Lăng Tri không quan tâm liệu chàng có thực sự từng nói như vậy và cả lý do của chàng là gì, dù sao đi nữa, không bao giờ có chuyện nàng mặc kệ chàng được.

Nhưng lão quản gia vẫn cứ bình chân như vại khiến nàng sốt ruột lắm, nàng chẳng biết nên làm gì cho phải.

May thay, Thường Thịnh và Ngô Duyệt cũng đã chạy đến.

"Cuối cùng thì chuyện này là sao? Bọn ta nghe mọi người kể lại là bọn người của sơn trại xông vào Diệp Trạch.

Chúng đã làm gì thế?" Ngô Việt vừa chống tay lên tường vừa thở phì phò, hắn nhìn Lăng Tri rồi chợt dáo dác nhìn quanh, "Mẫu thân muội đâu?"

"Người...!người bị chúng dẫn đi rồi..." Có vẻ như Lăng Tri đã sợ đến mất hồn mất vía, nàng cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Hai người nghe xong mà sợ hãi không thôi, Thường Thịnh nắm cổ tay Lăng Tri rồi hỏi: "Mọi chuyện là sao? Muội kể cho bọn ta nghe một chút, bọn ta sẽ nghĩ cách giúp muội!" Hắn vội nói thêm, "Muội đừng lo, chắc chắn bọn ta có thể cứu được mẹ con muội!"

Lăng Tri lắc đầu, nàng lẩm bẩm, "Không được đâu, chuyện này quá nguy hiểm..."

"Bọn ta sợ gì nguy hiểm chứ." Cha của Thường Thịnh vẫn luôn đứng sau lắng nghe không nhịn được nữa mà thốt lên, "Ta và mẫu thân của con thân thiết như huynh muội, em gái của ta bị chúng bắt đi mà ta không thể đi cứu được sao!" Hắn vỗ ngực đảm bảo, "Con yên tâm, việc này cứ để bọn ta lo hết!"

Khuôn mặt Lăng Tri xanh xao, ánh mắt đỡ đẫn, nghe xong, nàng sững sốt muốn giải thích với họ một chút, nhưng cuối cùng vẫn thôi, chỉ nghẹn ngào gật đầu.

Hai nhà Ngô, Thường nhanh chóng đi dò la tin tức, họ bảo với Lăng Tri rằng tình huống bây giờ vẫn chưa rõ ràng, trước tiên nàng cứ chờ ở Diệp Trạch, đến khi họ tìm ra manh mối rồi hành động tiếp cũng chưa muộn.

Tuy Lăng Tri đang nóng ruột nóng gan nhưng nàng vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng biết rõ bây giờ nàng cũng không giúp được gì nên bèn đồng ý.

Không ngờ chờ một chút là chờ suốt đêm dài.

Vì lo cho Diệp Nghi nên nàng không cách nào chợp mắt được, nàng nằm trằn trọc một lát rồi quyết định khoác thêm áo đến thư phòng, nơi mà Diệp Nghi vẫn thường ở lại, như thể nàng mong rằng đến đây thì có thể được gặp lại chàng vậy.

Nhưng bên trong thư phòng tối om không có một ngọn đèn dầu, Lăng Tri buồn bã cúi đầu, nàng im lặng chờ đợi ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng trong gió đêm.

Lăng Tri quay đầu lại thì thấy Tiêu Ngô xách theo ngọn đèn đứng ở chỗ ngoặt của hành lang, ông híp mắt nhìn nàng.

Lăng Tri thầm đưa ra quyết định trong lòng, nàng mím môi đi đến bên cạnh Tiêu Ngô.

"Ông Tiêu." Lăng Tri ngước đầu nhìn ông, ánh lửa ấm áp tỏa ra một vầng sáng dịu dàng bao phủ lấy gương mặt nàng.

Tiêu Ngô từ tốn đáp lại, nhìn không ra nét vui hay vẻ buồn nào trên gương mặt ông.

Dường như ông ấy luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, dù là lúc này hay khi Diệp Nghi bị bọn cướp bắt đi.

Lăng Tri chợt nhận ra điều không đúng, đành nhỏ giọng hỏi: "Vì sao trước khi đi, Diệp Nghi lại dặn con không được đến tìm người?"

Tiêu Ngô lạnh nhạt đáp lại, "Lăng Tri cô nương, nơi đó rất nguy hiểm."

"Con không sợ nguy hiểm." Lăng Tri lắc đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói một cách nghiêm túc, "Thật đó, con không sợ đâu."

"Lúc nào người cũng cho rằng con vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng con không còn nhỏ nữa, con đã trưởng thành rồi, con có thể giúp người."

Vẻ mặt Tiêu Ngô có một thoáng thay đổi không dễ thấy giữa màn đêm đen, ông nhỏ giọng nói với nàng, "Công tử mong cô sẽ được bình an."

"Con cũng mong người được bình an vậy." Lăng Tri làu bàu.

Tiêu Ngô mỉm cười, ý cười lan rộng đến tận đáy mắt, ông lắc đầu nói với vẻ dịu dàng, "Công tử rất quan trọng đối với Lăng Tri cô nương sao?"

"Ông Tiêu." Đôi mi Lăng Tri hoen nước mắt, nàng chậm rãi nói từng chữ một, "Con thích chàng."

"Con không biết có phải chàng vẫn còn xem con như một đứa trẻ hay không, mà dù thế thì sao chứ, con có thể từ từ làm chàng thay đổi suy nghĩ.

Con biết con không có năng lực gì hơn người, con cũng không thể làm hết thảy mọi thứ vì chàng, nhưng mà con sẽ...!trưởng thành hơn để sánh vai bên chàng."

Nói xong Lăng Tri như trút được gánh nặng, đôi mắt đỏ ửng của nàng nhìn Tiêu Ngô chăm chú.

Đây là những điều mà nàng đã suy nghĩ từ đêm qua đến nay.

Cũng là điều mà nàng muốn nói với Diệp Nghi.

Lăng Tri không nói thêm gì nữa, cả Tiêu Ngô cũng vậy.

Im lặng trong chốc lát, Tiêu Ngô xách đèn đi lướt qua người Lăng Tri để đến trước thư phòng, "Lăng Tri cô nương đi theo ta nhé."

Lăng Tri chợt ngẩn ngơ, mãi đến khi Tiêu Ngô đã khuất bóng thì nàng mới cắn môi đuổi theo, hai người cùng nhau rẽ vào khúc quanh nơi hành lang rồi vào bên trong thư phòng.

Sau khi Tiêu Ngô thắp đèn lên và khép cửa lại, ông đến bên kệ sách lấy ra một xấp thư, sau lại rút một bức đưa cho Lăng Tri.

Ông nói: "Chắc cô đã biết, công tử đến đây là do Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ với ngài.

Thật ra chuyện không chỉ mỗi thế, Hoàng thượng ra tay với ngài còn vì ngài muốn báo thù cho Thái tử."

Lăng Tri biết Thái tử mà Tiêu Ngô nhắc đến là ai, đối với người của Thù Hoa Lâu thì họ chỉ có duy nhất một Thái tử.

Nhưng Lăng Tri vẫn chưa hiểu, "Thù của Thái tử không phải đã báo được rồi sao?"

"Không đâu, những người đã hại chết Thái tử còn nhiều hơn những gì cô thấy." Tiêu Ngô thoáng liếc sang bức thư trên tay Lăng Tri, nàng mở thư ra nhìn vào danh sách được liệt kê bên trong, "Đây là tất cả những người mà bọn ta đã điều tra gần đây, cũng là mục tiêu báo thù của Công tử.

Nhưng ngài cho rằng người phía sau màn che không hề đơn giản như vậy."

Lăng Tri không hiểu vì sao Tiêu Ngô lại nói như vậy.

Hình như Tiêu Ngô đã nhận ra thắc mắc của nàng nên nhanh chóng tiếp lời, "Bọn ta tra được đám cướp ngoài trấn và bọn thổ phỉ nhiều năm trước là cùng một phe, dạo đây chúng quấy phá Trấn Thu Phong cũng chỉ để né tránh tai mắt của người khác, mục đích thật sự của chúng là xông vào địa lao cướp người.

Người chúng cứu là một nam nhân có liên quan đến vụ án của Thái tử, hắn ta tên Tống Kỳ Chí."

"Nếu đã được cứu ra thì chắc hắn cũng chỉ quẩn quanh trong sơn trại mà thôi, công tử cho rằng hắn biết được ít nhiều gì đó nên đã chấp nhận đi cùng bọn chúng về sơn trại, hòng điều tra rõ chân tướng." Tiêu Ngô khẽ thở dài, bấy giờ ông mới lộ cảm xúc thật của mình trước mặt người khác, ông lắc đầu nói nhỏ, "Dù chuyện này rất nguy hiểm nhưng không ai có thể ngăn được Công tử."

Nghe vậy Lăng Tri lo lắng lắm, nhưng nàng vẫn còn điều tò mò.

Những chuyện này đều là bí mật của Thù Hoa Lâu, Diệp Nghi sẽ không bao giờ nói với nàng hay muốn nàng can dự, nhưng tại sao Tiêu Ngô lại nói cho nàng biết.

"Sao lại nói cho con chuyện này?" Lăng Tri nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Ngô nhìn Lăng Tri chuyên chú, "Vì cô vừa nói là muốn giúp Công tử."

Lăng Tri trợn tròn mắt, nàng hỏi lại với vẻ không chắc lắm, "Con có thể làm vậy sao?"

Tiêu Ngô nở nụ cười dịu dàng, "Nếu cô đã nói là muốn làm thì chắc chắn có thể."

"Đám cướp kia không phải phường đơn giản mà công tử vẫn khăng khăng muốn đi, ta khuyên ngài cũng không nghe, người của Thù Hoa Lâu được phái đi cũng không thể hành động gì thêm, chỉ đành nhờ vào Lăng Tri cô nương vậy." Tiêu Ngô than nhẹ, "Công tử cứ mãi mặc định mạng sống của ngài là nhờ Thái tử cứu, thế nên ngài phải báo được thù cho Thái tử thì mới yên lòng được."

"Nhưng ngài lại không biết rằng, thật ra đối với chúng ta, bình an của ngài mới là điều quan trọng nhất.

Ta mong là cô sẽ tìm được ngài và giúp ngài hiểu rõ điều này."

Tiêu Ngô nói thế làm Lăng Tri ngẩn ra, dường như nàng vẫn chưa rõ vì sao Tiêu Ngô không tự làm mà lại để nàng làm giúp.

"Cô không biết đó thôi, cô là người có thể khuyên được ngài ấy." Tiêu Ngô nói chậm rãi, "Những chuyện còn lại chờ khi hai người gặp được nhau thì cô hãy nói với ngài đi.".