối khiến cô" Người môi giới dừng lại, thanh âm đột nhiên đẩy cao thêm mấy đề xi ben, "Cô không mua?"

Thời Niệm gật gật đầu, "Đúng vậy, không mua."

"Sao lại không mua?"

Thời Niệm thành thật nói: "Mua không nổi."

"......"

Người môi giới vẫn còn chưa từ bỏ ý định, ở trong thang máy khuyên nhủ cô: "Thời tiểu thư, cô có thể suy nghĩ lại một chút không, giá này hiện tại đã là thấp lắm rồi, giá phòng ở khu này tăng nhanh lắm, cơ hồ là năm nào cũng tăng, cô cứ xem như là mua về đầu tư lấy lãi cũng được mà!"

Thời Niệm nhìn con số chạy trên màn hình thang máy.

"Anh biết không, bỏ ra mấy vạn trăm triệu mua viện bảo tàng cố cung cũng là một loại đầu tư đấy."

Muốn đầu tư thì chỗ nào mà chả được, nhưng cô mua nổi sao? Ít nhất cũng phải căn cứ vào tình hình thực tế chứ.

"Cô muốn mua cố cung?" Người môi giới kinh ngạc.

"Tôi" mua nổi sao?

"Đinh_____" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Người ở ngoài thang máy mở to mắt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

Thời Niệm sửng sốt.

Cố Thành?

Sao hắn lại ở đây?

Người môi giới vừa nhìn thấy người tới là ai liền vô cùng kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ, đang muốn mở miệng nói chuyện thì chạm phải ánh mắt Cố Thành, ngay lập tức rụt cổ lại, thu mình vào góc, không dám hó hé nữa.

"Bác sĩ Thời," Cố Thành nhìn chằm chằm người đứng bên trong, tươi cười nhợt nhạt, tâm tình thật không tồi, "Thật khéo, lại gặp rồi."

"Khụ," Thời Niệm ho nhẹ một tiếng, xê dịch thân mình, có vài phần mất tự nhiên, "Đúng là khéo."

Gần như là ngày nào cũng gặp.

Đi cùng Cố Thành còn có bí thư Trương và vài người nữa, hắn đứng yên bên cạnh Thời Niệm, không để tâm nói:

"Bác sĩ Thời cũng định mua phòng ở đây à?"

Cũng?

Bí thư Trương nhịn không được đưa mắt nhìn Cố Thành, cũng không nói gì.

Thời Niệm cao một mét sáu tám, đi thêm giày cao gót thì cũng cao hơn 1m7, thế mà Cố Thành đứng cạnh còn cao hơn cô một cái đầu, nói chuyện với hắn còn phải ngửa đầu lên, tự nhiên thấy khí thế của mình giảm đi một nửa.

Thấy thế, Thời Niệm cố tình ưỡn thẳng lưng, hơi nâng cằm, không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng, nội tâm thầm cảm thán may mắn vì hôm nay mặc cái áo gió tương đối cao cấp.

Đáng tiếc người môi giới thì không cao cấp như thế.

"Thời tiểu thư, không phải cô nói là không mua à?" Thanh âm bất thình lình từ trong góc xông ra.

"Tôi"

"Cô còn nói muốn mua cố cung."

Thật hiển nhiên, người môi giới này không phải là không nhờ vả được, mà là Cực! Kỳ! Đáng! Ghét!

Không khí yên tĩnh đến mức xấu hổ.

Thời Niệm cảm thấy nếu trên mặt đất nứt ra một cái lỗ, tám phần là cô sẽ chui ngay xuống đó.

Ấy thế mà người môi giới này lại vô cùng không có mắt nhìn, dưới tình huống thế này mà có thể vô cùng nghiêm túc phổ cập kiến thức cho cô, "Đó là tài sản của quốc gia, không bán đâu."

"À," cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, Thời Niệm chậm rì rì nói: "Đáng tiếc."