Năm 1877 tại London

“Nikki, Nikki, mở mắt ra nào.”

Anh lầm bầm phản đối, muốn chìm vào nền bóng tối khoan khoái. Nhưng giọng nói, đầy lo lắng và nôn nóng, kéo anh ra khỏi giấc ngủ say. Cau mày, anh dụi mắt và mở ti hí đôi mắt ra. Anh đang nằm dài trên giường, và vợ anh đang ngồi trên mép nệm.

Anh vẫn còn sống…và cô ở đó, sống động và xinh đẹp hơn bao giờ hết. “Emelia,” anh thở gấp, cố ngồi bật dậy. Hàng đống câu hỏi đụng nhau lập cập trên đầu lưỡi anh, và anh bắt đầu nói vội vã.

“Đừng vội quá! Thư giãn một chút đi.”Emma nghiêng người và áp những ngón tay của cô lên môi anh, nhìn anh vẻ kỳ quặc. “Anh đang nói tiếng Nga kìa. Anh biết là tôi chỉ hiểu vài từ thôi mà.”

Anh rơi vào im lặng, hoang mang, trong khi đó anh cố suy nghĩ bằng tiếng Anh. “Anh nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa,”cuối cùng anh cũng nói được, với tông giọng khàn khàn.

“Tôi đang bắt đầu nghi ngờ chính bản thân tôi đây này,” Emma chua chát đáp lại. “Lúc đầu tôi nghĩ anh có thể là đang giả vờ, cho đến khi tôi tạt nước lạnh vào mặt anh. Khi điều đó không thể làm anh tỉnh lại, tôi đã gọi cho bác sĩ. Ông ta giờ vẫn còn chưa đến nữa.”Cô nghiêng người xuống và đặt bàn tay mát rượi lên trán anh. “Anh ổn chứ? Đầu anh có đau không?”

Nikolas không thể trả lời. Tòan bộ sự chú ý của anh đều tập trung vào cô. Trong lòng anh tràn ngập những thôi thúc điên cuồng-anh muốn ôm chặt lấy cô trong vòng tay anh và thổ lộ tâm tình của anh với cô, nhưng cô sẽ nghĩ rằng anh đang mất trí. Nỗ lực kiềm chế bản thân lại, không chạm vào người cô, làm cho mắt anh cay xé và ẩm ướt.

Emma từ từ rút tay cô lại. “Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế?”

Nikolas bứt tia nhìn chăm chú ra khỏi cô và lướt mắt sang khung cảnh xung quanh anh. Phòng ngủ của anh trông vẫn giống như mọi khi, đồ nội thất bằng gỗ màu tối với những đường nét trang trí hình cuộn, những tấm ván màu gụ trên các bức tường trong phòng.

Robert Soames đang đứng gần đó, khuôn mặt gầy gò của anh ta ngập tràn sự lo lắng. Anh ta mỉm cười với Nikolas. “Chúng tôi đã rất lo lắng cho ngài, Thưa Đức Ngài.”

Chớp mắt bối rối,Nikolas chuyển sự chú ý của anh sang phía Emma. “Có chuyện gì vậy?”

Emma nhún vai. “Tất cả những gì tôi biết là khi anh đang nhìn vào bức tranh mà Soames vừa phục hồi xong-người trong bức tranh giống anh kinh khủng, bằng cách nào đó-và rồi anh trở nên trắng bệch như xác chết và ngất đi. Mr.Soames rất tốt bụng giúp đỡ tôi và những người hầu mang anh lên lầu. Anh đã bất tỉnh ít nhất một giờ rồi đấy.”

“Một giờ,”Nikolas điếng người lặp lại. Nhìn xuống người, anh nhận thấy rằng chiếc áo sơmi đã được cởi nút đến tận thắt lưng.

“Anh đã không thở nổi”,Emma giải thích, đôi gò má cô ửng đỏ lên.

Nikolas sải rộng bàn tay lên ngực anh, cảm giác uể oải, những đường nét quen thuộc của các vết thương đã lành sẹo, anh chà mạnh lên chúng để đảm bảo rằng chúng có thật. Robert Soames xoay người đi, rõ ràng là không thoải mái khi nhìn vào những vết sẹo đó. “Có lẽ tôi nên để cho ngài có vài khoảnh khắc riêng tư,”người họa sĩ nói, rút lui khỏi phòng.

“Không cần đâu-”Emma bắt đầu nói, rồi trợn tròn mắt khi Soames rời đi. Một nụ cười cay đắng nở trên môi cô. “Làm như thể anh ta và mình cần ở riêng lắm vậy,” cô lẩm bẩm.

Đầu của Nikolas chứa đầy những hình ảnh và ngôn từ lộn xộn âm ỉ, quá khứ và hiện tại vẫn đan xen lẫn lộn trong tâm trí anh.

Tình yêu và nhu cầu thúc đẩy, khiến anh vươn tay đến Emma. Cô mau chóng giật mạnh người đi. “Đừng chạm vào tôi,” cô thét thật nhỏ, đứng lên. “Bây giờ tôi biết là anh đã khỏe hơn rồi, anh có thể chờ bác sĩ đến khám cho anh. Tôi còn có việc phải làm. Anh có muốn uống một ly nước trước khi tôi đi không?”

Cô đổ nước từ chiếc bình sứ Trung Quốc, và đưa cho anh cốc nước. Những ngón tay của họ chạm vào nhau thật nhanh, và Nikolas cảm thấy cơn chóang váng ấm áp chạy dọc khắp người anh. Anh uống như chết khát vậy, nuốt thật nhanh ngụm nước lạnh và lau miệng bằng mặt sau ống tay áo của anh.

“Anh dường như không còn là chính anh nữa thì phải,” Emma nhận xét. “Có lẽ là vì tất cả lượng vodka mà anh đã uống đang gây tác dụng lên anh rồi. Với tốc độ uống rượu càng lúc càng gia tăng như vậy, tôi ngạc nhiên là điều này đã không xảy ra sớm hơn…”Gịong nói của cô chợt giảm dần khi cô nhận thấy Nikolas đang nhìn chằm chằm như bị thôi miên và một hình ảnh trên bức tường. “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì đang xảy ra phải không?”

Nikolas chậm chạp đâỷ ly nước qua một bên và đứng dậy, hơi lảo đảo người khi anh bước về phía bức tranh vị thánh Tiên Tri Elias. Kể từ thế kỷ 18, bức tranh đã được đính thêm miếng kim loại nạm ngọc tạo thành ánh hào quang bao quanh đầu của Thánh Elias, bao gồm cả thân chiếc xe ngựa, và đường viền đám mây màu đỏ. Nikolas vuốt những ngón tay của anh lên bề mặt bức tranh và cào móng tay vào bên trước những miếng kim loại bằng vàng đó. Anh cạy nó ra, lờ tịt đi những câu hỏi hoang mang của Emma. Nắm chặt lấy mảnh kim lọai nhỏ trong bàn tay, anh nhìn chằm chằm vào bức họa.

Có một vết sướt ngay đường mép của đám mây màu đỏ…vết sướt mà anh đã tạo ra cách đây 170 năm. Nikolas dò tìm nó bằng những đầu ngón tay của anh, và cảm giác được những giọt nước mắt nóng hổi đột ngột dâng tràn trên mắt anh. “Đó không phải là một giấc mơ,” anh mệt mỏi thốt lên.

Emma bước gần đến sau lưng anh. “Tại sao anh lại cư xử kỳ lạ quá vậy?” Cô hỏi. “Tại sao anh lại tháo rời một phần của bức hình ra?Tại sao-”cô ngừng lại há hốc miệng ra vì kinh ngạc khi anh quay về phía cô, “Lạy Chúa tôi,”cô thầm thì,lùi lại 1 bước. “Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

“Ở đây với anh đi.”Nikolas thả miếng kim lọai vàng mỏng xuống sàn nhà và bước chầm chậm về phía cô, như thể sợ rằng chỉ một cử động mạnh bạo thôi có thể làm cô giật mình bay khỏi đây.

“Emma…có những điều anh cần phải nói với em.”

“Tôi không hứng thú với bất cứ điều gì anh phải nói,” Cô nói gay gắt. “Sau những gì tôi đã khám ra ngày hôm qua-cách thức mà anh đã phá hỏng mối quan hệ của tôi với Adam và xé nát cuộc đời tôi-”

“Anh xin lỗi.”

Emma lắc đầu như thể cô không nghe anh nghiêm chỉnh nói.

“Ôi, lần đầu tiên đấy!Tôi chưa bao giờ nghe anh xin lỗi về bất cứ điều gì trước đây. Gỉa thiết là có phải để bù đắp cho tất cả những gì anh đã gây ra với tôi không nhỉ?”

Anh đau đớn tìm kiếm những câu chữ để nói. “Điều gì đó đã xảy ra với anh…Anh không biết nói làm sao để em hiểu nữa. Anh…Anh chưa bao giờ trung thực về tình cảm anh giành cho em. Anh không bao giờ muốn thừa nhận chúng, và khi chúng bắt đầu trở nên quá mạnh mẽ, anh lại cố gắng làm tổn thương em và giữ em ở xa-”

“Đó có phải là lý do anh lên giường với người phụ nữ khác không?”cô hỏi khinh bỉ. “Bởi vì tình yêu anh giành cho tôi quá mạnh mẽ à?”

Vô cùng xấu hổ, Nikolas không thể nhìn vào mắt cô. “Anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, Emma. Không bao giờ.”

“Tôi không quan tâm anh làm những gì với chính bản thân anh. Có người phụ nữ khác mỗi đêm, tôi chẳng thèm quan tâm. Chỉ cần để tôi yên thôi.”

“Anh không muốn bất kỳ ai khác.” Nikolas bắt lấy cô trong vòng tay anh trước khi cô có thể bước ra xa. Trái tim của anh đập rộn rã vì niềm hạnh phúc lại được ôm cô lần nữa, và những ngón tay anh siết chặt thân hình mảnh dẻ của cô trong vô thức. Emma vẫn ở đây, cơ thể cô kiên quyết phản kháng lại. Cô ghim chặt anh với cái nhìn lên án một cách lạnh lùng.

“Anh sẽ khiến em quên hết tất cả những điều anh đã làm với em,” Nikolas. “Anh thề sẽ làm cho em hạnh phúc…chỉ cần để anh thử. Tất cả những gì anh mong muốn là được yêu em. Em thậm chí không cần phải yêu lại anh.”

Emma tê liệt, trong khi những câu nói này vang vọng lên như đã quên từ lâu lắm rồi. “Cái gì?”Cô mơ hồ hỏi, bắt đầu run rẩy.

Gạt bỏ tất cả lòng tự tôn và sự thận trọng, anh đặt trái tim anh ngay dưới chân cô. “Em phải biết sự thật. Anh đã yêu em từ rất lâu rồi, Emma. Anh sẽ làm bất cứ điều gì vì em, thậm chí dâng tặng em cả cuộc sống của anh-”

Emma giật mạnh người thoát khỏi anh, bừng bừng giận dữ và run rẩy. “Nhân danh Chúa anh đang cố gắng làm cái quái gì vậy-làm tôi phát điên à? Hàng tuần nay anh cư xử như một con heo vô tâm, rồi bất thình lình anh ngất xỉu trong phòng khách, và khi anh tỉnh dậy, anh nói anh yêu tôi à? Trò đùa khốn nạn này là gì vậy?”

“Đó không phải là trò đùa.”

“Anh không có tình yêu. Mối băn khoăn chính luôn luôn-và sẽ luôn luôn-là chính bản thân anh.”

“Trong quá khứ đúng là như vậy. Nhưng không phải bây giờ. Giờ đây anh cuối cùng cũng nhận ra rằng-”

“Sao đột nhiên anh dám khẳng định rằng anh muốn thay đổi chính mình hả! Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào một gã đàn ông từng chối bỏ chính đứa con ruột của mình.”

Nikolas nhăn mặt đau đớn vì câu nói đó. “Anh sẽ bù đắp cho Jacob,”anh nói kiên quyết. “Anh sẽ trở thành một người cha tốt với con anh. Thằng bé sẽ được che chở và sống hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại-”

“Đủ rồi!”Khuôn mặt cô đỏ bừng vì giận dữ. “Tôi không bao giờ mơ được rằng anh có thể trở nên hiểm độc như vậy. Lừa dối tôi với lời nói suông của anh, nếu như anh dám nói dối đứa trẻ bé nhỏ đó và khiến nó tin rằng anh quan tâm đến nó, tôi sẽ phá nát cuộc đời anh.”

“Anh rất quan tâm đến con trai anh.”

“Anh sẽ bỏ rơi nó cũng nhẫn tâm như anh đã làm với những người khác-và tôi không thể lượm nhặt tất cả những mảnh vở đó nữa. Ôi, đàn ông đúng là lũ nhát gan dối trá! Anh làm cho ai đó tin rằng họ có thể dựa dẫm vào anh, và rồi anh bỏ đi mà không thèm suy nghĩ gì hết. Anh sẽ không có cơ hội phản bội Jake và tôi theo cái cách đó nữa-Tôi sẽ không để cho điều đó xảy ra.”

“Từ giờ trở đi, em có thể dựa dẫm vào anh. Anh sẽ chứng minh điều đó với em hàng ngàn lần.” Nikolas nắm lấy bàn tay cứng đờ của cô và đưa nó lên miệng anh, áp môi vào những khớp ngón tay cứng rắn của cô. “Anh sẽ không làm tổn thương em nữa. Tin anh đi.”

Emma nhìn chằm chằm vào mắt anh, và điều cô nhìn thấy khiến hơi thở cô kiềm chặt lại. Vặn người ra, cô sải chân bước khỏi phòng. “Đồ khốn nạn,” cô lẩm bẩm, và đóng sầm cửa lại ngay sau lưng.

**************************

Emma cuộn người trên chiếc ghế trường kỷ trong phòng khách riêng của cô, cánh tay cô xoắn quanh đầu gối. Hàng đống câu hỏi khuấy tung đầu cô. Cô thật sự phải khen ngợi Nikolas vì đã khiến cô ngạc nhiên. Chưa có ai đạt đến trình độ vừa giễu cợt vừa hiểm độc như vậy. Anh ta đang cố gắng làm cô tin rằng anh ta quan tâm đến cô, và rồi anh ta sẽ khinh bỉ và làm nhục cô. Đồ đầu óc hiểm độc ma quỷ!

Nhưng đôi mắt của anh ta…có vẻ đầy tổn thương một cách kỳ lạ trong đó. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với anh ta vậy nhỉ? Cô nghĩ về cảnh tượng trong thư viện: một phút trước Nikolas vẫn kiêu ngạo như thường lệ, và rồi sau đó nhìn thấy bức chân dung của tổ tiên anh ta, thì lăn đùng ra bất tỉnh. “Giống như một cơn đột quỵ” Robert Soames đã nói như vậy khi anh ta và Emma cùng quỳ bên cạnh Nikolas trên sàn nhà.

“Nhưng ngài ấy vẫn còn quá trẻ để bị như vậy!” cô đã khóc, đặt đầu Nikolas vào trong lòng cô. “Ôi, Chúa ơi, có lẽ thói nghiện rượu đã gây ra điều đó. Làm ơn, gọi bác sĩ đi!” Cô cẩn thận nhấc đầu của anh, vuốt ve mái tóc anh. Những gia nhân đã được lựa chọn để giúp khiêng anh lên phòng, và Emma đã ở bên cạnh anh mỗi giây. Cô không chắc tại sao cô lại quá lo sợ như vậy. Ruốt cuộc, cứ như thể họ đã có một cuộc hôn nhân thật sự. Không có tình yêu giữa họ. Tuy nhiên…khi anh mở mắt ra, cô cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.

Chuyện gì đã xảy ra trong suốt lúc đó nhỉ, một tiếng đồng hồ bất tỉnh đã khiến anh cư xử thật kỳ lạ khi anh tỉnh dậy? Anh đã nói rằng anh yêu cô. Cô cười mỉa hoài nghi,chực khóc.

“Anh thề sẽ làm cho em hạnh phúc…chỉ cần để anh thử. Tất cả những gì anh mong muốn là được yêu em. Em thậm chí không cần phải yêu lại anh.”

Những câu nói đó khiến cô bàng hòang dữ dội. Nikolas thật có tài phá hủy hàng rào phòng thủ của mọi người, đặc biệt là với cô.

“Tasia đã cảnh báo mình về việc anh ta là người như thế nào,” Emma nói nhỏ. “Mẹ đã nói rằng anh ta sẽ lừa dối, thao túng, và phản bội mình, và mẹ nói đúng. Ừ, mình sẽ chấm dứt trò đùa giễu cợt của anh ta, Nikki, vì lợi ích của Jacob cũng như của chính mình.”

Cô đi đến phòng Nikolas, vươn vai khi cô đến gần cánh cửa đang mở rộng ra một bên. Bác sĩ Weide, một người đàn ông trông-có vẻ trầm tư, nhỏ thó với mái tóc muối tiêu và đeo kính, đang đặt những thiết bị vào trong chiếc túi y tế của ông.

“Anh ta sao rồi?” Emma hỏi nhanh, bước vào phòng.

“Thưa Đức Bà,”người bác sĩ vừa mỉm cười vừa nói nhỏ, tiến tới trước để hôn lên tay cô. “Tôi đã vội vàng đến đây ngay khi được gọi, tôi đã cho rằng sẽ tìm thấy một người đàn ông đang gần như hấp hối. Tuy nhiên, chồng của bà hóa ra lại có một sức khỏe tốt phi thường. Không có chuyện gì xấu đối với ngài ấy cả.”

“Vậy thì giải thích sao đây về tình trạng bất tỉnh của anh ta?” cô hỏi, cau mày lại. “Anh ta đã bất tỉnh trong khỏang một tiếng đồng hồ đấy.”

Người bác sĩ lắc đầu. “Tôi không tìm được lý do gây ra hội chứng bất tỉnh này.”

“Ừm, anh ta không diễn kịch nhỉ,” Emma nói. “Tôi đã làm tất cả mọi cách chỉ có thiếu nước đâm kim vào người để làm cho anh ta tỉnh lại.”

“Có rất nhiều thứ chúng ta vẫn không hiểu hết về trí óc con người.” bác sĩ Weide trả lời. “Theo như tôi biết, nhìn thấy bức chân dung liên quan đến tổ tiên của ngài ấy đã khiến cho Hòang Tử Nikolas ngất đi. Tôi phỏng đoán rằng có lẽ điều này gợi cho Ngài ấy nhớ đến hồi ức bi thương trong quá khứ của ngài ấy.”

Emma nhìn chằm chằm vào chồng cô một cách suy đoán. Vẻ mặt của anh khép kín, giấu chặt bí mật, và cô cảm nhận được sự sốt ruột của anh muốn để bác sĩ rời đi. “Hồi ức bi thương,” cô thầm thì. “Ừm, ông đã khám đủ rồi, phải không?”

Nikolas tập trung cài nút áo sơ mi của anh. “Điều này sẽ không tái diễn lần nữa đâu.”

“Xin vui lòng báo cho tôi biết nếu nó xảy ra,” Bác sĩ Weide nói. “Trong khi chờ đợi, tôi xin giành những lời chúc tốt đẹp nhất đến cả hai.”

“Tôi sẽ tiễn ông ra cửa,” Emma nói.

Người bác sĩ lắc đầu. “Xin cứ ở lại với chồng bà đi, Thưa Đức Bà. Tôi hòan tòan có khả năng tìm đường ra khỏi lâu đài-tôi nghĩ vậy.”Ông ta nháy mắt và lặng lẽ rời khỏi.

Emma khoanh tay lại khi cô nhìn sang chồng cô. “Anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Tốt. Không cần bác sĩ đến khám cho anh.”

“Mò mẫm một chút và thúc vào người chẳng bao giờ làm ai bị thương.”

Nikolas khịt mũi. “Đợi đến khi em bị người khác mò mẫm ấy.” Anh đứng dậy và nhét áo sơmi vào quần.

Emma chuyển trọng lượng của cô từ chân này sang chân khác, không thỏai mái với sự thân mật của việc quan sát chồng cô chỉnh chu quần áo. “Tôi đến đây để cảnh báo anh,” cô nói cộc cằn. “Tôi rất có thể sẽ sớm rời khỏi đây, và dẫn Jake đi theo tôi.”

Anh bất thình lình nhìn sang cô, ánh nhìn sửng sốt. Anh không đáp lại, nhưng quan điểm phản đối rõ ràng hiện hữu trên từng đường nét cứng đờ của cơ thể anh.

“Tôi vẫn chưa quyết định,”Emma tiếp tục bình tĩnh. “Tuy nhiên, ngay giây phút tôi cảm thấy anh đang làm hại đến Jake hoặc tôi, tôi sẽ dẫn cậu bé đi ngay tức khắc.”

“Cứ thử đi,” Nikolas nhẹ nhàng nói. “Rồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.” Gịong nói của anh vẫn thản nhiên, nhưng nó gây ảnh hưởng kinh khủng đến cô. “Jake sẽ ở lại đây. Nó là con trai anh. Và em là vợ anh.”

“Hòang Tử Nikolas đầy-quyền lực,”cô mỉa mai. “Có lẽ tất cả những người khác sẽ sợ anh, ngoại trừ tôi. Tôi không phải mẫu người yếu đuối anh có thể ăn hiếp và lợi dụng. Và anh không thể buộc tôi ở lại đây.”

“Anh có thể khiến em muốn ở lại.”

Vẫn còn chút ít quyền lực trong vẻ ngạo mạn của anh, rất nguyên chất và nó tước mất hơi thở của Emma. Cô không đáp lại như anh đã nghĩ, bằng cách hỏi như thế nào hoặc tại sao, hoặc cố gắng tranh cãi với anh. Thay vì vậy cô bắt đầu rút lui. “Tôi đã nói anh biết rõ những gì tôi dự định rồi,” cô lẩm bẩm.

Cô đi ra hành lang. Tuy nhiên, Nikolas đi theo sau lưng cô, và che bóng lờ mờ trên người cô cho đến khi cô cảm nhận được sự đe dọa thể chất. Đối với một người phụ nữ luôn chơi đùa cùng những con hổ và động vật hoang dã,c ảm giác này là sự báo động đáng lo ngại. “Trước khi em bỏ đi, hãy để anh nói với em những gì anh dự định,”Nikolas thầm thì. “Anh sẽ mang em quay trở lại giường sớm thôi. Anh sẽ trở thành người chồng mà em đáng lẽ phải có ngay từ đầu.”

“Đừng hòng!”

“Anh sẽ không để em đi. Anh rất cần em.”

Anh chưa bao giờ giống như vậy trước đây, thẳng thắn và cực kỳ chân thành, bộc lộ những cảm xúc của anh. Điều đó đáng sợ hơn nhiều so với tính vô tâm cố hữu của anh. “Anh không cần ai cả,” cô cố nói.

“Đó là sự thật. Nhìn gần vào này, Emma. Nhìn vào mắt anh này, và nói anh nghe những gì em thấy.”

Cô không thể tuân theo. Cô quá e ngại những gì cô sẽ thấy trong mắt anh. Cúi gầm đầu, cô lách người qua vai anh và chạy trốn. Anh để cô đi. Cảm ơn Chúa, mặc dù cô cảm nhận được tia nhìn nóng bỏng của anh chiếu lên cô cho đến khi cô đi đến cuối hành lang và biến mất khỏi tầm mắt.

Nikolas tiếp tục ở lại một mình trong vài phút. Anh muốn uống, thứ gì đó cay và tiếp sức cho anh, nhưng anh sẽ không uống. Sẽ không có thêm sự dễ chịu nào xoa dịu đi sự lạnh lẽo này, không sử dụng chất cồn để che khuất đi cảm xúc của mình. Anh cần sự tỉnh táo. Anh căm ghét tình trạng ảm đạm mà anh đang phô diễn ra đây, và không thể chịu nổi sự căm ghét hiện hữu trên khuôn mặt Emma. Gía như cô có thể trao cho anh sự thông cảm và lòng tin tưởng mà cô đã trao tặng cho anh rất lâu trước đây. Anh phải tìm cách để khiến cô yêu anh một lần nữa.

“Emelia,” anh thầm thì, khao khát được biết chuyện gì đã xảy ra với vợ anh. Liệu cô có chịu đựng nổi sau cái chết của anh không? Cô đã tìm thấy nguồn an ủi nào khác chưa? Có người đàn ông nào khác bên cô nữa không? Suy nghĩ này khiến lòng anh dâng tràn cảm giác cuồng nộ và ghen tị. Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô, còn không thì nghi vấn bế tắc này sẽ khiến anh phát điên. Anh đi đến thư viện và lục lọi những quyển sách cũ và những mẫu tin, bới tìm những mảnh ghép tin tức anh có thể tìm thấy. Không có gì về số phận của Emelia Vasilievna, và rất ít về con trai của họ, Alexei.

Nó được đăng trong cột báo gia đình rằng chàng trai trẻ Alexei Angelovsky đã đột nhiên xuất hiện ở Moscow sau khi trải qua thời thơ ấu trong một ngôi làng hẻo lánh ở phía đông của Kiev. Rõ ràng anh ta đã có một cuộc sống sung túc, tích lũy đất đai và của cải cho gia tộc. Anh ta đã được giúp đỡ với những hoạt động có chủ hướng nhờ vào cuộc tình lâu dài với Nữ hòang Elizabeth. Hòang Tử Alexei được biết đến như là người đàn ông quyến rũ và có học thức, người tài trợ cho những hoạt động nghệ thuật của giới nghệ sĩ chơi violon. Cuối cùng anh ta cũng kết hôn và có hai đứa con, cả hai người đều sống đến tuổi trưởng thành. Nhưng mẹ của anh ta thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với Emelia?

Nikolas đẩy đống sách qua một bên với câu chửi rủa. Anh sẽ thuê một sử học gia để khám phá ra, và gởi người đó đến Nga với đám người dịch thuật, nếu cần thiết. Anh tựa cánh tay lên chiếc bàn đọc sách và cào những móng tay vào mái tóc dày của anh. Có lẽ anh đã phát điên lên rồi, tìm kiếm tuyệt vọng về lịch sử của một người phụ nữ đã từng sống chung một thế kỹ rưỡi trước đây. Liệu nó có thật sự xảy ra không? Còn vết trầy trên bức tranh thánh Elias là sự ngẫu nhiên sao? Có lẽ trí óc dằn vặt của anh đã làm trò ma thuật thành những hình ảnh mơ tưởng để khỏi tập trung vào cuộc đời suy tàn mà anh đã tạo ra.

Bật dậy đột ngột, anh tiến về phòng trẻ con. Anh cần gặp Jacob, làm những điều đúng đắn với con trai anh. Cầu trời thằng bé sẽ tha thứ cho anh vì đã ruồng bỏ nó. Bàn chân của Nikolas lê bước chậm chạp lên cầu thang, và anh ngập ngừng dừng lại. Anh buộc bản thân phải thừa nhận sự thật-rằng anh sợ chính con trai của mình. Anh không hề có bất kỳ khái niệm nào về việc trở thành một người cha. Cha anh là một kẻ bạo ngược vũ phu. Hồi ức thơ bé của anh đâỳ ngập sự đau đớn và ảm đạm khiến anh không có mong muốn nhìn lại những gợi nhớ đó từ chính con trai ruột của mình. Anh không muốn tổn thương Jacob, tuy nhiên anh đã làm rồi. “Mình sẽ không phủ nhận và bỏ bê con mình,” Nikolas lẩm bẩm. “Có trời biết cha mẹ không thể làm gì tệ hơn thế này nữa.”

“Mình sẽ bắt chuyện với đứa trẻ sao đây?” Làm sao anh có thể khiến Jacob hiểu rằng nó có thể dựa dẫm vào một người cha như anh? Bây giờ điều đó dường như là không thể khi anh đã từng thật sự có ý định gởi thằng nhỏ đi thật xa. Anh đã không để bản thân quan tâm đến Jacob, nhưng bây giờ anh không thể ngăn mình được nữa. Anh muốn chăm sóc cho Jacob, trao cho con tất cả mọi thứ mà trái tim anh mong muốn. Có rất nhiều điều thú vị trên khắp thế giới để chỉ cho cậu thấy. Những tài sản trải khắp miền nam, nơi họ có thể xây dựng những tòa lâu đài bằng cát và thu nhặt vỏ ốc trên bãi biển. Hoặc dinh thự của anh ở Ireland, nơi họ có thể cưỡi ngựa đi ngang vùng đất hoang dã, ăn bữa trưa ngoài trời, câu cá và bơi lội trên sông. Anh sẽ dạy Jacob chèo thuyền từ một trong những chiếc thuyền buồm của anh, hoặc đi săn hàng giờ từ những điền trang của anh ở đất nước này. Mình lẽ ra phải làm tất cả những việc này cho thằng bé rồi, Nikolas đau đớn nghĩ. Mìnhh đáng lẽ phải mang lại cho con một cuộc sống sung túc, và thay vào đó mình quay lưng lại với con. Anh tiếp tục bước lên cầu thang và đến phòng trẻ. Do dự trước cánh cửa, đang khép hờ, anh gõ vào tấm gỗ trước khi vào.

Jacob đang ngồi trên sàn nhà, bao quanh bởi những thứ lặt vặt linh tinh: một cái chậu từ nhà bếp, những đống sỏi được phân lọai ra, nhánh cây, và một khúc gỗ đục theo hình con gấu. Anh nhận ra con thú chạm khắc bằng gỗ đó giống với những món đồ làm bằng tay từ người lái xe ngựa của anh, thường thích gọt đẽo trong thời gian rãnh rỗi của anh ta. Nghĩ rằng một trong những người hầu đã cung cấp đồ chơi cho con anh, trong khi anh chẳng tặng cậu bé thứ gì cả, khiến trái tim anh quặn thắt. Anh liếc nhìn xung quanh căn phòng trẻ con, đã được bỏ đi không dùng đến trong một thời gian dài. Ngoại trừ chiếc giường nhỏ, một cái rương cũ kỹ, và bụi bặm, con ngựa đá cổ, căn phòng trống rỗng đến tội nghiệp.

Jacob chằm chằm nhìn anh tò mò, với đôi mắt rất giống mắt anh. Thằng bé gợi mình nhớ về Misha, Nikolas vụt nghĩ, nhưng bằng cách nào đó anh cố mỉm cười. “Chào, Jake,” anh nói nhỏ nhẹ. “Cha chợt nghĩ muốn lên đây thăm con. Được không?”

Đứa trẻ gật đầu và bắt đầu chơi với con gấu bằng gỗ của cậu.

“Con có biết gấu là lòai động vật được yêu thích nhất ở Nga không?” Nikolas nói, ngồi xếp tréo chân trên sàn gỗ. “Chúng ta thường tôn thờ gấu như là Chúa trời. Có sự mê tín rằng sự hiện diện của con gấu sẽ xua tan đi tất cả ma quỷ.”

Jacob nhìn chằm chằm vào con vật được gọt đẽo trong tay cậu, sau đó vươn tay ra để đẩy nhẹ cái chậu đến gần Nikolas hơn. “Thế còn ếch thì sao?”

Nâng mảnh lưới bao bọc cái chậu lên, Nikolas nhận thấy rằng nó đã được lấp đầy nửa in-sơ nước và một cục đá phẳng, lớn, tất cả nhằm tạo ra sự thỏai mái cho con ếch màu ôliu óng mượt. Nikolas mỉm cừơi và khéo léo nhặt lấy con ếch lên, những chiếc chân của nó đung đưa qua lại. “Một con ếch đẹp trai đấy,”anh nói, liếc nhìn nó với vẻ chiêm ngưỡng. “Con bắt được nó ở đâu vậy?”

“Trong vườn ao, ngày hôm qua. Emma đã giúp con.”

“Cha không bất ngờ đâu,”Nikolas nhăn nhó nói, bỏ con ếch vào ngôi nhà tạm bợ của nó. Anh thật sự mong muốn được nhìn thấy vợ anh bắn nước tung tóe trong vườn ao của tòa dinh thự để đuổi bắt ếch.

“Emma nói rằng con phải trả tự do cho nó tối hôm nay.”

“Con rất thích Emma, phải không?”

Jacob gật đầu, cẩn thận đặt tảng đá lên trên tấm lưới để giữ nó an toàn trong chậu. Thằng bé lướt nhìn Nikolas với vẻ lo lắng. “Ngài bị bệnh ngày hôm qua. Con thấy ngài ngã xuống sàn nhà.”

“Cha khỏe rồi,”Nikolas nói một cách vững chắc. “Cha cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết trong suốt một khỏang thời gian dài.” Sự im lặng tiếp theo sau đó, anh nhìn chằm chằm quanh phòng và lắc đầu không hài lòng. “Con cần thêm đồ chơi, Jake. Một số sách và các trò chơi, chưa kể đến đồ nội thất.” Anh vươn tay đến chiếc rương và mở nắp rương cót két ra. Có những quyển sách trẻ con bạc màu, một hộp chơi bài, và một hộp gỗ cũ kỹ đầy những vết trầy sướt và vết cắt. Nụ cười yếu ớt nở trên môi anh, và anh kéo chiếc hộp nặng, kêu lạch cạch ra khỏi cái rương. “Cha đã không thấy cái này kể từ khi cha bằng tuổi con.”

Trong khi Jacob quan sát với sự thích thú ngày càng gia tăng, Nikolas tháo dây đai bảo vệ hộp ra. Bên trong là mô hình quân đội gồm những lính chì bằng kim loại được sơn vẽ, và một tấm ván được quét sơn mô tả một bãi chiến trường. Đó là bộ trò chơi chiến tranh Crimean, bao gồm súng đại bác, ngựa, xe ngựa, và một cái cầu nhỏ xíu. “Đây là đội Anh,” Nikolas nói, giơ lên những hình người mặc trang phục màu đỏ. “Và những người lính màu xanh kia là đội Nga. Anh trai cha, Misha, và cha thường chơi với những cái này. Trong đời thực, người Anh đã chiến thắng trong cuộc chiến gây cấn này, nhưng khi Misha và cha chơi, người Nga luôn luôn chiến thắng.” Anh trao mô hình người lính cho Jacob. “Bây giờ chúng thuộc về con.”

Jake cẩn thận kiểm tra hết mô hình này đến mô hình khác. “Ngài sẽ chơi với con chứ?”cậu hỏi. “Ngài có thể là đội Anh.”

Nikolas cười toe toét khi anh giúp con trai mình thiết lập chiến trường thành hàng ngăn nắp với những quân lính và pháo binh. Anh liên tục liếc nhìn đứa trẻ, ngập tràn lòng tự hào vì Jake là con anh. Cậu bé là một anh chàng đẹp trai, vẻ mặt táo bạo và tinh tế, đôi mắt rợp bóng với hàng lông mi đen và dày, hàng chân mày bay bướm. Có chút ít nét đẹp kỳ lạ từ anh, gợi ý từ tổ tiên của người Tácta rằng sẽ có sự bướng bỉnh mang đặc trưng của gia tộc Angelovsky.

“Jake,” Nikolas nói nhỏ nhẹ. “Có vài chuyện cha muốn nói với con.”

Cậu bé ngừng lại và nhìn anh, một bàn tay nắm chặt lấy con ngựa đồ chơi. Như thể cậu sợ những gì mà Nikolas sẽ nói.

“Cha xin lỗi về mẹ con,”Nikolas tiếp tục chậm rãi. “Cha đáng lẽ phải nói với con trước kia. Cha biết điều đó khó khăn đến mức nào đối với con. Nhưng bây giờ con đang ở đây với cha, cha muốn chúng ta dành thời gian cho nhau, và tìm hiểu lẫn nhau. Và…điều trên hết cha muốn là con sẽ sống với cha từ giờ trở đi.”

“Mãi mãi?”

“Ừ,mãi mãi.”

“Ngài sẽ không gởi con đi xa nữa sao?”

Nikolas nuốt giọng khó khăn. “Không đâu, Jake. Con là con trai của cha.”

“Điều đó có nghĩa con sẽ không còn là đồ con hoang nữa phải không?”

Câu nói đó là một cú sốc chóang váng đối với Nikolas. Nó dâng tràn trong anh cảm giác hối hận sâu sắc…và giận dữ điên cuồng.

“Ai gọi con như vậy?”

“Những người trong làng.”

Nikolas im lặng một hồi lâu. Anh với tay ra để vuốt ve mái tóc đen rối bù của con trai anh với bàn tay hơi run run. “Bởi vì cha đã không cưới mẹ con. Đó là lỗi của cha, Jake. Cha đáng lẽ phải chịu trách nhiệm với con. Nếu bất kỳ ai gọi con là đồ con hoang một lần nữa, con hãy nói họ con là người nhà Angelovsky, một hòang tử Nga. Con sẽ có được những thứ tốt nhất-học vấn, nhà cửa, những con ngựa thuần chủng-và chết tiệt bất kỳ ai dám nói cha đang làm hư con.”

Bị hút vào bài phát biểu đó, cậu bé nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt thiếu tự tin. “Tại sao Ngài không đến đón con?”cậu nhỏ giọng hỏi. “Tại sao mẹ con không kể cho con nghe về ngài?”

“Cha…”Nikolas dường như mất hết cả dũng khí khi nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ và trả lời một cách thành thật. “Cha đã phạm rất nhiều lỗi lầm trong đời cha, Jake. Cha đã từng là một kẻ ích kỷ và cay nghiệt, và cha khiến mọi người sống quanh cha đều bị tổn thương. Nhưng cha hứa với con, cha sẽ cố gắng trở thành một nguời cha tốt. Cha sẽ cho con những gì tốt nhất của cha…bất kỳ cái gì đáng giá.”

Emma đã có một buổi cưỡi ngựa khó khăn vào buổi sáng, phóng như tên bay xuyên qua ngôi làng địa phương và lờ tịt đi những ánh nhìn chằm chằm giật nảy mình của mọi người khi cô băng qua. Cô biết hình của mình kỳ cục như thế nào: người đàn bà tóc đỏ, cao to trên lưng ngựa, đua hết tốc lực như thể quỷ sứ đang đuổi theo sau lưng cô. Cô không quan tâm đến những người bị cô làm cho chóang váng-đó là cách duy nhất cô biết để thả tung những cảm xúc của cô.

Cô cưỡi cho đến khi con ngựa mệt lả, và rồi quay về dinh thự Angelovsky. Bài tập rất hiệu quả, nhưng đó chỉ là sự giải thoát tạm thời mà thôi. Thực tế thì, cô đang sống với một kẻ xa lạ. Anh ta trông vẫn giống Nikolas, điệu bộ, đi đứng và nói chuyện như Nikolas, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng anh ta đã thay đổi một cách sâu sắc. Cô không biết tại sao, hoặc cái gì đã gây ra, và sự bí ẩn này làm cô bối rối vô cùng. Hai tuần đã trôi qua kể từ khi xảy ra hội chứng bất tỉnh của anh ta, và anh vẫn không hề quay trở lại với bản chất cũ. Những người hầu gần như không làm công việc của họ, rõ ràng đều kinh ngạc khi chứng kiến sự biến đổi của chủ nhân họ.

Trước hết, Nikolas cắt đứt tất cả các mối quan hệ làm ăn của mình, và tận tâm dành hết từng ngày cho Jake. Thằng bé dường như rất hớn hở dưới sự chú ý của anh. Nikolas mang con trai anh đi đến khắp mọi nơi…Đi bộ ở London, ngồi xe ngựa đi dạo trong công viên, viếng thăm các nhà máy cưa, nhà-trên xe, và bất kỳ nơi nào khác mà Jake cảm thấy thích thú. Jake không còn ăn một mình nữa mà luôn dùng chung bữa với Nikolas và Emma trong phòng ăn chính, và khi Nikolas làm việc tại bàn của anh trong thư viện, Jake ngồi gần đó với một đống đồ chơi. Điều gây ngạc nhiên nhất cho tất cả mọi người, sự say sưa rượu chè của Nikolas đã dừng lại, ngoài trừ thỉnh thỏang uống một ly rượu vào buổi tối.

Emma được mời cùng tham gia dạo chơi với họ, nhưng cô từ chối hầu hết những lời mời đó. Cô hoang mang vì những gì đang xảy ra, và cô cố gắng hết sức để đối phó với việc Nikolas đang làm đảo lộn hòan toàn cuộc sống của họ tại dinh thự Angelovsky. Anh mua cho Jake một con ngựa nhỏ màu đen bóng mượt-tên là Ruslan, sau đó con vật anh hùng giống như trong truyện cổ tích được yêu thích của cậu-kéo theo sau một cỗ xe bóng lóang. Anh chất đầy căn phòng trẻ với hàng đống đồ chơi và đồ nội thất, và đánh bài hoặc chơi cờ với con trai của anh ở phòng khách mỗi đêm.

Emma bất mãn nhanh chóng vì Nikolas đã tước đoạt lấy Jacob. Trẻ con thường trao gởi sự tin tưởng của chúng dễ dàng đến mức đáng sợ, và Jacob rõ ràng bắt đầu yêu mến cha cậu. Có một mối liên kết giữa họ, dẫu cho mỏng manh, xuất phát từ sự giống nhau về bản chất. Cả hai đều độc lập, mẫn cảm, ngờ vực cả thế giới; cả hai dường như đều khao khát sự an toàn. Và họ hình như đã cùng nhau tìm ra điều đó.

Gần đây, Nikola bắt đầu phỏng vấn hàng loạt những vú em và các gia sư, hỏi ý kiến Jacob theo cái cách khiến cho hầu hết mọi người hoặc là khó chịu hoặc là thích thú. Người lớn không bao giờ hỏi ý kiến trẻ con về bất kỳ việc gì, vấn đề quan trọng nhất là, Nikolas dường như không biết hoặc quan tâm đến chuyện đó. Jake say sưa trong cuộc sống mới của cậu, tươi cười, hét to lên, bắt đầu trở nên ương ngạnh hơn khi từng ngày trôi qua, nhưng cậu vẫn rất dễ thương khiến cho không một ai có khuynh hướng than phiền về tính cách đó. Cuối cùng Emma quyết định gợi ý rằng Jake cần rèn luyện thêm để phục tùng kỷ luật.

Cô bí mật tiếp cận Nikolas, sau khi Jake đã được cho đi ngủ lúc 10 giờ tối. “ Tôi chỉ muốn chỉ ra rằng trẻ con cần một số quy tắc trong cuộc sống của chúng,”cô nói, lượn lờ ngay cửa ra vào phòng ngủ của chồng cô. “Sẽ tốt hơn cho Jake nếu thằng bé có giờ đi ngủ thích hợp. Tối qua nó đã đi ngủ lúc 9 giờ, và tối nay, 10 giờ. Và không chỉ vậy, anh còn để thằng bé ăn đến ba suất bánh ngọt tại bữa trà chiều nay, và thằng bé không thèm ăn bữa tối-”

“Đã có đủ giới hạn trong cuộc sống của thằng bé rồi. Trong một khỏang thời gian ngắn hãy để nó thoải mái vui chơi.”

“Anh chỉ đang nghĩ về lương tâm bị dằn vặt vì mặc cảm tội lỗi của chính anh, chứ không phải vì lợi ích của Jake,” cô gầm gừ. “Điều đó gây hại đến những người liên quan. Anh phải ngừng việc nuông chiều thằng bé giống như vậy!”

“Nhưng sau đó anh sẽ không còn có ai để mà nuông chiều,”anh nói khẽ, mắt anh chợt ánh lên hai ngọn lửa nhỏ làm cô lúng túng thật sự. “Trừ phi em tình nguyện ở vào vị trí đó.”

“Đừng có mà lố bịch.”

Nikolas hơi mỉm cười vì sự ngượng ngùng của cô, và chỉ tay về phía chiếc ghế bọc-nhung đặt cạnh lò sưởi sặc sỡ ánh lửa hồng. “Vào đi, ruyshka. Chúng ta sẽ nói chuyện và uống-”

“Không”, cô nói, cố gắng nhìn loanh quanh bất cứ đâu ngoại trừ chồng cô. Anh đang mặc áo chòang nhung màu nâu bằng lông da chồn, và mái tóc của anh rối bù. Dù chồng cô có sa đọa hay không, anh vẫn là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng thấy trong suốt cuộc đời cô. “Tôi mệt rồi. Tôi sắp đi ngủ.”

Anh thậm chí còn tiến sát vào cô hơn, và nhặt lấy một lọn tóc xoăn dài đỏ rực xõa trên vai cô. “Đừng lo về Jake,” anh thầm thì, nghịch ngợm lọn tóc của cô. “Cậu bé sẽ ổn mà.”

Emma liếm môi bối rối. Cảm giác như thể mái tóc cô là một chuỗi sống động, điều khiển cảm xúc. Cô tưởng tượng bàn tay của anh trên làn da cô, sự vuốt ve từ những đầu ngón tay của anh, và trái tim cô đập điên cuồng. “Tôi tất nhiên phải lo lắng rồi,”cô nói. “Thật sự rất khó hiểu, quan sát anh dành nhiều thời gian cho Jake trong khi anh không thể chịu được việc nhìn thấy cậu bé trước đây.”

“Ừ, anh biết.” Anh xoắn lọn tóc xoăn đỏ vòng quanh ngón tay anh và kéo chặt nó. “Lần đâu tiên khi anh nhìn thấy Jake, tất cả những gì anh có thể thấy là thằng bé trông rất giống với Misha. Thật đau đớn khi nhìn thấy đứa trẻ này và nhớ về cái chết của anh trai anh.” Tia nhìn của anh bắt đầu trở nên tăm tối, hàng lông mi vàng dày che khuất đi cảm xúc của anh. “Em có nhớ khi anh kể cho em nghe về việc cha anh đã lạm dụng chúng anh như thế nào không? Điều tồi tệ nhất đã xảy ra với Misha, có lẽ vì anh ấy yếu đuối hơn anh rất nhiều. Anh đã cố gắng và an ủi anh trai anh khi anh tìm thấy anh ấy đang khóc và chảy máu sau khi bị cha anh đánh đập. Em không thể tưởng tượng nỗi sự tức giận và tội lỗi của anh đâu, chứng kiến con nguời yếu đuối dễ tổn thương bị hành hạ-”Anh dừng lại và nhếch môi cười. “Ừm, có lẽ em có thể. Dù sao chăng nữa, anh đã chẳng thể làm gì cho Misha. Anh còn quá nhỏ để bảo vệ anh ấy. Nhưng anh có thể chăm sóc con trai anh, và cho con tất cả những thứ nó cần để hạnh phúc. Tựa như có thêm một cơ hội thứ hai vậy.”

Emma không động đậy, tiếp tục giữ vững không khí im lặng giữa họ, sự thương cảm trĩu nặng và ấm áp trong không khí. Nikolas luôn biết cách khiến cô phản ứng lại với anh. Cô ghét anh vì sự giả dối ngớ ngẩn này, và đồng thời cũng mong muốn đến tuyệt vọng rằng đó là sự thật. Anh đang giả vờ trở thành mẫu đàn ông cô có thể yêu, mẫu đàn ông cô đã từng mơ mộng. Và anh ta đúng là đồ chết tiệt vì sự trình diễn xuất sắc của anh ta khiến cô thỉnh thỏang bắt ép bản thân tin vào anh ta trong khỏanh khắc. Trái tim cô đau đớn vì chiều hướng muốn yêu một người đàn ông mà anh ta không xứng đáng nhận lấy nó, người sẽ coi khinh và phản bội cô vào lúc thích hợp.

“Tại sao anh lại làm điều này với tôi?”Cô hỏi thầm trong đau đớn, những giọt nước mắt phản bội trào ra.

“Emma,”anh kêu nhẹ lên, thả tóc cô ra.

Cô giật mạnh người ra xa và nhìn anh chằm chằm. Trước khi anh có thể nói gì, cô sải chân bước nhanh vội vã, cố gắng giữ cho bản thân không vùng chạy ngay lập tức.

**************

Sau nửa đêm, khi Emma đang ngon giấc, Nikolas bước vào phòng khách của cô. Anh nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng ngủ của cô, đang hé mở ra một chút. Anh tưởng tượng được mình có thể nghe thấy âm thanh hơi thở mềm mại của cô. Anh từ từ ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung và nhặt lên một con thú được chạm khắc từ bầy thú nhỏ xíu mà anh đã tặng cô. Con hổ màu hổ phách, nhỏ xíu, thân bóng mượt ấm áp trong bàn tay anh. Trượt ngón tay anh dọc theo mặt sau bóng láng của bức tượng nhỏ, Nikolas tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái bóng mờ ảo từ phòng ngủ của vợ anh. Anh bị chóang váng bởi sự thèm khát và cô đơn, biết rõ cơ thể ấm áp của vợ anh đang ở rất gần. Nhưng anh không thể chiếm lấy cô cho đến khi cô chào đón anh, yêu thương anh, giống như Emelia.

“Emelia, chuyện gì đã xảy ra với em?” Anh thầm thì bằng tiếng Nga, nắm chặt bàn tay xung quanh con hổ. Anh đã hỏi những người hầu của gia tộc, bao gồm cả các chị gái của Sidarov, để khám phá xem liệu họ có biết bất kỳ điều gì mình chưa biết về Emelia dựa vào câu chuyện cổ xưa của gia đình, nhưng họ đã không còn câu chuyện nào để kể lại. Sau đó anh đã thuê những người quản lý của Bảo Tàng Anh, Ngài Vincent Almay, đến Nga và điều tra về sổ sách ghi chép cuộc sống bên ngoài và cá nhân, xác định rõ số phận của Công Nương Emelia. Nikolas không tin gia đình anh sẽ cảm trở sự tìm kiếm của Almay. Có lẽ một trong những người chị em của anh có thể giúp trong cuộc tìm kiếm này. Cho đến khi anh còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với vợ anh, Nikolas sẽ không bao giờ bình an.

Gía mà anh có thể làm gì đó nhiều hơn cho Emelia, bảo vệ cô ấy…

Anh buộc mình phải ngồi yên trên ghế, cho dù anh nhức nhối vì khao khát đến bên Emma và ôm lấy cô. Em hứa rằng em sẽ nhớ, anh ngẫm nghĩ dữ dội, nhìn chằm chằm vào phòng của vợ anh. Em nói rằng em sẽ biết anh mà.

Ngày hôm sau Emma đón một vị khách bất ngờ trong khi Nikolas và Jake đang trên đường dạo chơi vòng quanh London. Khi cô đang tận hưởng một tách trà sau bữa ăn sáng thịnh soạn, người quản gia tiến đến cô, Stanilaus, đưa ra chiếc khay bạc với tấm danh thiếp nằm chính xác ngay giữa khay. Đôi mắt Emma mở to khi cô nhìn thấy tên của Qúy Ngài Adam Milbank trên tấm thiếp.

“Tôi đuổi ngài ấy đi nhé,Thưa Đức Bà?” Stanislaus hỏi.

“Không,” cô nói vội vã. “Mời Ngài Milbank vào phòng khách đi.” Khuôn mặt của viên quản gia người Slavơ không hề biểu hiện gì, nhưng đôi chân mày đen của anh ta chầm chậm nhướng lên gần đụng mép mái tóc bạc của anh ta. “Được ạ.”

Emma vuốt tóc, đã được thắt lại thành bím với những sợi dây ruybăng lụa màu xanh và ghim vào đằng sau gáy. Cô giật mạnh chiếc váy nhung xanh vào đúng vị trí, hối hả vuốt thẳng mặt sau và lớp lụa ở phía trước của chiếc váy khi cô vội vã đi đến phòng khách. Tại sao Adam lại viếng thăm cô nhỉ, đặc biệt khi xét đến sự căm ghét mà chồng cô dành cho hắn ta? Có lẽ hắn ta muốn tranh luận về quá khứ với cô, hoặc thậm chí là nối lại tình bạn của hắn ta với cô, cho dù là nhầm mục đích gì đi chăng nữa cô cũng không thể hiểu nổi. Không sao-sự hiện diện của hắn ta ở đây chắc chắn thỏa mãn những mục đích của cô. Nikolas sẽ khám phá ra chuyện này, và anh ta sẽ tức điên lên. Cô muốn chồng cô cũng cảm nhận được sự đau đớn và lòng tự tôn bị tổn thương mà anh ta từng gây ra với cô trong quá khứ. Có lẽ là sai lầm khi sử dụng Adam cho mục đích này, nhưng cô không quan tâm. Cô đã bị cả hai người đó lợi dụng, Adam và Nikolas, giờ thì đến lúc chiếc bàn đổi hướng rồi.

Stanislaus hướng dẫn Adam đến phòng khách và hỏi liệu Emma có bất cứ yêu cầu gì khác nữa không.

“Trà, làm ơn,”cô nói, và viên quản gia rời đi với tiếng lầm bầm nhỏ xíu. Emma tiến lại gần Adam, người đàn ông cô đã từng luôn luôn được coi là tình yêu của cuộc đời cô, với hai cánh tay duỗi ra. “Adam,”cô nói với nụ cười mỉm. “Tôi dự định viết thư cho Ngài và mời ngài đến dùng trà. Thật vui được gặp ngài!”

Rõ ràng bị bất ngờ bởi sự chào đón của cô, hắn nắm lấy tay cô và nắm nhẹ chúng. Khuôn mặt trẻ con của hắn trông có vẻ bối rối, nhưng đôi mắt nâu thì sáng lên tia hy vọng. “Anh chỉ đơn thuần dự định để lại tấm thiệp-”

“Không, ở lại và dùng trà với tôi nào,”cô nhấn mạnh. “Tức là, nếu ngài có thời gian.”

“Anh …….”Adam bước xa hơn vào trong phòng, cầm theo nón và chiếc roi da cưỡi ngựa của hắn ta. Hắn lắc đầu kinh ngạc khi quan sát quang cảnh xung quanh. “Tất cả thật xa xỉ, và ngay cả em cũng trông rất thoải mái ở nơi đây.”

“Đây là nhà của tôi,” Emma nói với nụ cười nhẹ. “Nhưng tôi chẳng hề thay đổi nhiều đến thế đâu. Tôi dành hầu hết thời gian trong khu trại với bản dự thảo thông thường về bầy thú-Manchu, Cleo, Presto-”

“Những con thú của em sao rồi?”

“Ồ, chúng đang ở trong một môi trường rất tốt.”

“Còn em?”

Nụ cười của cô vụt tắt, và cô ngồi xuống chiếc ghế lót đệm thêu, cẩn thận sắp xếp chiếc váy của cô. “Tôi vẫn còn đang điều chỉnh một vài thứ,”cô thành thật nói. “Nikolas rất…khó hiểu. Anh ấy không dễ nắm bắt , hoặc là sống cùng.”

“Ngài ấy có làm em hạnh phúc không, Emma?”

Cuộc đàm thoại này đã đi quá xa mức độ thân mật mà một người đàn ông và một người đàn bà đã kết hôn phải có. Tuy nhiên, mối quan hệ trong quá khứ của họ làm cho điều đó dễ dàng hơn rất nhiều, khiến Emma sơ sâỷ trượt vào thói quen nói chuyện với Adam một cách thoải mái.

“Không…nhưng tôi không bất hạnh như tôi đã nghĩ. Khó giải thích lắm.”

Adam ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt nâu của hắn lộ nét sầu muộn khi hắn nhìn cô. Hắn thở dài. “Anh đã nghĩ về em khá nhiều sau cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta. Có rất nhiều điều khác anh muốn nói với em, nhưng dường như không có thời gian. Anh thật sự rất muốn nói với em về những gì chồng em đã làm với chúng ta. Trước khi anh gặp lại em lần nữa, anh muốn em có cơ hội để suy nghĩ về nó.”

“Ồ, tôi đã suy nghĩ về điều đó,” Emma buồn rầu nói. “Tôi cũng đã nói với Nikolas chính xác những gì tôi nghĩ về sự thao túng của anh ấy.”

“Ngài ấy đã hủy họai cuộc sống của hai chúng ta, Em. Anh đã kết hôn với người phụ nữ anh không yêu. Dường như đó là việc duy nhất để làm lúc ấy. Anh biết mình không thể có được em, có quá nhiều sự chống đối từ phía gia đình em và Nikolas, và rồi anh gặp Charlotte-”

“Làm ơn,” Emma khó chịu nói, đưa tay lên. “Tôi không muốn nói về cô ta.”

“Chắc rồi. Nhưng ít nhất hãy để anh kể với em…bọn anh không hạnh phúc, Charlotte và anh. Bọn anh không hợp nhau. Không giống như anh và em đã từng có.” Adam luồn bàn tay vào mái tóc nâu dài, mềm mượt của hắn, trông đang nôn nóng và lo sợ. Có điều gì đó trong giọng nói của hắn ta, cũng như lóe lên trong mắt hắn, thật xa lạ đối với cô. “Anh cứ nghĩ về những gì chúng ta có thể đã có,” hắn nói thẳng. “Đã bao giờ em tự hỏi không biết sẽ ra sao nếu anh và em kết hôn với nhau không?”

“Tôi luôn luôn thường hay thắc mắc về điều đó,” cô thừa nhận. “Nhưng gần đây…không, tôi cho là tôi không cho phép bản thân nghĩ về điều đó nữa.”

“Anh không ngừng nghĩ về những gì đã bị tước đoạt khỏi anh. Chồng em đã xen vào cuộc sống của chúng ta và lấy đi tất cả mọi thứ anh mong muốn. Anh có những ý nghĩ kỳ quặc lạ thường về những gì anh muốn làm đối với ngài ấy, bằng nhiều cách khác nhau để khiến ngài ấy cực kỳ đau đớn và trở nên đê hèn-”hắn sửng sốt ngừng lại khi Emma bắt đầu cười.

“Tôi xin lỗi!”Cô cố gắng trấn áp những hơi thở hổn hển của cô vì thích thú. “Chỉ là…ngài không phải là người đầu tiên, tin tôi đi! Tôi nghĩ hầu hết mọi người từng biết Nikolas đều thù ghét anh ta giống như vậy.”

“Anh không nghĩ nó buồn cười,” Adam nói với vẻ cực kỳ tự tôn, một màu đỏ nằm vắt qua xương gò má của hắn ta.

Emma trở nên nghiêm túc hơn, mặc dù những tràng cười vẫn còn bị nén lại trong cổ họng cô. “Anh nói đúng. Nikolas tuyệt đối là một kẻ vô lại.”

“Điều đó hành hạ anh khi nghĩ về việc em ở cùng với hắn-cách mà hắn ta lạm dụng em, làm nhục em bằng cách cưỡng ép em chấp nhận đứa con hoang của hắn-”

“Không,” cô nói nhanh. “Tôi muốn Jake sống ở đây. Tôi quan tâm đến cậu bé-và Nikolas cũng thế.” Cô ngừng lại khi sự thật từ lời nhận xét này vang dội trong từng khớp xương của cô. “Tôi cứ tưởng Nikolas không thể yêu bất cứ ai,” cô tiếp tục với tông giọng đầy ngạc nhiên, “nhưng anh ấy yêu thương con trai của anh ấy. Hoặc là Nikolas đã thay đổi, hoặc…có điều gì đó ẩn sâu bên trong anh ấy mà tôi đã không bao giờ nhận ra trước đây. Dù sao đi nữa, anh ấy là người cha tận tụy nhất tôi đã từng thấy-ngoại trừ cha của tôi.”

“Cha em à!”Adam bất bình kêu lên. “Em đang nói về hai người đàn ông đã chia rẽ chúng ta đấy! Những gã đàn ông quỷ quyệt, hống hách thích kiểm soát những ai sống quanh họ!” Hắn nắm tay cô và siết chặt. “Em, em không nhớ gì sao? Chúng ta đã yêu nhau rất nhiều, và chúng ta bị chia cắt bởi hai kẻ ích kỷ. Bọn họ đã thực hiện điều đó một cách quá bất cẩn, quá dễ dàng-”Hắn sững lại với âm thanh thất vọng.

“Đúng,” Emma thầm thì. “Tại sao lại quá dễ dàng vậy chứ? Nếu chúng ta thật sự yêu thương nhau, tai sao bọn họ có thể chia cắt chúng ta?”

Cả hai đều im lặng ngay sau đó, nghĩ về khỏang thời gian chỉ 6 tháng trước đây thôi.

Emma không hề cảm thấy bất kỳ sự đau khổ nào như cô đã từng nghĩ, khi nói về quá khứ. Không còn đau khổ và ham muốn mãnh liệt nữa. Cô không ngờ rằng, điều đó làm cô dễ chịu, giải thoát cô khỏi sự đau khổ và tổn thương. Thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn, hắn đã đánh mất vẻ đẹp trai rạng rỡ đầy hấp dẫn mà trí nhớ cô từng nhớ; hắn ta trở nên ít đẹp trai hơn một chút, ít hoàn hảo hơn, là cô đã nghĩ. Thật ra, hắn ta trông có vẻ khá bình thường. Sự phát hiện này khiến cô rất bối rối. Adam không còn làm trái tim cô đập rộn lên hồi hộp vì hạnh phúc, hoặc khiến cô cảm thấy đầy say mê cuồng dại.

Mình không còn mong muốn anh ta giống như hồi xưa nữa, cô nghĩ.

“Em đã trở nên rất xinh đẹp,”hắn thầm thì, nhìn cô chăm chú. “Rất quý phái và tao nhã.”

“Tôi chẳng hề thay đổi chút nào,” cô nói ngượng ngùng.

“Vâng, đúng vậy. Em thường gây cảm giác thích thú vì phong cách dễ thay đổi, nhìn vào trong mắt em như thể em muốn lánh xa khỏi thế giới này. Bây giờ điều đó đã biến mất rồi, và em trở nên rất thanh nhã…trưởng thành…bất khuất.”

Emma chun mũi lại và cười. “Bất khuất à? Đó là từ tôi sẽ dùng để mô tả một bức tượng hoặc một còn tàu lớn-hoặc ngọn núi.”

Adam mỉm cười đáp lại cô. “Em là bông hồng đang nở rộ. Tốt hơn rất nhiều?”

“Rất nhiều.”

Hắn ta dường như rất trân trọng khoảnh khắc giữa họ. “Cả hai chúng ta đều cười đùa và thoải mái với nhau,” hắn trầm ngâm.

“Giống như đã từng như vậy. Em có nhớ gì…về cách mà chúng ta đã tận hưởng hạnh phúc cùng nhau không? Anh chưa bao giờ cảm thấy giống như vậy kể từ đó.”

“Hãy nhìn nhận điều đó một cách thành thật nhé,”Emma nói, bình tĩnh nhìn hắn chăm chú. “Ngài muốn tôi bởi vì tiền bạc của gia đình tôi. Nếu tôi không đi kèm với lời hứa về đống của hồi môn đáng kể, ngài sẽ không bao giờ thích tôi.”

“Anh đã muốn em, hơn bất kỳ điều gì khác. Nếu em đi kèm với món của hồi môn lớn, thì càng tốt hơn chứ sao. Quan điểm đó rất tồi tệ hay sao? Tại sao anh không nên thích tiền chứ, với tất cả sự bảo đảm và thỏai mái nó mang lại?”

“Bây giờ ngài đã có tiền. Nhờ vào hôn nhân mà ngài đã có được một tài sản nho nhỏ dễ thương rồi đây thôi.”

Tia nhìn lạ lẫm hiện lên trong mắt hắn, điều gì đó dữ dội, sáng ngời và đau đớn. “Nó không bù đắp được việc anh đã đánh mất em. Không gì có thể đền bù nổi.”

Emma cố gắng nghĩ câu nhận xét nào đó để xoa dịu đi sự căng thẳng đột ngột giữa họ, khi cô đang bắt đầu nhận ra có ai đó đang bước vào phòng khách. Mong rằng đó là một người hầu với khay trà mà cô đã yêu cầu, cô nhìn lên với vẻ nhẹ nhõm. Rồi cô hỏang sợ, khi thấy chồng cô đang bước vào bên trong phòng khách.

Cô đáng lẽ phải hài lòng vì chút ít may mắn này. Cô chưa bao giờ mơ được rằng sự tính toán thời gian lại quá hòan hảo như vậy,để Nikolas bắt gặp cô đang tán gẫu thoải mái với người từng theo đuổi cô. Nhưng thay vào đó cô lại trở nên lo lắng đến lạnh xương sống. Cô đã có ý định gây ra rắc rối, và giờ cô không chắc mình liệu có muốn điều đó nữa hay không.

Khuôn mặt của Nikolas bừng bừng phẫn nộ. Thật lạ lùng, anh thường rất giỏi che đậy tình cảm của anh-nhưng anh trông cực kỳ giận dữ, như thể một cơn giận dữ điên cuồng sắp sửa nổ bùng ra. Adam đứng lên với nắm tay siết chặt lại, không phải lo lắng mà chính là giận dữ. Sự căm thù sôi sùng sục trong không khí giống như một sinh vật sống động. Emma hết sức ngạc nhiên vì sự im lặng đột ngột này. Trước đó cô muốn khiêu khích cuộc chiến giữa hai người bọn họ, và vui thích vì điều đó, nhưng giờ đây cô cố gắng xoa dịu tình huống này.

“Nikki,”cô hơi mỉm cười, “anh trở về sớm vậy. Em đang nói chuyện với Ngài Milbank, chờ trà được mang vào-”

“Anh e rằng anh không còn thời gian để uống trà,”Adam cắt ngang, tia nhìn của hắn khóa chặt vào chồng cô. “Anh vừa mới nhớ ra một cuộc hẹn rất gấp. Anh phải đi ngay lập tức.”

“Ồ, tệ nhỉ,”Emma nói ngay, và cố dẫn hắn ra cửa. “Thật là vui được gặp ngài. Xin vui lòng cho tôi gởi lời hỏi thăm đến bà Milbank.”

Ngay khi đó Nikolas lên tiếng, giọng nói của anh sôi sục vẻ gây sự. “Đây là lần cuối cùng ngươi lảng vảng xung quanh vợ ta, Milbank. Đừng thử lại lần nữa, nếu không ta sẽ xé xác ngươi ra thành trăm mảnh.”

Thay vì sợ hãi, lời tuyên bố này gây ra cảm xúc giận dữ điên tiết từ Adam. Hắn dừng ngay gần cửa, vòng tay của hắn cứng lại như thép bên dưới vòng ôm kìm chặt giật mạnh của Emma. “Đây sẽ không phải là lần cuối cùng ngài nhìn thấy tôi,” hắn rít nhỏ. “Ngài đó từng một lần phá nát giấc mơ của tôi bởi vì tôi sợ ngài. Tôi không còn sợ ngài nữa. Tôi sẽ san bằng tỉ số, và tôi thề rằng ngài sẽ không phải chờ đợi quá lâu. Tôi nợ Emma điều đó cũng như chính bản thân tôi.”

Bàn tay Emma rơi ra khỏi người Adam, và cô ngạc nhiên nhìn sững hắn. Cô chưa bao giờ nghe hắn nói năng giống như vậy trước kia. Hắn sải chân ra khỏi phòng một cách nhanh chóng, để cô ở lại đối mặt với chồng cô, vẫn còn đang quan sát Adam rời đi với cái nhếch môi khinh bỉ.

“Jake đâu rồi?” cô hỏi, cố thể hiện dáng vẻ thoải mái, mặc dù dạ dày cô đang bị chọc thủng bởi những chóp nhọn của lòng lo lắng.

“Khi Stanilaus báo anh biết Milbank đang ở đây, anh đã để Jake lên lầu rồi.”Tia nhìn của anh quét nhanh trên khuôn mặt cô. “Em đã mời hắn ta vào đây à?”

“Không, anh ta đang thực hiện chuyến viếng thăm xã giao thôi-mặc dù tôi có thể mời anh ta hoặc bất kỳ ai tôi muốn, và tôi sẽ không xin phép anh!”

Nikolas bước một bước về phía cô, dáng điệu buồn bã. “Anh sẽ không chịu đựng sự hiện diện của hắn trong nhà của anh.”

“Sau những gì anh đã làm với tôi, anh không có quyền phàn nàn về bất kỳ người bạn nào của tôi hay bất kỳ điều gì tôi quyết định làm với họ.”

“Anh không phải đang than phiền. Anh đang bảo em tránh xa khỏi hắn.”

“Anh là đồ ngạo mạn, tự phụ-anh có thể cư xử độc tài hẹp hòi với tất cả những người khác, ngoại trừ tôi! Và đừng có mà đối xử với tôi như thể tôi là một đứa ngu ngốc, thể hiện hành động ghen tuông khi tôi biết rất rõ rằng anh chẳng hề quan tâm gì về tôi-”

“Anh yêu em,”anh gầm gừ. “Qủy tha ma bắt em đi vì không tin vào điều đó!”

Cô cười gay gắt. “Anh có cách biểu lộ thật là ngọt ngào làm sao.”

“Anh rất yêu em,”Nikolas rít lên qua kẽ răng. “Nhiều đến nỗi anh sắp sửa bùng nổ. Chẳng lẽ em không hiểu rằng anh cần em biết bao sao? Anh gần như phát điên mỗi đêm, biết rõ em đang ở rất gần, một mình trên giường-”

Anh ngừng sững lại và túm lấy cô trong cái kẹp chặt không thể vùng vẫy được, để cô không có cơ hội rút lui được nữa.

“Emma,” anh thầm thì, kéo cô lại gần cho đến khi cô có thể cảm nhận được cái rùng mình nhẹ ẩn trong cơ thể anh, dùng sức siết chặt khiến cô cong người để được thoát ra. Anh bị khuấy động một cách mãnh liệt, vật nóng bỏng căng cứng đó áp sát vào vùng dưới của cô. Emma giật mình hỏang hốt vì cảm thấy được sự đáp lại hối hả của chính cơ thể cô. Cảm xúc của cô đập rộn rã như thể thanh âm vang dội đập rộn rã trong lòng cô. Đột nhiên cô hiểu ra rằng cô đã khao khát anh âu yếm cô giống như vậy-cô đã mong muốn nó hàng tuần nay rồi.

Cô cảm nhận được môi anh trên cô, tha thiết, dữ dội và ngọt ngào; cảm nhận được áp lực từ đôi bàn tay của anh khi anh thúc giục cô áp sát hơn vào cơ thể anh. Lồng ngực anh rung lên với hơi thở nhẹ nhõm, và anh hôn cô sâu hơn, thèm khát tìm kiếm phần bên trong ấm áp của miệng cô. Cô có thể ngửi thấy làn không khí ngoài trời lạnh giá trên trang phục anh, và hương thơm của len và trà hòa lẫn trong làn hương thân quen dễ chịu. Cô cong người lại quanh anh, vòng tay siết chặt và đôi chân áp sát bao bọc lấy anh. Hơi thở cô trở nên nhanh hơn, bị kích thích bởi khoái lạc và kích động. Nikolas chưa bao giờ hôn cô giống như vậy trước đây, không phải theo kỹ năng hoặc kỹ xảo, nhưng với một cảm giác nguyên thủy. Những cảm xúc dâng tràn quá xa,quá nhanh, và cô vùng thoát khỏi nó với tiếng nấc hỏang sợ.

Nikolas thả cô ra không nài ép, nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt vàng nóng bỏng.

Emma đấu tranh để cố giữ nhịp thở của cô bình thường trở lại, và vòng tay lại. Cô chưa bao giờ cảm thấy quá sơ hở, dễ bị tổn thương một cách khủng khiếp như vậy. Trong khoảnh khắc cô đã vứt bỏ tất cả những kế hoạch gài bẫy của chính bản thân cô chống lại anh hoặc đặt anh vào đúng vị trí của anh. Cô phải tránh xa khỏi anh nếu cô cương quyết giữ chặt lấy bản thân mình. “Đừng có làm phiền tôi giống như vậy nữa,” cô nói run run. “Nếu anh rất cần phụ nữ, hãy tìm người khác. Tôi không muốn anh. Dù tôi đã tìm thấy sự thích thú trong đó, về sau tôi cũng sẽ rất giận chính bản thân tôi.”Cổ họng cô nghẹn lại, không cho phép cô nói thêm gì nữa, và cô bỏ chạy ra khỏi phòng khách.

Nikolas quyết tâm đi theo sau Emma. Anh vẫn chưa kết thúc. Anh muốn biết chính xác giữa cô và Milbank đã nói chuyện gì với nhau, và cách Emma cảm nhận về người từng theo đuổi cô. Cô đi về phía khu trại, chiếc váy xanh của cô kêu sột soạt trên nền đất lạnh và căng phồng trong cơn gió thổi ào ạt.

“Emma,”anh cáu kỉnh gọi, và cô xoay đầu lại nhìn anh trừng trừng.

“Xéo đi!Tôi không muốn nói chuyện với anh!”

“Tại sao Milbank lại đến thăm em?Hắn ta muốn gì?”

“Anh ta muốn làm bạn với tôi,”cô nói khinh bỉ. “Không gì hơn.”

“Chết tiêt,”Nikolas lẩm bẩm, theo sau cô vào trong khu trại.

“Không được vào đây,Nikki!”Gịong nói Emma vang lên từ phía chuồng của con hổ. “Tôi muốn có vài phút thanh thản và yên tĩnh với con…”

Đột nhiên tất cả chìm vào yên lặng.