Khang Dực ôm cái trán mới cục vào tường, xuýt xoa vì đau. Thủ phạm thì rất biết điều đã chạy đi cho ngựa ăn, rồi dắt chúng ra sân nhà.

Khang Dực trầm ngâm nhìn phía trước. Vẫn như mọi ngày, đi trên đoạn đường quen thuộc. Chỉ khác, lần này nhiều thêm một người, một ngựa. Chỉ khác, lần này đi mang theo một sứ mệnh to lớn, quay đi không biết bao giờ trở lại.

Lưu Hoằng lưu luyến nhìn cánh cửa khép kín lần cuối cùng, nhận ra ánh mắt của sư phụ không đúng, hắn cũng đành thở dài. Lần này trở về cũng là ra đi, đi qua một đoạn bình yên hạnh phúc màcuốn vào sóng gió của đại lục đang trong thời biến động chuyển mình.

Trời nắng ráo. Ánh nắng phủ xuống thảo nguyên, làm thảm cỏ xanh im lìm rực rỡ hẳn lên.

Tiếng vó ngựa trên đồng cỏ xa dần, xa dần, vang vọng trên thảo nguyên mênh mông mà hoang vắng. Ngôi nhà nhỏ vắng đi tiếng cười, vắng đi ánh nắng, hoa cỏ cũng dần trở nên khác xưa.

Nơi đây dần dần phủ lên một loại không khí ưu thương nồng đượm.

Chợ Nhĩ Lung, trấn An Triều, Cổ Hi.

Lưu Hoằng tay dắt ngựa, mắt không ngừng ngó mấy sạp hàng. Hắn xuất phát một ngày đường, cộng thêm với mấy ngày trước qua đây, hôm nay mới để ý điều kì lạ. Y phục người dân ở đây bán rất khác, nhìn rất lạ mắt, nhưng cũng thực đẹp. Sư phụ hắn nói, đó là áo ngoài cộc tay làm bằng lông cừu, giữ ấm tốt, còn một lớp áo choàng ngoài cũng rất ấm, còn lại là phụ kiện. Do trấn An Triều ở trên cao, khí hậu lạnh lẽo, lại nằm sâu trong biên giới nên văn hóa cũng trang phục phần nào còn giữ nét cổ xưa, mà trang phục của Cổ Hi hiện tại, nhất là ở kinh thành đã được chuyển biến nhiều. Áo ngoài cộc tay đã được may gọn lại, ngoại bào cũng được thiết kế đẹp mắt hơn.

- Ngươi có muốn mua vài bộ không?

- Con thấy cũng chẳng khác gì trang phục bình thường ở kinh thành. Chỉ là con không hay để ý tới. - Lưu Hoằng giờ mới nhận ra kết cấu bộ trang phục cũng chẳng khác là bao. Ở cung hắn còn một đống, Ngô Nhiễm kia cũng đâu bạc đãi hắn, thế nên gì chứ quần áo vật dụng thì chất đống đốt đi cũng làm sáng rực một góc hoàng cung, có khi lửa còn lan ra bên ngoài nữa.

- Vậy thôi! - Khang Dực cũng chẳng hỏi nhiều.

- Sư... sư phụ.

- Gì?

- Người mau cho con kiện y phục mà chúng ta mặc ở đây, giống thế này này - Lưu Hoằng sợ y không hiểu, chỉ tay xuống bộ trang phục mình đang mặc - Lâu lắm rồi con mới được mặc y phục của Bắc Phong.

- Chợ Nhĩ Lung không có, hôm sau chúng ta đi tới trấn Cổ Hà, ta sẽ dẫn ngươi đi.

Lưu Hoằng cười sung sướng. Hắn chẳng nghĩ gì nữa, lập tức đưa dây cương cho Khang Dực cầm hộ, một mình nhảy nhót khắp cả chợ, quét về cả đống đồ. Thấy đồ nhi của mình hào hứng, y chẳng nói gì, chỉ đành cười khổ dắt hai con ngựa theo sau hắn. Lưu Hoằng ăn thử một đống đồ ăn ở chợ, rồi lại mua mấy xấp vải có hoa văn lạ mắt, sau đó đi xem mấy cái đồ vật lạ hoắc lạ huơ mà trong cung Cổ Hi hắn chưa được thấy. Đến khi đi đến cuối chợ, bụng no căng, xem đã mắt, cũng đã kéo được một xấp vải, hắn mới nhớ đến sư phụ đằng sau, bên đặt xấp vải lên lưng ngựa, quay ngoắt lại, chạy vào chợ.

Một lúc sau, hắn quay lại, tay ôm theo hơn chục cái xiên que thịt cừu cùng một cái hộp gỗ nhỏ đựng vài cái bánh mặn.

- Hì... Con quên mất sáng người chưa ăn gì. Hay bây giờ ta đi bộ đi! Vừa ngắm cảnh, lại vừa được ăn ngon nữa.

- Ngươi chưa no hả? - Khang Dực phóng ra ánh mắt khinh bỉ.

- Không... không. Lần này con dắt ngựa với cầm đồ ăn, sư phụ chỉ việc ăn thôi.

Khang Dực cười cười, nhận lấy hộp gỗ trên tay phải Lưu Hoằng, rồi đặt vào hai cái dây cương ngựa, sau đó thuận tiện lấy luôn một xiên thịt cừu nướng ở bọc trong tay trái hắn, chậm rãi ăn. Ăn được một nửa, nghĩ nghĩ, y liền đưa nửa xâu thịt xiên tới miệng Lưu Hoằng.

- Ngươi chưa no đúng không? - Sáng nay chưa ăn, mà giờ cũng đã quá trưa. Y thường ngày ăn ít nên cũng chẳng cảm thấy đói, chứ nhóc xôi nếp ăn như lang như hổ, chút đồ ăn vặt thì làm sao mà no.

Lưu Hoằng không nghĩ nhiều, cắn một miếng. Nhận thấy thịt xiên thật ngon, lại cắn miếng nữa, cuối cùng ăn hết nửa xâu. Ăn xong thì trong lòng hắn cũng tràn ngập hạnh phúc. Đồ này là sư phụ đút đó, lại vừa thơm vừa ngon, sao không hạnh phúc cho được.

Đi bộ một lúc, thuận tiện xử lí hết đống đồ ăn, cuối cùng thì đến buổi tối hôm đó, hai người cũng đi ra khỏi An Triều, đến Dương Triều. Ngoại thành nên cũng chẳng khó gì cho cam, cả hai thuận lợi đi vào mà không gặp rắc rối.

Khang Dực tìm tới khách điếm nhỏ, trông cũng không sang trọng, nhưng cũng được cái gọi là tiện nghi. Lưu Hoằng đưa hai con ngựa cho người trông, lại vác một đống hành lí lỉnh kỉnh bước vào. Lúc này tiểu nhỉ mới lăng xăng chạy ra đỡ giúp, thuận tiện hỏi khách yêu cầu gì.

- Hai phòng đôi - Cả y và đồ đệ đều yêu thích rộng rãi, bạc cũng chẳng gọi là thiếu hụt. - Chuẩn bị nước tắm cùng hai suất đồ ăn.

Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ rồi dẫn hai người lên phòng. Hai căn phòng cách vách nhau nên cũng thuận tiện, chẳng phải đi lại nhiều. Khang Dực sắp xếp đồ đạc xong thì tiểu nhị cũng mang nước tắm lên. Hắn định sang dặn dò tên kia mấy câu, nghĩ nghĩ, quyết định vất ra sau đầu, chuyên tâm đi tắm.

Lưu Hoằng ở bên cạnh tắm xong, định gọi tiểu nhị lên thu nước, lại nghĩ đợi sư phụ rồi cũng thu nước luôn thể. Hắn ngồi ngốc ở trong phòng một lúc lâu, thấy sư phụ mãi chẳng ra, bèn chạy sang phòng y. Hắn có chìa khóa, nên cũng chẳng gọi, trực tiếp mở cửa.

Chẳng biết có phải chủ quán rất tâm lí đã bôi dầu vào mấy cái bản lề, hay do sư phụ hắn lơ đễnh không để ý hay không mà hắn vừa bước vào, mắt rất trùng hợp mà nhìn được người nào đó không ngại ngùng đứng lên từ trong bồn tắm, lau qua người rồi khoác bên ngoài trường bào mỏng manh, không hề mặc lý y cùng quần dài.

Lưu Hoằng đỏ mặt đóng cửa, bước về phòng mình. Lúc đó sư phụ không quay lại, nên chỉ nhìn thấy được phía sau, đúng là tiếc... Aiz... Lại nghĩ lung tung nữa rồi. Hắn gõ đầu mình mấy phát, nhưng mà dáng người sư phụ đẹp thật đó nha. Da không trắng như nữ nhân, cũng không hề ẻo lả chút nào, nhưng cũng rất câu người... Mà người ở đây nói trắng ra là câu hắn. Kết hợp với khuôn mặt tinh xảo đúng chuẩn nam nhân kia... Lưu Hoằng gõ đầu mình lần hai. Hắn mới không muốn ngoạn long dương làm gì. Sư phụ không có trắng trẻo như mấy tiểu quan hắn đã gặp, khuôn mặt cũng chẳng non mềm phấn mịn dễ thương gì đó, lại kết hợp với tính cách như thế, ngoạn long dương người có hay không sẽ nằm trên? Hắn mới không muốn nằm dưới, có ngoạn thì cũng là hắn công, có chết cũng không nằm dưới.

(Công ở đây trong suy nghĩ Lưu Hoằng không phải trong công-thụ mà là chỉ tiến công. Thực ra nó là một nhưng ở cổ đại thì đâu có mấy cái thuật ngữ nên tui giải thích cho đỡ phiền)

Thế là buổi tối hôm đó, tên nam nhân bị một cảnh "sắc" câu mất tâm, mang đồ ăn sang phòng sư phụ đòi ăn cùng, sau đó quyết sống chết đòi ngủ chung. Cũng may là lúc này sư phụ đã ăn mặc chỉnh tề nên Lưu Hoằng cũng không còn suy nghĩ miên man nữa. Hắn quay sang người đang vô tư gắp đồ ăn, tiếp tục vừa ăn vừa ngắm.

- Sư phụ này! - Lưu Hoằng đang vừa ngắm người vừa ăn cơm bỗng ngừng lại. Hắn vừa nhận ra điều không đúng. - Người kiếm đâu ra bạc vậy?

- Cướp. - Khang Dực gắp miếng thịt, ung dung trả lời. Câu nói vừa ra khỏi miệng, đôi đũa của Lưu Hoằng đã vô cùng phóng đại hóa mà rơi cạch xuống bàn, âm thanh vô cùng sống động, kết hợp với biểu cảm khuôn mặt phong phú của hắn, vào trong mắt người nhìn duy nhất là Khang Dực đã tạo ra một ấn tượng rất cao.

- Con hỏi thật! - Lưu Hoằng nhặt lại đôi đũa, biểu cảm cũng sửa thành con không đùa.

- Ta nói thật! - Khang Dực phóng ánh mắt về phía đồ đệ. Đùa ngươi làm gì?

- Sư phụ...

- Cướp của sư bá ngươi, còn lại là sắc dược bán cho lục đệ - Kiếp trước Khang Dực cũng ngó ngoáy được chút ngón nghề của vị thần y kia, nên tiền tiêu cũng gọi là đủ sống. Haiz... Cái gọi là đủ sống, cũng chỉ là đủ tiêu. Nghĩ đến tiền, Khang Dực lại phiền muộn. Bây giờ y chỉ muốn nhanh hoàn thành việc, rồi trốn không trở về, ở lại kiếm một chỗ nào đó bắt đầu kinh doanh, thuận tiện kiến thiết nền kinh tế đại lục để tiền chảy về túi càng ngày càng nhiều.

- Sư phụ...

- Lại gì? - Khang Dực đang ôm đống tiền trong mơ bị gọi dậy - Ngươi muốn chết hả?

- Tại con thấy người không ăn.

- Cút!

Buổi tối cứ thế trôi qua.

Thế nhưng...

Gần đến đem, mặc cho sư phụ đã thuê cho phòng đôi rộng rãi, Lưu Hoằng vẫn ôm cái gối sang, la sống la chết đòi ngủ chung. Sau một hồi từ khuyên căn đến phỉ báng, Khang Dực nhận thấy tiểu xôi nếp quá dính người, không thể kì đi được, đành mặc hắn muốn làm gì thì làm. Thuận tiện đặt một cái chú ý thật lớn trong lòng, hôm sau thuê một phòng đôi có một cái giường thật rộng rãi.

- Sư phụ.

- ....- Khang Dực không thèm trả lời. Lưu Hoằng cười cười, đưa tay sang ôm eo y. Khang Dực vẫn sắt đá không trả lời. Thấy y không nói gì, tiểu xôi nếp có vẻ chơi đến nghiện, cũng ngoan ngoãn giữ trật tự rồi bắt đầu sờ mó. Nhận ra cái tay đang di chuyển đến chỗ không nên di, y mới bực mình hất ra.

- Con biết người chưa ngủ mà... Nói chuyện với con đi! Con sẽ ôm ngoan ngoãn. - Lưu Hoằng trong lòng ai oán... Thực tiếc mà, người sư phụ rất vừa tay, ôm thực sướng.

- Thôi được! Ta chào thua. Ngươi có gì nói đi! - Khang không hiểu tâm tư đồ đệ Dực đành đầu hàng

- Thì chuyện người định xử lí như thế nào sau khi vào thành í. Người phải nói ra thì con mới có kế hoạch chuẩn bị được.

- Hành lí của ngươi còn đủ, ngươi có thể quang minh chính đại đi vào, còn ta lẻn vào thành là được. Sau khi vào thành, ta sẽ gặp ngươi tại một khách điếm, còn khách điếm nào, đợi ta thăm dò đã.

- Tại sao người không trực tiếp vào đi?

Khang Dực cười khẩy:

- Ta không có lệnh bài, vả lại, nếu ta xin, tên Ngô Nhiễm sẽ lấy trăm cái cớ để giữ chân ta ngoài thành. Còn nữa, nếu cho ta quang minh chính đại đi vào, ba môn phái còn lại, có lẽ sẽ không để yên cho cung điện Ngô Nhiễm đâu, chắc chắn hắn ta cũng kí với bọn chúng một bản hiệp ước khác rồi. Nên lần này, cho ta trở về, là cân đo đong đếm xem bên nào lời hơn thôi.

- Nghĩa là sao ạ?

- Ngươi quan tâm làm gì.

- Vậy là người lẻn vào thật ư? Người xác định với mấy cái võ công mèo cào của người sẽ qua được cấm vệ? - Đang trong tối nên Khang Dực không thể nhìn biểu cảm khuôn mặt đồ nhi, nhưng từ ngữ khí có thể đoán được, y đang trưng ra biểu cảm vô cùng khinh bỉ.

Khang Dực âm thầm giơ chân, định đạp hắn khỏi giường. Nghĩ nghĩ, lại thấy cánh tay quanh eo siết chặt, y đành âm thầm thu chân. Không khéo đạp hắn mình cũng lăn luôn xuống giường chứ chẳng chơi.

- Ngươi nói ai võ công mèo cào? Hửm? - Y kề sát mặt đồ nhi yêu dấu mà hỏi.

- Con nói thật đó. Không phải trêu người gì đâu. - Tiểu xôi nếp thực sự nghiêm túc.

- Ta không học võ công, cũng chẳng theo quyền pháp không có nghĩa là khinh công ngu theo. Hừ! Cấm vệ quân cũng chẳng biết con mèo định cào sẽ cào trái hay cào phải đâu.

- Thế ở phủ con người định thế nào? Tai mắt của Ngô Nhiễm ở khắp nơi luôn, lại còn là biệt viện ở viện trong hoàng cung nữa. Nếu là cung riêng như Thập đệ có lẽ dễ thở hơn.

- Thôi được! Vào chính sự. Ngô Nhiễm lần này đề cao bản thân, mà ta cũng nghĩ hắn đã tính toán kĩ lưỡng rồi. Lúc đầu ta nghĩ hắn sẽ đuổi theo, ai ngờ một ám vệ cũng chẳng có. Cũng là dạng ngoan ngoãn, thế nhưng kế sách hạ độc ngươi, cũng đủ thâm. Nhưng ngươi cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ nhanh chóng đâu vào đấy.

- Chẳng nhẽ người nhúng tay vào rồi sao?

- Ta ở đây làm sao nhúng tay được. Ngươi nghĩ ta biết phân thân sao? Thế nhưng... - Khang Dực cười theo đúng chuẩn biến thái - Hiệp định trước kia cũng đề cập việc này rồi. Sau nửa năm ta hoàn thành nhiệm vụ, ta phải được ở cùng ngươi.

- Sư phụ. Người ăn gian đó.

- Kệ ta.

- Thế nhưng trong hiệp định kia, người hứa với hắn cái gì vậy?

- Ngươi đoán xem...

- Ơ...

Hai người tám nhảm lung tung một hồi, cuối cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Chục ngày sau đó, sáng thì Khang Dực dẫn đồ đệ đi thăm thú loanh quanh, thuận tiện mua ít đồ, tối lại chào thua tiểu xôi nếp để hắn lên giường ngủ cùng, rảnh rỗi đàm đạo ít chuyện chính sự, hay Khang Dực giảng giải ít binh pháp, thuận tiện kiểm tra tài năng của đồ đệ. Ngó qua ngó lại, vẫn thấy cuộc sống vô cùng thư sướng.