Con trai của anh,con trai của anh… Nikolas đứng đờ người ra khi người quản gia Stanislaus vội vàng mang đứa trẻ đến nhà bếp để cho ăn. Anh lờ mờ ý thức được những câu hỏi của Emma, nhưng anh lờ tịt cô đi như thể cô là một con ruồi quấy nhiễu. Sau khi đứa trẻ đã đi khuất tầm nhìn, Nikolas quay bước trở vào trong dinh thự như một người mộng du. Anh đi đến thư viện và chống tay lên chiếc tủ màu gụ nơi cất giữ rươụ. Thẩn thờ nhìn vào khuôn mặt méo mó của chính anh phản chiếu trên chiếc khay bạc đặt ở kệ rượu.

Anh đã từng nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nhìn thấy đứa nhỏ này. Thời gian cứ trôi rồi lại trôi, anh thật sự đã xoay xở để quên đi sự tồn tại của thằng bé. Vậy mà bây giờ anh lại phải đương đầu với nó, không có cả lời cảnh báo, thật là một cú sốc khủng khiếp. Nhưng trên hết thảy, việc nhìn thấy sự tương đồng giữa đứa trẻ và người anh trai đã chết của anh…Ôi Chúa ơi, Mikhail cũng có vẻ mặt giống y hệt như vậy vào lứa tuổi ấy: mái tóc đen rối bù, khuôn mặt ủ rủ và vẻ đẹp hấp dẫn, cùng đôi mắt vàng sáng rực. Nikolas sờ sọang lấy ra một cái ly và chai rựơu brandy. Anh nhớ lại vô số lần trong suốt thời thơ ấu của anh khi anh tìm thấy Mikhail rúc người vào góc nhà hoặc trong phòng kho, khóc lóc và chảy máu sau khi bị cha của họ quấy rối anh ấy. Nikolas ném ly rượu xuống và rót thêm một ly khác. Tội lỗi và sự giận dữ của những năm tháng niên thiếu đó vẫn dày vò anh, mặc dù anh hiếm khi cho phép bản thân anh nghĩ về khỏang thời gian đó.

Tại sao cha họ phải khiến cho Mikhail trở thành 1 công cụ bạo lực tình dục tồi tệ đến vậy cơ chứ? “Tôi sẽ tìm ra cách để ngăn ông lại!” Nikolas đã hét lên, liều lĩnh nhảy xổ vào tấn công cha anh chỉ với một con dao nhỏ sau khi một trong những cảnh tượng đó diễn ra. “Tôi sẽ giết ông !” Nhưng cha anh chỉ cười phá lên và xoắn chặt cánh tay của anh lại cho đến khi cổ tay anh bị bẻ gãy và con dao văng ra xa, và sau đó ông ta đã đánh đập Nikolas một cách rất nhẫn tâm. Và rồi sự lạm dụng đối với Mikhail vẫn tiếp diễn. Điều đó đã hủy hoại Misha mãi mãi, làm anh trở nên cay độc hơn, một thanh niên sống không mục đích, người cuối cùng rồi cũng phải cam chịu chết yểu. Và quá khứ ấy cũng đã hủy hoại Nikolas. Điều quan trọng là mặc dù cả cha mẹ và anh trai anh đều đã qua đời, những ký ức đó vẫn sống động, và chúng đã khiến linh hồn anh trở nên thối nát đến nỗi không gì có thể sửa chữa lại được. Không tình yêu, sự sợ hãi, hối hận, đau khổ, đã từng bao trùm lên anh. Anh sẽ không bao giờ yếu đuối. Không ai có đủ sức mạnh để làm hại anh.

“Nikolas, ”giọng nói cáu bực của Emma vang lên sau lưng anh. Giật mình khỏi cơn mơ màng,anh trả lời mà không nhìn vào mặt cô. “Chuyên này chẳng dính dáng gì đến em hết.”

“Em chỉ muốn biết mẹ Jacob là ai, và tại sao anh chưa bao giờ kể rằng anh có một đứa con trai. Em không nghĩ rằng em đã hỏi quá nhiều!”

Nikolas quay lại và nhìn vợ anh. Emma nổi giận đùng đùng vì sự sỉ nhục xen lẫn bối rối. Vài lợn tóc đỏ rối bù trượt ra khỏi dây ruybăng, và cô nôn nóng hất chúng ra sau lưng.

Anh thở dài và trả lời cộc lốc. “Sáu năm trước, anh đã quan hệ với một phụ nữ làm việc trong khu trại chăn nuôi bò sữa nằm trên điền trang của anh. Một tháng sau đó, mối quan hệ này kết thúc, cô ta đến gặp anh để báo rằng cô ta đã có thai. Kể từ đó đến giờ, anh đã đều đặn cho cô ta tiền để chăm sóc cho bản thân cô ta và đứa trẻ. Anh không bao giờ kể ra bởi vì điều này chẳng dính dáng gì đến em hoặc cuộc hôn nhân của chúng ta cả.”

Emma cau mày cay đắng. “Cho vài đồng tiền-đó là cách anh giải quyết mọi vấn đề, đúng không?”

“Vậy chứ em muốn anh phải làm gì? Cưới cô ta à? Sally là một cô gái xinh đẹp làm việc trong trang trại bò sữa với vẻ quyến rũ mạnh khỏe giành cho những gã đàn ông. Anh không phải là người đầu tiên lên giường với cô ta, và cũng không phải là người cuối cùng.”

“Và do đó mà anh quyết định biến con trai anh thành một tá điền à? Không bao giờ tìm hiểu thằng nhỏ là ai hoặc đến từ đâu à? Không có một cái tên theo đúng quy cách, không được giáo dục tề chỉnh—sống trong một căn nhà được lợp bằng tranh à? Anh không cảm thấy có bất cứ trách nhiệm nào với thằng bé sao?”

“Anh đã trả tiền chu cấp cho nó ngay từ khi nó vừa mới sinh ra. Đương nhiên là anh sẽ tiếp tục làm như vậy. Và miễn cho anh phải nghe những bài diễn văn về lòng đạo đức và trách nhiệm đi. Hầu hết mọi địa chủ quý tộc ở nước Anh đều có những đứa con ngoài giá thú. Anh e rằng ngay cả cha ruột của em cũng có vài đứa con hoang ở đây và đâu đó ngòai kia—‘’

“Không bao giờ! Cha em sẽ chăm sóc cho những đứa con ruột của ông ấy-và ông chắc chắn cũng không bao giờ đi lòng vòng lợi dụng những cô gái vắt bò sữa!” Môi Emma bĩu ra đầy khinh miệt. “Jacob là đứa con riêng duy nhất của anh,hay là còn có những đứa khác nữa?”

“Chỉ duy nhất thằng nhỏ này thôi.” cơn nhức đầu nện thình thịch vào trán anh, những đường lằn thể hiện cơn đau nhức khắc nét trên vầng trán anh. “Bây giờ, nếu cơn phẫn nộ chính đáng của em đã nguôi rồi, làm ơn vui lòng cho phép anh giải quyết tình huống này.”

“Anh định làm gì?”

“Anh dự định gởi thằng nhỏ đi xa ngay sau khi anh tìm thấy một gia đình phù hợp để chăm sóc cho nó. Đừng lo lắng, em sẽ không bị làm phiền vì sự hiện diện của thằng nhóc lâu đâu.”

“Anh mới là người có ý như vậy đấy,” Emma nói, và rời khỏi thư viện với những bước chân sải dài. “Đồ độc ác…nhẫn tâm…quái vật,”cô rít lên qua kẽ răng.

Cô đã từng nghĩ rằng Nikolas tốt hơn như vậy. Cái lọai đàn ông gì mà lại không có chút cảm xúc nào giành cho con trai ruột của hắn kia chứ? Bộ váy của cô kéo lê trên nền đất khi cô đi ra ngoài. Cũng không phải là vấn đề gì to tát nhưng cô lại ăn mặc chẳng chút phù hợp khi đi đến khu trang trại. Cô cũng không thèm quan tâm nếu bộ váy đó bị phá hỏng. Cô cần ở cạnh bầy thú của mình.

*********

Bước vào trong khu nhà được quét vôi trắng mát rượi, cô đi đến chuồng của Manchu và ngồi xuống sàn nhà sau những chấn song. Manchu đang ngâm nửa mình trong hồ bơi của nó, vặn vẹo người giống như một con mèo đực khổng lồ khi nó nhìn thấy cô. “Xin chào,” Emma lên tiếng, áp đầu thư giãn vào chấn song sắt. Cô nhắm mắt lại và nỗ lực để kiềm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra. “Tasia đã đúng, tao sẽ không thừa nhận điều này với bất cứ ai ngoại trừ mày, Manchu. Nikolas không quan tâm đến những người khác trừ chính bản thân anh ta. Và điều kinh khủng nhất là anh ta chưa từng bao giờ nói dối ta. Anh ta thậm chí còn không bao giờ thèm giả vờ trong khi thực chất anh ta chỉ là gã con hoang vô lương tâm.”

Manchu trườn người lại gần hơn và quan sát cô, đầu nó hơi hếch nhẹ lên như thể nó đang nghiền ngẫm tình huống này. “Cần phải làm gì bây giờ đây?” Emma hỏi. “Chỉ vì Nikolas muốn giải thoát khỏi Jacob không có nghĩa là tao không mắc nợ vì anh ta. Đứa trẻ bé nhỏ tội nghiệp không có nhà, mồ côi mẹ…nhưng tao chắc chắn là không phù hợp trở thành mẹ của bất kỳ ai. Và tao sẽ không bao giờ có thể nhìn đứa nhỏ mà không nghĩ rằng nó chính là con riêng của Nikolas. Thật ghê tởm và bất công. Nhưng…nếu Jacob là một con vật, có lẽ tao sẽ mở rộng vòng tay đón nhận nó mà không suy nghĩ gì. Liệu tao có nên sẵn lòng làm điều gì đó, chí ít cũng để giúp đỡ cho đứa trẻ bé nhỏ này không? Nó trông cũng lạc lõng như tao hoặc mày, Manchu à. Tao nghĩ là tao cảm thấy có chút trách nhiệm đối với thằng bé, dù cho Nikolas không như vậy.”

Tòa nhà rơi vào yên tĩnh khi Emma quay bước vào bên trong, ngoại trừ tiếng huýt gió mang âm điệu Nga buồn bã ảm đạm vang lên từ một người hầu khi anh ta khệ nệ ôm những chiếc bình to bằng bạc bóng lóang vào phòng ăn. “Vasily,” cô gọi, và người hầu giật nảy mình quay lại.

“Vâng,thưa Đức Bà.”

“Đứa trẻ ở đâu?”

“Tôi nghĩ là nó đang ở trong nhà bếp, thưa Bà.”

Emma bước xuống dãy hành lang đi đến khu liên hợp nhà bếp, nơi bao gồm phòng rửa bát, phòng làm bánh, rất nhiều chạn chứa thức ăn, bát đĩa, một phòng ăn tối dành cho những người hầu, và một căn bếp riêng, một căn phòng thô sơ với cái bàn may bằng gỗ hình chữ nhật ngay giữa phòng. Những người hầu gái đang làm việc ở phòng rửa bát, đang rửa sạch những cái đĩa và đánh bóng bình, ấm, chai…trong khi những người khác thì đang bận rộn làm bánh ngọt và bánh bích quy.

Emma cảm giác cơn đau nhói của lòng ghen tỵ trào lên một cách không mong muốn khi cô nhìn thấy phom người bé nhỏ của Jacob đang ngồi trên chiếc bàn gỗ. Những bàn chân nhỏ xíu của thằng nhỏ đu đưa ở mép ghế. Có một cái đĩa thịt hầm và món bánh nhân thịt cừu đặt trước mặt đứa nhỏ, nhìn sơ qua thì có vẻ như là thức ăn vẫn chưa được đụng tới. Thằng nhỏ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt hầm nguội lạnh mà không biểu hiện gì trong khi bàn chân nhỏ xíu liên tục lắc lư ngọ nguậy.

Sự xuất hiện bất ngờ của Emma, khiến cho đầu bếp và những tì nữ làm việc trong nhà bếp ngẩng đầu lên nhìn trong bối rối.

“Thưa Bà,”người đầu bếp la lên. “Bà cần thứ gì ư?”

“Không, cảm ơn,” Emma thân thiện đáp lời. “Làm ơn, cứ tiếp tục công việc của ông đi.” Cô tiến lại gần chiếc bàn và dựa hông vào cạnh bàn, mỉm cười khi cô nhìn thấy tia nhìn chằm chằm của đứa nhỏ chiếu lấp lánh trên bộ quần áo dính đầy bùn đất của cô.

“Không đói sao?” cô hỏi vẩn vơ. “Cô chắc mùi vị của những món ăn này sẽ hơi khác khi so với những thứ mà cháu đã từng ăn. Tại sao cháu không thử những ổ bánh mì nhỏ này, Jake? Chúng dễ ăn và rất mềm.”

Đôi mắt vàng nghiêm nghị nhìn chòng chọc vào cô. Cậu nhấc một ổ bánh mì lên, những ngón tay bé nhỏ của cậu cào cào bên trong ổ bánh mì.

“Chắc chắn rất đáng sợ, đi đến nơi ở mới và không quen biết một ai.”Emma quan sát trong hài lòng khi cậu cắn miếng bánh, và cắn thêm 1 miếng nữa. Thằng bé xuất hiện trong bộ dạng được nuôi dưỡng khá tốt. Làn da của cậu hồng hào khỏe mạnh, và hàm răng trông vững chắc và trắng bóng. Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, cô nghĩ, lưu ý thấy những đường nét sáng rực đẹp kỳ diệu ở vầng trán của thằng nhỏ và đôi lông mi cong cong hình trăng lưỡi liềm.

Đứa bé lên tiếng trước, với âm giọng thôn dã khàn khàn. “Papa không muốn có áu(cháu)”.

Emma đã thử nghĩ phải nói dối, bịa đặt ra vài câu chuyện để an ủi cậu bé, nhưng sự thật vẫn luôn tốt nhất. “Không, dường như là ông ta không muốn,” cô dịu dàng nói. “Nhưng cô chắc chắn là con sẽ được chăm sóc tốt, Jake. Và cô muốn trở thành bạn của con.Tên cô là Emma.”

Cậu nhỏ vẫn im lặng, nhặt lên những miếng bánh mềm mại nằm bên trong ổ bánh mì nhỏ và cắn từng miếng tròn nhỏ.

Emma ngắm nhìn cậu bé với vẻ cảm thông đầy nét thân thiện. “Con có thích những con thú không, Jake? Cô có một trang trại trong khu dinh thự này, nơi cô nuôi nhưng con thú già và bị bệnh. Có những con ngựa nè, một con tinh tinh, một con sói, một con cáo-thậm chí là cả một con hổ nữa. Con có muốn đi xem chúng với cô không?”

“Có.” Jacob đặt ổ bánh mì trống ruột xuống và trựơt khỏi ghế,hiếu kỳ ngước nhìn cô. “Cô cao quá,” cậu nhận xét, và Emma bật cười.

“Cô đã quên mất phải ngừng lớn lên,” cô nháy mắt đáp lại. Nhưng thằng bé không nháy mắt cũng không mỉm cười đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chú đầy thận trọng. Thật là một đứa trẻ rầu rĩ,tràn đầy sự hòai nghi và cô độc. Đúng là cha nào con nấy.

******

Jacob là một đứa trẻ kỳ quặc, thông minh nhưng không được giáo dục, tràn đầy tâm sự luôn được che giấu bên trong. Cậu có vẻ dường như không quan tâm đến việc bầu bạn cùng với những người khác, mặc dù cư xử với Emma có phần thân thiện hơn. Sau những nỗ lực thuyết phục vĩ đại, cô đã dụ ngọt được cậu cùng tham gia chơi đùa với Samson, nhưng Jacob là một cậu bé e dè, và vụng về trước khái niệm đùa giỡn với bất cứ ai. Cậu không bao giờ thổ lộ về người mẹ và ngôi làng mà cậu đã lớn lên, và Emma đã quyết định là sẽ không thúc ép cậu bé kể về quá khứ của cậu.

Khi ngày tiếp ngày dần trôi đi,như một sự phát triển theo khuôn mẫu. Emma nhận ra rằng ngay khi Jacob thức dậy trong phòng dành riêng cho trẻ nhỏ, cậu lại tự mặc đồ và đi đến khu vực phòng của cô, chờ đợi sự xuất hiện của cô một cách kiên nhẫn. Cậu bé dùng bữa sáng chung với cô tại phòng ăn, giúp những công việc lặt vặt trong khu trại, và cam chịu chấp nhận mọi nỗ lực của cô trong việc dạy cậu nhỏ cưỡi ngựa vào mỗi buổi chiều. Cậu theo sau cô hệt như hình với bóng, mặc dù không hiểu rõ là cậu có thật sự thích công việc chăm sóc bầy thú của cô hay không, hay chỉ đơn thuần là cậu bé không hề có bất cứ chủ kiến nào. Những người hầu không biết phải cư xử với cậu ra sao, và Nikolas thì quyết định là lờ tịt đứa trẻ đi.

“Anh không bận tâm nói chuyện với thằng bé thật sao?” Emma yêu cầu khi đang dùng bữa tối, trong một dịp hiếm hoi khi cô và Nikolas ở riêng với nhau. “Đã gần 2 tuần rồi kể từ khi thằng bé đến đây. Anh không định thừa nhận nó theo một cách nào đó được sao?”

“Anh dự định tìm nơi ở mới cho nó trong vòng một tuần nữa. Em có thể thỏai mái vui đùa với thằng bé cho đến lúc đó, dĩ nhiên là như vậy rồi.”

“Loại nơi ở mới như thế nào?”

“Một gia đình sẽ sẵn sàng đón nhận nó trở lại với số tiền trợ cấp hằng năm được trả cho đến khi thằng nhỏ trưởng thành.”

Emma đặt con dao ăn xuống rồi đến cái nĩa, và băn khoăn ngó nhìn ông chồng của cô. “Nhưng Jake sẽ biết được rằng gia đình đó đón nhận thằng bé chỉ vì tiền. Các đứa trẻ khác sẽ trêu chọc cậu-chúng sẽ không chấp nhận thằng bé.”

“Nó sẽ sống sót.”

Emma ngước hàm lên bướng bỉnh. “Em có thể không muốn Jake rời đi.”

“Vậy chính xác thì em muốn làm gì với thằng bé đó? Giữ thằng nhỏ ở đây để phô trương nó ra như một bằng chứng tội lỗi trong quá khứ của anh à?”

“Em sẽ không bao giờ sử dụng một đứa trẻ theo cách đó!”cô nói trong cơn điên tiết sắp bùng nổ.

“Hòan toàn chính xác. Em sẽ không bao giờ có cơ hội làm điều đó, bởi vì nó sẽ phải ra đi.”

Hàng đống những từ ngữ khiếm nhã run lập bập trên môi Emma, nhưng cô kìm chế để không phun nó ra. Nhấc cái nĩa lên, cô đâm đâm vào món trứng rán phồng cải bắp trên cái đĩa của cô. “Anh dường như không bận tâm để ý đến Jake nhiều hơn những đứa trẻ khác,” cô nói, âm vực trầm lắng và cảm xúc mãnh liệt. “Nhưng anh chắc chắn phải có chút cảm giác gì đó về đứa con ruột thịt và dòng máu chảy trong ngươì nó chứ. Đó là lý do mà anh đã lên kế hoạch để gởi nó đi xa, đúng không? Anh không hề thương yêu thằng bé hay thậm chí là thích nó. Gía mà anh hiểu rằng anh cô đơn ra sao, và cuộc sống hạn hẹp mà anh đang sống. Anh sống một cuộc đời luôn tràn ngập những sự sợ hãi không dứt ra được, và anh cố gắng bảo vệ bản thân bằng những lời nhạo báng, sự mỉa mai châm biếng và vẻ lạnh lùng tàn độc.”

Có một tia sáng lóe lên trong mắt anh, giống như ngọn lửa lạnh lẽo. “Vậy thì, cầu xin em hãy nói cho anh biết, em nghĩ rằng anh đang sợ hãi điều gì chứ?”

“Anh lo sợ phải chăm sóc cho ai đó. Và anh hoàn toàn khiếp sợ trước viễn cảnh được chăm sóc lại. Nhưng việc thiếu thốn tình cảm không phải là nguyên nhân chính. Nikki, chỉ cần phải đối mặt với nó thôi mà.” Những lời nói của Emma có ý nghĩa như 1một luồng sáng chạy dọc trên cơ thể anh, các dây thần kinh của anh xoắn chặt lấy nhau như cung tên của người thợ săn.

Nikolas ngả người đứng lên khỏi bàn. “Anh đã dùng đủ cho bữa tối hôm nay,” anh lẩm bẩm.

“Nếu anh gởi Jacob đi xa, Em sẽ đi tìm nó! Nó xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Nó là một đứa trẻ vô tội đã bị cướp mất quyền làm con. Và nếu như anh không hề có bất cứ ý niệm nào về việc trở thành một người cha, em hy vọng là em sẽ không bao giờ phải chịu đựng những đứa con của anh nữa!”

“Vậy thì, cứ giữ thằng nhỏ lại đi,”Nikolas mời mọc vẻ khinh bỉ. “Anh nên xem xét đến điều này chứ nhỉ, biết được khẩu vị của em là luôn đón nhận những đứa trẻ và thú vật lạc loài. Chỉ cần phải luôn chắc chắn là em hãy giữ đứa trẻ đó cách xa khỏi anh.” Anh rời khỏi phòng trong khi Emma nhìn chằm chằm sau lưng anh với cơn giận dữ gần như không thể nói nên lời.

Cuộc tranh đấu về Jacob bị cắt ngang vào ngày hôm sau bởi sự xuất hiện của Mr.Robert Soames. Người họa sĩ trung niên đã nhanh chóng đạt được danh tiếng lừng lẫy vì khả năng phục hồi thần kỳ những tác phẩm nghệ thuật đã bị hư hỏng do thời gian và không được bảo quản tốt. Emma có cảm tình với Soames ngay lập tức. Anh ta hiền lành và khiêm tốn, không có một chút tự phụ nào mà cô cho rằng luôn gắn liền với những người hoạt động trong thế giới nghệ thuật. Khuôn mặt gầy gầy, tái xanh của anh ta trông dễ thương nhưng không nổi bật, ngoại trừ đôi mắt màu xanh sắc nhọn. Bức tranh phong cảnh mục nát dường như gây cho Soames rất nhiều cảm hứng, và anh chấp nhận công việc khám phá ra một bức tranh bị giấu bên trong với vẻ háo hức rành rành hiện hữu trên mặt.

“Có lẽ nó là một bức tranh không có gì đáng giá,”anh nói với Emma vơí một cái nhún vai thực dụng.

“Hoặc có thể là một cái gì đó khá đặc biệt. Tôi nghi là trong vòng 2 tuần nữa thôi chúng tôi sẽ khám phá ra được cái gì đang ẩn giấu phía sau bức tranh phong cảnh này, Thưa Bà.”

Một căn phòng dành cho khách đã được chuẩn bị sẵn, và Mr.Soames sẽ chuyển tới dinh thự một số đồ dùng cá nhân trong suốt thời gian anh thực hiện công việc của mình. Emma và Jacob ghé thăm phòng làm việc của anh mỗi ngày chỉ để quan sát thóang qua hình ảnh bức tranh đang từ từ hiện ra. Họ không bao giờ ở lại quá lâu, bởi vì mặc dù cửa sổ đã mở rộng toang ra,lọai dung môi mà Soames sử dụng vẫn bốc mùi nồng nặc và hăng hăng bao trùm lên bầu không khí trong phòng.

“Bí quyết là trong khi loại bỏ những lớp trên cùng thì không được đụng đến những phần bên dưới,” Soames nói với họ, khi vẫn đang làm việc trên bức tranh sơn dầu với những lớp quét tinh tế. “Không thể khôi phục được gì nếu bị mất đi một chút nguyên bản chính, ngay cả khi nó chỉ là phần nhỏ nhất của bức tranh. Tôi phải cực kỳ cẩn thận không sảy tay làm hỏng đi kết cấu của bức chân dung mà một người họa sĩ mong đợi.”

“Đó là một bức chân dung sao?” Emma hỏi.

“Ồ, không nghi ngờ gì nữa. Bà có thấy cái góc này không? Đó chắc chắn là một phần bàn tay của một người đàn ông.”

“Tôi hy vọng đó là một vị tổ tiên của nhà Angelovsky,”Emma nói, và vỗ nhẹ lên vai của Jacob khi cậu tiến lại gần hơn để xem xét kỹ bức tranh. “Một trong những người họ hàng của con đó, Jake. Thú vị không?”

Đứa trẻ phản ứng lại với tiếng cằn nhằn không bày tỏ điều cậu đang nghĩ trong đầu. Cậu bé hoặc là không hiểu rõ hoặc là không quan tâm đến ý niệm trở thành hậu duệ của nhà Angelovsky.

“Đúng vậy, nó rất thú vị,”Emma nói kiên quyết, tự trả lời câu hỏi của chính cô. Cô đi thơ thẩn đến cửa sổ gần đó, rồi ngồi nửa người trên cạnh cửa sổ. “Thật ra thì, Jake, con luôn bỏ ngoài tai những lời mà cô đã nói. Con phải cố gắng giữ cho miệng con đừng chạy xa khỏi con chứ.”

Sự trêu chọc của cô khiến cho cơ mặt của cậu bé giật lên thành một nụ cười nhỏ trên miệng Jacob, và cậu nhỏ trả lời với âm vực miền quê cộc cằn. “Con không thể nói gì khi cô lúc nào cũng nói luôn miệng.”

Emma cười phì, nhịp nhịp một bên chân. “Không lịch sự chút nào khi nói với một quý cô rằng cô ta nói quá nhiều, Jacob.”

“Những quý cô không mặc quần dài,” cậu nói trả lại, nhìn thóang qua bộ quần áo của cô gồm chiếc áo sơmi trắng dành riêng cho đàn ông, chiếc quần dài màu than, và đôi giày đen sáng bóng.

“Nhưng cô là một công nương,và công nương có thể mặc bất cứ thứ gì cô ta muốn. Đúng không, Mr.Soames?”

Người họa sĩ ngước lên khỏi công việc của anh ta với một nụ cười khi anh chứng kiến sự thành công của Emma trong việc lôi kéo thằng bé vào cuộc nói chuyện. “Tôi hòan tòan đồng ý, Thưa Bà.” Tia nhìn chiêm ngưỡng của anh chiếu lên Emma trong khoảnh khắc khi cô ngồi uể oải một cách ngẫu nhiên cạnh cửa sổ với đôi chân dài trẻ trung xoắn lại. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên làn da trần của cô cho đến khi những nốt tàn nhang vàng nhỏ của cô sáng lấp lánh lên. Với nụ cười rạng rỡ đó và những lợn tóc xoăn màu đồng đỏ được buộc cao lên sau lưng, cô là một tạo vật quyến rũ đầy lực hút.

“Công nương Emma,” Soames ngập ngừng nói, “Liệu tôi có thể nêu ra một đề nghị mang tính chất cá nhân…”

“Vâng, chắc chắn rồi. Nó có thể làm cho buổi sáng của tôi sinh động hẳn lên.”

“Bà là người phụ nữ hấp dẫn một cách lạ thường. Thưa Bà. Tôi mong có được vinh dự sẽ vẽ Bà vào một ngày nào đó. Với chính dáng vẻ xinh đẹp hiện giờ.”

Emma mỉm cười với ý kiến này. “Và ngài sẽ đặt tên cho bức tranh là gì? ‘Người đàn bà điên rồ’? hay là ‘Kẻ lập dị’?”

“Tôi chân thành tin rằng, Thưa Bà. Bà có một vẻ đẹp hiếm có và độc đáo khiến cho bất kỳ người họa sĩ nào cũng muốn giành lấy.”

Emma mỉm cươì hoài nghi. “Tôi có thể chỉ cho Ngài thấy hàng trăm người phụ nữ còn xinh đẹp hơn tôi, bắt đầu với người mẹ kế của tôi.”

Soames lắc đầu. “Khuôn mặt theo khía cạnh đẹp thông thường và hình thái rất dễ dàng tìm thấy. Họ chỉ gây cho tôi chút ít hứng thú thôi. Nhưng Bà…” Anh dừng lại khi thấy chiếc bóng thấp thóang ở khung cửa, và anh ta phát hiện ra rằng Nikolas đang đứng ở đó.

“Ta đồng ý,” Nikolas nói, nghe lỏm được những câu nhận xét cuối cùng. “Ta muốn bức chân dung của công nương được vẽ bởi ai đó đánh giá cao vẻ đẹp của cô ấy. Nhiệm vụ đó là của ông, nếu ông có thể cho ta thấy cái gì đó đạt yêu cầu từ chính công việc của ông.”

“Dĩ nhiên T-“ Mr.Soames bắt đầu

“Tôi không muốn vẽ chân dung,” Emma nói, cáu kỉnh nhìn chồng cô.

“Nhưng anh muốn nó.” Nikolas vô tình liếc nhìn thấy đứa trẻ, bây giờ đang đứng sát cạnh Emma, và nụ cười của anh nhạt dần. Đột ngột anh quay lại và tiến đến gần bức tranh đang được khôi phục lại. “Tôi đến để xem sự tiến bộ của ông, Soames.”

“Công việc sẽ được thúc đẩy nhanh hơn thôi từ bây giờ vì tôi đã tìm ra được cách thức hiệu quả nhất để làm biến đi những lớp trên cùng,” Soames giải thích. “Cho đến nay thì tôi đã khám phá ra một phần bàn tay trái của một người đàn ông.”

“Đúng vậy ta thấy rồi.” Nikolas nhìn chằm chằm vào phần chưa hòan thành của bức chân dung, đột ngột bị mê hoặc bởi hình ảnh đó. Bàn tay trái của chính anh bắt đầu ngứa ran lên và nóng rừng rực. Anh gập những ngón tay lại và vòng tay trước ngực. Một cơn chóang váng lướt qua, và anh giật mạnh tia nhìn ra khỏi bức tranh. “Chúng ta sẽ thảo luận về bức chân dung của vợ ta sau,” anh nói khẽ với Soames. “Bây giờ, đừng để họ làm cho ông phân tâm khỏi công việc nữa.”

“Họ không quấy rầy…” giọng nói khập khiểng của Soames với theo khi Nikolas đột ngột sải bước ra khỏi phòng. Người họa sĩ chiếu tia nhìn dò hỏi lên Emma, cô trả lời lại với nụ cười chua chát.

“ Một con người lịch thiệp, chồng tôi đấy…ngài đồng ý không?”

Nhưng cô đã rời khỏi phòng làm việc trước khi Soames có thể đáp lại,thằng bé lót tót chạy theo sau cô.

******

Vào đêm sau đó,Nikolas cuối cùng đã buộc mình phải nói chuyện trực tiếp với con trai của anh. Anh đang uống rượu một mình trong dãy phòng, uống từng ngụm rượu Vodka lạnh một cách chậm chạp, trầm mặc suy tư, hy vọng rằng mỗi ly rượu sẽ làm tê liệt đi sự bứt rứt không yên trong anh. Chẳng có việc gì là đúng cả. Tất cả đều bị đá văng ra khỏi quỹ đạo trật tự rồi, và lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác thích ứng quá chậm chạp đối với sự thay đổi của hòan cảnh xung quanh anh. Anh đã không ghé qua giường của Emma được một tuần rồi, và khao khát có được cô trong vòng tay đang bắt đầu gặm nhắm anh. Anh muốn được chạm vào cô, hôn lên làn da cô và vày vò những lợn tóc xoăn đỏ rực trong bàn tay anh, và cảm nhận được cơ thể mảnh mai của cô run lên trong đam mê khi anh đâm sâu vào trong cô. Nhưng anh không muốn cô biết rằng anh cần cô nhiều như thế nào, khao khát cô ra sao, vì cô có thể sẽ tìm ra cách để sử dụng nó như một vũ khí lợi hại chống lại anh. Điều khiến anh tức điên lên được là Emma đã quá khôn lanh quỷ quyệt khi khám phá ra đứa con riêng của anh một cách nhanh chóng và tài tình như vậy, đầu tiên là diễn vở kịch người vợ bị phản bộ, sau đó thì lại quyết định rằng cô ta muốn giữ đứa trẻ lại. Cô không có khả năng thật sự để chăm sóc cho Jacob, dĩ nhiên rồi. Nikolas đã có thể gởi thằng nhỏ đi vào ngày mai, nếu anh quyết định. Cái quái quỷ gì thế này, anh gần như có cảm giác biết ơn-biết ơn-vì Emma quyết tâm giữ đứa trẻ ở lại. Thỉnh thỏang Nikolas nhận ra rằng anh đã nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, khao khát được nói chuyện với nó, và cũng đồng thời bị đau khổ dằn vặt bởi Jacob giống y hệt Mikhail như hai giọt nước.

Một âm thanh yếu ớt, xa lạ cắt ngang suy nghĩ của anh. Nikolas đặt ly rượu vodka của anh xuống và chăm chú lắng nghe. Nó như một tiếng khóc nức nở nghẹn ngào như bị mắc nghẹt.

“Misha”, anh thì thầm trong kinh hòang, theo bản năng áp đặt ngay tiếng khóc đó chính là anh trai anh. Không phải là anh ấy…nhưng tiếng sụt sịt và những giọt nước mắt…những tiếng nức nở của một đứa trẻ nhỏ.

Nikolas đứng bật người dậy trên hai chân và suýt vấp ngã trên cửa, bị kiềm chặt bởi cảm giác khiếp sợ đến đau đớn mà anh chưa từng cảm nhận đến kể từ thời thờ ấu. Anh lần theo tiếng khóc thổn thức dọc hành lang, vòng qua góc cua, cho đến khi anh nhìn thấy một thân hình nhỏ xíu nằm rúc vào cánh cửa phòng Emma.

“Jacob,” Nikolas khó nhọc cất tiếng. Cái tên tạo nên cảm giác xa lạ trên môi anh.

Cậu bé ngẩng đầu lên giật nảy người theo phản xạ, khuôn mặt buồn rầu và những giọt nước mắt-chảy thành vệt dài. Cái nhìn chằm chằm mờ mịt của thằng bé chạm đến tâm can của Nikolas, xuyên thẳng vào nỗi đau mơ hồ của anh.

“Có chuyện gì sao?” Nikolas hỏi cáu kỉnh. “Con đau à?”

Jacob lắc đầu và rúc người áp sát hơn vào khung cửa, gập bàn chân của cậu bên dưới chiếc áo ngủ.

“Con muốn gì? Con đói à? Hay là khát nước?”

Ngay lúc đó cánh cửa hé mở để lộ ra Emma đang mặc chiếc áo chòang và váy ngủ màu trắng, khuôn mặt cô mịn màng và vẫn còn lảo đảo trong cơn ngái ngủ. Cô nhìn Nikolas trước và câu hỏi phát ra mập mờ trên khuôn miệng cô. Tia nhìn của cô từ từ rơi xuống cái đống bèo nhèo đáng thương nằm ngay dưới chân cô. “Jake?” Cô cúi xuống sàn nhà , kéo thằng nhỏ vào lòng, sau đó chiếu thẳng cái nhìn trừng trừng buộc tội vào Nikolas. “Anh đã làm gì thằng nhỏ vậy?”

“Không làm gì cả,” Nikolas gầm gừ. Anh quan sát, bàn chân của anh như bị mắt kẹt trên sàn nhà, trong khi Emma bao bọc thằng nhỏ trong vòng tay rộng mở của cô.

“Chuyện gì xảy ra vậy, Jake?” cô hỏi. “Nói cô nghe đi chuyện gì vậy con?”

Jacob vật lộn với những câu chữ, miệng cậu bé run lẩy bẩy. Nước mắt thi nhau tuôn trào xuống mặt cậu. “Con m-muốn Mama!” Cậu vòng tay quanh cổ Emma, những ngón tay nhỏ bé xương xẩu của cậu lùa vào trong tóc Emma.

“Dĩ nhiên là vậy rồi, con yêu,”Cô thì thầm, ôm cậu bé chặt hơn.

“Dĩ nhiên rồi.”Cô đu đưa đứa trẻ trong lòng, hòan toàn không chú ý đến cái mũi chảy dãi và khuôn mặt ẩm ướt của cậu.

Cảnh tượng về người phụ nữ-đặc biệt là người thuộc tầng lớp cao quý như Emma-đang an ủi đứa trẻ là một chuyện hiếm hoi đối với Nikolas. Người mẹ ruột của anh đã rũ bỏ việc chăm sóc những đứa con của bà ta cho người hầu và gia sư, tha thiết từ chối trách nhiệm giáo dục chúng. Điều đó đã khiến cho Nikolas không bao giờ có cơ hội chia sẻ những khỏanh khắc riêng tư đối với những người thân khác của anh, ngoại trừ những cuộc viếng thăm hiếm hoi đến những người trong gia tộc Stokehurst. Việc khám phá ra rằng Emma có đầy đủ tố chất của tình mẫu tử nằm ngoài sự mong đợi của anh, và điều đó lấp đầy trong anh sự thương cảm đi kèm với sự giận dữ phi lý. Gía như có ai đó giống như cô chiến đấu vì anh và Mikhail. Cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai ngược đãi một đứa trẻ nhỏ. Cô đã có thể an ủi và bảo vệ Misha.

Nikolas chiến đấu với sự ham muốn điên cuồng được quỳ sụp xuống bên cạnh cô, giang rộng vòng tay ôm lấy vợ anh và đứa trẻ đang khóc lóc kia vào lòng, bằng cách nào đó anh khiến chính bản thân mình chìm ngập trong cảnh tưởng đó. Một cơn ớn lạnh của nỗi cô đơn trống trãi khiến anh rùng mình run rẩy. Ngay sau đó Emma ngước lên nhìn anh như thể anh là một người thừa thãi. Những suy nghĩ của cô không biểu lộ ra bằng lời nói nhưng rất rõ ràng. Anh không thể làm gì cho chúng tôi…anh không được chào đón.

Nikolas rời đi mà không nói lời nào, quay lưng bước xuống đại sảnh và vòng qua khúc cua. Anh dừng lại đó, và dựa lưng vào tường, run rẩy, đau đớn vì những ký ức. Anh nghĩ về cái đêm ở Nga khi anh bị đánh thức từ chiếc giường của cô tình nhân của anh và nhận lấy lời nhắn về Misha. “Anh của ngài đã bị giết, thưa Ngài. Bị đâm qua cổ họng…”Và cuộc điều tra vì công lý kéo dài một khỏang thời gian, đỉnh điểm là sự trả thù của anh đối với Bá Tước Shurikovsky. Không,đừng nghĩ về điều đó nữa-nhưng cái ký ức đó vẫn tràn về trong một tia chớp nổ tung đau nhói, và anh nhận thấy bản thân đang đi về phía dáng người say xỉn của Shurikovsky đang nằm dài ra trên chiếc giường nhàu nát. Có một mùi hôi thối đặc biệt bao trùm lên toàn bộ căn phòng, mùi rượu và mồ hôi chua lè, và tim Nikolas đập thình thịch với nỗi khiếp sợ và ham muốn giết người chảy tràn trong anh cho đến khi anh không thể nghe thấy tiếng gì nữa ngoài những cú đấm nện mạnh xuống, thậm chí không lưu ý đến khuôn mặt khóc lóc của Shurikovsky khi hắn trông thấy mặt của kẻ sát nhân.

Vẫn dựa lưng áp sát vào tường, Nikolas trượt người từ từ cho đến khi anh ngồi bệch xuống sàn nhà. Anh ngây người sửng sốt tự hỏi anh đã nghĩ về điêù gì trong suốt quãng thời gian bị bắt giam, chất vấn, hàng giờ liền bị tra tấn và đau đớn. Anh không thể nhớ gì nhiều về những điều đó. Họ đã hỏi anh về những mối quan hệ yêu đương của Misha, đặc biệt trong số đó là với Shurikovsky. Đối với Nikolas, chuyện anh trai anh lên giường với một người đàn ông hòan toàn không phải là vấn đề quan trọng gì. Sau những nỗi đau đớn mà Misha phải chịu đựng trong suốt thời thơ ấu, anh ấy xứng đáng được tận hưởng niềm vui ở bất cứ nơi đâu mà anh có thể tìm thấy.

Nikolas kéo mạnh ống tay áo lên trên và nhìn chằm chằm vào những vết thẹo hằn sâu lên cổ tay anh, nơi những sợi dây thừng siết chặt lại đã xé toan từng lớp da và bắp thịt của anh ra. Những kẻ thẩm vấn của chính phủ đã rất tức giận khi anh không đáp lại những lời chế giễu của bọn chúng về sở thích tình dục của Misha. “Có lẽ mày không nhận thấy sai trái gì trong việc quan hệ với những đứa con trai,” bọn chúng nói. “Chắc chắn mày cũng mang cùng một chứng bệnh giống như vậy. Mày có thèm khát những thằng đàn ông khác không, đồ chó hoang trụy lạc?”

Nikolas đã lắc mạnh đầu, miệng anh run lẩy bẩy đến nỗi không thể nhả ra được bất cứ chữ gì. Cả thân người anh lạnh toát lên vì cơn chóang váng và mất máu quá nhiều. Không, anh không bao giờ ham muốn những người đàn ông, anh luôn luôn yêu thích những người phụ nữ mềm mại và duyên dáng, sự thoải mái được gối đầu lên cặp vú mịn màng, cảm thụ được suy nghĩ của phái nữ. Những người phụ nữ lớn tuổi luôn là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì họ hiếm khi có khuynh hướng đòi hỏi này nọ, họ thấu hiểu được thực tại và sự phức tạp của cuộc sống, và họ là những người tình say đắm nồng nàn nhất.

Nhưng anh chưa bao giờ có ý định kết hôn với bất cứ ai, cho đến khi gặp Emma. Anh đã chờ đợi 7 năm để có được cô, không nghi ngờ gì về việc cô sẽ thuộc về anh. Anh muốn cô theo cách mà anh xác định rõ không phải tình yêu nhưng là một nhu cầu cơ bản, giống như việc thở hay ăn và ngủ. Vấn đề là, cô đang bắt đầu trở thành điểm yếu của anh. Anh muốn vứt bỏ cô ra khỏi cuộc sống của anh, hoặc hòan toàn đánh mất bản thân mình.

Nikolas đứng dậy và đi xuống lầu, cộc lộc nói với Stanislaus và một người hầu đang đứng chờ. “Chuẩn bị xe ngựa đi.” Anh sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ, để bài bạc và uống rượu, rồi tìm kiếm một người phụ nữ. Bất cứ ai cũng được, miễn không phải là Emma.

*****

Sau khi an ủi Jacob xong, Emma ẵm thằng bé lên bế vào phòng ngủ ở tầng 3. Phủ lên người cậu tấm chăn bằng vải len mềm mại, cô quỳ cạnh giường và dịu dàng vuốt ve phần tóc ngay giữa trán của cậu. “Cô hiểu rõ cảm giác mất mát người mẹ là như thế nào,”cô thì thầm. “Mẹ của cô đã chết khi cô thậm chí còn nhỏ tuổi hơn con. Thỉnh thỏang cô đã khóc khi cô nhớ bà ấy, và cô thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của bà.”

Jake gập tay lại cọ cọ lên mắt cậu. “Con muốn mẹ trở về với con,” cậu mếu máo nói. “Con không thích ở đây.”

Emma thở dài. “Thỉnh thỏang cô không thể tự quyết được, Jake. Nhưng Nikolas là cha con, và con thuộc về nơi này.”

“Con sẽ bỏ trốn.”

“Và rời bỏ cô cùng Samson sao?Điều đó sẽ khiến cô rất buồn, Jake.”

Cậu bé im lặng,vùi người sâu hơn vào chiếc gối của cậu, mí mắt cậu run run vì kiệt sức.

“Cô có ý này,” Emma tiếp tục. “Tại sao chúng ta lại không bỏ trốn một chút xíu vào ngày mai nhỉ, và mang bữa trưa theo cùng? Chúng ta sẽ tìm thấy một cái ao để tha hồ mà vùng vẫy nước, và rồi cô và con sẽ đi bắt ếch.”

“Những quý bà không thích ếch,” thằng nhỏ uể ỏai nói.

“Cô thích. Cô còn thích cả những con rệp, giun, chuột...tất cả mọi thứ trừ rắn.”

“Con thích rắn.”

Emma mỉm cười và cúi người hôn lên tóc cậu. Nó có mùi tươi mát và ngọt ngào, sau khi cô đã khăng khăng quyết liệt chà sát xà phòng lên mái tóc cậu vào sáng nay. Cô chưa bao giờ cảm nhận được khuynh hướng che chở cho một đứa trẻ trước đây, thậm chí đối với những đứa em ruột của cô. Nhưng chúng còn có tình yêu thương của gia đình, còn đứa trẻ này chẳng có ai trên thế giới này, ngoại trừ một người cha bàng quan lạnh nhạt. “Ngủ ngon, Jake,”cô thì thầm. “Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp. Cô sẽ luôn luôn chăm sóc cho con.”

“Ngủ ngon, Emma.”cậu thầm thì, chìm dần vào trong giấc ngủ.

Emma tắt đèn và nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Tiến thẳng về hướng dãy phòng của Nikolas. Cơn giận dữ điên cuồng phun trào ào ạt trong cô. Đã đến lúc phải đương đầu với anh về đứa trẻ một cách dứt khoát. Cô chắc chắn sẽ làm cho anh hiểu rằng Jake sẽ ở đây, và Nikolas phải có bổn phận nói chuyện với thằng nhỏ. Thật không công bằng khi đứa trẻ này phải gánh chịu sai lầm hớ hênh của cha mẹ nó. Jacob là một Angelovsky. Nó mặc nhiên được thừa hưởng tất cả mọi thứ. Một nền giáo dục, quyền thừa kế, một số kiến thức về những tài sản thuộc quyền sở hữu của nó…tất cả những gì mà đứa trẻ cần và xứng đáng được hưởng, và Nikolas không có quyền chối bỏ chúng.

Cô chán nản khi khám phá ra được Nikolas không ở trong phòng. Cô đã tìm kiếm cả khu nhà và đi xuống tầng trệt, hỏi Stanislaus là liệu ông có thấy Nikolas không.

Không có bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt người quản gia. “Hòang Tử đã rời đi trong đêm, Thưa Bà.”

“Tôi hiểu rồi.” Emma quay lưng lại, che giấu đi sự bối rối và tổn thương của cô. Đã quá trễ rồi…lý do duy nhất Nikolas bỏ đi vào cái giờ này là ghé thăm chiếc giường cuả một người phụ nữ khác. Thậm chí khi họ có những cuộc cãi cọ lặt vặt và thái độ xa cách với nhau, anh cũng không bao giờ phản bội cô trước đây. Đột nhiên cô có cảm giác muốn khóc. Gía mà cô có thể theo dõi anh, và nói với anh—nói gì chứ? Nếu như Nikolas muốn ai đó khác, một cơ thể đàn bà nào đó, không cách gì cô có thể ngăn cản anh. Rõ ràng anh đã mệt mỏi với cô. Cô đã không làm anh hài lòng. Đức Ngài này giờ đã chán ngán việc ghé thăm chiếc giường của vợ ông ta. “Đồ khốn kiếp, Nikolas,” cô thì thầm. “Tôi cho rằng tôi cũng chán ghét bản thân tôi nhiều như anh.”

Cô rảo quanh phòng cả tiếng đồng hồ, cho đến khi những người hầu nghỉ ngơi và tòa lâu đài chìm dần trong mờ mịt và bóng tối. Cuối cùng thì cô cũng hiểu rõ rằng kết hôn với Nikolas là một sai lầm thảm thương. Cuộc hôn nhân của họ sẽ không bao giờ tốt đẹp hơn bây giờ. Thực tế thì, gần như chắc chắn là nó đang trở nên tồi tệ hơn. Sự phản bội của Nikolas sẽ làm nhục cô, và sẽ có nhiều cuộc cãi cọ hơn, nỗi đau đớn càng sắc nét hơn, trừ phi cô tìm được cách nào đó để trở nên khắc nghiệt và vô cảm giống như anh. Gia đình cô đã đúng về Nikolas, nhưng niềm kiêu hãnh không bao giờ cho phép cô thừa nhận nó. Cô ước gì mình có một người bạn để tâm sự, ai đó để dựa dẫm.

Bước lần từng bước lên cầu thang lớn. Emma ngồi trên bậc thang gần thấp phía dưới, ôm gối ngồi chờ chồng cô trở về. Tất cả những gì cô cần là liếc nhìn thoáng qua trên mặt anh, và cô sẽ biết được liệu anh có bội phản cô không.

Ngay khi bình mình vứa hé rạng lên, âm thanh của tiếng bánh xe ngựa và bộ yên cương kêu chói tai đã đánh thức cô khỏi cơn ngủ gật. Cô vẫn ngồi trên những bậc thang, nhăn mặt lại vì sự đau nhức của cơ bắp. Chớp mắt khó khăn, cô nhìn chằm chằm vào cửa chính. Xương sống cứng đơ lại trong lo sợ.

Nikolas bước vào trong, đầu tóc rối bù và khuôn mặt tái xanh, vẻ đẹp lộng lẫy quý tộc của anh chìm trong bóng tối. Mùi cồn, nước hoa và tình dục trộn lẫn vào nhau bay xộc đến Emma, dù cách nhau nhiều bước chân vẫn có thể ngửi thấy hương vị đặc trưng của chúng. Vậy là anh ta đã làm rồi, cô nghĩ, và chùn bước lại khi một nỗi đau đớn đột ngột đập thẳng vào ngực cô.

Nikolas không nhìn thấy cô cho đến khi anh bắt đầu ngước nhìn lên cầu thang. Anh đứng sững lại, khuôn mặt gợn lên vẻ thách thức buồn bực. “Em muốn gì?”

“Không gì từ anh.”Gịong nói run run ghê tởm và oán hận. “Không cần gì cả.Tôi sẽ không cố gắng lơ đi chuyện này, Nikolas. Anh không cần phải nhắc nhở tôi rằng những chuyện này luôn luôn xảy ra đối với những cuộc hôn nhân của tầng lớp thượng lưu. Nhưng anh tốt nhất nên quen với việc lang chạ với những người phụ nữ khác đi, bởi vì anh sẽ bị tống xuống địa ngục trước khi được chào đón quay trở lại cái giường của tôi.”

“Anh sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn với em,” Nikolas nhếch mép, tiến lại gần cô hơn, dáng vẻ to lớn đe dọa. “Em là vợ anh. Anh sở hữu cơ thể và linh hồn em—và khi anh búng ngón tay, em sẽ phải dạng chân ra cho anh ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào anh muốn.”

Cơn giận dữ mãnh liệt lướt quét sạch ý chí Emma. Cô đấm thẳng ra với bàn tay nắm chặt lại, nhắm vào khuôn mặt đáng ghét và nham nhám của anh. Sức mạnh của nó làm rung chuyển cả bàn tay cô lan rộng lên đến khuỷu tay. Cú thọi đó bay thẳng chính xác vào quý ngài Nikolas-chóang váng, và anh lọang chọang bước lùi lại vài bậc thang. Biểu hiện của anh trông đờ đẫn vì sốc nặng. Emma nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt cũng sửng sốt, chóang váng không kém, tự hỏi liệu anh có đè nghiến cô xuống không. Cô điếng người chờ đợi, chà sát cổ tay đau nhói của cô.

Nikolas im lặng. Hơi thở cả hai đều nặng nề khi họ nhìn chằm chằm vào nhau. Nhấc một tay lên sờ vào hàm, Nikolas nhếch mép cười nhạt. Emma không nhúc nhích người khi chồng cô lách người bước qua cô, đi lên cầu thang để đến phòng anh. Khi tiếng bước chân của anh càng lúc càng mất dần, cô ngồi thụp xuống và gục đầu lên đầu gối. Chưa bao giờ có cảm giác quá bế tắc và vô vọng như lúc này.

Những tuần sau trôi qua, không có cuộc chuyện trò nào giữa Emma và Nikolas, ngoại trừ vài tia nhìn trao đổi sắc nhọn khi cả hai tình cờ nhìn nhau. Thật khó khăn cho Emma khi ăn và ngủ. Cô có cảm giác như cô đang sống trong doanh trại của kẻ thù, chắn mình sau những tấm cửa đã được khóa chặt vào ban đêm, chạy như ma đuổi qua những hành lang suốt cả ngày để tránh phải đối mặt với Nikolas. Cô biết rằng cô đang bắt đầu trông phờ phạc cả người, thậm chí ngay trước khi Mr. Soames ngập ngừng hỏi liệu cô có khỏe không. Nikolas, ngược lại, dường như có vẻ tỉnh táo và thư thái, làm cho Emma tức điên cả người khi nhận ra rằng anh hòan tòan thỏai mái trước tình cảnh này. Anh đã thận trọng đặt ra chướng ngại giữa họ, và dự định ở luôn trong đó. Emma nỗ lực hết sức để lờ phắt việc đi đi về về của chồng cô. Tự nhủ với bản thân rằng không việc gì phải nhúng mũi vào công việc của anh ta. Không chỉ vì anh đã phá hỏng đi lời thề nguyền của họ, mà còn vì anh dường như không hề coi trọng sự hiện diện thân thiện của cô. Tất cả mọi thứ đều ổn cho đến khi Jacob xuất hiện. Tại sao lại có vẻ quá khó khăn cho Nikolas khi chịu đựng sự hiện diện của đứa trẻ chứ? Tại sao anh trông lại quá đau đớn mỗi khi nhìn thấy thằng bé?

Trớ trên thay, trong khi cuộc hôn nhân của Emma và Nikolas đang ngày càng tệ đi, thì mối quan giữa cô và Jacob lại trở nên khắng khít hơn mỗi ngày. Cậu đang dần dần tin tưởng vào cô. Cô cũng xác định rõ sẽ không phản bội lại lòng tin ấy ngay cả khi cậu bé bắt đầu hỏi những câu hỏi không thể lảng tránh được về Nikolas. Tạo sao cha cậu không nói chuyện với cậu? Tại sao ông lúc nào cũng cau có và trầm lặng?

“Cha con là một người đàn ông kỳ cục.” Emma giải thích với cậu nhóc, cố gắng tìm kiếm sự dung hòa giữa lòng tốt và sự trung thực. “Ông ấy đã có một cuộc sống khó khăn. Con có để ý thấy những vết lằn kỳ lạ trên cánh tay, hay có lẽ là trên ngực của ông ấy không? Đó là những vết sẹo từ một hồi ức rất đáng sợ trong quá khứ của ông ấy, khi đó cha con đã phải gánh chịu những nỗi đau đớn tột cùng. Con phải cố gắng ghi nhớ điều này, đặc biệt khi ông trở nên lạnh lùng và bất công. Tất cả chúng ta đều chịu ảnh hưởng bởi những sự kiện xảy ra với chúng ta. Tựa như bâỳ thú trong gánh xiếc vậy. Một trong số chúng trở nên hung dữ và hèn hạ bởi vì trước kia chúng đã từng bị tổn thương…bởi vì chúng sợ.”

“Cha con cũng sợ hả cô?” Jacob hỏi vẻ nghiêm nghị, cậu bé nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.

“Ừ,” cô thì thầm. “Cô nghĩ vậy.”

“Liệu ông ấy có bao giờ thay đổi không cô?”

“Cô không biết nữa con à.”

Họ thong thả sánh vai nhau đi đến khu trại để kiểm tra lại khu chuồng được rào lại bằng kim loại rộng rãi của con tinh tinh. Cleo đã tìm cách gỡ những thanh chắn ra và tạo ra một không gian đủ rộng để thoát ra ngoài. “Cô nàng hư đốn,” Emma mắng, xem xét thiệt hại. Cleo quay mặt đi chỗ khác không nhìn vào cô với vẻ vô tư lự, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ ở trên mái nhà. Một lúc sau, con tinh tinh nhặt một quả cam lên, và bắt đầu bóc vỏ cam với vẻ tập trung cao độ. Emma vụt cười nhanh với Jake. “Thật là đồ khỉ già thông minh. Cô nàng chắc chắn là đã tìm thấy một thanh chắn bị tách rời và bắt đầu tháo lơi ra. Chúng ta phải sửa lại thôi, Jake. Những công cụ chúng ta cần là…”Cô ngừng lại khi có một cảm giác khó chịu, lạ lùng lướt qua người, và cố gắng tiếp tục. “Có lẽ chúng nằm trong chuồng ngựa.”

“Emma.”Gịong nói của một người đàn ông phát ra từ cửa ra vào.

Emma đứng sững lại một hồi lâu. Vẫn giữ khuôn mặt hướng về cái chuồng rào của con tinh tinh. Cleo nhìn chằm chằm vào kẻ mới đến, bĩu môi ra, tạo thành một âm thanh giống như nụ hôn đâỳ ẩm ướt. Emma cuối cùng cũng đủ bình tĩnh để đối mặt với kẻ không mời mà đến này. “Ngài Milbank,” cô lạnh lùng cất tiếng và quay lại.

Adam trông không thay đổi tý nào, ngọai trừ tóc của hắn dài hơn, rơi phủ trên vai hắn như những đợt sóng màu nâu mượt mà. Hắn có vẻ đẹp trai u ám với chiếc quần sọc vằn, áo gilê màu xám, và chiếc áo chòang len dài tới gối. Vẻ mặt u ám, đôi mắt ủy mị và láo liên. “Em trông xinh đẹp hơn bao giờ hết, Em.”

Tia nhìn của Emma rơi xuống bàn tay trái của hắn. Thấy chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón tay áp út của hắn tựa như giọt nước lạnh ném vào khuôn mặt cô. “Làm sao ông biết tìm ra tôi ở đây?Những người hầu không được phép…”

“Họ không làm vậy. Anh đã đỗ xe ngựa bên ngoài trước khi đi đến dinh thự và đi dọc theo con đường phía trước. Anh biết em đang ở cạnh những con thú của em. Anh đã chờ để chắc chắn rằng không có bất cứ ai theo dõi, sau đó đi qua cánh cổng trước, và băng xuyên qua khu vườn—“

“Cánh cổng đáng lẽ ra đã bị khóa lại rồi.”

“Họ đã không khóa lại.” Hắn nhún vai. Khu trại không khó để tìm thấy. Hòan tòan gây ấn tượng với hàng dãy khu chuồng trại. Đương đầu với sự im lặng sắc đá của Emma, Adam chuyển tia nhìn của hắn sang cậu bé đang lượn lờ bên cạnh cô. “Và ai đây nhỉ? Đứa em trai William của em…hay là Zachary?”

“Không là ai cả. Thằng bé là con riêng của chồng tôi, Jacob.”

Emma quan sát vẻ bất ngờ, thất vọng rồi sau đó là biểu hiện của lòng thương hại lướt qua nét mặt của Adam. Lòng thương tiếc đó tác động lên cô nhiều nhất, khiến cô cảm thấy sự tự tôn bị xúc phạm. Cô sẽ chết phắc đi trước khi cho phép bất kỳ ai, đặc biệt là Adam, thương hại cô. “Chúc mừng cuộc hôn nhân của ngài nhé,”cô nói với giọng điệu mỉa mai dịu dàng, điều mà cô đã học được từ Nikolas. “Gần đây tôi đã may mắn được gặp anh rể của ngài. Ông ấy miêu tả ngài là một anh chàng duyên dáng. Ông ấy có lẽ chưa biết một nửa về những điều đó nhỉ.”

Adam, người chưa từng nhận ra bất cứ gì, ngoại trừ cảm nhận nét khát khao của cô, dường như có vẻ ngạc nhiên. “Emma,giọng điệu không giống của em chút nào.”

“Tôi đã thay đổi rất nhiều vài tháng gần đây, nhờ ngài và chồng tôi đấy.”

“Emma,”cắt ngang giọng nói cộc lốc của cô. “Emma, chuyện gì vậy cô?”

Cô dịu giọng xuống khi nhìn xuống gương mặt căng thẳng của đứa trẻ. “Mọi thứ đều ổn cả con à.” cô thì thầm. “Ngài Milbank là người quen cũ của cô. Tại sao con không quay trở về nhà và nói đầu bếp cho con ít kẹo nhỉ? Nói với bà ấy rằng cô cho phép điều đó.”

“Không, con không muốn—“

“Bây giờ, Jake,”cô nói một cách kiên quyết, và gởi đến cậu nhóc nụ cười khuyến khích. “Đi đi con.”

Cậu bé nghe lời cô, lê chân bước đi và vẫn liếc nhìn cô qua vai khi cậu bỏ đi. Cleo ngồi yên trong góc khu chuồng của nó, chuyên tâm vào công việc tách từng múi cam ra.

“Anh phải gặp em,” Adam nói lặng lẽ. Anh phải chắc chắn rằng em hiểu rõ tất cả những gì thật sự đã xảy ra trong vài tháng trước đó.”

“Tôi cực kỳ hiểu rõ. Tôi không muốn nghe lời giải thích của ngài. Bây giờ tôi đã kết hôn, và ngài cũng vậy. Dù cho ngài có nói gì thì cũng không còn quan trọng nữa rồi.”

“Sự thật rất quan trọng.” Adam nhấn mạnh, với sự xúc cảm mãnh liệt khiến Emma cảm thấy lạ lẫm khi so với trước kia.Cô luôn luôn có 1 tính cách dữ dội,trong khi Adam thì lại trầm lắng và khó hiểu. “Anh sẽ không đi cho đến khi nào em chịu lắng nghe anh.Không đếm xỉa tới bất cứ ai,anh đã rất yêu em.Và bây giờ cũng vậy.Anh đã không nhận ra anh yêu em nhiều như thế nào cho đến khi anh đánh mất em.Em là 1 người phụ nữ rất đặc biệt.1 tạo vật thật dễ khiến người ta yêu thương biết bao.”

“Và cũng dễ bị bỏ rơi nữa,ý ngài là vậy nhỉ.”

Hắn lờ đi lời chế nhạo mỉa mai của cô. “Anh đã bị đe dọa phải rời khỏi em.Anh không bao giờ muốn như vậy,nhưng anh không đủ mạnh để đối đầu với hắn.Anh sẽ hối tiếc về điều đó mỗi ngày trong suốt cuộc đời còn lại của anh.”

“Đe dọa bởi ai?Cha tôi à?”

“Bởi chồng em.Ông ta đã đến gặp anh vào buổi sáng ngay sau vũ hội nhà Angelovsky.”

“Và anh ấy đã nói gì?” Emma dịu dàng hỏi.

“Nikolas bảo anh hãy để cho em yên,mãi mãi,nếu không ông ấy sẽ làm cho đời anh biến thành địa ngục trần gian.Ông ta nói rằng anh nên kết hôn với người khác,bởi vì anh không có quyền gì để dính dáng đến em.Ông ta hàm ý rằng nếu như anh vẫn còn tiếp tục tán tỉnh em,ai đó sẽ bị bất lợi.Anh đã lo sợ,Emma.Lo sợ cho cả 2 ta.Em có thể căm ghét vì anh là 1 kẻ hèn nhát,nhưng ít nhất em phải hiểu rằng anh yêu em.”

Emma có cảm giác người cô trắng bệch đi vì sốc.Câu chuyện của Adam trùng khớp với tất cả những điều mà cô đã biết về gã chồng dối trá,quỷ quyệt của cô.Cô nghĩ về cái cách mà Nikolas đã an ủi cô sau sự ruồng bỏ của Adam,lợi dụng sự tổn thương và lòng tự tôn bị làm nhục của cô…dụ dỗ cô vào cái đêm cô phát hiện ra bản thông cáo đính hôn của Adam.Tất cả mọi động thái đó đều được tính toán hết rồi.Nikolas đã phá huỷ tình yêu của cô với Adam,cẩn thận tháo rời từng phần cuộc sống của cô ra,nhằm đạt được những gì anh ta muốn.Và anh thậm chí còn khuyến khích cô đổ hết tất cả tội lỗi cho cha cô.

“Làm ơn đi đi,”cô cất giọng khàn khàn.

“Emma,hãy nói rằng em tin anh-“

“Tôi tin ngài.Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì nữa đâu.Qúa trễ cho cả 2 ta.”

“Không cần phải như vậy.Chúng ta có thể lấy lại những gì đã thuộc về chúng ta.”

Emma nhìn chằm chằm hắn 1 cách ngờ vực.Cần phải lấy lại cái gì chứ?Hắn muốn gì ở cô chứ? “Ngài đang đề nghị đến chuyện yêu đương à?”

Lời nói phát ra khiến Adam giật này người,và cô nhận thấy rằng hắn không mong đợi những điều đó được nói ra 1 cách trắng trợn như vậy. “ Lúc nào cũng rất thẳng thắn,” hắn thì thầm, đôi mắt nâu lóe sáng vẻ thích thú. “Đó là một trong những tính cách khiến anh rất yêu thích. Những gì anh đang cố nói là anh muốn trở thành một phần cuộc sống của em. Anh nhớ em, Emma.”

Cô nhắm mắt, hồi tưởng lại sự quan tâm và ấm áp mà Adam đã giành cho cô. Cô cũng nhớ hắn chứ. Gía mà cô có thể vùi mình trong vòng tay ấm nóng của hắn ngay bay giờ, để hắn hôn và dỗ dành cô. Nhưng cô đã đánh mất quyền tự do riêng tư rồi. Chỉ bởi vì chồng cô đã phản bội cô, không có nghĩa là cô phá bỏ nguyên tắc của chính cô. Chẳng có lời biện hộ nào cho tội thông dâm cả. Cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu cô làm vậy.

“Tôi không nghĩ tôi có thể cho ngài bất cứ cái gì,” cô thì thầm.

“Anh sẽ bằng lòng với phần nhỏ nhất trong trái tim em. Em là tình yêu đích thực của anh, Em. Và sẽ luôn như vậy cho đến tận cuối cuộc đời. Không ai có thể thay đổi điều đó-thậm chí là Nikolas Angelovsky.”Khuôn mắt hắn trở nên cứng rắn, điều cô chưa bao giờ nhìn thấy trước kia. “Chúa ơi, ai đó nên được ban một ân huệ và tống khứ hắn đi-trước khi hắn phá hỏng cuộc sống của những cô gái ngây thơ khác nữa.”

******

Nikolas nghe thấy tiếng gõ cửa ở phòng thư viện và quay đầu khỏi bàn làm việc với tiếng gầm gừ nôn nóng. Anh đã đau đầu suốt cả buổi sáng nay, và khiến cho công việc của anh trở nên khó khăn hơn. Những con số và chữ viết nguệch ngọac dường như nhảy múa trước mắt anh. Dư vị chết tiệt, anh nghĩ, và quyết định sẽ hạn chế thói quen uống rựơu vodka sau-bữa tối kể từ bây giờ.

“Chuyện gì vậy?”anh hỏi.

Robert Soames ló đầu vào sau cánh cửa, nhìn anh với vẻ kỳ lạ phấn khích. “Hòang thân Nikolas, tôi đến để báo với ngài rằng tôi gần như khám phá ra bức họa rồi. Cần phải chỉnh sửa lại một chút nữa thôi, dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi có ấn tượng tuyệt vời về bức chân dung nguyên bản này.”

“Ta sẽ xem sau.”

“Thưa Ngài, Ngài có thể cho phép tôi mang bức tranh xuống dưới lầu để Ngài kiểm tra liền bây giờ được không? Tôi nghĩ ngài sẽ khá ngạc nhiên đấy.”

Nikolas theo thói tật nhướng nhướng cặp chân mày của anh vẻ mỉa mai. “Rất tốt.”

Người họa sĩ vội vã rời đi trong khi vẫn để cánh cửa tiếp tục mở. Anh cau có giận dữ và chúi mũi vào công việc lần nữa, nhưng những số liệu kế tóan dường như đang trở nên không thể hiểu nỗi. Anh nghe thấy tiếng ồn nhỏ thoang thỏang bên tai, và lại nhìn ra lối vào lần nữa.

Đứa trẻ, Jacob, đứng ở đó với cái bánh tạc phủ-đường trên tay cậu. Những mảnh vụn rải rác trên thảm trải sản nhà với những miếng nhỏ xíu, bám vào tấm thảm.

“Con muốn gì?”Nikolas lầm bầm.

Jacob không trả lời, chỉ đứng đó tiếp tục nhìn anh với sự hiếu kỳ can đảm.

“Emma đâu rồi?Con thường ở với cô ta lúc này mà.”

Jacob mở lời, với tông giọng đồng quê thô cứng lúc nào cũng khiến Nikolas bất ngờ, từ một đứa trẻ với khuôn mặt Nga cổ điển.

“Cô ấy đang ở với bầy thú. Một người đàn ông đã đến ‘er”

Nikolas có cảm giác là thằng bé đã nói với anh 1 cách cố tình, có vẻ như cậu hy vọng Nikolas sẽ đi ra ngoài và tống khứ người lạ mặt đó đi. “Chỗ nào của khu trại?”anh kiềm giọng hỏi. “Cô ấy ở với con hổ à?”

“Không…với Cleo.”

Nikolas đứng bật dậy và sải bước ra khỏi phòng, mở cánh cửa kiểu Pháp để bước ra khỏang đất bên ngoài. Anh đang trên đường đi đến giữa vườn thì thấy Emma đi ra từ chuồng ngựa. Tiếng cánh cổng kêu leng keng inh ỏi gần ngôi nhà báo động cho anh rằng ai đó đang tiến ra đường chính. Giằng xé giữa việc đuổi theo vị khách và dồn Emma vào chân tường vì việc rắc rối này,anh quyết định chọn vế sau. Anh đi về phía vợ mình với những bước sải chân dài vội vã.

“Ai đấy?”anh gặng hỏi.

“ Một người bạn cũ. Ngài Milbank. Thực tế đấy.”Emma tiếp tục rảo bước, Nikolas nắm lấy tay cô, và cô hất tay anh ra. “Đừng chạm vào tôi!”

“Hắn muốn gì?”

“Không gì cả.”

Một làn sóng của lòng ghen tị chói lóa dâng tràn lên trong anh. Anh theo cô vào nhà. “Anh muốn nói chuyện với em,” anh nói, nắm chặt cổ tay cô và kéo mạnh vào thư viện.

“Đừng có mà thử thách trí thông minh của tôi với cái thói giả vờ này.”Emma khinh bỉ nói. “Anh không có cái quyền đếch gì mà chỉ trách về tôi, hay những gì mà tôi làm.”

“Nói anh nghe lý do hắn đến đây.”

Đôi mắt xanh dương của cô lóe lên tia hận thù. “Adam đã kể tôi nghe những gì mà anh đã làm. Cách anh đe dọa anh ta, và khiến anh ấy tránh xa khỏi tôi. Anh đã chia cắt chúng tôi, và sau đó lôi kéo tôi phải kết hôn với anh.”

“Milbank không cần phải bỏ rơi em. Hắn đã được lựa chọn.”

“Adam khiếp sợ anh. Và tôi không trách anh ta. Anh là kẻ suy đồi, ích kỷ, và thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn khi không có anh!” Gịong cô hạ thấp xuống thành tiếng thì thầm rin rít. “Tôi khinh bỉ tất cả những gì anh đã làm với tôi. Anh đã hủy hoại cuộc đời tôi.”

Bất chấp sự nhẫn tâm của bản thân, Nikolas chùn người lại khi nhìn vào khuôn mặt của vợ anh. Đó chính là sự thật, anh chán chường nhận ra. Cô ấy ghét anh. Tất cả những gì mà anh đang làm…đều cần thiết nhằm đẩy vợ anh ra xa khỏi anh, để tự bảo vệ chính bản thân…nhưng dù vậy, bằng chứng của sự thành công ấy không làm anh vui lòng chút nào. Anh chưa bao giờ phiền muộn nhiều như vậy từ trước đến giờ. Đầu anh đập thình thịch nặng nề, và có âm thanh vang lên trong tai anh, chóang váng, tông giọng với âm vực cao dường như ngày càng tệ hơn khi mỗi phút trôi đi. Anh xoa mạnh trán với nỗ lực làm dịu đi cơn đau. Không muốn tranh cãi gì nữa lúc này-Anh sẽ đối phó với vợ anh sau. Ra khỏi đây đi, anh cố gắng nói, nhưng lạ kỳ làm sao, những từ ngữ phát ra xuyên tạc trộn lẫn giữa tiếng Anh và tiếng Nga. Tâm trí của anh không còn minh bạch, không còn sáng suốt nữa…mọi thứ không biết vì sao lại trở nên lộn xộn như vậy.

“Chuyện gì vậy?”Emma gay gắt hỏi, nhưng anh bối rối lắc đầu.

Sự im lặng vẫn tỏa lan tiếp theo sau đó, cho đến khi Mr.Soames bước vào thư viện với bức tranh sơn dầu mà anh ta đang hồi phục lại. “Thưa Ngài,”anh ta bắt đầu, hòan tòan không để ý đến khung cảnh mà anh vừa xen ngang vào. Anh mỉm cười khi nhìn thấy Emma ở đó.

“Công nương Emma, tôi đã khám phá ra bức chân dung rồi. Bà nhất định phải xem nó. Thật đặc biệt.” Anh ta cẩn thận dựng đứng bức tranh trên bàn Nikolas và lùi lại. “Bà thấy không?”

Nikolas chú ý nhìn vào bức chân dung, một người đàn ông đang bước vào ngưỡng 30 tuổi với mái tóc vàng-nâu, đôi mắt màu hổ phách…khuôn miệng rắn rỏi,và quai hàm sắt cạnh.

Ôi Chúa ơi…Giống như anh đang nhìn vào trong gương vậy. Bức chân dung giống tạc như anh. Đó chính là khuôn mặt của mình, đôi mắt của mình.

Đột nhiên, đầu anh nhức nhối đến phát điên lên. Anh cố gắng giật mạnh tia nhìn ra khỏi bức tranh, nhưng anh không thể.

Anh mơ hồ nhận thức được hơi thở hổn hển vì choáng váng của Emma. “Chính là anh mà,” cô nói, và những lời cuối cùng vang vọng trong não anh

Nikolas cố gắng đến vô vọng để vùng chạy đi, nhưng thân thể anh không còn nghe theo lệnh của anh nữa rồi. Anh trượt chân và ngã lăn xuống sàn nhà. Bức họa dường như đang kéo anh vào bên trong nó, như nam châm hút lấy linh hồn anh, lôi kéo chút hơi thở cuộc sống phập phồng ra khỏi cơ thể anh. Anh đang chìm sâu vào trong đêm tối, màu trắng xóa, những xúc cảm, thời gian của chính bức tranh, bắn anh xuyên vào làn không khí ào ạt xoay tít.

Mình đang chết dần chết mòn, anh nghĩ, và anh cảm thấy rất hối tiếc lẫn lo sợ. Cuộc sống trống rỗng mà anh đã trải qua, không ai than khóc cho sự ra đi của anh. Đột nhiên anh mong muốn Emma:anh cần được cảm nhận cơ thể mảnh mai của cô, vòng tay mạnh mẽ quắn chặt quanh anh, hơi ấm của cô…nhưng chẳng còn gì nữa rồi…chỉ còn lại nỗi dày vò đau đớn với những suy nghĩ của chính anh đang từ từ mờ dần đi.