Hành lý còn thả ở bên giường, Văn Diễn Vũ đã ngã ở trên giường ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai luồng qua kẻ mắt, lông mi khẽ run lên, gọi hồn hắn tỉnh táo lại.

Ban đầu còn có chút mông lung mờ hồ, chống đỡ giường ngồi dậy, nhìn gian phòng trống rỗng, chậm rãi nhớ ra tất cả.

Thì ra… Còn chưa đi.

Cứ như thế, bị Tiết Tầm đơn giản lừa gạt trở về, rốt cuộc là do quyết tâm của chính mình quá không kiên định, hay là… ngay từ khi bắt đầu, tâm lý đã không kiên định như mình vẫn nghĩ.

Dùng tay che trước trán, khuôn mặt Văn Diễn Vũ chìm trong bóng tối.

Suốt hai mươi sáu năm không hề ngắn sống trên cõi đời này, lần đầu tiên có một người kiên trì nhẫn nhịn đối xử tốt với hắn như thế, lần đầu tiên có một người đen đến cho hắn rất nhiều an ủi và bình an, lần đầu tiên… Hắn, cả đời này, có thể gặp được bao nhiêu Tiết Tầm? Ngoại trừ Tiết Tầm, hắn còn có lòng tin đi tiếp nhận người khác sao?

Đã hưởng thụ qua cảm giác được người khác nâng niu chăm sóc, bảo vệ trong lòng, bây giờ trở lại cuộc sống một mình một người, có phải quá đau đớn không?

Ngay cả trong khoảnh khắc quyết định rời đi kia, hắn vẫn vô cùng do dự.

Thậm chí giây phút nhìn thấy Tiết Tầm chật vật tìm hắn ở phi trường, trong lòng hắn cũng đã từng hèn mọn âm thầm  mừng rỡ.

Nhưng mà, bây giờ tĩnh táo lại, hắn bắt đầu suy nghĩ… Ràng buộc Tiết Tầm hư thế, rốt cuộc là đúng hay sai…

Rời giường rửa mặt, tiện tay mở máy vi tính ra.

Trên trang chính website giải trí là một tấm hình.

Trong phòng an toàn nhỏ hẹp, ánh đèn không đủ sáng, góc độ cũng không tính là tốt, thậm chí ống kính còn có chút lay động, thế nhưng vẫn mơ hồ có nhận ra được bộ dáng hai người trong hình đang ôm nhau hôn môi.

Một là Tiết Tầm, một là hắn.

Ngón tay đang nắm chặt con chuột mạnh mẽ run lên, ngay cả máu trong người cũng dường như trở nên băng lãnh.

Văn Diễn Vũ mím chặt môi, nhìn chằm chằm màn hình, không nói một lời.

Chuyện này gây nên chấn động, so với Văn Diễn Vũ tưởng tượng, còn lớn hơn gấp bội, những scandal lần trước dù sao cũng là lời đồn đại vô căn cứ, thế nhưng lần này phóng viên trực tiếp tung lên ảnh, vì phòng mọi người hoài nghi đây là ảnh Photoshop, phóng viên còn thậm chí còn chụp đầy đủ hiện trường.

Bức ảnh này một khi được đăng lên ở một diễn đàn lớn, liền cấp tốc lan truyền đến toàn bộ mạng thế giới, cơ hồ phủ kín cả bầu trời, ngày hôm sau, ngoại trừ những tập san giải trí mà Cảnh Thành có thể chi phối được, những trang báo còn lại đều lan truyền tin tức này.

Tin tức truyền đi quá nhanh, ngay cả muốn áp chế cũng đã không kịp nữa.

Amy gọi điện thoại cho Văn Diễn Vũ, chỉ nói năm chữ, lập tức vội vàng tắt máy.

“Chuyển nhà, đừng ra ngoài.”

Hai nghệ sĩ mình trực tiếp quản lý đồng thời dính phải loại tin đồn này, cô bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, mạng internet bây giờ phát triển như thế nào rồi, ai cũng có thể biết, bây giờ vẫn đang chờ Cảnh Thành áp chế những trang báo lớn phải cắt bỏ tin tức, không phải không thể được, thế nhưng ảnh hưởng của nó đã hình thành, huống chi, hôn môi thật sự không thể so với hôn môi khi diễn xuất, căn bản ngay cả lý do cưỡng chế cắt bỏ cũng không có.

Kỳ thực, chuyện như vậy, đối với Amy đã kinh nghiệm lâu năm, đã quá lõi đời, cũng không phải là khó khăn không thể giải quyết, dù sao cũng không phải là ảnh giường chiếu, ít nhiều vẫn có những sơ hở để giải thích, bây giờ, công chúng đang xúc động, chỉ cần thoáng làm sáng tỏ, lại để cho truyền thông và dư luận từ bê bối chuyển sang hướng tuyên truyền tạo thế, sớm muộn đều sẽ ổn định lại.

Công chúng bị chuyện này thu hút là chuyện khó trách khỏi, mà ảnh hưởng tạo thành còn có thể đè ép đến mức thấp nhất.

Từ khía cạnh khác mà nói, càng giúp cho ( Hành trình nguy hiểm) trở nên nổi tiếng.

Nhưng mà, bây giờ, cái làm cô khó xử nhất là… Tiết Tầm không chịu phối hợp.

Tiết Tầm không một chút nào phối hợp, cho dù cô xuống nước, thỏa hiệp với y sẽ đưa ra tin tức nói rõ y và Văn Diễn Vũ chỉ là bạn bè, hoặc là trong buổi họp báo, sẽ công bố y đã có bạn gái, Tiết Tầm hết thảy đều không muốn.

Ý định của Tiết Tầm chính là… Công khai.

Sau khi Amy nghe rõ lời Tiết Tầm nói, âm thanh trong nháy mắt cất cao: “Tiết Tầm, cậu đây là điên rồi hay là choáng váng? Sự nghiệp của cậu để đâu? Thanh danh của cậu để đâu? Còn có… Bác gái đâu?”

Tiết Tầm chỉ hời hợt trả lời: “Tôi không cho rằng chuyện này có thể hoàn toàn hủy diệt tôi. Còn mẹ… Có thể giấu tôi sẽ giấu, tuy rằng bây giờ tôi thật sự muốn giấu bà ấy cả đời, thế nhưng nếu như đã thực sự giấu không nổi nữa, tôi thà rằng, nói rõ cho bà ấy biết..”

“Tiết Tầm, cậu thật sự không sợ chút nào sao?”

Ngồi ở trong xe dưới tầng hầm bệnh viện, Tiết Tầm nghe vậy, chỉ hơi thả lỏng đôi chân dài, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, nhen lửa, hút một hơi.

Âm thanh có chút khàn: “Tôi sợ, tôi đương nhiên sợ. Tôi sợ Văn Diễn Vũ sẽ bị liên lụy, sẽ bị tổn thương.”

Thời khắc quyết định chuyện này, Tiết Tầm như trút được gánh nặng.

Đúng, y vẫn luôn hết mực lo lắng, lo lắng duy nhất chính là không thể bảo vệ được tình cảm của chính mình, lo lắng không thể cho Văn Diễn Vũ những điều tốt đẹp nhất, lo lắng không thể khiến Văn Diễn Vũ cảm thấy an toàn.

Văn Diễn Vũ không chịu tin tưởng, vậy y sẽ chứng minh cho hắn thấy.

Những người khác đối với y mà nói, đều không quan trọng, y cảm thấy Văn Diễn Vũ xứng đáng với  tình cảm của y, y cảm thấy mình và Văn Diễn Vũ yêu nhau không có bất kỳ cái gì gọi là không thể tha thứ, y muốn nói cho tất cả mọi người là y yêu Văn Diễn Vũ, y muốn phần tình cảm này của y có thể được chấp nhận.

Y có thể gánh chịu tất cả, y cũng có thể bảo vệ tốt Văn Diễn Vũ.

“Amy, tôi bây giờ có lẽ không thể về nước được. Bên phía Văn Diễn Vũ tôi giao cho cô, giúp tôi bảo vệ em ấy thật tốt. Còn chuyện công khai, cô bây giờ không cần phải lo lắng, tôi biết bây giờ không phải là thời cơ tốt, đợi đến khi scandal này qua, công chúng không còn bài xích như lúc này nữa, tôi mới có thể công khai.”

Thanh âm Amy mang theo cảm giác đắng chát: “Tiết đại bài, cậu đúng là đại bài mà tôi khó hầu hạ nhất trong số các đại bài tôi đã từng phục vụ qua.” Dừng một chút, “Thế nhưng, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt yêu cầu của cậu..”

“Cảm ơn.”

Tiết Tầm bình thản tiêu sái tiến vào phòng bệnh.

Rất nhiều phóng viên đều đã bị ngăn cản bê ngoài bệnh viện, Tiết Tầm đẩy ra cửa phòng.

Xông tới mặt chính là một lọ sứ Thanh Hoa tinh xảo xinh đẹp, Tiết Tầm nghiêng người né trách, lọ hoa ngã xuống đất, một tiếng giòn tan, vô số cành hoa nhỏ rơi tán lạn trên mặt đất.

Y  nhớ, đây là y mua.

Tiết Tầm cười khổ, cho dù cố gắng hết sức không muốn để cho mẹ biết chuyện này, mẹ rốt cuộc cũng đã biết.

“Tiết Tầm! Con nói thật cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?”

Đối mặt với chất vấn của mẹ, Tiết Tầm rơi vào trầm mặc.

Nhìn con trai mình vất vả nuôi lớn từ nhỏ, quá mức hiểu rõ tính tình nó, Tiết Tầm càng trầm mặt bao nhiêu, trái tim mẹ Tiết càng rơi xuống cực sâu bấy nhiêu.

Một lúc lâu sau, Tiết Tầm mới mở miệng.

“Mẹ, là thật.”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay mạnh mẽ tát lên mặt Tiết Tầm.

Mặt nhất thời bị đánh chếch sang một bên, năm ngón tay bỏ rực rõ ràng in lên đó, bên má cũng xuất hiện cảm giác đau rát.

“Con làm sao xứng đáng với cha của con ở trên trời! Con cút ra ngoài cho ta, cút ngay ra ngoài!”

Trong cơn nổi giận, bà dường như không còn sót lại chút lý trí nào, nói Tiết Tầm cút ra ngoài, thế nhưng tay lại liều mạng đánh liên tiếp vào ngực Tiết Tầm.

Bỏ mặt cảm giác đau đớn trầm ttọng trước ngực, Tiết Tầm cứ thế đứng yên để bà đánh chửi, không nói một lời.

Tiết Nhan và dì Ngô liều mạng chạy vào ngăn bà, Tiết Nhan nháy mắt ra hiệu Tiết Tầm hãy nói vài lời mềm mỏng nhẹ nhàng, an ủi bà trước.

Tiết Tầm thở dài, nắm chặt cánh tay đang liên tục đánh của bà.

“Mẹ, đừng làm tổn hại thân thể chính mình.”

Bà chậm chạp thở dốc: “Con làm sao có thể nhẫn tâm chọc tức ta? Con trước đây cũng đã từng hẹn hò với bạn gái, bây giờ làm sao có thể thích nam nhân! Ta biết vòng giải trí này rối loạn, thế nhưng, con làm sao có thể ở chung với nam nhân?”

“Mẹ, đừng hỏi.”

“Tại sao không cho ta hỏi? Con phải trả lời ta a! Có phải là thằng kia quấn lấy con không? Mẹ đi tìm nó…”

Tiếng nói bỗng chốc im bặt đi.

Thanh âm hít trở trầm thấp vang vọng khắp phòng bệnh.

Tiết Tầm cúi thấp đầu, tựa hồ cũng không cảm thấy quỳ xuống là chuyện lớn lao gì.

“Mẹ, con thật sự thích em ấy, em ấy cũng không phải loại người như mẹ nghĩ. Mẹ mặc kệ con nhiều năm như vậy rồi, tại sao không thể bỏ mặc con thêm một lần cuối cùng này nữa?”

Trong nháy mắt yên tĩnh.

Hai tay bà chống đỡ giường bệnh, tỉnh táo lại, dường như trong chớp mắt già thêm mười tuổi.

“Con đi ra ngoài, ta bây giờ không muốn nhìn thấy con.”

Tiết Tầm đứng lên, đi ra ngoài, mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề.

Văn Diễn Vũ cũng không hề dễ chịu.

Nhấc theo hành lý vừa mới bước xuống lầu, trước mắt chính là vô số trường thương đoản pháo, các ký giả nghe tiếng động nhỏ, trong chớp mắt ánh đèn ma-giê như bom nổ liên tiếp không ngừng sáng lên, khiến cho cho ngay cả đôi mắt cũng không cách nào mở ra được.

Văn Diễn Vũ căn bản không ngờ sẽ có nhiều ký giả phóng viên như vậy, theo bản năng lấy tay che mắt, không ngờ ngay lúc hắn định che mắt lại, tức khắc liền có người đem camera dí sát dưới mặt hắn, thậm chí trực tiếp tiến víu lấy tách tay Văn Diễn Vũ

“Xin hỏi, Văn Diễn Vũ tiên sinh, cậu và ảnh đế Tiết Tầm thật sự là quan hệ đồng tính luyến ái sao?”

“Nếu như không phải, vậy bức ảnh hai người ôm nhau hôn môi là như thế nào, có thể giải thích một chút không?”

“Chuyện của cậu và Tiết Tầm, có phải có liên quan đến quy tắc ngầm?”

“Có người nói anh dựa hơi Tiết Tầm, xin hỏi đúng là như vậy sao?”

Xưa nay chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy.

Hắn không phải đại bài, không có người đứng sau, thậm chí sau chuyện này có thể thân bại danh liệt, cho nên các ký giả cũng hề nể mặt.

Có người kéo cánh tay của hắn, đẩy ra những phóng viên đang ngăn cản ở trước mặt.

“Vũ ca. Em đến đón anh, xe ở phía trước.”

Kéo Văn Diễn Vũ chen lấn đám phóng viên, vài bước ngồi trên xe, cấp tốc kéo lại cửa, liền vội vã rời đi.

“Đây rốt cuộc là… Chuyện gì xảy ra.”

Trần Diệc dặn dò tài xế tìm cách cắt bỏ những chiếc xe đang bám sát sau đuôi, quay đầu trả lời Văn Diễn Vũ: “Vũ ca, chuyện càng ngày càng lớn rồi, chị Amy dặn anh trong khoảng thời gian này ở lại ký túc xá nghệ sĩ trong công ty.”

Liên tục mấy ngày, không những không hề giảm đi, mà còn được phân tích sâu hơn.

Dù sao chính bản thân Tiết Tầm đã là đề tài trung tâm, lần này lại tác động mạnh mẽ đến cả làng giải trí, cũng rất nhanh có người xác định bức ảnh này được chụp tại sân bay, cũng có nhân viên làm chứng đêm đó quả thật có nhìn thấy một người rất giống Tiết Tầm lôi kéo một nam nhân đang làm thủ tục đăng ký chuẩn bị bước vào cửa khẩu, bức ảnh là thật không thể hoài nghi.

Mà là một trong hai diễn viên viên chính trong hình, Văn Diễn Vũ cũng bị công chúng quan tâm đào bới liên tục, không chỉ đào lên những lần gặp mặt hợp tác giữa Văn Diễn Vũ và Tiết Tầm, ngay cả quá khứ cuộc đời của Văn Diễn Vũ cũng không hề buông tha.

Cha là ảnh đế, mẹ là người mẫu, đã từng cầm chiếc cúp nam nghệ sĩ mới xuất sắc nhất, đã từng đóng phim…

Không biết là ai phát hiện trước, người cha này của Văn Diễn Vũ, dường như cũng là đồng tính luyến ái, hơn nữa lại chết vì HIV…

Tin tức quỷ quyệt như vậy đột nhiên được tung ra, mọi người lập tức ồn ào náo loạn.

Đến khi Tiết Tầm biết được, điên cuồng vò nát tờ báo: Tiết Tầm trước đây cũng đã từng có bạn gái, điều này chứng minh y không phải trời sinh là GAY, y nhất định là bị người này dây dưa quấn lấy, scandal dây dưa với nhau, scandal dựa hơi, scandal đồng tính luyến ái, khẳng đình đều do đứa con trai của kẻ đồng tính gây ra..

Trong lúc nhất thời, trên internet, người người lên tiếng mắng chửi Văn Diễn Vũ.

Nhân khí hắn cố gắng tích góp trong [ quân thần ], trong tích tắc biến thành tro bụi.

Trong phòng vẫn chưa được bật đèn, kênh tin tức giải trí liên tục truyền phát chủ đề này, màn ảnh cố định hình ảnh hai nam nhân hôn nhau.

Thấy điện thoại đột nhiên sáng lên, Văn Diễn Vũ sửng sốt một chút nhận cuộc gọi.

Nhận qua quá nhiều tin nhắn cuộc gọi đe dọa, thế nên mỗi lần nghe điện thọa hắn đều long lắng chần chừ.

“Diễn Vũ, cậu thật sự… ở cùng một chỗ với A Tầm sao?”

Thanh âm Lục Nguyên mang theo vài phần do dự.

Không đợi Văn Diễn Vũ trả lời, Lục Nguyên liền vội vã bổ sung: “Tôi không hề khinh thường tình yêu đồng tính, thật sự, tôi cảm thấy rất bình thường, vô cùng tốt. Tôi chỉ muốn nói cậu đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt thôi!”

Liên tục qua mấy ngày, Văn Diễn Vũ lần đầu tiên  lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Cám ơn anh.”

Lục Nguyên gãi đầu một cái, tiếng cười khúc khích xuyên khấu qua điện thoại, mới tắt máy.

Cũng không lâu lắm, điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Là từ nước ngoài.

Văn Diễn Vũ không chút suy nghĩ, ấn xuống, vội vàng đặt ở bên tai.

Thế nhưng, đầu bên kia lại là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, có chút dày dặn, cũng có chút uể oải.

“Tôi là mẹ Tiết Tầm, tôi muốn nói chuyện cùng cậu.”