Nói phẫn nộ cũng không thể nào đủ, Tiết Tầm cơ hồ muốn bóp chết Lăng Thiên Mạch.
Có thể cảm giác được gân xanh theo men rượu và sự phẫn nộ tột đỉnh gằn lên trán, đè lại huyệt thái dương, Tiết Tầm kiềm nén tính khí, trầm giọng nói: “Có thích hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Nói cho tôi biết, em đi đi hướng nào.?”
“Tiết tiền bối, lẽ nào anh muốn đuổi theo giải thích, có quá buồn cười không a?”
Tiết Tầm nhấc lên cổ áo Lăng Thiên Mạch, âm thanh đã triệt để không còn nhiệt độ: “Nếu không nói, vậy thì nhắn cho quản lý của cậu ngày mai đến thu dọn xác của cậu đi, tôi bảo đảm sẽ không khiến cậu chết quá mất mặt…”
Biểu tình lạnh lẽo âm u gần trong gang tấc khiến Lăng Thiên Mạch không cười nổi, cà lăm nói: “… ở phía nam, anh đừng hù dọa em.”
Tiết Tầm đem Lăng Thiên Mạch mạnh mẽ ném trở về cửa xe, quay người lập tức chạy đi..
“Này, Tiết Tầm…”
“Lăng Thiên Mạch, đừng tiếp tục để tôi thấy mặt cậu. Còn nữa, nếu để tôi phát hiện vừa nãy cậu dám lừa tôi, tôi sẽ cho cậu lãnh đủ hậu quả…”
Lăng Thiên Mạch xác thực không nói láo, Tiết Tầm chạy chỉ chốc lát sau, đã nhìn thấy Văn Diễn Vũ.
Văn Diễn Vũ đi không nhanh, trong tay còn cầm theo đồ vật, có lẽ là quà sinh nhật.
Tiết Tầm đuổi theo phía sau, cũng không dám tới gần.
Mấy màn như thế này, bản thân đã thấy qua vô cùng nhiều lần rồi, nhưng lần này tuyệt nhiên không giống với những cảnh quay độc thoại nội tâm trước đó, mà y cực kỳ luống cuống hoảng loạn và vô cùng hối hận.
Bước trên con đường quen thuộc con đường, Tiết Tầm lại vô cùng gian nan.
Lời giải thích vẫn còn treo bên môi, không biết làm sao mở miệng, cho gì đi nữa thì y cũng đã hôn người kia, cho dù cố gắng giải thích rõ ràng, cũng vẫn như cũ, đuối lý.
Thực sự là quá vô liêm sỉ, mới nói đối phương hãy tin tưởng mình, hiện tại lấy cái gì để người ta tin tưởng?
Huống chi, Văn Diễn Vũ cũng sẽ không cảm thấy… Bị lừa gạt?
Trong nháy mắt, trái tim nóng như lửa của Tiết Tầm bị suy nghĩ đó dội lạnh.
Không không phát hiện, Văn Diễn Vũ chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào.
Tiết Tầm sau đó, không kịp phản ứng suýt chút nữa đụng vào Văn Diễn Vũ.
“Anh định đi theo tôi đến khi nào?” Văn Diễn Vũ quay đầu lại, nụ cười nhàn nhạt.
Tiết Tầm lần đầu tiên trong đời phát hiện khả năng biểu đạt của mình kém đến như vậy: “Vừa nãy…”
“Quà sinh nhật của anh.” Lấy hộp quà nhỏ trong túi ra, Văn Diễn Vũ hỏi tiếp, “Còn cần tôi chúc mừng sinh anh nữa không?”
Tiếp nhận lễ vật, Tiết Tầm làm sao cũng không mở miệng được.
“Nếu như không có chuyện gì khác, tô đi trước…”
Không đợi Văn Diễn Vũ nói xong, Tiết Tầm đã vươn tay kéo lại Văn Diễn Vũ.
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tôi, em không muốn cùng tôi tổ chức sinh nhật sao?” Lời như vậy thốt ra, chính Tiết Tầm còn cảm thấy có chút đê hèn, nhưng y không dám để Văn Diễn Vũ rời đi, nỗi bất an mơ hồ nhắc nhở Tiết Tầm, khiến y cảm thấy nếu như hôm nay thả Văn Diễn Vũ đi, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Tiết Tầm, xin lỗi, anh để tôi trở về suy nghĩ chút chuyện được chứ?”
Bàn tay bị nắm chặt không chút giãy dụa, Văn Diễn Vũ vô cùng bình tĩnh, đôi mắt hổ phách bình tĩnh nhìn thẳng về phía Tiết Tầm.
Tiết Tầm không tự chủ buông tay ra, tiếng nói mang theo khàn khàn: “Tôi không có lừa dối em.”
Bàn tay sau khi được giải thoát liền trở về với chủ nhân của nó, Văn Diễn Vũ nhẹ giọng nói tạm biệt.
Giống như Văn Diễn Vũ lần đầu y gặp, trấn tĩnh mà vô cùng lạnh nhạt.
Giữa đêm hè, tiếng ve kêu không ngừng vang lên, mang theo cơn gió nóng rực thổi qua, vậy mà, Tiết Tầm lại cảm thấy có chút lạnh.
Cảm giác vô lực như vậy đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện.
“Tiết Tầm…” Văn Diễn Vũ đã đi được một đoạn đột nhiên quay đầu lại, “Anh vẫn nên đi xem
người ta thế nào đi, đụng vào cửa xe đại khái sẽ rất đau.”
Tiết Tầm bỗng nhiên ngẩng đầu.
Văn Diễn Vũ đã từ từ đi xa.
Mở ra hộp quà, là một chiếc bánh ga tô tự làm nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ bằng một bàn tay, sô cô la bao quanh, bên ngoài là kem trắng, dùng kem bơ viết lên hàng chữ
sinh nhật vui vẻ.
Chữ viết bởi cũng không thuần thục mà có chút không rõ.
Văn Diễn Vũ đại khái thật sự muốn cùng y đón sinh nhật đúng không?
Mà kẻ phá huỷ nó, là chính mình.
Dựa vào trên ghế salon thật dài, Tiết Tầm vừa uống bia vừa ăn bánh ngọt, bữa tối phong phú trên bàn ăn lạnh đến mức tưởng như có thể đông thành đá.
Tâm tình chẳng còn sót lại chút gì
Hai mươi bảy tuổi, đêm nay có lẽ là đêm sinh nhật gian nan nhất của Tiết Tầm.
Quá trình quay phim [ quân thần ] tiến vào giai đoạn kết thúc, Lý Dục vong quốc, bị binh lính và Tướng lĩnh Đại Tống áp giải đi gặp Triệu Khuông Dận.
Trước đây phần diễn của Văn Diễn Vũ vẫn luôn ở mức bình thường, lúc này đứng ở tẩm cung, diễn cùng một Chu hậu, lại tốt đến bất ngờ.
Đối mặt với cảnh vong quốc không thể làm gì, nội tâm bi thống giãy dụa đều biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ cần diễn hai lần liền thuận lợi qua.
Văn Diễn Vũ sau khi kết thúc, bước vào phòng nghỉ ngơi, Liên đạo diễn đi đến vỗ vai hắn, thiện ý cười cười, ra hiệu hắn tiếp tục cố gắng.
Sau khi Chu hậu sau qua đời, Đới Kỳ liền rời khỏi phim trường.
Mấy ngày gần đây, những cảnh cần phải diễn chính là Lý Dục và Triệu Khuông Dận, mà Tiết Tầm tựa hồ có việc không thể tới, y là ảnh đế, là đại bài của bộ phim, Liên đạo diễn liền phê duyệt cực kỳ sảng khoái.
Bởi vậy, từ sau ngày sinh nhật của Tiết Tầm, đã chừng mấy ngày chưa thấy y, kỳ thực cũng rõ ràng, y muốn trốn hắn rồi.
Uống từng ngụm lớn nước suối Trần Diệc đem đến, Văn Diễn Vũ suy nghĩ.
Ngày đó sau khi đem mèo quay trở lại, không ngờ Lục Nguyên đã rời đi, Lục Thừa Xuyên một thân một mình đứng trước cửa chờ hắn, tựa hồ không ngờ hắn sẽ quay về.
Lúc đó, trong nháy mắt, tâm tư Văn Diễn Vũ liền trầm xuống, thả xuống mèo liền muốn rời đi.
Lục Thừa Xuyên nghiêm túc nhìn với hắn nói, giọng điệu có chút hơi khẩn cầu: “Tq không hy vọng con có thể tha thứ cho ta, nhưng con có thể nghe ta nói vài lời được không?”
“Ông muốn nói gì?”
“Chuyện về cha con.”
Văn Diễn Vũ nghỉ chân nhìn ông ta, ngữ khí nhàn nhạt mệt mỏi: “Muốn nói gì thì bây giờ nói đi.”
Lục Thừa Xuyên lắc đầu: “Vào nhà từ từ nói, có thể không?”
“Tại sao muốn nói với tôi chuyện này.”
Lục Thừa Xuyên nở nụ cười: “Bởi vì ta không muốn con hiểu lầm, những chuyện này đại khái đã khiến con đau khổ rất lâu.”
Trong biệt thự ánh đèn màu cam mờ ảo, người đàn ông trước mắt mái đầu được ánh đèn nhuộm sáng, màu sắc nhàn nhạt, nhìn kỹ sẽ phát hiện, người bình thường tóc chắc chắn sẽ không nhạt như thế.
Quỷ xui ma khiến, Văn Diễn Vũ gật đầu đáp ứng.
Ngồi trên chiếc ghế salon trong phòng khách, người đàn ông từ trong phòng bếp đưa tới một ly sữa bò nóng giúp ngủ ngon, ánh đèn nhu hòa tịch liêu càng khiến không gian trở nên ảm đạm mệt mỏi.
Bóng lưng Lục Thừa Xuyên rất rộng, đại khái là một người nhìn rất có cảm giác an toàn, sống ở châu Phi suốt một thời gian dài khiến người đàn ông này càng trở nên trầm ổn, cho dù là hiện tại, cũng vẫn có thể hấp dẫn không ít nam nhân.
Nếu như trẻ lại chừng mười tuổi, nhất định sẽ là tiêu điểm khiến mọi người chú ý đến, rất giống cha hắn.
Lục Thừa Xuyên nghĩ rằng hắn đang chăm chú quan sát chung quanh, vừa bưng ly sữa vừa suy nghĩ xa xăm: “Căn nhà trang trí đều theo sở thích của cha cậu, vốn dĩ đây là nhà ta mua cho ông ấy…”
Văn Diễn Vũ lên tiếng đánh gãy: “Cha sẽ không lấy không đồ của người khác.”
Lục Thừa Xuyên lơ đễnh cười cười: “Đúng thế. Cho nên sau đó ông ấy đem hết thảy trả lại cho ta, kể cả từng món quà nhỏ ta tặng ông ấy, thậm chí là một cành hoa một bình rượu. Cho dù nhà ta làm trong ngành giải trí, nhưng cha con chưa từng dựa vào ta dù chỉ một chút. Điểm ấy ta vì cha con mà kiêu ngạo, ông ấy khiến tình cảm của chúng ta trở nên vô cùng thuần túy.”
“Tình cảm” hai chữ này, nghe Văn Diễn Vũ nghe đến chói tai, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Lục Thừa Xuyên đem sữa bò đưa đến trước mặt hắn, khẽ nhấp một ngụm ly sữa của chính mình, ánh mắt ôn hòa, sau đó bắt đầu giảng giải chuyện xưa của bọn họ.
Đó là một cố sự xưa có chút khuôn sáo.
Một nam nhân giàu có anh tuấn, suốt ngày tầm hoan mua vui, tiệc tùng cùng hồ bằng cẩu hữu, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, lại gặp phải một thiếu niên khác, minh tinh trẻ tuổi kiêu ngạo, đối phương đã có vợ và con trai, thế nhưng nghe đâu tình cảm giữa bọn họ tương kính như băng, vì vậy mặt dày mày dạn tử triền lạn đả, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cơ hồ thoát thai hoán cốt.
Sau đó, lại thật sự yêu.
Củi khô lửa bốc, không có cách nào tự kiềm chế được.
Lo lắng con trai tuổi còn nhỏ phải chịu ảnh hưởng từ công chúng, đại minh tinh lén lút cùng vợ ly hôn, nhưng ở bên ngoài vẫn duy trì quan hệ hôn nhân như cũ.
Cứ như vậy, trải qua rất nhiều năm sau, cha của nam nhân giàu có qua đời, thân là con trai cả phải gánh lấy trách nhiệm gia tộc, dưới tình huống gia đình rối loạn, loạn trong giặc ngoài cưỡng ép thông gia, nam nhân giàu có nhìn thấy gia tộc mình càng lúc càng suy kiệt không cách nào từ chối, quyết định trước tiên lén lút đính hôn, sau đó từ từ nghĩ cách giải trừ hôn ước.
Chỉ là… Không có đoạn sau…
Âm thanh Lục Thừa Xuyên vô cùng trầm thấp, cũng rất có sức cuốn hút, cứ như thế tự trần thuật lại câu chuyện về cuộc đời mình, mơ hồ khiến người ta cảm động lây.
Mỗi một lần nghe, đều thất vọng mất mác.
Đặc biệt là trong lời tự thuật đó, từng chi tiết nhỏ khi bọn họ ở chung, Lục Thừa Xuyên kể đặc biệt nghiêm túc tỉ mỉ.
Những thói quen nhỏ của cha mà ngay cả chính hắn cũng không biết, Lục Thừa Xuyên có thể từng chút từng chút kể rõ ràng rành mạch, ông ấy thậm chí dường như có thể nhớ rõ mỗi một câu nói mà cha đã từng nói qua, mỗi một thần sắc, thuộc như lòng bàn tay, phảng phất những thứ này đều là bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời ông ấy.
Xoang mũi chua xót, khóe mắt Văn Diễn Vũ không tự chủ được trở nên ươn ướt.
Lục Thừa Xuyên nhấp một hớp sữa bò, cười khổ: “Vốn dĩ rất nhiều khoảnh khắc được máy ảnh chụp lại, bất quá, lại bị cha con dùng một cây đuốc đốt hết, ngay cả một vật để tưởng niệm cũng không lưu lại cho ta, bất quá…” Thả xuống ly sữa bò, từ trong cổ áo lôi ra một sợi dây chuyền, đưa cho Văn Diễn Vũ, “Ta còn có một cái giấu làm của riêng, con muốn xem không?”
Mở ra dây chuyền, bên trong là một bức ảnh chụp chung màu trắng đen, cha biểu tình không nhịn được cười đứng bên cạnh một thiếu niên đang làm ra bộ dáng quái đảng, không thể nói được có bao nhiêu hạnh phúc, cho dù thời điểm cùng mẹ con hắn chụp, cha cũng chưa từng thả lỏng tự nhiên.
Đây chính là ái tình?
Văn Diễn Vũ lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Lục Thừa Xuyên nói: … Kỳ thực ta cũng đã từng cân nhắc qua quan niệm đồng tính luyến ái là vi phạm thế tục, nhưng đã yêu, khi đó, có nói gì cũng đều không kịp nữa…
Lục Thừa Xuyên nói: … Tình cảm giữa chúng ta lúc đó vô cùng tối, ta cơ hồ không nỡ ly khai hắn một giây nào, hắn không muốn ta bồi tiếp bên người, ta liền lén lút giả làm một nhân viên đến đoàn phim của hắn làm việc vặt, nhìn hắn hăng hái đứng trước ống kính, cho dù chỉ có thể dâng cơm dâng nước cho người khác, ta cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc vui vẻ…
Lục Thừa Xuyên nói: … Cha con thực sự quá bận rộn, công việc dày đặc, một ngày chỉ có thể ngủ không quá 4 tiếng, ta không đành lòng quấy rối hắn, cũng chỉ có thể mỗi đêm dùng máy BB gửi cho hắn một lời chúc ngủ ngon, sau đó thì biến thành tin nhắn, thói quen này vẫn luôn không thay đổi, phảng phất như nhắn xong tin ấy mới có thể kết thúc một ngày….
Lục Thừa Xuyên nói: … Từ đầu tới cuối, ta đều không cảm thấy tình yêu giữa ta và cha con có bất kỳ sai trái hay không thể chấp nhận nào, chúng ta yêu nhau, so với rất nhiều cặp vợ chồng kết hôn nhiều năm, đều yêu nhau hơn rất nhiều…
Văn Diễn Vũ vẫn cứ yên lặng lắng nghe, dựa vào trên ghế sa lon chậm rãi ngủ.
Thời điểm mông lung buồn ngủ, cảm giác có người đem hắn ôm tới trên giường, đắp chăn lên, xoa xoa đầu hắn, tắt đèn ra ngoài.
Loại cảm giác đó, rất giống… Cha.