Cơn gió lạnh mang theo không khí lạnh lẽo ùa đến, khiến con người ta không kiềm chế được những run rẩy. Chỉ trong vòng một tháng, khi cây cối vẫn còn đang đắm mình trong những hồi ức tươi đẹp của ngày thu mà không chịu trút lá, thì mùa đông băng giá đã lặng lẽ đến gần.

Mặc dù tiết trời đã chuyển lạnh, nhưng những đôi nam thanh nữ tú lựa chọn kết hôn vào mùa đông ngày càng nhiều, cho nên Jessie’s vẫn bận rộn như thường.

Gần đến lúc chập tối, khách khứa đã vãn gần hết, Jessie’s mới có được chút yên tĩnh.

Lúc này, Lục Thần Hòa mới đẩy cửa bước vào, Manh Manh nhanh mắt lập tức bước tới, “Anh Lục, Jessie ra ngoài có việc rồi, lát nữa mới về. Em rót cho anh cốc nước nhé”, Lục đại soái ca bây giờ là bạn trai của boss rồi, trong tiệm ai mà chẳng biết, cho nên bọn họ không thể khinh suất được.

“Cảm ơn cô”, Lục Thần Hòa cong miệng để lộ nụ cười tao nhã đẹp đẽ, khiến trái tim đám phụ nữ ở đây đều hoảng loạn run rẩy.

Thị Y Vân vừa thay bộ đồ cho ma nơ canh xuống liền bất ngờ nhìn thấy Lục Thần Hòa. Đôi mắt cô ta khựng lại, nhìn chằm chằm anh. Còn tưởng rằng sau chuyện ồn ào lần trước, Thị Y Thần và anh đã chia tay, nhưng mới chưa được bao lâu đã thấy hai người làm lành, điều này quả thực khiến cô ta bất ngờ.

Lục Thần Hòa vốn muốn ngồi ở sô pha để đợi Thị Y Thần, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt đầy dò xét của cô ta liền lịch sự quay về phía cô ta, gật đầu ra ý chào hỏi.

Thị Y Vân nhìn anh đẩy cánh cửa phòng làm việc của Thị Y Thần, trong đầu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Manh Mah bê một cốc nước vào, Thị Y Vân thấy vậy liền lập tức chạy đến, “Để tôi, cô đi làm việc khác được rồi”.

Dáng vẻ nhiệt tình giúp đỡ của Thị Y Vân lúc này trông hết sức bình thường, Manh Manh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền đưa cốc nước cho cô ta.

Thị Y Vân bưng cốc nước bước vào văn phòng của Thị Y Thần, chân khẽ khều nhẹ một cái, cánh cửa phòng làm việc liền được đóng lại.

Lục Thần Hòa đang mải đứng ngắm đám lệ tình nhân được treo trên tường mà anh đã tặng cho Thị Y Thần, đột nhiên nghe thấy tiếng động, còn tưởng là cô đã về, vừa xoay người lại đã thấy Thị Y Vân bưng cốc nước đứng ngay đằng sau. Anh vô thức nhíu mày, mặc dù đã gặp Thị Y Vân nhiều lần, cho dù là chạm mặt nhau dưới nhà Thị Y Thần hay ở trong cửa tiệm, anh cũng chỉ gật đầu chào hỏi xã giao. Anh mơ hồ cảm nhận được mối quan hệ giữa hai chị em họ vì chuyện gì đó mà không êm ấm cho lắm, chỉ có điều đó là chuyện riêng của Y Thần, cô không muốn nói ra thì anh cũng không cố gạn hỏi.

Anh nhíu mày nhìn cánh cửa đóng kín mít lại, tình hình thế này, xem ra có người đang cố tình làm ra mấy chuyện chẳng hay ho gì rồi.

Anh tựa người vào ghế, vẻ mặt vô cùng tự nhiên nhìn Thị Y Vân uyển chuyển bước từng bước về phía mình. Sóng mắt cô ta đậm ý cười, mắt mày lúng liếng đưa tình, khóe môi cũng nở rộ nụ cười rạng rỡ. Ngôn ngữ cơ thể rõ ràng như thế này thông thường là đang muốn truyền đạt một tín hiệu rằng, cô ta đang có ý đồ dụ dỗ anh.

Không ngoài dự liệu, Thị Y Vân bước lại gần anh, đến lúc cách anh khoảng nửa thước liền nhẹ nhàng đặt một tay lên bờ vai anh, tay còn lại giơ cốc nước lên trước mặt anh, bờ môi đỏ mọng khẽ mấp máy, thanh âm ngọt ngào êm tai vang lên, “Anh đẹp trai, nước của anh này”.

Thông thường hormone nam giới mãnh liệt của một người đàn ông khi đối diện với một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang áp sát vào mình như thế này thì sẽ rất dễ động lòng. Hormone nam giới của anh rất dồi dào, nhưng điều không may chính là, anh không phải một trong số những người đàn ông bình thường, anh chính là “đồ thần kinh” như Thị Y Thần luôn miệng nói. Hormone nam giới của anh chỉ có phản ứng với duy nhất Thị Y Thần, còn những người phụ nữ khác không thể nào khiến anh có hứng thú.

Lục Thần Hòa khẽ nhíu mày, anh cúi đầu nhìn bàn tay trắng trẻo ngọc ngà đang khoác lên vai mình, móng tay được sơn một màu đỏ chót như ngọn lửa rực cháy đến mức chói mắt. Anh thực sự kích động đến mức muốn hất văng cánh tay đó ra như hất một con gián, nhưng đáy lòng nảy sinh ý nghĩ gì đó khiến anh cố gắng nhẫn lại, vẻ mặt bình thản nói, “Cảm ơn, tôi không khát”.

“Có lẽ anh sẽ thấy khát rất nhanh thôi”, Thị Y Vân đưa cốc nước đến miệng anh, dường như muốn đút cho anh uống vậy.

Anh nhẹ nhàng lấy cốc nước đặt xuống bên cạnh mình rồi cất giọng trầm thấp hỏi, “Cô là đang giúp chị gái mình thử xem bạn trai cô ấy có đáng tin cậy hay  không, hay là định dụ dỗ cả bạn trai của chị gái mình đây?”.

Thị Y Vân vừa nghe vậy liền bật cười, giọng nói trong veo cao vút như tiếng chuông gió vang lên, “Cả hai đều có, nhưng vế sau nhiều hơn một chút”, người đàn ông này phản ứng không giống với những tên đàn ông khác. Ở anh không hề có vẻ rụt rè đơn thuần như đám thanh niên mới lớn, cũng không có vẻ ham muốn trần trụi như những gã đàn ông đã trưởng thành, ngược lại anh rất thản nhiên rất thẳng thắn, thông minh mà hài hước. Nói tóm lại, cô ta thích.

Lục Thần Hòa khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng nói, “Dụ dỗ đúng không? Nhưng tôi không có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào ngoài bạn gái mình ra, đặc biệt là cỏ dại ven đường”.

“Đàn ông lúc mới bắt đầu ai mà chẳng nói như vậy, sau này thì còn chưa biết được”, hai cánh tay của Thị Y Vân bám lấy cổ Lục Thần Hòa, đôi mắt to tròn lấp lánh khiến người khác hồn xiêu phách lạc, nhưng dưới mắt nhìn của Lục Thần Hòa thì anh chẳng chút động lòng.

Anh khinh thường hỏi lại, “Cô cho rằng cô có bản lĩnh gì mà dụ dỗ được tôi?”.

“Vậy thì còn phải xem anh thích cách nào”, Thị Y Vân kéo một tay anh lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai mình, một bên đùi dài miên man xinh đẹp lập tức đẩy lên kẹp lấy eo anh, “Muốn thô bạo? Hay là dịu dàng như nước đây?”.

Lục Thần Hòa quan sát cô ta hai ba giây, miệng lưỡi có cảm giác buồn nôn, nụ cười lạnh lùng mang theo chút tàn khốc, “Đối với những người phụ nữ tâm địa xấu xa bất chấp tình thân, tôi thường chỉ thích dùng cách thô bạo, như thế này này”, bàn tay to lớn của anh trực tiếp đặt lên ngực cô ta, không chút lưu tình mà dùng sức bóp chặt nơi mềm mại đó.

Phút chốc, Thị Y Vân giống như bị điểm huyệt vậy, kinh hãi trợn trừng hai mắt nhìn anh, thậm chí ngay cả việc hét lên cũng quên mất. Cô ta hoàn toàn không thể ngờ được anh sẽ làm như vậy, đúng như những gì anh nói, đơn giản mà thô bạo.

Lúc này, cánh cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.

Thị Y Thần vừa bước vào cửa liền nhìn thấy khung cảnh ám muội trước mắt, hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại.

Vở kịch nhàm chán lúc nào cũng diễn đi diễn lại hết lần này đến lần khác, có lẽ là đã nhiều lần quá rồi, Y Thần sớm đã quen. Nói không bận tâm không để ý thì nhất định là gạt người, màn nhức mắt trước mặt khiến cô vô cùng khó chịu.

Thị Y Vân thấy vậy, liền không bận tâm đến những lời nói cay nghiệt cùng hành động thô bạo lúc vừa rồi của Lục Thần Hòa nữa, cô ta nhích thêm một bước tiến sát hơn nữa dán chặt người vào anh rồi cố làm ra vẻ đắc ý mỉm cười nhìn Thị Y Thần.