Thị Y Thần nghe anh ta nói mà phải há hốc miệng, đây không phải xem mặt mà là đang tìm osin mới đúng. Cuối cùng thì cô cũng hiểu được tại sao người đàn ông này đã ba mươi lăm tuổi mà vẫn chưa yêu đương. Tên này không phải do bận thi nghiên cứu sinh, thi thạc sỹ, tiến sỹ gì đó rồi lỡ dở thanh xuân, mà căn bản là anh ta thi cử đến thần kinh rồi. Ai đưa ra quy định phụ nữ ba mươi tuổi không có tư cách nói chuyện yêu đương, tình cảm mặn nồng? Ai quy định phụ nữ ba mươi nhất định phải ở nhà sinh con?

Y Thần vừa nở nụ cười mỉa mai, vừa kiên nhẫn nghe Vương Kế Trạch thao thao bất tuyệt thuyết giáo một mớ các nội quy trong gia đình. Lúc đầu cô rất kinh ngạc, nhưng càng nghe cô càng muốn xem xem rốt cuộc tên này “cực phẩm” đến mức nào mới có thể đưa ra được mớ yêu cầu “độc đáo” đến vậy.

Ánh mắt cô vô thức nhìn sang hướng khác, một số thực khách xung quanh đã bắt đầu từ từ hướng ánh mắt chăm chú về phía bàn họ, nghe chừng đã bị thu hút bởi màn xem mắt có một không hai này rồi.

Ngồi ngay sát bàn bên cạnh là một đôi trai gái. Cô gái mặc một chiếc váy màu xanh dương, cổ khoét chữ V vô cùng gợi cảm. Lúc nghe được yêu cầu của Vương Kế Trạch, cô ta không nhịn được, cố mím môi cười trộm. Còn chàng trai kia mặc chiếc sơ mi sọc đen ngồi quay lưng lại phía cô, cho nên cô không nhìn rõ được nét mặt của anh ta, chỉ nghe thấy tiếng va chạm lạnh lẽo giữa đôi đũa bằng kim loại trong tay và chiếc đĩa trước mặt anh ta, anh ta đang lặng lẽ thưởng thức đồ ăn.

Không biết đã bao lâu, Y Thần cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, quyết định cắt ngang lời Vương Kế Trạch, chân thành nói: “Anh Vương này, tôi nghĩ những yêu cầu mà anh vừa đưa ra văn phòng môi giới lao động tuyệt đối có thể đáp ứng được, ở đó có vô vàn những người phù hợp với tiêu chuẩn của anh”.

Bà Thôi vừa nghe vậy liền phật ý, lập tức ngắt lời cô, “Cô Thị, cô nói như vậy có phần không đúng rồi. Cô cũng nên tự xem lại điều kiện của bản thân một chút chứ. Một đứa con gái đến ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn là chuyện đáng sợ nhường nào. Đàn ông có nhiều tuổi đến đâu, chỉ cần điều kiện kinh tế tốt là đều có thể lấy được vợ. Nhưng đàn bà thì khác, qua ba mươi thì dù tìm kiếm thế nào cũng càng tìm càng vô vọng. Chỉ e đến cuối cùng còn không tìm được. Nghe nói, cô Thị đến bây giờ vẫn còn là ‘xử nữ’. Về điểm này gia đình tôi quả thực rất hài lòng, suy cho cùng thì thời đại ngày nay, rất hiếm những cô gái còn giữ được mình. Nếu như ngay cả điểm này cũng không có thì gia đình chúng tôi sẽ không cân nhắc đến cô”.

Lúc này, cô gái ngồi ngay bàn bên cạnh không nhịn được nữa, phun hết nước hoa quả trong miệng ra, bèn vội vàng cầm khăn giấy lên lau. Người đàn ông ngồi đối diện dừng hành động đang làm lại. Cô ta liên tục nói: “Em xin lỗi, xin lỗi…”.

Thị Y Thần cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cô chỉ muốn đem đĩa thịt nướng trên bàn nhét vào miệng mẹ con nhà anh ta ngay, nhưng phương pháp giáo dục tốt đã nhắc nhở cô phải giữ bình tĩnh. Cô khẽ nhếch mép, cố nặn ra một nụ cười lịch sự nhất có thể, “Cảm ơn câu nói cuối cùng của cô, rốt cuộc cô cũng chịu nói ra những lời từ tận đáy lòng. Xin lỗi, cháu còn có việc, xin phép được đi trước, mọi người cứ từ từ dùng bữa”, cô cầm lấy túi xách, đứng dậy không chút khách khí.

Sắc mặt bà Thôi hết sức khó coi, bà ta nhìn Y Thần rồi lạnh lùng thốt lên một câu: “Cái gì mà tốt nghiệp trường đại học danh tiếng tại Anh, suy cho cùng cũng chỉ là một con thợ may, thật không có giáo dục mà!”.

Lửa giận trong lòng Thị Y Thần bốc lên tận đầu, cô quét mắt nhìn cả gia đình bà Thôi một lượt, giận dữ lên tiếng: “Thợ may thì đã sao? Nếu không có thợ may, thì các người đã phải khỏa thân ra đường hết rồi!” Thứ cô ghét cay ghét đắng đó là người khác không tôn trọng nghề nghiệp của cô. Đúng là đám đạo đức giả!

Bà cụ kích động, lập tức rên lên: “Ôi trời, không ngờ đám con gái bây giờ đáng sợ đến vậy, sau này cưới về nhà rồi, thì mấy người già chúng ta liệu có còn đường sống không?”.

“Cô Thị, sao cô có thể ăn nói như vậy được?”, sắc mặt Vương Kế Trạch cực kỳ khó coi, lập tức tiếp lời người lớn, “Mẹ, bà, mọi người yên tâm, loại phụ nữ thô lỗ hung dữ thế này, con sẽ không cưới về nhà đâu. Con nhất định sẽ tìm được cô gái khiến mọi người hài lòng, biết dọn dẹp, giỏi nấu nướng”.

Thị Y Thần trở mặt, cô nở nụ cười khinh bỉ, “Anh Vương, lần sau nếu còn muốn xem mặt thì tốt nhất nên đến văn phòng môi giới lao động, đừng quên mang theo núm vú và yếm dãi Ha ha ha…”.

Cuối cùng cô cũng có thể lớn giọng cười sảng khoái, rảo bước bỏ đi.

Ra khỏi hàng hàng, cô bước vào thang máy, nét mặt có chút u ám, ảo não.

Cực phẩm đúng là năm nào cũng có, cớ sao năm nay lại nhiều một cách bất thường? Cô đã từng gặp qua hàng cực phẩm, nhưng thực sự chưa từng gặp chuyện cả gia đình đều là cực phẩm! Nếu kể chuyện này cho Chu Kiều Na nghe, e là cô ấy sẽ cười đến rách cả da bụng mất. Nhất định do cô trái đạo trời quá lâu rồi, cho nên hôm nay mới gặp phải báo ứng, còn dám đem chuyện cô là xử nữ ra để mổ xẻ. Hai chín tuổi thì đã sao chứ? Cho dù có ba mươi tuổi cũng đã là gì? Cô trông đâu đến nỗi già? Với dáng vẻ lúc này, cho dù cô có đi vào khuôn viên trường đại học, giả làm sinh viên cũng được. Chỉ cần cô không nói ra, tất cả những người quen biết cô không nói ra, ai có thể nhìn ra cô sắp ba mươi? Với nhan sắc, học lực, sự nghiệp và hoàn cảnh gia đình của cô, trước giờ chỉ có người khác hài lòng về cô còn cô vô cảm với họ mà thôi. Thế mà hôm nay, chuyện cô đến hai mươi chín tuổi vẫn còn là xử nữ lại là thứ duy nhất khiến người khác hài lòng.

Thực sự chưa nghe qua bao giờ! Cô nhịn không được phải buông ra mấy lời tục tĩu.

Cửa thang máy đã lặng lẽ khép lại, đột nhiên tiếng “ding dong” lại vang lên khiến nó từ từ mở ra. Lúc này, bên ngoài cửa vọng vào một giọng nữ vô cùng hào hứng phấn khích, “Buồn cười quá, đôi nam nữ xem mắt vừa rồi thực sự làm em cười chết mất. Cô gái đó đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn là xử nữ. Gia đình tên kia vòng vo một hồi lâu, từ đầu đến cuối cũng chỉ hài lòng với mỗi điểm đó của cô ta, nếu em là cô gái đó chắc đã đập đầu vào tường lâu rồi!”.

Thị Y Thần nhìn ra ngoài cửa thang máy, chính là cặp đôi ngồi bàn bên cạnh vừa nãy.

Cô gái kia đụng phải Y Thần, lập tức im bặt, kéo cánh tay người đàn ông đi cùng rồi núp ra sau lưng anh ta.

Thị Y Thần trừng mắt, giọng nói vô cùng không khách khí, “Bà cô lắm chuyện, nơi công cộng nói chuyện thì nhỏ tiếng một chút, đừng không dưng tự kiếm chuyện về mình như vậy!”.

“Chị nói ai lắm chuyện hả? Ai kiếm chuyện về mình hả?”, cô ta mặt biến sắc, hét lên mấy tiếng.

“Ai tiếp lời thì người đó tự kiếm chuyện!”, lửa giận trong lòng Y Thần đang tích tụ lại, chỉ cần thêm một giây nữa thôi có thể sẽ bùng phát, tới lúc ấy cô cũng chẳng ngại đánh chửi người khác. Y Thần hung hăng trừng mắt với cô ta, đôi mắt bắn ra từng tia lửa giận như đang cảnh cáo: Còn dám bước vào thang máy, bà đây một cước đá bay cô ra!

Cô ra sức ấn nút đóng cửa thang máy không chút khách khí.

Bên ngoài thang máy, tiếng chửi rủa điên cuồng của cô ta không ngừng vang lên.

Đúng khoảnh khắc hai cánh cửa thang máy chuẩn bị khép lại, một cánh tay đàn ông nhanh chóng chặn lại, khiến nó được mở ra một lần nữa.

Ánh mắt đầy nộ khí của Thị Y Thần nhắm thẳng người đàn ông dáng dấp cao lớn bên ngoài, chiếc sơ mi kẻ sọc đen cùng chiếc quần Tây vừa vặn ôm lấy thân hình hoàn mỹ của anh.

Người đàn ông nhìn vào mắt cô, đôi đồng tử sâu thẳm không thấy đáy. Anh sở hữu khuôn mặt khiến phụ nữ điên đảo còn đàn ông phải ghen tỵ. Ngũ quan cương nghị, tuấn tú như bức tượng điêu khắc, hàng lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng quyến rũ, tất cả đều toát lên vẻ cá tính cùng sang trọng. Đặc biệt là đôi mắt như nhìn thấu tâm tư người khác, vừa đẹp lại mê hoặc lòng người. Nhưng dưới con mắt của Y Thần, thì đôi mắt ấy chắc chắn đã đui mù, nên mới nhìn trúng cô nàng nhiều chuyện nhiễu sự kia.

Người đàn ông đó nhìn Y Thần, quay lưng lại với cô gái kia, lạnh lùng ra lệnh: “Cô đi thang máy bên cạnh”.

“Thần…”, cô gái mặc chiếc váy xanh đó dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh rồi kêu lên một tiếng đầy quái dị.

Thị Y Thần cảm thấy có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày nhìn anh.

Người đàn ông đó chăm chú nhìn cô, chẳng buồn để ý đến cô gái đi cùng, lẳng lặng bước vào thang máy rồi đưa tay ấn nút đóng cửa. Bên ngoài, cô gái mặc chiếc váy xanh trưng ra bộ mặt không cam tâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó, không dám bước lên.

Cánh cửa khép lại, thang máy từ từ đi xuống, trong không gian lớn đó, đột nhiên chỉ còn lại Thị Y Thần và người đàn ông kì lạ đã vứt bạn gái mình bên ngoài thang máy.

Thị Y Thần nhìn bóng lưng anh, trán cô chỉ cao ngang vai anh, thân hình cao lớn đối lập với không gian nhỏ bé của thang máy tạo nên cảm giác áp lực vô hình. Bốn chữ “đại nghĩa diệt thân” cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi. Có lẽ người đàn ông này cũng không thấy thuận mắt hành vi lắm chuyện của bạn gái mình chăng, nếu đổi lại là những người đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt thì liệu có làm được như vậy? Lòng cô trào dâng chút ấm áp cùng cảm kích.

Một tiếng “ding” vang lên, thang máy dừng lại ở hầm đỗ xe, cánh cửa từ từ mở ra.

Cô khẽ vỗ vào đầu mình, lúc này mới nhớ ra vừa rồi tức giận quá mà quên mất không nhấn nút chọn tầng. Cô muốn đến tầng 1 chứ không phải xuống hầm đỗ xe. Cô giơ tay ấn nút chọn tầng 1, định thần lại mới phát hiện ra bóng dáng cao lớn ấy vẫn còn đang ở bên trong.

Người đàn ông có phần kỳ lạ đó vẫn chưa đi ra, mà đứng nguyên ở giữa cửa, không chút động đậy.

Cô còn đang cảm thấy quái lạ thì anh bỗng quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới như tia X-quang.

Cánh cửa thang máy hết khép lại mở, khóe môi anh ta đột nhiên nhếch lên, cười mà như không rồi sải bước ra khỏi thang máy.

Thị Y Thần đứng chết trân bên trong, chỉ trong chớp mắt bỗng như hóa đá.

Bỗng nhiên, một cảm giác phẫn nộ vì bị sỉ nhục trào dâng lên não bộ. Cô chắc chắn gã đàn ông đó vừa cười đểu cô, cô thấy anh ta nhếch mép, hẳn là đang cười nhạo cô đã sắp ba mươi rồi mà vẫn còn là xử nữ…

Vốn dĩ trong lòng Y Thần còn chút cảm kích, cho rằng đó là người tốt, vì đại nghĩa diệt thân, vứt bỏ cô bạn gái tọc mạch của mình lại. Nhưng kết quả thì sao chứ… Gã này rõ ràng chỉ đang dùng một phương thức khác để sỉ nhục cô mà thôi. Loại sỉ nhục trong im lặng như thế này so với việc bị bà cô lắm chuyện kia lớn tiếng làm phiền càng khiến Y Thần bốc hỏa hơn.

Cái thế giới này rốt cuộc là như thế nào chứ? Đặt trinh tiết lên đầu mà thờ phụng lại bị người đời chê cười!

Đáng lẽ hôm nay trước khi ra đường cô phải giở lịch xem ngày mới phải.

Đi xem mặt thì gặp phải cả gia đình cực phẩm, bị người ta bóc mẽ chuyện riêng tư ngay giữa chốn đông người, liên tiếp bị cười nhạo, một loạt những chuyện bực mình cứ thế kéo đến khiến Thị Y Thần không tiêu hóa nổi, cô phải tìm nơi để xả stress.

Cô lôi di động ra, gọi điện cho Chu Kiều Na chết tiệt kia. Chu Kiều Na vừa nghe được tin đó, suýt nữa cười đến hụt hơi, không đợi được, phải gặp mặt Y Thần ngay. Vậy là hai người họ hẹn nhau ở bar K.O.

Bar K.O nằm ở ngay đường Trung Sơn tấp nập, mặc dù hiện tại không phải là giờ tan tầm, nhưng suốt cả dọc đường chỗ nào xe cộ cũng chật như nêm. Thị Y Thần chỉ biết giương mắt nhìn chiếc taxi chầm chậm nhích từng chút một.

K.O là quán bar có phong cách vô cùng độc đáo, có gì đó rất khác biệt so với những quán bar ồn ào khác. Mặc dù đúng là kiểu ánh sáng lờ mờ, nhưng so với những nơi khác, ánh đèn ở đó vẫn được coi là chói mắt. DJ rất biết cách nắm bắt tâm lý cũng như gu thưởng thức của đám thanh niên, những ca khúc được chọn lựa không phải là kiểu ầm ĩ nặng nề, bình thường toàn bật những bản nhạc nước ngoài êm ái du dương có giai điệu đẹp đẽ động lòng người.

Một tĩnh một động cứ xen lẫn nhau như thế. Những vị khách đến đây đa phần thích sự thoải mái, bạn bè gặp mặt, uống vài ly rượu, tán dăm ba câu chuyện, giao lưu thắt chặt tình cảm.