Văn Diễn Vũ cả kinh, phản xạ có điều kiện muốn né ra, thế nhưng Tiết Tầm sau lưng lại ôm càng lúc càng chặt.

Bàn tay chậm rãi nâng lên, phủ lên cánh tay Tiết Tầm đang ôm hắn, Văn Diễn Vũ cười khẽ: “Anh nên buông ra chút a, cứ như vậy ôm mãi thì làm sao ăn cơm?”

Tiết Tầm giống như không nghe thấy, không nhúc nhích.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã dần tối lại, trong phòng bếp ánh đèn huỳnh quang sáng ngời, tia sáng cũng không quá mãnh liệt, nhu hòa tỏa khắp không gian.

Bóng dáng hai người chiếu rọi trên cửa kính trong suốt sạch sẽ, cực kỳ rõ ràng từng nét từng nét.

Tiết Tầm so với Văn Diễn Vũ cao hơn một chút, lúc này từ phía sau lưng ôm lấy Văn Diễn Vũ, đầu tựa trên hõm vai Văn Diễn Vũ, có loại yên tĩnh quấn quýt không rời.

“Văn Diễn Vũ…”

Thanh âm trầm thấp du dương như đàn violon từng lần nỉ non, ở bên tai kích thích tiếng lòng.

Văn Diễn Vũ lên tiếng trả lời: “Em đây.”

Xoay lại vai Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm ngẩng đầu, chuẩn xác bắt lấy bờ môi Văn Diễn Vũ.

Nụ hôn tinh tế mà tràn đầy, mang theo thăm dò, mang theo thương tiếc, mang theo thấp thỏm, mang theo rất rất nhiều phức tạp, đến mức, một lời khó nói hết được tất cả cảm xúc lúc này.

Văn Diễn Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi, ôm lại Tiết Tầm, an tĩnh hôn đáp trả lại.

Nụ hôn này dường như là nụ hôn quyến luyến ôn tồn nhất giữa bọn họ, không có cướp đoạt, không có xâm phạm, không mang theo sắc dục.

Hai người đều vô cùng bình tĩnh.

Nụ hôn vừa kết thúc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chưa bao giờ khó khăn như lúc này.

“Văn Diễn Vũ, anh thật sự không nghĩ sẽ đơn giản như vậy liền tha thứ cho em.”

Tiết Tầm ôm Văn Diễn Vũ, thanh âm rầu rĩ, giống như là bị đè nén cái gì, cũng giống như một đứa trẻ không ngừng xoắn xuýt.

Văn Diễn Vũ không nhịn được cười, ôm lại: “Không tha thứ được thì không cần tha thứ nữa.”

Ngẩng đầu, hôn lên khóe mắt tràn đầy ý cười của Văn Diễn Vũ, Tiết Tầm có chút ủ rũ, rút ra một cánh tay xoa trán: “Văn Diễn Vũ, có phải lúc nãy em cảm thấy anh quá ngây thơ có đúng không.”

“… Em chưa nói.”

Nhắm thẳng đôi môi Văn Diễn Vũ đụng nhẹ, Tiết Tầm tâm tình mềm nhũn: “Lúc trước em nói chia tay anh thật sự rất thống khổ rất đau.”

Văn Diễn Vũ bình tĩnh nhìn Tiết Tầm, thu lại nụ cười: “Em biết.”

“Mỗi lần gặp chuyện liên quan đến em… Anh lập tức không có cách nào dùng bộ não bình thường suy nghĩ.”

“… Em biết.”

Em đều biết, giãy dụa cùng vô lực, tình cảm và lý trí, không có cách nào ức chế được, em cũng đã từng trải qua.

Nhưng cuối cùng, vẫn không bỏ xuống được.

Cả đời là người bị động, em cũng muốn thử chủ động một lần.

Bởi vì em làm tất cả điều này là vì anh, cho nên nguyện ý trả giá hết thảy, cho nên cũng có thể chấp nhận anh không tha thứ.

Không có anh một mình em cũng có thể sống, thế nhưng, sẽ tịch liêu biết bao…

Những suy nghĩ muốn nói ra khỏi miệng này, đều giấu được sâu trong lòng, kỳ thực, nói hay không thì cũng đâu ảnh hưởng gì?

*******************************************************************************

Album mới khiến sinh hoạt Tiết Tầm trở về quỹ đạo bình thường. Tiết Tầm kiên trì nghiêm chỉnh lựa chọn những ca khúc ballad thoải mái nhẹ nhàng cho album

Album ( kỷ niệm) cuối cùng vẫn nhanh chóng bước vào giai đoạn thu âm.

Tiết Tầm sau khi khôi phục lại trở về như cũ, chuyên nghiệp không chút sai lầm, trong suốt một tháng, hầu như đều ở ở trong phòng thu âm.

Cùng lúc đó, ( ếch ngồi đáy giếng) cũng tiến vài giai đoạn chuẩn bị chiếu phim.

Sau khi đốt xong thẻ tre, hắn liền có được một kỳ nghỉ không ngắn, dù sao scandal trước với Tiết Tầm vẫn còn ảnh hưởng khá nhiều, Amy cũng không an bài quá nhiều công việc cho hắn.

Văn Diễn Vũ kỳ thực rất thích cuộc sống bình thản như thế.

Đơn giản, an nhàn.

Tiết Tầm không nhận lại chìa khóa, ý của y là muốn Văn Diễn Vũ chuyển vào chung sống cùng Tiết Tầm, Văn Diễn Vũ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định từ chối.

Hắn sẽ đến nấu ăn cho Tiết Tầm, sẽ bên cạnh Tiết Tầm, thế nhưng dọn vào ở chung lại là một chuyện khác.

Huống chi, bây giờ Tiết Tầm hồi phục lịch trình làm việc, bận đến nỗi chân không chạm đất, căn bản không có thời gian về nhà.

Bạch Lục lúc trước chỉ lớn chừng bằng bàn tay, bây giờ đã khá to lớn, thân thể mập mạp tròn trịa rất có xu hướng phát triển thành béo xệ như A Khôi.

Văn Diễn Vũ không thể không đến cửa hàng mua một cái nhà mèo lớn hơn, dù sao bây giờ hắn cũng không cần lo lắng đến kế sinh nhai nữa, cũng không cần lo lắng tiền của mình không đủ dùng, đứng trong cửa hàng thú cưng lựa chọn một hồi, quyết định mua một cái thoạt nhìn thoải mái nhất.

Bạch Lục rất yêu thích ổ mới của mình, liên lục mấy ngày đều quấn trên chiếc giường nhỏ mềm mại ấp áp, Văn Diễn Vũ kêu thế nào cũng không chịu lăn ra.

Thanh nhàn một đoạn thời gian, Văn Diễn Vũ nhận được điện thoại của Amy, thông báo cho hắn công việc mới.

Là một show truyền hình giải trí, tên là tôi yêu thú cưng.

Chương trình chủ yếu đề cấp đến một ít chuyện liên vui vẻ liên quan đến thú cưng, mỗi một tập đều mời một minh tinh, mang theo thú cưng của mình đến chương trình, chương trình chủ yếu cùng nhau trò chuyện, mà nội dung câu hỏi hầu hết chỉ liên quan đến thú cưng.

Chương trình này Văn Diễn Vũ cũng từng xem qua, rất thú vị, sau khi nhận được lời mời hắn chỉ do dự một chút, liền vui vẻ đồng ý.

Ngày ghi hình, Văn Diễn Vũ mặt cho Bạch lục một chiếc áo len dệt thủ công màu lam nhạt, chỉ có móng vuốt và đuôi lộ ở bên ngoài, vô cùng đáng yêu.

Thời điểm ở phía sau sân khấu ôm Bạch Lục cúi đầu chờ đợi chuyên gia trang điểm, có người kinh ngạc gọi tên hắn.

“Văn Diễn Vũ?”

Văn Diễn Vũ ngẩng đầu, trước mắt là một minh tinh ăn mặc sang trọng thời thượng, có lẽ vừa ghi hình xong, váy ngắn màu tím đậm vô cùng hoa lệ, lớp trang điểm trên mặt còn chưa được xóa, phía sau còn có một trợ lý trẻ tuổi.

Ánh mắt mê mang nhìn người mới đến, Văn Diễn Vũ hỏi: “Cô là…”

Nữ minh tinh trong mắt có chút thất vọng, nhưng vẫn là trả lời hắn: “Em là Lâm Thiến Vân, anh còn nhớ không?”

Suy nghĩ một hồi, Văn Diễn Vũ mới nhớ Lâm Thiến Vân là ai, không khỏi có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi chỉ nhất thời không nhận ra.”

Dù sao lúc trước vẫn cùng đối phương đi Lệ Giang, nói không nhớ thì thật sự thất lễ.

Nhưng mà, nữ minh tinh trước mắt này, tuy rằng ngũ quan vẫn như trước, rút đi mùi vị non nớt lần đầu gặp gỡ, khí chất sạch sẽ ngây ngô càng không còn sót lại chút gì, âm vị vòng giải trí phù hoa đã từ từ leo lên dung nhan của cô, cho dù vẫn là người đó, nhưng khí chất cũng đã không giống nhau, cho nên Văn Diễn Vũ không thể lập tức nhận ra cô.

“Không sao a.” Lâm Thiến Vân cười ngọt ngào, “Anh cũng đến tham gia chương trình?”

“Ừm.” Văn Diễn Vũ gật đầu.

“Vậy đợi lát nữa quay xong nếu có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

Trong nụ cười Lâm Thiến Vân xem ra không có bất kỳ không thích hợp nào, Văn Diễn Vũ nghĩ một chút, mới chuẩn bị mở miệng, phía sau đã có người lên tiếng trước: “Vũ ca, buổi tối không phải còn có lịch trình sao?”

Văn Diễn Vũ nhìn về phía Trần Diệc, công việc của hắn rất ít, sau chương trình này vốn dĩ là thời gian nghỉ ngơi.

Nụ cười Lâm Thiến Vân thoáng cứng lại: “Nếu có lịch trình rồi, vậy thì để lần sau đi, đây là số điện thoại của em.” Nói xong Lâm Thiến Vân đưa tới một tấm danh thiếp màu vàng, danh thiếp được chế tạo vô cùng tinh mỹ.

Chờ Lâm Thiến Vân đi xa, Văn Diễn Vũ mới quay đầu lại hỏi Trần Diệc: “Tại sao không cho anh và cô ấy ăn cơm?”

Trần Diệc bị Văn Diễn Vũ hỏi, sững sờ, hai mắt nheo lại: “Vũ ca, nữ minh tinh kia vô cùng phức tạp.”

“Phức tạp?”

Trần Diệc giải thích: “Cô ta ban đầu được một đại gia giàu có bao dưỡng, sau này đại gia đó lại có tân sủng, cô ta chưa vẫn chưa nổi lên, chỉ có thể dựa vào những nam minh tinh khác tạo scandal, tham gia nhiều chương trình để tăng cao năng suất hấp thụ ánh sáng.” Thấy Văn Diễn Vũ còn có chút ngờ vực, Trần Diệc liền bổ sung, “Trong ngành giải trí đều biết, cô ta chủ động dùng tiền nhờ paparazi xào xáo scandal.”

“Tại sao cô ấy lại muốn tìm anh?”

Tựa hồ do dự một chút, Trần Diệc mới nói: “Tầm ca…” Đến đó dừng lại.

Nhìn Lâm Thiến Vân xa xa đang kiên nhẫn làm quen với từng người, hình ảnh thiếu nữ khóc lóc trong trí nhớ bỗng nhiên hiện lên “Anh cho rằng em nguyện ý sao”.

Giới giải trí là một hang ổ chứa đầy nọc độc, thế nhưng lựa chọn muốn nhiễm hay không đều thuộc về chính mình.

Mỗi một người đều có lựa chọn riêng.

Nếu như tám năm trước, chính mình không lựa chọn sa sút lùi ra, trở thành một minh tinh hết thời, nếu như chính mình lựa chọn không chừa thủ đoạn nào phấn đấu, có phải cũng sẽ thay đổi thành bộ dáng này hay không?

Cố gắng, vì đạt được nguyện vọng của mình mà không chừa thủ đoạn nào, giống như Lê Khâm trong ( lạc đường).

Như vậy Tiết Tầm còn có thể thích hắn? Hắn bây giờ sẽ trở thành bộ dáng như thế nào?

Không có cái gọi là nếu như, kết cục cũng không thể nào đoán trước.

*******************************************************************************

Chương trình vô cùng thành công.

Bạch Lục hiếm khi nghe lời, đứng trước ống kính không chút nào mất đi bình tĩnh, thậm chí còn cố ý làm chút động tác đáng yêu, mọi cử động đều vô cùng hấp dẫn khán giả khiến họ không nhịn được cười, cho dù chỉ nói đến những việc lặt vặt trong cuộc sống, Văn Diễn Vũ vẫn kể lại ôn hòa nhã nhặn, xen lẫn từng chữ từng câu đều lộ ra mình có bao nhiêu yêu thú cưng, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, cũng rất  ấm áp nhẹ nhàng.

Chương trình này đa số được khán giả nữ xem, hơn nữa phần lớn là những bà chủ ba mươi, bốn mươi tuổi, Văn Diễn Vũ từ ngoại hình hay tính cách đều phù hợp với sở thích của bọn họ.

Sau khi được phát sóng, tiếng vang rất tốt, tỉ lệ người xem dường như bùng nổ, khán giả dồn dập biểu thị rất thích vị khách mời hiền hòa nhã nhặn này.

Rất nhiều động tác của Bạch Lục nhanh chóng truyền đi khắp mạng internet, hấp dẫn rất nhiều thiếu nữ yêu mèo.

Cùng lúc MC chương trình này sắp tới phải nghỉ ngơi chuẩn bị sinh con, biên đạo tìm tới Văn Diễn Vũ, hi vọng hắn có thể thay thế, Văn Diễn Vũ thật thà nói mình chưa từng có kinh nghiệm, thế nhưng đối phương biểu thị chương trình này không cần phải có phong cách đặc biệt gì, hắn tùy ý phát huy là tốt rồi, dù sao cũng chỉ chủ trì vài tháng mà thôi.

Amy kiên quyết muốn Văn Diễn Vũ thử, mà công việc Văn Diễn Vũ cũng chẳng bao nhiêu, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tiếp nhận chương trình này.

Tiết Tầm sau khi biết đến, cực kỳ sợ hãi, đau khổ ha ha hỏi Văn Diễn Vũ, có phải là dự định cứ như vậy nuôi Bạch Lục cả đời.

Văn Diễn Vũ nghiêm túc gật đầu, hắn vốn chuẩn bị nuôi cả đời rồi a.