Hai mươi ba

Thời điểm Đới Kỳ quen biết Tiết Tầm là lúc cả hai chỉ là hai gương mặt mới, bởi vì một lần hợp tác mà quen biết, thường xuyên qua lại rồi chậm rãi thân thiết, mến nhau.

Khi đó chưa nổi danh, dắt tay đi ở trên đường cũng sẽ không có người nhận ra.

Quá trình yêu đương cuồng nhiệt bất quá cũng chỉ là cùng nhau ăn chung một bữa cơm, trò chuyện về tương lai tốt đẹp đầy triển vọng.

Đến cùng, lòng cao hơn trời, sau khi sự nghiệp diễn viên có chút khởi sắc, gặp nhau thì ít mà xa nhau thì càng lúc càng nhiều, bởi vì những scandal vô căn cứ mà tranh chấp, không ai chịu cúi đầu nhận sai, chờ đến khi scandal thật sự của hai người truyền đến, thì  bắt đầu giận dỗi diễn trò chia chia hợp hợp uể oải bất kham, cuối cùng chia tay, nguyên nhân không phải không yêu mà là mệt mỏi, hai người tính cách quá mạnh mẽ ở cùng nhau nguyên bản không thích hợp.

Chỉ là, đối với một người phụ nữ mà nói, mối tình đầu luôn luôn đặc biệt nhất.

Cô thậm chí còn nhớ Tiết Tầm đã vì cô mà làm những chuyện gì, vì cô đắc tội với đạo diễn, kẻ táy máy chân tay với cô, ra tay đánh nhau; vì cô chịu nhận lỗi uống rượu, uống đến mức dạ dày xuất huyết, vì cô…

Rất nhiều, rất nhiều chuyện lúc đó chưa từng lưu ý, sau đó nhớ lại mới phát hiện chúng quý giá làm sao, thì đã không kịp nữa rồi.

Sau khi chia tay cho tới tận bây giờ, Tiết Tầm cũng chưa từng công khai thừa nhận tình yêu, Đới Kỳ biết, Tiết Tầm cũng là người không dễ dàng động tâm ai, thế nhưng, lần này Tiết Tầm lại nghiêm túc như thế, trước mặt cô nói thích người ta.

Văn Diễn Vũ ngẩng đầu lên, tựa hồ là suy nghĩ rất lâu, sau đó mới trả lời: “Tiết Tầm rất ưu tú.”

Đới Kỳ đợi một hồi, mới phát hiện câu nói của Văn Diễn Vũ không có đoạn sau.

“Anh cũng chỉ có một câu đánh giá như vậy thôi sao?”

Văn Diễn Vũ cười cười: “Tôi đánh giá tốt hay xấu thì có thể thế nào đây? Tiết Tầm vẫn luôn là Tiết Tầm.”

Trộm đổi chủ đề.

Đới Kỳ không cười: “Văn Diễn Vũ, tôi cảm thấy anh không xứng với Tiết Tầm.”

Văn Diễn Vũ thu liễm nụ cười: “Tôi biết.”

Ánh mắt trấn định bình tĩnh, Văn Diễn Vũ thực sự nói thật, cũng không phải là khách sáo hay trào phúng.

Đới Kỳ lúc này mới có hơi hiểu rõ câu nói kia của Tiết Tầm, thoạt nhìn ôn hòa, trên thực tế so với ai khác đều bướng bỉnh hơn gấp vạn lần. Lời ngươi nói, hắn thoạt nhìn đều nghe thấy được, cũng đều trả lời, nhưng trên thực tế, lại không thể sửa đổi bất luận thái độ hay ý nghĩ nào của hắn.

Càng giống như bên ngoài một chiếc gối ôm mềm mại, nhưng bên trong lớp vải trắng lại là một con nhím đầy gai.

“Văn Diễn Vũ, cho dù anh không thích Tiết Tầm, tôi cũng hi vọng anh không nên tổn thương Tiết Tầm.”

Cầm qua kịch bản bị ném ở một bên, Đới Kỳ đột nhiên cảm thấy hiện tại vô luận cùng Văn Diễn Vũ nói cái gì đều không có chút ý nghĩa nào, cũng hỏi không ra bất kỳ đáp án gì, “Chúng ta bây giờ bắt đầu tập diễn, ngày mai là cảnh thứ bảy và…”

Sau khi kéo thân thể mệt mỏi trở về căn phòng của chính mình, Văn Diễn Vũ mới thở phào một hơi.

Hắn thực sự không thích phải ứng phó người khác như vậy, quá mệt mỏi.

Về phần những lời Đới Kỳ nói, hắn không hiểu.

Thương tổn  Tiết Tầm? Rốt cuộc là ai tổn thương ai? Tuy rằng nghe có vẻ có hơi già mồm cãi láo, nhưng quả thật chính Tiết Tầm mới là người phá hủy cuộc sống yên bình của hắn, từ khi Tiết Tầm bắt đầu đối với hắn biểu lộ hứng thú kỳ quái, sinh hoạt của hắn liền bắt đầu biến đổi rối loạn.

Cho dù Tiết Tầm không cưỡng ép hắn phải đáp lại, nhưng loại cảm giác này lại có mặt ở khắp nơi, thực sự không chút thoải mái.

Tiết Tầm thật sự vô cùng ưu tú, so với một kẻ không chút tiến bộ nào như hắn thật sự ưu tú hơn nhiều lắm, thậm chí còn giúp hắn rất nhiều lần, hắn cũng cảm thấy rất cảm kích, nhưng mà, lẽ nào bởi vì Tiết Tầm yêu thích hắn, hắn nhất định phải đáp lại?

Hắn cho rằng hắn đã nói đầy đủ rõ ràng.

Văn Diễn Vũ xoa bóp trán ngã lăn trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đèn trong căn phòng này vốn dĩ chưa được mở, ánh trăng lờ mờ bị rèm cửa ngăn chặn ngoài cửa sổ, một mảnh ảm đạm.

(có ai như ta có đọc khúc này có cảm giác như A Tầm bị Vũ Vũ nhốt bên ngoài không =)))))))))

Không khí yên tĩnh đến chết như thế này mới là cái hắn quen thuộc.

Một người đã và đang trầm mặc suốt thời gian dài, từ mười tám tuổi đến tận hai mươi sáu, bao nhiêu ngày đêm, đếm không hết được.

Nhìn sinh mệnh cha mẹ biến mất trong tích tắc, không thể giúp đỡ được gì.

Mùi vị đó, cũng không lời nào diễn tả.

Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ vọt tới, Văn Diễn Vũ thần trí trở nên mơ hồ.

“Cốc cốc cốc…”

Vài tiếng gõ cửa vang lên.

Một hồi lâu sau, Văn Diễn Vũ mới phản ứng được, từ trên giường ngồi dậy, sửa lại cổ áo có chút xốc xếch xong mới xuống giường mở cửa.

“Em ngủ rồi? Tôi mang theo ít đồ ăn khuya, nghe nói em tập diễn đến rất trễ, cho nên muốn đem đến cho em một phần..”

Tiết Tầm đứng ở cửa, trong tay là hộp cơm bọc trong túi nhựa.

Hành lang được ánh đèn màu da cam soi chiếu, phong cảnh cô cùng xinh đẹp, biểu tình mỉm cười của Tiết Tầm dưới ánh sáng cũng trở nên cực kỳ nhu hòa.

Văn Diễn Vũ chống đỡ cửa phòng, đầu óc mơ hồ mới vừa bị đánh thức đầu không quá tỉnh táo. thất thần một chút mới há mồm: “Tôi bây giờ không đói lắm, cám ơn nhiều.”

“Hiện tại không đói bụng không có nghĩa là một chút nữa không đói bụng, buổi tối lúc đói bụng lại  không có ăn.”

Buổi tối chỉ tùy tiện ăn vài ngụm cơm lập tức chạy đến phim trường tập diễn với Đới Kỳ, cảm giác trống không chua sót trong dạ dày lúc này chậm rãi nổi lên.

Không cần thiết phải cố chấp ngược đãi dạ dày của mình, Văn Diễn Vũ tiếp nhận túi nhựa Tiết Tầm đưa tới, gật đầu lần thứ hai nói ra lời cảm ơn.

Tiết Tầm lại đứng yên không nhúc nhích, bàn tay mệt mỏi chống đỡ cửa phòng.

“Tại sao phải khách sáo như vậy? Văn Diễn Vũ, không phải em nói sẽ xem tôi là bạn sao?”

Nghe Tiết Tầm hỏi, cảm giác mệt mỏi không nói ra được liền xông tới.

Mệt mỏi quá, tại sao còn muốn tôi trả lời.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện cảm giác chóng mặt mê muội, trước mắt hình ảnh không ngừng lay động vặn vẹo.

Văn Diễn Vũ dựa vào khuôn cửa miễn cưỡng đứng vững, nhắm mắt lại.

“Văn Diễn Vũ? Em làm sao vậy?”

Lui về phía sau hai bước, bỏ qua Tiết Tầm bàn tay đang muốn đỡ lấy hắn của Tiết Tầm, Văn Diễn Vũ hít sâu một hơi, mở mắt ra: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu.”

Tiết Tầm thu tay về, thần sắc… Muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là nhẹ giọng nói: “Vậy em ăn xong rồi nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai còn phải quay phim.”

Nhìn bóng lưng Tiết Tầm đi xa, Văn Diễn Vũ khép cửa lại.

Mở ra hộp cơm trong túi nhựa, bánh bao trứng nhân sữa cùng bánh bí ngô được sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp, thậm chí vẫn còn bốc hơi nóng.

Dùng đũa gắp một cái cái bánh bao, tư vị thơm ngon ấm áp tan vào khoang miệng.

Làm bạn bè?

Rốt cuộc là đang gạt ai?

Không phải không cảm động, mà là không dám cảm động.

Văn Diễn Vũ trước sau không hiểu, với điều kiện của Tiết Tầm, hạng người gì không tìm được, vì sao lại yêu thích chính mình?

Bình thường đến mức trần trụi, không còn gì khác, ngoại trừ vẫn còn chút kỹ năng diễn xuất, chính mình chẳng có cái gì cả, phía sau còn có chuỗi quá khứ khiến người ta tránh mắng không kịp, hắn còn nhớ tới những ánh mắt cay nghiệt chán ghét của phóng viên đuổi theo phỏng vẫn chuyện cha hắn mất, do dù không thể đăng tin, nhưng thái độ khinh bỉ coi thường đều không ít.

Sau khi ăn xong, đem mọi thứ thu dọn sạch sẽ, đến phòng tắm tắm rửa.

Văn Diễn Vũ bắt đầu tưởng niệm khoảng thời gian cùng A Khôi sống ở nhà trọ cũ nát của chính mình.

Quay phim vẫn được tiến hành như thường lệ, bởi vì trước đó đã cùng Đới Kỳ tập diễn, ngày hôm sau trải qua thuận lợi hơn nhiều.

[ quân thần ] là một bộ phim lịch sử, trong quá trình quay phim đương nhiên nhân vật sẽ vô cùng đông, cảnh tượng và  con số khá là khả quan, Văn Diễn Vũ tuy là ngôi sao điện ảnh, nhưng trong quá trình quay phim cũng cần không ít thời gian chờ đợi để diễn.

Văn Diễn Vũ không giống Đới Kỳ, Tiết Tầm đóng xong phần diễn của mình là phải tiếp tục những lịch trình khác, thường thường ở trường quay phim ngẩn ngơ cả ngày.

Trong phim trường cũng không thiếu những diễn viên lão luyện gạo cuội, tỷ như diễn viên đóng vai Triệu Quang Nghĩa và Lý Cảnh đều được xem như là những nghệ sĩ có danh tiếng tuổi trung niên, qua vài phân cảnh, Văn Diễn Vũ nghiên cứu học tập không ít.

Mà đặc sắc nhất vẫn là phân cảnh của Tiết Tầm và Đới Kỳ, thoạt nhìn như không thèm để ý nhưng lại tinh tế chuẩn xác vô cùng, hoàn mỹ nắm bắt ánh đèn sân khấu cùng ống kính, vừa vào diễn chỉ cần bày ra vài thần sắc nhỏ đã có thể chính xác biểu hiện được đặc tính nhân vật, khiến người ta không ai có thể dời nổi mắt.

Những chuyện này vốn dĩ Văn Diễn Vũ cũng đã làm được, nhưng bây giờ cơ hồ đã quên mất hơn nửa.

Cũng may sau chậm rãi quen thuộc thích ứng, Văn Diễn Vũ diễn xuất tiến bộ không ít, không còn phạm sai lầm nhiều nữa.

Mấy ngày nay hắn chưa diễn đến những phân cảnh nguy hiểm hay kinh sợ, ban đầu Lý Dục chỉ là một kẻ có tính cách nhiệt huyết, yêu thích thơ ca thi họa, không có bao nhiêu cảm xúc giãy dụa hay tâm lý mạnh mẽ gợn sóng, không đột phá cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy được không đúng chỗ nào.

Trên thực tế, lâu nay Văn Diễn Vũ đều diễn như thế.

Nếu không quá đột ngột cũng sẽ không phạm sai lầm.

Buổi tối thời điểm thu thập chuẩn bị phòng mình, bị Liên đạo diễn gọi lại.

Mấy ngày nay quay phim liên tục cũng có thể xem như quen thuộc với nhau, Liên cảnh đối với phim truyền hình không bới lông tìm vết giống Lục Nguyên, phim truyền hình yêu cầu kỹ năng diễn xuất đồng thời cũng phải chú ý nhiều cái khác nữa, cho nên thường thường nếu không phải là những cảnh quan trọng thì tâm lý rất thoải mái cho “Qua”, bầu không khí quay phim cũng tốt hơn rất nhiều.

Đối Văn Diễn Vũ mà nói, cũng coi như là một chuyện tốt.

Chỉ là, chuyện đầu cơ trục lợi này đối với vai phụ còn dễ gạt gẫm, nhưng vai chính…

“… Tiểu Văn, những cảnh diễn của cậu đều có thể xem như là đạt, thế nhưng, cậu có cảm thấy, cậu… Diễn thực sự yên bình quá? Nhân vật Lý Dục này đến giai đoạn sau nhất thiết phải phát huy những cảm xúc mạnh, nếu như cậu vẫn tiếp tục diễn cách yên bình như vậy… Chỉ e là không được.”

Văn Diễn Vũ lúc đó nắm kịch bản, nghiêm túc gật đầu.

Trở về phòng mới phát giác, có chút mờ mịt, cho dù diễn vai Lê Khâm trong [ lạc đường ], kỹ xảo của hắn cũng chỉ xem như là không có gì trở ngại, duy ngoại trừ vài đoạn đóng coi như không tệ, những đoạn khác đều bình thường.

Hắn còn có thể diễn tiếp được không?

Trong rương hành lý còn bày ra rất nhiều tư liệu về Lý Dục được sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ, một sấp dày đặc nói về cả cuộc đời y.

Mở đại một trang xem, nhìn một hồi, thực sự mệt, không nhìn nổi nữa.

Tắm rửa sạch sẽ xong, cảm giác mệt mỏi mới rút đi một ít, Văn Diễn Vũ ngồi dựa vào giường mở ti vi, đổi qua đổi lại vài kênh, đổi đến một kênh điện ảnh, một bộ phim cũ đang phát sóng.

Định thần nhìn một hồi, mới đột nhiên phát hiện, thì ra là tác phẩm của cha hắn.

Đó là đoạn nam chính với thân phận gián điệp phát hiện mình yêu nữ chính, khó khăn xác định tâm lý mình.

Phòng yến hội vô cùng rộng lớn, tất cả mọi người đều mặc trang phục dạ hội, trong đại sảnh tiệc tùng ăn uống linh đình, nghiêm chỉnh trò chuyện, bên trong vũ trường ánh đèn rực sáng, nữ chính xinh đẹp kiều diễm lúc đó mặc một bộ lễ phục lưu hành cùng một nam nhân khác khiêu vũ, chiếc váy màu tím nhạt trong vũ trường nhẹ nhàng lướt lên mặt đất, giống như một đóa hoa đang nở rộ.

Cha hắn giống hắn như đúc mặc một bộ âu phục màu đen, một tay nâng lên ly rượu dựa vào bên tường, tỏa ra một loại khí chất trầm luân khiến người ta cơ hồ cảm thấy khó thở.

Nhưng mà, vẻ mặt anh ta vẫn là nhàn nhạt, khuôn mặt anh tuấn tuyệt đỉnh mang theo nụ cười khách sáo, ngay cả đôi mắt cũng chỉ là bất động thanh sắc hơi rũ xuống.

Anh ta trầm thấp nâng lên ly rượu, chạm đến bên môi, chỉ trong nháy mắt, khi cặp mắt kia bỗng nhiên vừa nhấc, đảo qua vị trí nơi nữ chính đang đứng, cứ như vậy ngắn ngủi một giây, thâm tình cùng dãy dụa dày đặc không có cách nào ức chế được từ cặp mắt lạnh nhạt kia mãnh liệt lan tràn, đột ngột bạo phát, khiến cho lòng người kinh diễm run lên

Thế nào thâm tình, thế nào yêu đến mức tận cùng.

Thế nào là khiến lòng người ngất lịm chỉ vì một đôi mắt.

Ngoại trừ cảnh này, anh ta không làm ra bất luận hành vi tình cảm gì để biểu lộ nữa, thế nhưng, cũng sẽ không một ai có thể hoài nghi nam nhân anh tuấn lạnh lùng này yêu thương nữ chính sâu đậm thế nào.

Văn Diễn Vũ không chút nháy mắt xem phim, choáng váng.