Cô chọn cách trốn tránh. Ngoài nhà cô ra thì anh ta không nghĩ ra được chỗ nào khác để có thể tìm thấy cô. Mà ba tháng trước, Thị Y Vân lại chủ động tìm đến, nói muốn giúp đỡ anh ta, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy thân phận bạn trai để bước vào nhà họ Thị. Anh ta thừa nhận cách thức mà anh ta lựa chọn rất cực đoan, nhưng thực sự anh ta cũng không thể nghĩ ra dược cách nào tốt hơn nữa.

“Anh không bận tâm chuyện gì, nhưng tôi thì có”, cô cố gắng kiềm chế, không để bản thân quá kích động, “Thực ra dịp Tết đó, khi vô tình gặp Y Vân ở rạp chiếu phim, chứng kiến ánh mắt của anh nhìn nó khi nó nở nụ cười với anh, trong lòng tôi đã có dự cảm…”.

Tấm ảnh đó, cô biết là do Thị Y Vân cố tình chụp. Chỉ cần là bạn trai của cô, nó nhất định sẽ dùng mọi cách để cướp về. Chỉ cần là người đàn ông mà nó muốn cướp, thì nhất định không có cơ hội trốn thoát. Mà những chuyện như thế này, Cao Minh Dương đều đã biết từ trước. Rõ ràng đã biết rồi, nhưng vẫn lên giường cùng với nó, một bàn tay vỗ không lên tiếng, chuyện gì cũng có lí do của nó, không có lửa làm sao có khói.

“Dự cảm, em dự cảm cái gì chứ? Chẳng qua tại em suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Anh thừa nhận, con bé rất xinh đẹp, rất gợi cảm, nhưng không phải người đàn ông nào cũng bị vẻ đẹp và sự gợi cảm đó mê hoặc. Cái lần ở rạp chiếu phim kia, anh đơn thuần chỉ là một người bạn trai mỉm cười chào hỏi em họ của bạn gái mình mà thôi, chẳng có ý tứ gì khác cả.”

“Đủ rồi, anh đã thừa nhận rồi. Anh sẽ không bị vẻ đẹp của nó mê muội mãi, nhưng đã nhất thời mê muội. Mà nhất thời mê muội là đủ rồi. Xin lỗi, tôi là người rõ ràng trong chuyện tình cảm, tôi thà cả đời này không kết hôn, không có bạn trai cũng không thể chịu đựng được chuyện người đàn ông mà mình yêu từng phản bội mình, cho dù thực sự chỉ cởi quần áo nằm trên giường không làm chuyện gì thì cũng không thể. Lại càng không cách nào chấp nhận việc, người tôi yêu chỉ vì muốn gặp mặt tôi, mà bước vào nhà tôi với thân phận bạn trai của một người khác. Xin lỗi, tôi không chấp nhận nổi.”

“Vậy thì cùng nhau nói rõ ràng đi”, Cao Minh Dương kéo tay cô.

Cô dùng sức hất tay anh ta ra, đôi mắt lạnh lùng như băng: “Cao Minh Dương, tôi nhắc lại một lần rõ ràng nữa với anh, từ nay về sau anh đừng đến làm phiền tôi nữa, còn việc anh đến nhà tôi với thân phận là bạn trai của ai cũng ok cả. Đến cũng được, tôi nhất định sẽ dành cho hai người không gian yên tĩnh nhất. Nhưng nếu anh dám làm tổn thương bất kì ai trong gia đình tôi, thì tôi sẽ dùng mọi cách để hủy hoại anh”.

“Y Y, xin em hãy nghiêm túc nhìn anh, đừng trốn tránh anh nữa có được không? Đừng có chuyện gì cũng giống như trước kia, cứ trốn tránh, không thể giải quyết được vấn đề đâu.”

“Tôi trốn tránh vấn đề? Vậy anh thì sao? Anh giải quyết vấn đề bằng cách nào? Đeo bám quấy rối sao? Nếu anh thực sự muốn giải quyết vấn đề, thì tại sao vẫn còn tiếp tục qua lại với nó? Tôi thật không ngờ anh giống hệt Thị Y Vân, điên cuồng bám riết lấy tôi, theo dõi tôi, anh cũng tò mò giống hệt nó, muốn biết người đàn ông mà tôi xem mặt dáng dấp ra sao đúng không? Lẽ nào đấy chính là cách anh dùng để giải quyết vấn đề?”

Cao Minh Dương lắc đầu: “Anh không đi theo em. Anh đã nói rồi, tối qua anh chỉ đồng ý với con bé cùng đi ăn bữa cơm cuối cùng, giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Nhưng anh thật không ngờ nó lại chọn đúng nhà hàng đó, cũng thật không ngờ sẽ gặp em… xem mặt ở đó. Chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm, nhưng những chuyện xảy ra sau đó, anh thực sự xin lỗi, anh không cố ý muốn đẩy người ta”.

Đây mới đúng là Thị Y Vân.

Thị Y Thần bật cười, sau đó tức giận nói: “Tôi không muốn biết những chuyện liên quan đến hai người, nhưng nếu như đã không biết, tại sao không giả vờ đến cùng đi? Anh cứ việc ăn cơm của anh, tôi đi xem mặt là việc của tôi. Sao phải chạy đến nhúng mũi vào việc của người khác làm gì?” Rõ ràng biết Thị Y Vân cố ý, mà còn tự nguyện nhảy vào chiếc lưới do nó giăng sẵn ra.

Anh ta mím môi, trầm mặc mất một lúc, cuối cùng lại lên tiếng: “Anh thừa nhận, tối qua anh có chút kích động, nhưng em chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh sao? Thứ cảm giác đó giống hệt khi em hiểu lầm anh và Thị Y Vân ở chung với nhau vậy. Anh không thể nào chấp nhận việc em đi gặp  mặt người đàn ông khác, cho dù em không đếm xỉa gì đến anh, anh cũng không thể làm ngơ như không có chuyện gì”.

Y Thần sững sờ, rất nhanh đáp lại, “Hoàn toàn khác nhau anh hiểu không? Tôi đi xem mặt là sau khi tôi và anh đã chia tay, còn anh quang minh chính đại ở cùng với nó khi tôi và anh vẫn còn đang yêu đương, đó mới gọi là phản bội, là bắt cá hai tay”.

“Anh không phản bội, cũng không bắt cá hai tay. Thời gian hằng ngày em dành cho đám váy vóc đó còn nhiều hơn dành cho bạn trai của em. Ngay cả lúc hai chúng ta hẹn hò, trong đầu em cũng vẫn chỉ nghĩ đến váy vóc, nghĩ đến bản thiết kế, nghĩ đến khách hàng. Em có từng nghĩ đến anh chưa? Em có từng nghĩ đến việc anh ghen tị với chúng, ghen tị với khách hàng của em chưa? Anh luôn hi vọng em sẽ quan tâm đến anh hơn một chút. Quá nhiều tâm tư chất chứa trong lòng, đúng lúc muốn tìm nơi giãi bày mà không có, vừa hay lại gặp được con bé ở quán bar. Cũng bởi đó là em họ em, là cô em gái đã cùng em lớn lên, nên anh mới hỏi thăm một số chuyện, hỏi xem làm cách nào để tìm được chủ đề nói chuyện với em. Anh không muốn bị em ném ra đằng sau đám vải vóc, em có hiểu hông?”

Cánh môi Y Thần run rẩy. Cô nhớ lại có lần anh ta cũng nửa đùa nửa thật nói với cô rằng anh ta ghen tị với mấy chiếc váy của cô, nói một ngày nào đó anh ta được biến thành đám vải vóc và đăng ten thì tốt. Cô hoàn toàn không biết sơ suất của bản thân, nhưng lòng kiêu ngạo lại không cho phép cô cúi đầu, “Vậy sao? Bởi vì tôi là một kẻ cuồng công việc nên anh không có cách nào chấp nhận nổi, cho nên mới có cái cớ để đi bắt cá hai tay đúng không?”.

“Anh không bắt cá hai tay, tối hôm đó thực sự là anh uống say, nhưng anh vẫn biết anh không hề làm chuyện gì…”, Cao Minh Dương mặt mày cau có giải thích với cô thêm lần nữa.

Cô lạnh lùng nhìn anh ta, không nói thêm lời nào, xoay người đi thẳng.

Sau cơn mưa, bầu trời u ám, người qua đường cũng không nhiều.

“Y Y…”, Cao Minh Dương ném bỏ chiếc ô, giơ tay kéo cô lại, “Anh biết trong lòng em vẫn còn có anh, anh biết nút thắt trong lòng em vẫn chưa được cởi bỏ, nhưng xin em hãy tin anh, thử mở lòng ra có được không?”.

“Buông ra!” Cô lớn tiếng hét lên, giọng nói có chút nghẹn ngào, nước mắt cũng không chịu nổi sự kìm nén mà lập tức tuôn rơi.

Cao Minh Dương không buông tay, dùng hết sức ôm cô vào lòng, hai tay giữ má cô rồi hung hăng hôn xuống.

Y Thần khua hai tay phản kháng lại, nhưng không sao địch nổi sức đàn ông, chỉ còn cách cắn mạnh vào môi anh ta.

Cao Minh Dương đau đớn, buộc phải buông cô ra.

Y Thần vung tay giáng mạnh cho anh ta một cái tát.

Cao Minh Dương sững sờ một hồi, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục kéo cô vào lòng, áp bờ môi mỏng lên mái tóc cô, run rẩy cất lời: “Y Y, đừng như vậy nữa, coi như anh cầu xin em, đừng như vậy nữa. Nửa năm nay, anh đã chịu đựng đủ những ngày tháng không có em rồi. Anh không muốn tiếp tục như thế này nữa, cho anh thêm một cơ hội được không?”.

Tựa vào ngực anh ta, Y Thần ra sức cắn môi, cố gắng kiểm soát, nhưng nước mắt vẫn như chuỗi trân châu đứt dây, từng hạt từng hạt đua nhau rơi xuống.

Cao Minh Dương vùi mặt vào tóc cô, thở dài chờ đợi sự tha thứ của cô.

Cơn mưa không biết đã ngớt từ lúc nào, những người dân ở khu vực gần đó ra ngoài tản bộ khá nhiều, tiếng mấy chú chó cảnh sủa vang vọng khắp nơi.

Thị Y Thần hoảng hốt định thần lại, vừa hay nhìn về phía đôi nam nữ đang sóng vai đứng trước cửa siêu thị phía đối diện, thân thể đột ngột cứng lại, dùng hết sức đẩy Cao Minh Dương ra, chạy thẳng về hướng nhà mình, không quay đầu lại.

Cao Minh Dương cuộn tay lại thành nắm đấm, đành trơ mắt đứng nhìn về hướng cô xa khuất, nơi lồng ngực tựa như bị ai đó hung hăng đấm một cú.

Lúc xoay người lại, anh ta bỗng thấy Thị Y Vân đang qua đường.

Suốt dọc đường đi tới, ánh mắt Thị Y Vân luôn khóa chặt trên người anh ta, mắt mày ánh lên vẻ không vui, nhưng biểu cảm ấy cũng tan biến nhanh như cơn gió lướt qua.

“Ra ngoài mua chút đồ ăn, không ngờ trời nói mưa là mưa, cơn mưa hôm nay có vẻ kéo dài, về nhanh thôi.” Mẹ của Y Vân – bà Thị Quế Bình – vừa đi từ siêu thị ra vừa lẩm bẩm, lúc ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Cao Minh Dương đang đứng cách đó không xa, thấy vậy bà kinh ngạc nói: “Ô? Tiểu Cao, sao cháu lại rảnh rỗi đến đây thế này? Bác không nghe Y Vân nói gì, nào đi nào, đến nhà chúng ta ngồi một lát”.

“Cháu chào cô”, Cao Minh Dương lịch sự gật đầu. Còn về lời mời của bà, anh ta có chút khó xử, đôi môi mỏng mím chặt không nói gì.

“Mẹ, tối nay Minh Dương còn bận việc, chỉ là đúng lúc đi ngang qua đây thôi”, Thị Y Vân kịp thời lên tiếng giúp anh ta giải vây.

Cao Minh Dương rất muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo vừa rồi của Thị Y Thần, không cho phép anh ta được làm tổn thương đến người nhà của cô nên đành kìm nén, cũng hùa theo lời nói của Thị Y Vân: “Cháu khát quá, đúng lúc đi qua đây, biết ở đây có một siêu thị nhỏ nên cháu định đi mua mấy chai nước”.

“Mua nước uống ư? Hai mẹ con vừa mua nhiều lắm, ở đây có này”, bà Thị Quế Bình lấy một chai nước từ trong túi đồ vừa mua ở siêu thị ra nhiệt tình đưa cho Cao Minh Dương. 

Cao Minh Dương nhận lấy rồi lên tiếng cảm ơn: “Cháu cảm ơn cô, cháu còn có chút việc, xin phép đi trước, hôm khác cháu sẽ đến nhà thăm cô sau”, anh ta khẽ gật đầu với Thị Y Vân, tỏ ý cảm ơn vì vừa rồi đã giúp anh ta.

Thị Y Vân nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu cho anh ta đi nhanh nhanh lên.

Không chần chừ thêm nữa, Cao Minh Dương sải từng bước lớn về phía bãi đỗ xe.

Thị Y Thần mang bộ mặt chán nản về nhà, bà Thị thấy vậy liền nói: “Không bị dính mưa chứ?”.

Y Thần lắc đầu, mệt mỏi nằm vật ra sô pha.

Bà Thị thấy vậy liền tiếp tục: “Dì con và Vân Vân đi siêu thị mua đồ, cũng không mang theo ô. Bây giờ trời đã ngớt mưa, chắc họ cũng sắp về. Chờ hai mẹ con họ về rồi chúng ta ăn cơm. Sang gọi họ một câu đi”.

Đột nhiên nghe thấy tên của Thị Y Vân, cô nhất thời tỉnh táo lại, đáp một câu rồi đi ra khỏi cửa.

Thị Y Vân và Thị Quế Bình vừa hay bước ra khỏi thang máy. Y Thần đưa mắt nhìn Thị Y Vân, hai người mặt đối mặt với nhau. Một người đứng ở lối đi, một người đứng ở cửa thang máy, chỉ cách nhau khoảng hai ba mét, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại có vẻ như sắp khua đao múa kiếm đến nơi.

Thị Y Thần đi lướt qua Thị Y Vân, cô cảm nhận được một dòng cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

Thị Y Vân đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Mỗi lần nhìn thấy tôi và Cao Minh Dương ở cùng nhau, có phải chịu đều có cảm giác như một mình cô độc đứng giữa bóng đêm mông lung mịt mờ không? Năm đó, tôi đã có cảm giác y hệt như vậy đấy, thế giới của tôi chỉ còn một màu đen u tối, không hề có ánh sáng mặt trời”.

Thị Y Thần không chịu thất thế: “Muốn ngâm thơ thì về phòng mình tự ngâm đi”.

“Tức giận nhanh như vậy sao? Thế này thật không giống chị chút nào.”

“Em muốn thế nào?”

“Không muốn sao cả. Chỉ có điều gần nửa tháng không gặp, rất muốn tâm sự cùng bà chị họ này một chút thôi.”

“Chị không có gì để nói với em.”

“Tôi lại không thấy thế. Nếu như chị vẫn còn vì chuyện của Cao Minh Dương mà tức giận, thì tôi cảm thấy hoàn toàn không cần thiết. Bởi vì nó không đáng.”

“Nếu đã không cần thiết, em cũng hà tất phải lãng phí thời gian mà gửi mấy tấm ảnh đó? Chỉ cần dựa vào mấy thủ đoạn trước đây của em, thì vốn không cần phải làm như vậy.”

“Tôi vui, tôi thích được chưa! Ai bảo chị bận tâm đến anh ta như vậy. Không mạnh tay một chút thì sao có thể khiến chị day dứt mãi không thôi? Không biết tối qua và hôm nay cảm giác vô tình gặp lại người yêu cũ như thế nào? Nói một chút xem, có phải rất lưu luyến không?”