Tô Viễn nhìn dang vẻ của Yên Phương cũng đủ biết là cô đang đói 

Anh nhìn cô trìu mến 

“ Anh dẫn em đi ăn nha? “

Yên Phương cũng không ngại ngùng gật đầu

Bụng cũng đã muốn kêu rồi ngại ngùng gì nữa không biết

Tô Viễn vừa định quay qua chào tạm biệt Huỳnh Vỹ Phong thi bỗng nghe anh lên tiếng

“ Tôi cũng hơi đói. Hai người có muốn đi cùng không? “ 

“ Anh Tô Viễn … em “ 

Yên Phương dịu dàng nhìn Tô Viễn nói. Quay qua bắt gặp cặp mắt sáng như dao của Huỹnh Vỹ Phong cô im bặt

Cô thật là không muốn đi chút nào. Lúc đầu chưa biết anh là ai nên cô mới thoải mái như vậy. Nhưng khi biết anh là ai cô rất là không thoải mái. 

Cô không muốn tiếp xúc nhiều với người của giới showbiz

Haiz tóm lại là cô sợ phiền toái ấy mà

Huỳnh Vỹ Phong cực kỳ khó chịu với thái độ của Yên Phương. Khi chưa biết anh là ai thì cô còn nói chuyện thoải mái với anh đôi chút

Nhưng khi biết anh là ai thì cô thay đổi hẵn. Luôn cố gắng giữ khoảng cách, chống đối với anh.  Anh rất là không vui trước thái độ đó của cô. 

Tô Viễn quay qua nhìn cô trìu mến

“ Sao vậy? Em mới nói đói mà. Dù gì anh ấy cũng mời chúng ta hay là đi luôn đi. Tiết kiệm tiền giùm anh luôn hihi “ 

Anh cười lém lĩnh nhìn cô. Tuy nói vậy nhưng anh tôn trọng ý kiến của cô.Nếu cô không đi anh cũng không ép. 

Yên Phương phân vân nhìn anh rồi cũng yên tĩnh gật đầu 

Dù gì là cũng ăn chựt cũa người ta ngại gi nữa chứ

Yên Phương bước đến chiếc xe máy của Tô Viễn. Tô Viễn leo lên cô cũng leo lên theo. Huỳnh Vỹ Phong khẽ nheo mắt nhìn hai người rồi cũng bước về xe khởi động maý. 

Anh chạy đến bên xe Tô Viễn rồi nói

“ Quán cũ nha “ 

Rồi lái xe rời đi

Đúng là người có tiền có khác. Lần đầu tiên được đến quán ăn sang trọng xa hoa như vậy Yên Phương không chạnh lòng

Quán được tranh trí tỉ mỉ theo phong cách tây phương 

Huỳnh Vỹ Phong dắt hai người vào phòng dành cho vip rồi nhẹ nhàng nhìn hai người hỏi

“ Hai người ăn gì? “ 

“ Hai em ăn gì cũng được ạ “ 

Tô Viễn cũng hơi ngại ngùng dù gì cũng là Huỳnh Vỹ Phong mời. 

Thấy sự ngại ngùng e dè của hai người không khỏi khiến anh mỉm cười 

“ Hai người cứ thoải mái. Không phải ngại “ 

Tô Viễn nghe vậy cũng thoải mái hơn đôi chút. Tuy là khá thân thiết với Huỳnh Vỹ Phong. Biết anh là một người ôn hòa vơi mọi người. Nhưng thật ra anh cũng khá là trầm tĩnh. Nên anh cũng hơi ngại mặc dù số lần Huỳnh Vỹ Phong mời cơm anh và mọi người trong đoàn chụp ảnh cũng không là it.

Huỳnh Vỹ Phong gọi một số món ăn nỗi tiếng của quán lên. Anh gọi súp hải sản kiễu pháp, gà sốt vang, steak tartare..và tất nhiên anh không quên gọi kèm theo một chai rượu vang lâu năm 

Tô Viễn và Yên Phương nhìn một bàn anh thịnh soạn hai mắt không khỏi kinh ngạc 

“ Hai người cứ tự nhiên. Tôi cũng hơi đói rồi “ 

Huỳnh Vỹ Phong nhẹ nhàng đưa tay ra dấu cho hai người dùng bữa