Sau khi đáp chuyến bay liền lập tức đổi xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước cổng bệnh viện, Tiết Tầm xuống xe, chạy vội vào phòng bệnh.
Tiết Nhan đã đứng trước phòng cấp cứu, gấp gáp lo lắng đi tới đi lui.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bệnh tim của mẹ lại tái phát?”
Tiết Nhan vội vã mở miệng: “Em cũng không biết, dì Ngô nói tối hôm qua đột nhiên mẹ hô hấp dồn hập, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, sau khi dì phát hiện liền lập tức đưa mẹ đến bệnh viện, bây giờ còn đang cấp cứu, cũng không biết rốt cuộc thế nào rồi…”
Tiết Tầm đè vai Tiết Nhan, âm thanh trầm ổn: “Đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thế nhưng ngay cả chính y cũng không có cách nào khẳng định được.
Khi còn nhỏ, cha qua đời, một mình mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hai anh em bọn họ lớn đến ngày hôm nay, tình cảm sâu đậm thiêng liêng như vậy làm sao có thể nói rõ thành lời.
Tính cách của mẹ tuy không thể nói là ôn nhu dịu dàng, thế nhưng lại là người thấu tình đạt lý, Tiết Tầm vốn dĩ luôn mong muốn về trước ngày lễ tết để cùng mẹ nói đến chuyện của Văn Diễn Vũ, tuy rằng mẹ sẽ tức giận sẽ phẫn nộ, nhưng lâu ngày mẹ vẫn sẽ chấp nhận tình cảm của y.
Dù sao từ trước đến nay mẹ chưa từng quyết định mọi chuyện thay y, bất luận là từ bỏ sự nghiệp học hành tiến để vào giới giải trí hay những chuyện khác, mẹ luôn để chính y tự mình quyết định.
Mẹ nói:
Con tự quyết định, thì con phải tự gánh chịu tất cả hậu quả của nó, thế nhưng, nếu như con sống không nổi nữa, mẹ vẫn có thể nuôi con.Cho nên nhiều năm như vậy, y vẫn luôn vô cùng biết ơn mẹ mình.
Nhưng mà, hôm nay cục diện trở thành như vậy, y không thể nào vô tâm nhắc đến những chuyện khác.
Đứng trước phòng cấp cứu, một ngày dài như một năm, đau khổ nhiều năm như vậy, thân thể của mẹ vốn dĩ không được tốt lắm, huyết áp cao, cao huyết chi, còn thêm bệnh dạ dày mãn tính.
Những chuyện này y vẫn luôn biết rõ, nhưng bây giờ mới có thể đến chăm sóc mẹ, có phải đã chậm trễ rồi không?
Amy đã gọi bảo vệ bên ngoài chặn lại phóng viên, Tiết Tầm ngồi trên hàng ghế dài lạnh như băng trong bệnh viện không nói một lời, trợ lý khuyên y trước tiên nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, Tiết Tầm lắc đầu, ra hiệu cô hãy đưa em gái đi nghỉ trước.
Không biết bao lâu sau, cảm giác quá mức mệt mỏi khiến y ngủ quên trên băng ghế lạnh
Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh lại, tay chân cứng ngắc, một tấm áo choàng của nữ đang khoác trên người.
Vọt vào phòng bệnh, mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.
Đới Kỳ ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Tiết Tầm, thở dài một tiếng, kéo tay y, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Em vừa lúc đang quay quảng cáo ở khu bệnh cạnh, nghe nói bác gái bị bệnh liền tiện đượng đến thăm. Đã qua cơn nguy kịch rồi, bác gái mới vừa ngủ, đừng làm ồn người.”
Tiết Tầm vò mái tóc rối bời, quần thâm nơi khóe mắt khiến y càng trở nên vô cùng tiều tụy.
“Cám ơn em, anh đi tìm bác sĩ.”
“Bác sĩ nói bác gái bị tăng huyết áp đột ngột dẫn đến đau tim, trái tim đã tổ thương rất nặng, nếu còn lần nữa e rằng…”
“Anh biết rồi.” Tiết Tầm ấn lại sống mũi, đem áo gió trả lại, “Đây là áo khoác của em đúng không, cảm ơn em, anh sẽ chăm sóc mẹ thật tốt. Hôn lễ của em cũng rơi vào đúng tháng này đúng không, có lẽ anh không có cơ hội tham dự rồi, anh chúc em kết hôn hạnh phúc.”
Đới Kỳ tiếp nhận áo gió, cười cười: “Kết hôn cái gì chứ, đã sớm hủy bỏ rồi. Cho dù kết hôn, em cũng không cần phải lấy một kẻ vô liêm sỉ.”
Nói xong, cũng không nhìn Tiết Tầm nữa, quay người lập tức rời khỏi bệnh viện.
Tiết Tầm tìm tới bác sĩ, Đới Kỳ nói không sai, bệnh tim của mẹ thực sự đã rất nguy hiểm, e rằng nếu nói cái gì không đúng, nói đi liền đi….
Tìm Amy hủy bỏ tất cả lịch trình gần nhất, Tiết Tầm liền trúc trực ở trong bệnh viện.
Trong lúc cấp bách, Văn Diễn Vũ gọi điện thoại tới, nghe thấy thanh âm trầm tĩnh ôn hòa của Văn Diễn Vũ nói với y rằng không cần phải quá lo lắng, chỉ cần yên tâm chăm sóc tốt mẹ là được rồi, tâm lý nôn nóng lo sợ mới giảm đi một chút.
Sau khi mẹ tỉnh lại, Tiết Tầm và Tiết Nhan thay phiên chăm sóc bà.
Tiết Tầm chọn một vài bộ phim vui vẻ thoải mái mà y đóng vai chính đem đến cho mẹ xem, cố gắng hết sức tạo nên bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng mẹ vẫn luôn rất hãnh diện vì y.
Tiết Tầm còn đặc biệt nhờ Lục Nguyên chuyển A Hoa lên máy bay, đem nó trở về cho mẹ, cho dù lông mèo khiến y ho khan không ngừng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đơn giản của mẹ, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều trở nên yên bình ấm áp.
Nhưng mà, mẹ vẫn có thể tự đoán được bệnh tình của chính mình.
Con trai và con gái bận rộn hủy bỏ rất cả công việc đến chăm sóc bà, có một số việc không cần nói cũng biết.
Có lần, sau xem xong một bộ phim tình cảm của Tiết Tầm, bà không nhịn được mở miệng: “Tiểu Tầm, khi đó báo chí nói con và cô diễn viên này có…”
“Đều là giả cả, truyền thông đua nhau tung tin đồn thôi.”
“… Vậy, tiểu Tầm à, con đến bao giờ mới chịu dẫn về một cô con dâu cho mẹ xem?”
“Mẹ có lẽ không thể nhìn thấy cháu nội chào đời rồi, bây giờ chỉ muốn thấy con kết hôn, trước đây con luôn nói con bận bịu sự nghiệp, bây giờ không phải nên…”
Tiết Tầm tìm cớ đổi chủ đề, bà không nói gì, chỉ yên lặng thở dài.
Buổi tối, trước khi Tiết Nhan rời đi, gọi Tiết Tầm lại.
“Anh à, mẹ, bà ấy có lẽ thật sự… Tại sao anh không thể trước tiên kết hôn, dù cho làm cho bà vui vẻ một chút cũng được.”
Tiết Tầm nhìn về phía em gái của mình, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu Nhan, em muốn anh kết hôn cùng ai?”
Tiết Nhan nhất thời nghẹn họng, dừng một chút mới do dự nói: “Kỳ thực, chị Đới Kỳ vẫn còn rất yêu anh đúng không.”
Bởi vì gần đây, Đới Kỳ một khi đóng xong quảng cáo liền chạy đến bệnh viện, ngồi bên cạnh chăm sóc trò chuyện vui vẻ cùng mẹ Tiết Tầm, cũng làm cho bà ấy vô cùng vui vẻ, tuy rằng có lẽ chỉ vì lòng tốt, nhưng ít ra trong đó cũng chứa ý tứ khác.
Tiết Tầm thấy tất cả trong mắt, chỉ là không muốn chọc thủng.
Vuốt nhẹ mái tóc dài của Tiết Nhan, Tiết Tầm nhẹ giọng nói: “Nhưng anh không thích cô ấy, người bây giờ anh thích là ai, kỳ thực em cũng có thể đoán được, đúng không? Nếu như anh cưới Đới Kỳ, cô ấy sẽ rất khổ sở, anh không muốn như vậy.”
Nói xong thả tay xuống, chuẩn bị tiến vào phòng bệnh.
Chỉ nghe âm thanh nhỏ bé của Tiết Nhan thoáng vọng lại: “Nhưng mà, ca, anh nhẫn tâm khiến mẹ đau khổ sao?”
Tiết Tầm đã quẹo vào phòng bệnh.
Y cũng đã từng do dự, đã từng giãy dụa, cũng đã từng vô cùng đau khổ, Đới Kỳ quả thật là người tốt khó tìm, nếu như trực tiếp giải thích với Văn Diễn Vũ, em ấy cũng chưa chắc sẽ không thông cảm.
Nhưng mà, nhìn người mình yêu cùng một người khác bước vào lễ đường, nhận được rất nhiều lời chúc phúc của mọi người, nỗi thống khổ như thế, y làm sao có thể cam lòng để Văn Diễn Vũ chịu đựng.
Huống chi, trong ký ức của Văn Diễn Vũ còn có hình ảnh cha mình máu me đầm đìa, chết trong đau đớn tuyệt vọng.
Y vẫn còn nhớ như in lời hứa đã đáp ứng với Văn Diễn Vũ:
Anh sẽ không để chuyện của bọn mình phải đến bước kia, anh sẽ không để cho người mình yêu chịu oan ức, dù chỉ là một chút..Nhưng mà, có một số việc vẫn ngáng bước chân của y.
Đầu tiên là bệnh của mẹ Tiết Tầm càng ngày càng có dấu hiệu trầm trọng hơn, thứ hai là trong lúc vô tình Tiết Tầm thấy trên báo không ít scandal, có liên quan đến y và Văn Diễn Vũ.
Tiết Tầm từ khi ra mắt đến nay, scandal liên tục xuất hiện không ngừng, từ scandal diễn viên bình hoa đến bao dưỡng tình nhân, hẹn hò nam nữ, cơ hồ không thể đếm hết được, thời điểm khi còn chưa thành danh, những chuyện này có thể nói là nhiều vô số kể, nhưng từ khi Tiết Tầm chân chính nổi tiếng, cánh nhà báo trở nên thu liễm hơn rất nhiều, lâu lâu chỉ xuất hiện chút suy đoán hẹn hò vụn vặt, Tiết Tầm cũng không thèm để ý.
Thế nhưng y tự hỏi, mình và Văn Diễn Vũ ngoại trừ chỉ hợp tác với nhau qua hai bộ phim, cũng chẳng có gì đáng giá để đoán già đoán non, ở trường quay cũng không lộ ra bất kỳ hành động thân mật nào. Những tin tức này khởi nguồn từ một trang báo nhỏ, lại một mực chắc chắn, cho dù lời đồn đại này là vô căn cứ, thế nhưng có chuyện của Lăng Thiên Mạch trước đó, một scandal như vậy chung quy cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Huống chi, Văn Diễn Vũ cũng sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.
Suy đi nghĩ lại, những người biết chuyện của y và Văn Diễn Vũ chỉ có đác đác một hai người, thủ đoạn ấu trĩ như vậy, đại khái cũng chỉ có một.
Do dự một chút, gọi điện thoại cho Lương tiên sinh của công ty Cảnh Thành.
Trong thời gian chờ đợi, y nhận được điện thoại của Amy, Amy thông báo sơ qua lịch trình biểu diễn và vài công việc quan trọng năm sau, Tiết Tầm lặp lại một lần nữa, biểu thị đã nhớ kỹ.
Trước khi cúp điện thoại, Amy vẫn nhắc nhở: “A Tầm, scandal gần nhất cậu cũng có thể thấy được rồi đúng không, cho dù cố gắng làm sáng tỏ mọi chuyện cũng chẳng có tác dụng gì, không phải tôi không ủng hộ cậu, nhưng ít nhất đối với bên ngoài cậu vẫn phải giữ bản thân mình trong sạch. Nếu như cậu muốn tìm một cô bạn gái tạo scandal, cứ việc đến công ty mình chọn…”
Tiết Tầm không tỏ rõ ý kiến.
Buổi chiều, Tiết Tầm đã về tới quốc nội, một mình chờ ở biệt thự.
Đại khái chín, mười giờ, một vật lớn được vận chuyện vào trong biệt thự, mở ra valy to lớn, Lăng Thiên Mạch bị đánh ngất xỉu rồi trói chặt nằm trở bên trong.
Một trận nước lạnh và thức ăn mạnh mẽ tạt xuống mặt, Tiết Tầm tóm lấy cổ tay Lăng Thiên Mạch, ngữ khí uy nghiêm đáng sợ: “Chuyện cũ tôi tha thứ cho cậu còn chưa đủ, tại sao cậu còn dám trêu chọc tôi.”
“Em không có…”
“Chuyện giữa tôi và Văn Diễn Vũ không phải cậu tung ra sao?”
Lăng Thiên Mạch nuốt nước bọt, khuôn mặt tinh xảo nhưng đẩy vẻ hoảng sợ, tái mét, âm thanh run rẩy nói: “Là em nói thì thế nào, anh dám làm mà không dám nhận?”
Tiết Tầm băng lãnh liết nhìn Lăng Thiên Mạch đang sợ run, lạnh lùng nói: “Nếu như bay giờ cậu biến mất, sẽ không một ai phát hiện.”
Lăng Thiên Mạch vẫn còn mặt trang phục biểu diễn, sống lưng không tự chủ đột nhiên phát lạnh, có thể sống bình yên vô sự trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, Tiết Tầm tuyệt đối không phải là một con cọp giấy.
Có lẽ do quá kinh sợ, Lăng Thiên Mạch không nhịn được bật thốt lên.
“Tiết Tầm, không phải anh nên cảm ơn em sao, nếu như anh thật lòng yêu thích tên họ Văn kia, tại sao lại không chịu thừa nhận…”
Tiết Tầm một quyền đem Lăng Thiên Mạch đánh ngất, thế nhưng lời của cậu ra đã thấm sâu vào tâm trí y
Lựa chọn tốt nhất chính là, cùng Đới Kỳ kết hôn, không không, chỉ cần đính hôn là tốt rồi.
Scandal sẽ không xuất hiện nữa, cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng của mẹ.
Tại sao lại không làm?
Nhưng mà, y xưa nay vỗn dĩ không phải là người như thế.
Tiết Tầm ôm cánh tay ngồi trên ghế sa lon, có lẽ qua mấy giây, mấy phút, hay là mấy giờ, y lấy điện thoại di động ra, gọi cho Văn Diễn Vũ.
Y không hề biết, một ngày trước đây, thời điểm Văn Diễn Vũ đang nằm ở nhà ôm Bạch Lục, chuẩn bị xem phim vượt qua cuối tuần, có người tới tìm hắn.
Một cô gái trẻ tuổi đứng trước cửa, cùng anh trai của cô giống nhau như đúc, gương mặt tinh xảo, đôi môi khẽ mím, mang theo cố chấp và kiên trì.
Nàng mím chặt đôi môi nói: “Văn, Văn tiên sinh, em có việc muốn nói với anh.”