Cửa tự động mở ra, hơi lạnh trong đồn cảnh sát ào ào phả tới, làm Nhâm Viện Viện rùng mình.

Cô thò đầu vào thăm dò, nhẹ giọng nói: “Xin chào… Tôi tới lãnh tiền thưởng….”

Ánh mắt cảnh giác của những người đang cúi đầu bỗng hợp lại trên người cô, cô nuốt nước miếng, cười vẫy vẫy tay.

Người đàn ông ngồi đầu tiên bên trái lên tiếng hỏi: “Cô Nhâm?”

Nhâm Viện Viện gật đầu.

Người đàn ông híp mắt một cái, đứng lên nói: “Đi theo tôi.”

Anh mở cửa sắt bên cạnh, Nhâm Viện Viện nghiêng người đi vào, theo phía sau anh lên lầu.

Người đàn ông để tóc húi cua, cảnh phục ngắn tay mùa hè mặc trên người bó rất chặt, đường nét cơ ngực rõ ràng, anh rất cao, Nhâm Viện Viện cao một mét sáu sáu, mang giày cao gót vào cao gần một mét bảy, nhưng lúc nhìn anh vẫn phải cố gắng ngẩng đầu lên.

Hai người đi một đường đến phòng làm việc ở lầu hai, người đàn ông dẫn cô vào, lấy từ trong ngăn kéo ra hai tờ giấy, “Có mang thẻ căn cước không?”

Cô móc ra thẻ căn cước trong bao nhỏ đưa cho anh, người đàn ông híp mắt một cái, cúi đầu viết lên giấy hai chữ, sau đó trả thẻ căn cước lại cho cô.”Ký tên vào đây.”

Cô ngoan ngoãn ký tên, anh lấy giấy về, lại híp mắt một cái.

Nhâm Viện Viện nhìn một hồi, nhịn không được cười rộ lên.

Tay người đàn ông ngừng lại một chút, nhìn về phía cô, cô liền vội vã xua tay: “Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Lúc cô cười, chiếc cài tóc bằng nhựa màu hồng phát sáng dưới ánh mặt trời.”Có phải mắt anh bị mờ không? Trông già như thế này.” Cô học dáng vẻ của người đàn ông híp mắt, còn bĩu bĩu môi.

“Có chút giống với dưới lầu nhà tôi, lão…” Cô hãm phanh lại, mới nói tiếp: “Lão đầu tử*.”

(Cách gọi kính trọng các cụ già trong nhà)

Nói xong cô tự vui một mình, người đàn ông nhìn cô, một lúc thì rũ mắt xuống.

“Ký tên vào cái này nữa.”

Anh đẩy một tờ giấy khác tới, Nhân Viện Viện nhanh chóng ký tên. Anh đứng lên, lấy một phong bì khá dày trong két sắt đưa cho cô, “Cô kiểm tra lại đi.”

“Không cần đâu.” Cô nhìn thoáng một cái rồi cất tiền vào túi xách, nhảy cẫng lên hò reo: “Hôm nay có thể xin nhà trường nghỉ học về nhà rồi!”

Người đàn ông đứng cạnh cửa, thấp giọng nói: “Sao không cầm đi ra ngoài chơi.”

Nhâm Viện Viện trừng mắt nhìn anh: “Tiền ra ngoài chơi tôi có thể tự kiếm, cái này cho mẹ.” Cô vỗ vỗ túi.

Người đàn ông trầm mặc gật đầu.

Cô theo sau anh đi xuống lầu, đi tới phân nửa, Nhâm Viện Viền từ phía sau thò đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh nha.”

“Ừm.”

Người đàn ông đưa cô một mạch tới cửa, Nhâm Viện Viện cố sức ngẩng đầu nhìn anh cười cười, “Anh tên gì vậy? Nói tôi biết đi, lần sau có việc tôi còn tìm anh.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, nhìn xuống mái tóc xõa, xuống mũi, xuống lớp áo tay lỡ màu hồng phấn ôm ngực, lại xuống tiếp một đường.

Cuối cùng anh mở miệng, lần đầu tiên không tuân theo kỉ luật sau khi được điều tới làm việc ở địa phương này.

“Trần Ngạn.” Anh nói.

“Tôi là Trần Ngạn.”