Từ nhà vệ sinh trở về, Thị Y Thần liền ngồi xuống ghế sô pha, mặt mũi u ám, yên lặng không nói một lời.

Chẳng bao lâu, Lục Thần Hòa liền lượn qua trước mặt cô, tiện thể liếc mắt nhìn Chu Tân Vũ ngồi đối diện, khóe môi khẽ cong lên để lộ một nụ cười.

“Anh Thần Hòa, ở đây”, ở một góc không xa, một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Lục Thần Hòa thu lại tầm mắt, bước từng bước vô cùng tao nhã đi lướt qua như những người xa lạ khác, tiến thẳng tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ ở góc trong cùng.

Chỗ ngồi của Thị Y Thần vừa hay mặt đối mặt với anh. Cô liếc thấy khóe môi anh đang nở một nụ cười châm biếm nhàn nhạt, lửa giận trong lòng liền bốc lên bừng bừng, ánh mắt nhanh chóng dời đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy gã đàn ông đáng ghét này thêm một giây nào nữa.

Cô chống một tay lên bóp trán, đúng là oan gia ngõ hẹp. Vốn cho rằng, tiền hàng sòng phẳng rồi sẽ không phải gặp lại tên ôn thần kia nữa, không ngờ lại chạm mặt trong hoàn cảnh này. Cô ghét cay ghét đắng nụ cười chế giễu không dễ gì phát hiện như vừa nãy của anh. Anh hẳn đang cười nhạo cuộc xem mặt ngu ngốc nực cười này của cô. Trời ơi! Sao hai lần đi xem mặt thì cả hai lần đều gặp phải người này chứ? Cô rốt cuộc đã đắc tội với thánh thần phương nào rồi?

Chu Tân Vũ nhận ra sự khác thường của cô liền lên tiếng hỏi, “Sao vậy?”.

“Đụng phải ma rồi.” Đối với cô mà nói, Lục Thần Hòa không phải oan hồn thì là cái gì?

“Cái gì cơ?”

“Không có gì”, cô lấy lại tinh thần, tiếp tục nở nụ cười với Chu Tân Vũ. Mặc kệ câu chuyện của anh ta tẻ nhạt đến mức nào, ít nhất buổi tối hôm nay cô cũng không được quá thất lễ.

Chu Tân Vũ đột nhiên nở nụ cười, “Có phải tôi rất tẻ nhạt không?”.

Cô cứ tưởng mình đã che đậy rất tốt rồi, không ngờ vẫn bị anh ta phát hiện. Y Thần bối rối nở nụ cười, “Cũng không phải vậy…”.

“Tức là vẫn có một chút. Thực ra cô không cần phải cảm thấy ngại, tôi biết bản thân mình rất vô vị, nếu không cô đã chẳng uống nước liên tục. Từ lúc ngồi xuống đến giờ, cô đã uống tổng cộng tám cốc rồi”, nói xong, anh ta cố nặn ra một nụ cười khổ sở.

Thị Y Thần sững người. Thì ra người này có để ý việc cô đã uống tám cốc nước, cô còn cho rằng anh ta là một tên ngốc đầu gỗ, thì ra không phải vậy.

Cô bối rối xin lỗi, “Không phải tôi ghét gì anh, chỉ là không thể bắt kịp mấy câu chuyện mà anh nói, thực ra những điều anh kể rất thú vị, em gái anh cũng đáng yêu đấy chứ”.

“Cô không cần phải xin lỗi. Đây là vấn đề của cá nhân tôi, với cái dáng vẻ không đến nỗi nào của tôi, thế mà gần ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái, có phải rất kì lạ đúng không?” Anh ta chân thành nhìn Thị Y Thần.

“Hả, tôi với anh cũng có khác gì nhau đâu, đều là những người kì lạ cả”, Y Thần cười hì hì. “Ba mươi tuổi” đúng là một lời nguyền mà.

Chu Tân Vũ cười nói: “Thật ra trước đây cũng có rất nhiều phụ nữ theo đuổi tôi, tôi cũng từng có bạn gái. Nhưng chỉ cần hẹn hò với tôi một thời gian, bọn họ đều cho rằng tôi biến thái, vì lúc nào tôi cũng mở miệng ra là nhắc đến em gái, dần dần các cô gái đó đều bỏ tôi mà đi. Họ không thể nào chịu đựng nổi tính cách quá yêu thương em gái của tôi. Thực ra không phải vậy, cứ đứng trước mặt phụ nữ tôi liền căng thẳng, mà cứ căng thẳng thì sẽ không biết phải nói gì. Tôi sợ mình nhạt nhẽo vô vị, tôi sợ đối phương sẽ cảm thấy mình là một tên ngốc kì quặc, không tìm được chuyện gì để nói đành đem chuyện của em gái mình ra kể”.

Thị Y Thần vô thức trừng mắt nhìn một Chu Tân Vũ đang nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trước mặt, tất cả những điều lúc trước cô nghĩ trong lòng đều trúng phóc, khiến Y Thần chợt bối rối không thôi. Những lời vừa rồi cũng khiến cô phải nhìn anh ta bằng ánh mắt khác, trong phút chốc, xung quanh nụ cười rạng rỡ chân thành của anh ta như tỏa ra hào quang vậy. Y Thần che miệng cười, một lúc mới chịu dừng lại.

Chu Tân Vũ nói: “Nụ cười hiện tại của cô không giống như vừa nãy. Tôi thích nụ cười vui vẻ thoải mái này của cô hơn”.

Y Thần ngại ngùng nói: “Thực ra tôi uống liên tục tám cốc nước cũng hoàn toàn không phải do anh không ngừng nhắc đến chuyện của em gái mình, tôi đúng là cũng hơi khát nước”.

Lần này đổi lại là Chu Tân Vũ cười.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau cùng cười.

Chu Tân Vũ lại lên tiếng: “Cô không cần phải quá để ý đến quan hệ giữa mẹ cô và mẹ tôi, thực ra nếu không thành người yêu được, chúng ta cũng có thể làm bạn. Có thêm một người bạn là nữ, đối với tôi quả là chuyện không tồi”.

Y Thần gật đầu tỏ vẻ đồng tình, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, liền lục từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta: “Nếu đã là bạn bè, thì tôi cũng không khách khí với anh nữa, đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu cửa hàng tôi cần thiết kế quảng cáo gì, đành làm phiền anh rồi”.

Chu Tân Vũ nhận lấy danh thiếp của cô, rồi cũng đưa danh thiếp của mình trao đổi với cô, “Nhất định rồi. Lúc trước tôi cũng nghe mẹ tôi nói, cô mở một cửa hàng váy cưới, toàn bộ váy cưới và trang phục đều do cô đích thân thiết kế. Chúng ta cũng tạm coi là người cùng ngành, sau này nếu cần giúp gì cô cứ nói”.

“Cảm ơn anh. Anh có bạn bè kết hôn muốn đặt may váy cưới hay lễ phục, có thể giới thiệu, tôi nhất định sẽ ưu đãi hết mức có thể. Nào, quen thêm bạn mới, tôi lấy nước thay rượu, chúng ta cạn ly”, Thị Y Thần cầm cốc nước chanh trước mặt lên.

Chu Tân Vũ cũng cầm cốc nước hoa quả của mình lên, nhẹ nhàng chạm vào cốc cô.

Cảm giác xa lạ giữa hai người trong phút chốc hoàn toàn tan biến, Thị Y Thần bắt đầu từ từ nói mấy chuyện có liên quan đến ngành thiết kế với Chu Tân Vũ, như vớ được món hời, nụ cười trên mặt cô vô cùng xán lạn. Chu Tân Vũ vốn là một người nhạt nhẽo, nhưng lúc này anh ta đã không cần dùng đến những câu chuyện về em gái mình để phá vỡ cục diện bế tắc như lúc ban đầu nữa.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nụ cười rạng rỡ ngọt ngào trên mặt Thị Y Thần cứng đơ lại. Đúng vào lúc cô đưa mắt liếc nhìn sang vị khách ngồi chếch, tâm tư cô khựng lại, ngay cả việc tiếp theo phải nói gì cô cũng quên mất, hai mắt cứ nhìn trân trân về phía đó không thôi.

Cao Minh Dương nhíu mày nhìn thẳng vào cô, hai bàn tay đang nắm chặt lại như muốn bóp vụn chiếc ly trong tay anh ta.

Thị Y Vân vốn dĩ ngồi xoay lưng về phía cô cũng quay đầu lại nhìn, vẫy tay, khóe miệng cong lên nụ cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.

Một cảm giác đau lòng chưa từng có ập tới, cô ngàn vạn lần không thể ngờ được lại gặp hai người không mong muốn nhất trong hoàn cảnh này.

Y Thần cụp mắt, che giấu nỗi đau đớn và hỗn loạn nơi đáy mắt, hít thở vẫn bình thản như cũ, nhưng cảm giác đè nén và nặng nề trong lòng chỉ mình cô mới rõ.

Chu Tân Vũ dường như đã phát hiện ra sự khác lạ của cô, vừa rồi còn cười cười nói nói, vậy mà đột nhiên khựng lại. Anh ta cũng nhìn sang phía bên cạnh theo hướng cô vừa đánh mắt và bắt gặp một đôi nam nữ. Người đàn ông đang nhìn anh với vẻ mặt u ám, có chút gì đó kì lạ. Cô gái trang điểm rất đậm, rất cầu kì, nhưng lại không chút dung tục, ngược lại toát ra vẻ gợi cảm thần bí đặc trưng của phái nữ. Dường như phát hiện ra Chu Tân Vũ đang nhìn mình, cô gái kia liền vẫy tay với anh ta, khóe môi cong lên một nụ cười, nụ cười đó quả là dụ hoặc, khiến anh ta có chút bối rối, mặt mũi nóng bừng. Anh ta cũng lịch sự, cười đáp lại.

Chu Tân Vũ quay đầu lại, quan sát Thị Y Thần, ánh mắt cô nhìn anh ta đã hoàn toàn thay đổi.

Trong phạm vi tầm nhìn của mình, Thị Y Thần thấy Thị Y Vân đột nhiên đứng dậy đi về phía mình.

“Thật trùng hợp. Không ngờ lại gặp chị ở đây”, Thị Y Vân quay sang nhìn Chu Tân Vũ, nở nụ cười vô cùng dịu dàng, động lòng người, “Anh đẹp trai, tôi có thể ngồi ở đây không?” Thị Y Vân mặc dù hỏi thế, nhưng đã ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Chu Tân Vũ một cách vô cùng tự nhiên, liền đó tự giới thiệu, “Chào anh, tôi là Thị Y Vân, em họ của Thị Y Thần”.

Chu Tân Vũ xấu hổ cười: “Thì ra là em họ của Y Thần. Anh chàng bên kia hẳn là bạn trai của cô, chi bằng sang cả đây ngồi chung đi”.

Thị Y Thần mím chặt môi, sắc mặt càng thêm u ám khó coi.

Thị Y Vân liếc qua cô, vui vẻ quay đầu sang phía Cao Minh Dương nói, “Minh Dương, bên này”.

Cao Minh Dương do dự mấy giây mới từ từ đứng dậy đi đến, một tay đút trong túi quần Âu, dừng lại phía trước bàn một lúc.

“Anh ngồi bên chỗ chị em đi, em ngại đứng dậy”, Thị Y Vân trưng ra vẻ mặt không chút để ý.

Cao Minh Dương không hề động đậy, vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ.

Chu Tân Vũ tưởng anh ta ngại liền lên tiếng: “Nếu không anh ngồi chỗ tôi đi”, rồi chủ động đứng dậy nhường ghế.

“Cảm ơn, không cần đâu”, Cao Minh Dương lạnh lùng đáp lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thị Y Thần.

Cao Minh Dương vừa ngồi xuống, Thị Y Thần liền hằm hằm, nói nhanh: “Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc phải đi”.

Chu Tân Vũ có chút bất ngờ, lúc trước cô còn yên lặng ngồi nghe mình huyên thuyên nhiều chuyện vô bổ như thế, kể cả vì phép lịch sự thì cô cũng chưa từng tỏ ra lạnh lùng, càng không nói đến sự thờ ơ như thế này, một sự xa cách đến vạn dặm. Nhưng thái độ này dường như không hướng về phía anh ta, mà dành cho người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

Thị Y Thần lau khóe miệng, lập tức cầm túi xách đứng dậy.

Cao Minh Dương giơ tay ra chặn cô lại.

Chu Tân Vũ kinh ngạc nhìn hai người họ, trong đầu mơ hồ cảm giác được Thị Y Thần và người đàn ông trước mặt có mối quan hệ không bình thường. Thế nhưng, người đó chẳng phải là bạn trai của Thị Y Vân sao? Chu Tân Vũ nhìn Thị Y Vân, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Thị Y Vân khoanh tay, đôi mắt xinh đẹp cũng nhìn về phía họ, nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng, tâm trạng xem ra không chút bận tâm.

Thị Y Thần vung tay, nhưng chưa thoát được khỏi bàn tay của Cao Minh Dương. Cô trừng mắt nhìn Cao Minh Dương chằm chằm, ý bảo anh ta buông tay cô ra.

Cao Minh Dương coi như không thấy, bóp chặt tay cô hơn nữa, kiên quyết không buông, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn Thị Y Vân ngồi đối diện.

Thị Y Thần thấp giọng nói: “Buông ra”.