[PUBG] Cướp Cò

Chương 8: Nhan Nhất Thiên Em cũng phải cố lên, Bảo Bảo

Nhan Nhất Thiên phải ép bản thân không nghĩ thêm gì nữa mà chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Giang Miểu: “Không có gì, đi thôi.”

Ba đội tuyển của Trung Quốc đặt phòng trong cùng một khác sạn nhưng khác tầng.

Lúc chuẩn bị tách ra, đột nhiên Giang Miểu lôi kéo Nhan Nhất Thiên đi chậm lại. Chờ mọi người vào phòng rồi cậu mới nắm chặt lấy góc áo của Nhan Nhất Thiên.

Giang Miểu vừa hồi hộp vừa căng thẳng nhìn xung quanh một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Nhan Nhất Thiên.

Đôi mắt kia vừa đen lại vừa sáng như chứa đựng tất cảnh đẹp nhất trên thế gian.

“Sao vậy Bảo Bảo?”

Giang Miểu mấp máy môi: “Em…” Cậu căng thẳng đến không nói nên lời rồi nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó dùng tay kéo cổ áo Nhan Nhất Thiên để hắn cúi xuống.

Cánh môi mềm mại mang theo hơi thở nóng bỏng nóng chạm lên má Nhan Nhất Thiên, giống như gió thoảng mưa phùn nhẹ nhàng lướt qua khiến lòng hắn ngứa ngáy.

Giang Miểu hôn xong liền cúi đầu kéo vali rồi như một làn khói chạy thẳng vào thang máy.

Nhan Nhất Thiên sững sờ đứng nguyên tại chỗ ôm má, hơn nửa ngày sau hắn mới tỉnh táo lại.

Hắn cúi đầu, trong lòng cũng tự mắng chính mình một câu.

Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, các chiến đội lại bắt đầu đóng cửa luyện tập.

Nhan Nhất Thiên và Giang Miểu đều tự hiểu được rằng hiện giờ thi đấu là quan trọng nhất nên đều ngậm miệng không hề đề cập tới chuyện chiều nay.

Nửa tháng sau, Asia Invitational khai mạc tại Macau.

Trên sàn đấu, khi các bình luận viên đang nói những lời thừa thãi thì các chiến đội đều yên lặng tập trung, trong đầu biến những lời nói thừa thãi ấy thành những lời khuyên sâu sắc và có ý nghĩa.

Ngày thứ nhất là thi đấu bằng chế độ Single. Thực lòng mà nói, TCO đấu Single và Duo không được tính là mạnh. Trước kia khi chiến đội dần tàn lụi, các trụ cột cũng đều rời đi gần hết. Hôm nay, TCO mới do Giang Miểu dẫn dắt sẽ dồn toàn lực vào các trận đấu Squad.

Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian.

Thực chất nguyên nhân chính ở đây là với bọn họ thì các trận Duo và Single không phải để tranh thứ tự mà là để bọn họ có thể luyện tập ngay trên đấu trường, sau đó trực tiếp tới các vị trí có nhiều vật tư để quan sát phong cách tác chiến của các đội khác.

Ngày đầu tiên đấu Single kết thúc, FT đứng thứ tư, TCO đứng thứ bảy, 604 đứng thứ chín.

Ba chiến đội của Trung Quốc đều không đạt được số thứ tự đẹp.

Sau trận đấu, ba đội viên còn lại của TCO tập trung trong phòng của Giang Miểu để phân tích video thi đấu ngày hôm nay.

Giang Miểu đã xem kĩ cách thi đấu của mọi người và cân nhắc nhiều lần, cũng tập trung quan sát lối đánh của các đội Châu Á khác.

“Đội QZE của Hàn Quốc rất giỏi đấu súng, trong trận đấu ngày hôm nay bọn họ chọn vị trí có nhiều vật tư để nhảy xuống lấy súng đấu với đội khác. Húc, đoạn này là cậu đấu với bọn họ.”

Giang Miểu tua chậm video lại. QZE-Sky đang ngồi xổm xuống bắn để tránh mấy viên đạn mà Diệp Húc bắn ra. Cũng chính vì ưu thế này mà Diệp Húc đã bị Sky hạ gục.

Diệp Húc nói: “Chỉ có thể tổng kết là người cứ uốn éo nhảy nhảy như rắn ấy. Trong tình huống không có chiến thuật thì tôi chỉ có thể đánh bừa thôi.”

Giang Miểu nói: “Ừm, ngày mai cậu xem đi, có khi bọn họ sẽ dạy cậu nên dùng cách chơi gì đấy.”

Video tiếp tục chạy tiếp. Lúc gần cuối trận, vì QZE đã tích đủ điểm lúc đấu súng nên phần sau họ chỉ cần nằm im dưới đất mai phục để đảm bảo thứ tự, sau đó tuỳ tiện ăn gà.

Diệp Húc cảm thán: “Chơi bẩn quá!”

Giang Miểu tiếp tục tổng kết.

“Ngoài ra còn có đội này, EST của Nhật Bản. Ở đoạn này có người đang ngắm bắn, chính là Fast. Người này đã dùng Kar98K không ống ngắm để tiêu diệt hai người. Lúc tôi và cậu ta dùng súng bắn tỉa đấu với nhau thì cậu ta đã suýt bắn chết tôi.”

“Không thể không thừa nhận, Fast bắn tỉa rất giỏi.” Chu Thiên chêm thêm một câu, “Chỉ là xui xẻo hơn.”

Trong video, EST-Fast đang nấp đằng sau một vật cản để ngắm bắn. Tiếng súng đã làm lộ vị trí của cậu ta. Có một người chơi khác đang nằm gần cậu ta liền bò sát bên cạnh rồi nổ súng, biến cậu ta thành chiếc hộp.

“Còn một đội nữa.” Cuối cùng Lâm Ngôn Túc cũng nghiêm túc được một lần, “Đội PRESS của Hàn Quốc có lối chơi rất lỗ mãng, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”

“Gặp phải nhà sẽ xông vào, nghe tiếng bước chân sẽ nhảy ra, nhìn thấy người thì xả súng. Thành thích cũng không tệ, xếp thứ năm! So với bọn họ thì chúng ta còn bình tĩnh chán!!!”

Giang Miểu gửi video của ba người cho từng người một, nói: “Tối nay không cần luyện tập nữa, chỉ cần suy nghĩ về lỗi sai mà mọi người đã phạm phải thôi, sau đó thì chơi thêm hai trận Duo để giữ vững tinh thần. Húc, lát nữa tắm xong chúng ta chơi hai trận.”

Giang Miểu dặn dò: “Nghỉ sớm một chút, phải giữ quy luật nghỉ ngơi và làm việc. Ngày mai khi thi đấu nhớ quan sát các chiến đội khác. Tóm lại, thi Squad thật tốt!”

Mọi người cùng hô: “Cố lên!”

Một đêm cứ như vậy trôi qua. Giang Miểu luyện đánh Duo, sau đó tự mình tập ngắm bắn. Lúc cậu mở điện thoại lên đã là hai giờ sáng. Nhan Nhất Thiên vẫn chưa gọi cho cậu.

Giang Miểu nghĩ, có lẽ Nhan Nhất Thiên cũng đang phải luyện tập nên cậu quyết định không gọi cho hắn nữa mà chỉ gửi tin nhắn qua WeChat: “Ngủ ngon, đêm nay không phải gọi điện thoại đâu. Nghỉ sớm một chút.”

Lúc Giang Miểu đi rửa mặt để chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi cậu ra mở cửa thì thấy người đứng bên ngoài là Nhan Nhất Thiên. Hắn mặc một bộ áo ngủ màu nâu, chân đi dép lê, tay ôm gối của khách sạn rồi cứ đứng ngoài cửa như vậy.

Giang Miểu sửng sốt: “Nhan ca ca? Sao anh lại tới đây?”

Lúc sáng sớm, Macau rất lạnh. Hiển nhiên Nhan Nhất Thiên đã bị lạnh cứng. Đôi môi của hắn hơi mím lại, trông hơi trắng bệch.

Hắn nói với Giang Miểu: “Lò sưởi phòng anh bị hỏng rồi, khách sạn lại không có phòng trống. Nếu chờ nhân viên kỹ thuật tới sửa thì chắc phải đến sáng mai mới xong.”

Giang Miểu ngơ ngác không hiểu ý của Nhan Nhất Thiên: “…A?”

Nhan Nhất Thiên hơi cúi đầu rồi đưa tay phủ lên tay Giang Miểu. Tay hắn lạnh buốt, lại run nhè nhẹ. Khi đó tay hắn tựa như cánh bướm vỗ nhẹ lên tay Giang Miểu.

Nhan Nhất Thiên chớp chớp mắt trông vô cùng đáng thương nói: “Bảo Bảo, chứa chấp anh một đêm đi, bên ngoài lạnh kinh khủng.”

Giang Miểu để Nhan Nhất Thiên vào phòng. Nhan Nhất Thiên quen thuộc ngồi lên giường.

Áo ngủ của Nhan Nhất Thiên cũng không được buộc chặt, hình như hắn cũng không mặc thêm quần áo gì ở bên trong. Lúc ngồi xuống, cổ áo của hắn hơi trượt xuống để lộ ra phần xương quai xanh nối liền với cổ, tạo nên đường cong tuyệt đẹp.

Đột nhiên, Giang Miểu cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu bối rối ngồi xuống ghế rồi nghiêm chỉnh thẳng lưng đặt hai tay lên đầu gối.

Nhan Nhất Thiên: “?”

“Anh có đi nhầm phòng không? Sao em lại thận trọng như vậy?”

“…” Giang Miểu cúi đầu xuống: “Em không mà.”

Cực kì giống một chú mèo con phạm lỗi mà cúi đầu ủ rũ rên hừ hừ.

Nhan Nhất Thiên nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, âm cuối hơi cao lên.

Giang Miểu lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy Nhan Nhất Thiên dang tay ra với cậu, đôi mắt hắn cũng con thành đường cong đẹp mắt, giống như còn lấp loé ánh sao.

Tựa như trong bóng tối đột ngột xuất hiện nguồn sáng hay tia nắng ấm áp sau cơn mưa rào lâu ngày, Giang Miểu mặc kệ tất cả mà bất chấp nhào vào lòng Nhan Nhất Thiên.

Giang Miểu hay mặc áo ngủ hình động vật lông xù. Lúc ôm cậu vào lòng, hắn cảm thấy giống như mình đang ôm một con vật nhỏ mềm mềm. Nhan Nhất Thiên vén chăn lên rồi ôm Giang Miểu chui vào.

Trong chăn rất ấm, mà Giang Miểu cũng rất ấm. Đôi bàn chân ấm mềm của cậu cũng đặt lên trên chân hắn. Lập tức Nhan Nhất Thiên cảm thấy mình chẳng còn lạnh nữa mà tham lam ngửi mùi hương của người trong lòng từng chút một.

Giang Miểu nằm trong lòng Nhan Nhất Thiên, cậu rất hiểu chuyện mà dùng lòng bàn tay ấm áp ủ tay cho hắn rồi thổi hơi ấm ra.

“Em, em làm ấm cho anh…”

Cún con trong lòng không ngừng động đậy khiến cho không chỉ cơ thể của Nhan Nhất Thiên ấm lên mà một chỗ khác cũng dần dần nóng hổi.

Hắn dùng sức nắm lấy eo Giang Miểu ấn vào trong ngực rồi tắt đèn. Gian phòng tối đen vừa vặn che đi chút kiềm chế trong mắt Nhan Nhất Thiên.

Thanh âm dễ nghe của hắn có hơi run rẩy: “Ngủ đi, Bảo Bảo. Mai còn phải thi đấu nữa.”

Giống như thời gian đã quay trở về lúc còn bé, nếu ban đêm trong nhà cậu không có ai ở nhà thì nhất định sẽ có Nhan Nhất Thiên ngủ cùng. Đêm nay Giang Miểu ngủ rất ngon, cũng rất sâu, ngay cả lúc đồng hồ báo thức vang lên cũng không nghe thấy.

Nhan Nhất Thiên lặng lẽ tắt đồng hồ báo thức rồi kéo chăn lên đắp cho Giang Miểu.

Bây giờ đã là mười giờ sáng, thường thường các tuyển thủ trong lúc thi đấu sẽ không tập vào giờ này, Giang Miểu cũng có thể ngủ thêm chút nữa. Chỉ là nhóc con này lại còn định đặt báo thức để dậy sớm luyện tập nữa chứ.

Giang Miểu nằm nghiêng, cơ thể hơi cong lại, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Nhan Nhất Thiên.

Ánh mặt trời lúc mười giờ nóng rực xuyên qua rèm cửa tràn vào phòng, tạo thành một vầng hào quang trên mặt cậu, tựa như một con búp bê tinh xảo nhất.

Nhan Nhất Thiên gạt phần tóc mái che khuất trán của Giang Miểu ra rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Lông mi cậu hơn run rẩy, Giang Miểu chậm rãi mở mắt ra.

Cậu thấy Nhan Nhất Thiên đang nằm bên cạnh nhìn cậu, ánh mắt hắn như đón ánh nắng trông ấm áp vô cùng.

Giang Miểu dụi dụi mắt mình, mấy giây sau, thân thể cậu đột ngột cứng đờ.

Cậu cứng rồi.

Thực ra cũng chỉ là chào cờ buổi sáng mà thôi, một bộ phận nào đó ‘lên’ cùng với mặt trời vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nếu có thêm Nhan Nhất Thiên ở bên cạnh cậu thì dù chuyện này bình thường thế nào cũng sẽ biến thành dị thường.

Có thêm Nhan Nhất Thiên thì sẽ khác, dù có tuỳ tiện chụp cho anh ấy một bức ảnh thì bức ảnh đó cũng sẽ trở nên vô cùng mờ ám.

Hô hấp của Giang Miểu lập tức nặng hơn mấy phần. Cậu vội vàng quay lưng lại rồi vùi đầu vào chăn.

Nhan Nhất Thiên vỗ vỗ cậu, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Miểu: “Không, không có việc gì. Nhan ca ca, anh phải quay về rồi. Chắc là lò sưởi đã sửa xong. Buổi chiều, buổi chiều còn phải thi đấu nữa.”

Lúc này đúng là hắn phải đi rồi.

Nhan Nhất Thiên xuống giường chỉnh lại áo ngủ, trong đầu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời để giải thích cho câu hỏi “Sao anh lại đi ra từ phòng ngủ của đội trưởng chiến đội nhà bên?” của đồng đội mang đầy tính tra tấn linh hồn như vậy.

Giang Miểu cũng cảm thấy hơi khó chịu, cuối cùng cậu cũng quyết định thò đầu ra, chỉ để lộ ra hai con mắt. Cậu gọi Nhan Nhất Thiên: “Nhan ca ca.”

“Hửm?”

“Buổi chiều, cố lên.”

Nhan Nhất Thiên nhìn cậu, ý cười như ngưng tụ trong đáy mắt. Hắn cúi người xuống rồi ôm lấy Giang Miểu qua lớp chăn bông, sau đó khẽ nói bên tai cậu: “Em cũng phải cố lên, Bảo Bảo.”