Khoảnh khắc khi Văn Diễn Vũ đột ngột ngã xuống, Tiết Tầm không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.

Đầu óc trống rỗng không biết từ khi nào đã ôm người vọt lên xe, thậm chí còn không phát hiện bản thân mình vẫn đang mặc trang phục cổ đại, mồ hôi ướt đẫm.

Nghĩ lại, ngoại trừ bữa ăn khuya ngày đó lần thứ hai bị từ chối tình cảm ở trước cửa, cũng không còn cùng Văn Diễn Vũ tiếp cận.

Đè nén cảm xúc, tự thuyết phục chính mình, nếu mày quá gấp gáp, Văn Diễn Vũ sẽ thống khổ, sẽ bị doạ chạy mất.

Thế nhưng, trơ mắt nhìn đứng nhìn người mình yêu thương, người mình muốn bảo vệ cả đời ngã nhào trước mặt chính mình, loại cảm giác ảo não bất lực này, đau đớn không cách gì miêu tả được.

Rõ ràng này mấy ngày nay đã nhận ra tinh thần Văn Diễn Vũ vốn không tốt…

Tiết Tầm mạnh mẽ đập một phát thật mạnh vào cửa xe.

“Còn bao lâu nữa mới đến nơi?”

“Mười phút, trong vòng mười phút tuyệt đối có thể đến.”

Tiểu trợ lý lấy nước đá trong tủ lạnh trên xe, rồi từ trong túi xách móc ra một chiếc khăn mặt sạch đưa cho Tiết Tầm, cẩn thận nói: “Tầm ca, trước tiên giúp Văn tiên sinh hạ nhiệt độ đi đã.”

Tiết Tầm bình tĩnh lại, dùng khăn mặt mát lạnh ẩm ướt lau qua thái dương và trán Văn Diễn Vũ.

Suy nghĩ một chút, đem khăn mặt để qua một bên, vươn tay mở ra từng lớp từng lớp trang phục diễn của Văn Diễn Vũ, đồng thời cẩn thận lấy xuống khăn đeo trên trán.

Bên trong là áo T-shirt màu trắng đã thấm ướt mồ hôi, dính sát thân người, phác hoạ thân hình mảnh khảnh.

Vai thon gầy, xương quai tinh xảo, eo nhỏ đến mức tựa hồ không đủ một  vòng tay,

Tiết Tầm không nhịn được cau mày, thật sự quá gầy.

Tại sao lúc trước lại không lưu ý đến vấn đề này?

Y  rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Cảm giác đau lòng từ tim mãnh liệt dâng tràn khắp toàn thân.

Tiết Tầm lần lượt dùng khăn mặt giúp Văn Diễn Vũ hạ nhiệt độ, dưới bàn tay y, da thịt Văn Diễn Vũ vẫn nóng hổi như trước.

Rốt cuộc cũng đến bệnh viện, Tiết Tầm liên hệ với bác sĩ quen biết, đầu tiên đưa đến phòng cấp cứu.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký và chẩn đoán, Văn Diễn Vụ mới được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, chuyền nước.

Đến bệnh viện cũng coi như kịp thời, bác sĩ căn dặn nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, bảo đảm dinh dưỡng.

Sau đó, Liên đạo diễn và vài nhân viên trong đoàn cũng đã chạy tới, nói chuyện với bác sĩ xong, Liên đạo diễn quyết định trước tiên nghỉ ngơi hai ngày.

Sững sờ chốc lát lại phải đi ra ngoài ứng phó với đám phóng viên, nhân viên phim trường nói cho cùng cũng không quen biết gì với Văn Diễn Vũ, chỉ đến xem tình hình vài phút cũng đều lần lượt rời đi.

Không lâu sau, trong phòng bệnh nhanh chóng khôi phục không khí quạnh quẽ.

Thay xong thường phục, Tiết Tầm lúc này quay trở về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh mở máy điều hòa, mồ hôi trên người Văn Diễn Vũ đã được sấy khô từ lâu, mu bàn tay bị ghim kim tiêm, chất lỏng trong suốt từng giọt từng giọt rót vào cơ thể.

Hai gò má tái nhợt, lông mi run rẩy, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Tiểu trợ lý đưa tới hai bát cháo trắng được xếp trong hộp cơm giữ nhiệt, cùng một túi bánh bao, dáo dác nhìn quanh, thức thời tự mình chạy ra ngoài.

Tiết Tầm gọi điện thoại cho Amy hủy hết mọi lịch trình tối nay, qua loa ăn một chút rồi lập tức ngồi thẳng bên người Văn Diễn Vũ.

Hành động như vậy quả thật rất ngốc, hơn nữa rất nguy hiểm, thế nhưng nhưng y không đành lòng để Văn Diễn Vũ ở lại một mình.

Nghiên cứu kịch bản một hồi, mà tâm tình vẫn lo lắng không chút yên ổn, cuối cùng, buông kịch bản xuống, dùng khuỷu tay chống đỡ cằm, ngoáy đầu lại cẩn thận quan sát Văn Diễn Vũ.

Lông mi không dài lắm, thế nhưng lại rất dày, che ở mí mắt là một mảnh bóng tối màu xám tro.

Sống mũi duyên dáng, đôi môi bởi vì bị bệnh, trở nên có chút nhợt nhạt khô tái.

Về phần màu da, thì lại trắng nõn, thậm chí trắng đến nỗi nhìn như bị bệnh.

Nhưng chính vì những ngũ quan này tổ hợp lại với nhau, lại tạo ra một dáng dấp y muốn quên cũng không thể nào quên được..

Kim giờ lướt qua con số tám, Tiết Tầm giật giật cánh tay hơi tê rần, đột nhiên nghe thấy âm thanh gõ cửa.

“Tiểu Văn, tiểu Văn, cậu có ở đó không? Tôi là Đàm Tĩnh.”

Tiết Tầm suy nghĩ một chút mới nhớ, đây là chính là quản lý của Văn Diễn Vũ.

Do dự một chút, mở cửa, một nữ nhân mặc trang phục trang trọng già dặn nhanh chóng bước vào, khoảnh khắc nhìn thấy Tiết Tầm, cô lộ ra cảm giác kinh ngạc rõ ràng, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục vẻ trấn định vốn có.

“Tiết tiên sinh, sao cậu lại ở đây? Tiểu Văn thế nào rồi?”

Tiết Tầm cầm lấy nắm đấm cửa, khách sáo cười cười, ngón tay đặt ở giữa môi nhẹ giọng trả lời: “Em ấy hiện tại không có chuyện gì, có gì thì ra ngoài nói chuyện, đừng kinh động đến em ấy.”

Đàm Tĩnh liếc mắt nhìn Văn Diễn Vũ đang nằm trên giường bệnh, gật đầu.

Mới vừa đi tới hành lang bệnh viện, âm thanh Tiết Tầm lập tức trầm xuống: “Chuyện như vậy là lần đầu tiên xảy ra?”

Tiết Tầm chất vấn quá nhanh, một quản lý nổi danh như Đàm Tĩnh trong nhất thời đều không biết phải xử lý như thế nào.

Ngơ ngác hồi lâu mới trả lời: “Tiết tiên sinh, quản lý của tiểu Văn là tôi.” Ngụ ý, đây không phải chuyện anh cần hỏi.

Tiết Tầm nhìn Đàm Tĩnh mỉm cười, Đàm Tĩnh lại vì nụ cười bí ẩn không chút tỳ vết kia cảm thấy rợn tóc gáy: “Vậy xem ra thật sự không phải là lần đầu tiên rồi, mặc dù Văn Diễn Vũ không thiết kế một bản hợp đồng thỏa thuận đầy đủ hiệu quả và lợi ích cho em ấy, nhưng thân là quản lý, cô thậm chí còn không thèm giúp em ấy điều tiết lịch trình cho phù hợp, tùy ý em ấy làm việc đến kiệt sức, làm như vậy đúng không?”

Đàm Tĩnh ổn định tinh thần: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Tiết tiên sinh?”

“Được, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Vậy tôi hỏi cô, đề nghị mà lần trước quản lý của tôi kiến nghị với cô, cô còn nhớ rõ?”

“Cậu muốn ký kết hợp đồng với tiểu Văn?”

“Đúng vậy.”

Tiết Tầm từ trong ví rút ra một cây bút chuyên dùng để ký tên, tại lòng bàn tay của chính mình viết lên một chuỗi dãy số, đưa ra trước mặt Đàm Tĩnh cho cô xem.

“Như vậy đủ chưa?”

Đàm Tĩnh nở nụ cười: “Cái này không khỏi…”

“Đây không phải là phí ký kết hợp đồng, đây số tiền cá nhân tôi đưa cho cô.”

Thần sắc Đàm Tĩnh bất chợt biến động: “Tiết Tầm, cậu có ý gì, tiểu Văn nói thế nào…”

Tiết Tầm giơ tay ngăn lại lời nói của cô ta, thần sắc tựa như cười nhưng không phải cười: “Có một số việc không nên nói quá rõ.”

“Cậu đang nói cái gì?!”

“Văn Việt dù gì đi chăng nữa, thì khi còn sống cũng thuộc vào hàng ảnh đế điện ảnh, mặc dù ông ta đã chết, nhưng số tài sản lưu lại cũng sẽ không khiến con trai ông ta phải lưu lạc suy kiệt đến mức này, mang danh bảo vệ chèn ép bốc lột người khác, cô cũng quá xấu xa, hà tất làm bộ giả nhân giả nghĩa gì nữa. Tôi không vạch trần cô là bởi vì không muốn khiến em ấy phải khổ sở thất vọng, cô cảm thấy cô thật sự làm mọi chuyện đều thiên y vô phùng sao?”

(Thiên y vô phùng: Không chê vào đâu được)

Sắc mặt Đàm Tĩnh nhất thời thay nhau chuyển từ xanh thành trắng, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi, nói: “Được, muốn tôi quay về thì tôi về. Như vậy cũng tốt, tôi về rồi, làm ra mấy chuyện đồng tính luyến ái gì thì tôi không cần phải đến thu dọn tàn cục nữa. Cha như vậy, con vẫn là như vậy!”

Tiết Tầm đơn giản xoa xoa những con số trong lòng bàn tay, cười nhẹ đến mức gần như mây bay gió thổi: “Tôi sẽ bảo vệ em ấy thật tốt, chuyện này không nhọc cô quan tâm. Cũng hi vọng quản lý Đàm có thể cùng tôi phối hợp, đừng nghĩ đến chuyện giở trò gian lận gì.”

Chậm rãi trở về phòng bệnh, Văn Diễn Vũ vẫn cứ nằm đó không tỉnh, gương mặt say ngủ vô cùng yên bình.

Không biết có phải rất lâu rồi chưa được ngủ ngon giấc như thế này không.

Tiết Tầm bỗng nhiên lại cảm thấy vui mừng, cũng may hiện tại y đã đủ mạnh, mạnh mẽ rồi, có thể không đánh mà thắng giải quyết những kẻ nguy hiểm luôn giở trò uy hiếp,  bảo vệ được người mình luôn muốn bảo vệ.

Tắt đèn, ngồi ở bên giường, trong màn đêm mò mẫm nắm chặt bàn tay Văn Diễn Vũ.

Cảm giác rõ ràng như vậy, đương nhiên là an tâm.

Một góc trong trái tim dường như được bàn tay Văn Diễn Vũ nhẹ nhàng lấp đầy.

Đã lâu rồi chưa có cảm giác thỏa mãn, cũng không muốn lại buông ra.

Bên ngoài cửa sổ, trăng vàng rực thắp sáng một mảnh tối tăm, tấm kính cửa sổ mỏng khúc xạ ánh trăng, tạo nên một màu xanh nhu hòa yên bình.

Tiết Tầm cúi xuống bên giường, chậm rãi ngủ.

Cứ như thế, một người đang hôn mê trong màn đêm, đôi mắt từ từ mở.

Ý thức dần quay về thân thể, Văn Diễn Vũ đang muốn lấy tay chống đỡ ngồi dậy, mới phát hiện một cánh tay đang chuyền nước, một cánh tay còn lại bị người khác nắm thật chặt.

Hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy một mái đầu đang nắm chặt tay mình để một bên, màu đen của tóc rối bời, dưới ánh trăng hiện ra tầng tầng ánh bạc nhàn nhạt.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập, mình bây giờ đang ở bệnh viện?

Văn Diễn Vũ liền nhắm mắt lại, bàn tay bị nắm truyền đến cảm xúc ấm áp, sau khi mất đi thị giác thì càng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Hắn thử rút tay ra, nhưng qua mấy lần, lại từ bỏ, Tiết Tầm nắm quá chặt.

Sau khi thoải mái ngủ một giấc ngon, mệt mỏi trong thân thể đã dần dần rút đi.

Văn Diễn Vũ nhợt nhạt hô hấp, người ở bên cạnh tựa hồ ngủ không được thoải mái, xoay xoay mái đầu, Văn Diễn Vũ cứng người, chờ giây lát, Tiết Tầm vẫn  không tỉnh.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng đến mức dường như không thể nghe thấy được, nghiêng tai chậm rãi hướng đến gần, từng tiếng từng tiếng.

Cho dù lại bướng bỉnh không muốn tiếp cận, Văn Diễn Vũ vẫn không cách nào phủ nhận được, trong lúc sinh bệnh có người bên cạnh chăm óc, khiến mình vô cùng an tâm.

Thả lỏng thân thể, tham luyến nhiệt độ nơi bàn tay ấy.

Quá mức ấm áp.

Không biết phải qua bao lâu, sắc trời mới tờ mờ sáng lên, Văn Diễn Vũ nghe thấy thanh âm trầm thấp mơ hồ của Tiết Tầm.

“Văn Diễn Vũ, em tỉnh rồi?”

“Ừm.”

Nâng lên mắt, nhìn thấy Tiết Tầm đang đổi nước trên giá..

“Đói bụng không, ở đây có cháo và bánh bao, tôi sẽ đi tìm người hâm lại.”

Tay bị thả lại trong chăn, cảm xúc ấm áp xúc từ từ rút đi dần.

Văn Diễn Vũ chống đỡ một cánh tay ngồi dậy, ánh mắt rũ xuống dường như che giấu tâm tình: “Cám ơn anh đã chăm sóc.”

Tiết Tầm dừng một chút, thay xong túi nước, đi tới bên người Văn Diễn Vũ, khom lưng nâng lên độ cao giường bệnh, giọng điệu trầm thấp nói một câu: “Không cần khách sáo như vậy.”

Nói xong, cầm hộp cơm giữ nhiệt đi ra ngoài hâm nóng

Liên đạo cho phép đoàn phim nghỉ ngơi hai ngày, Tiết Tầm liền theo Văn Diễn Vũ hai ngày.

Chạy trước chạy sau không nói, còn thật sự vẫn luôn túc trực ngồi trong bệnh viên chăm sóc Văn Diễn Vũ, nhàn nhã căn bản không giống như một ảnh đế lịch trình dày đặc xếp đến cả nửa năm trời không hết.

Từ khi cha mẹ qua đời, Văn Diễn Vũ cô độc rất nhiều năm, không phải là chưa từng bị bệnh qua, nhưng đây lần đầu tiên được người khác cẩn thận chăm sóc.

Uyển chuyển tỏ ra vẻ tự mình có thể làm được, Tiết Tầm lại như không nghe thấy, cố chấp giúp đỡ.

Biết rõ nếu mình tỏ rõ cứng rắn một chút, lạnh lùng một chút, Tiết Tầm sẽ nghe lời rời đi, nhưng mà… cảm giác thua thiệt cùng mắc nợ người ta càng lúc càng mơ hồ, không cách nào diễn tả, khiến Văn Diễn Vũ không mở miệng được.

Giả như, tám năm trước cũng có người như vậy, luôn bên cạnh mình, có thể hay không, sẽ không phải đau như vậy?

Đã định trước không có khả năng này