Sau khi lấy được giấy chứng nhận, Nhâm Viện Viện ngoan ngoãn đứng bên cạnh xe đợi gần mười phút, Trần Ngạn mới ra ngoài.

Mở cửa xe, anh ném bọc đồ trong tay ra ghế ngồi phía sau, tay vịn vào cửa, vừa muốn nói gì với Nhâm Viện Viện, bên cạnh bỗng có một chiếc mô tô lao ra, phóng sát qua người cô.

Nhâm Viện Viện khẽ kêu một tiếng.

Mô tô lạn lách nghiêng nghiêng ngã ngã, hai người đàn ông ngồi trên xe cười ha ha quay đầu lại nhìn, tên nhuộm tóc vàng nhìn Nhâm Viện Viện đang co vai huýt sáo một tiếng.

Trần Ngạn bình tĩnh nhìn hai kẻ kia gạc chống mô tô, anh cởi áo gió và cảnh phục ném lên ghế ngồi phía sau, lộ ra áo thun màu trắng lót bên trong.

Anh nhìn đồng hồ, nói với Nhâm Viện Viện: “Chờ tôi năm phút.”

Cô che cánh tay bị sướt da, mím môi, không rõ chuyện gì gật đầu một cái.

Trần Ngạn trong tầm mắt của cô chậm rãi đi tới bên cạnh hai người đang khóa xe, nói với tóc vàng: “Là cậu lái xe?”

Tóc vàng liếc mắt đánh giá anh: “Mày là ai?”

Ngữ tốc của Trần Ngạn cũng không nhanh, giọng nói rất bình thản, anh nghiêng người chỉ Nhâm Viện Viện đứng phía sau, nói: “Cảm phiền tới nói xin lỗi.”

Tóc vàng cười giễu một tiếng.

Tên đeo xích vàng bên cạnh đẩy vai Trần Ngạn một cái, “Con mẹ nó, mày chưa cúng à?”

Trần Ngạn cúi đầu thấp xuống.

Ba giây.

Nhâm Viện Viện hoàn toàn không thấy rõ động tác của anh, trước mắt nhoáng lên, tên đeo xích vàng đã gục xuống đất, còn tên tóc vàng đã bị anh dùng chiêu siết gáy tiêu chuẩn, một tay trói quặt áp hắn lên tường.

Tốp người vẫn đang xếp hàng xôn xao một trận, nhưng không ai dám tiến lên.

Trước rất nhiều ánh mắt, Trần Ngạn đi tới trước xe, nhấn tóc vàng vẫn không ngừng giãy dụa lên nắp ca-pô, rồi giơ hắn về phía Nhâm Viện Viện.

“Con mẹ nó, mày…” Tóc vàng chật vật quay đầu lại lườm anh, còn chưa nói dứt câu, Trần Ngạn đã rũ mắt xuống, lực tay lại siết mạnh hơn một chút.

“A a a a ——”

Tiếng hét thảm thiết, Nhâm Viện Viện không khỏi lùi lại nửa bước.

Tiếng hét khiến đoàn người chú ý, cửa lầu trên ban công xa xa mở ra, có hai ba người mặc cảnh phục chạy về phía này.

Cô cắn môi nhìn gương mặt không có biểu cảm của Trần Ngạn, lại nhìn tóc vàng, nửa cúi người xuống cẩn thận nói: “Anh… Anh nên xin lỗi thì tốt hơn, tôi sẽ chấp nhận.”

Trần Ngạn nhìn cô một cái.

Cô không khuyên anh đừng làm vậy, cũng không chọn xem mình là người ngoài cuộc.

Cô nói hắn xin lỗi đi, cô sẽ chấp nhận.

Trần Ngạn nở nụ cười thấp thoáng.