Phượng Tù Hoàng

Chương 150: Khống chế được bao nhiêu

Mặt trời đã lặn.

Hạc Tuyệt tưởng đi rồi, lại quay trở lại.

Sở Ngọc lo lắng bất an. Tuy nàng không thông thạo kiếm thuật, nhưng từ thái độ của mọi người, cùng với việc chứng kiến giao đấu mấy ngày trước có thể thấy, kiếm thuật của Hạc Tuyệt rất cao cường. Dung Chỉ gầy yếu như thế, thậm chí ngay cả khi hắn khỏe mạnh cường tráng, nhưng với vết thương nghiêm trọng ở chân, cũng khó có thể đứng lên đối đầu với Hạc Tuyệt.

Nhưng Dung Chỉ không thèm liếc nhìn Hạc Tuyệt lấy một lần. Mặc dù biết kẻ kia chỉ cần một kiếm có thể đánh gục mình, nhưng hắn vẫn thản nhiên thờ ơ như trước, chỉ cúi đầu rút cây ngân châm thứ ba ra, tiếp tục châm vào cạnh vết thương. Hắn vừa làm vừa mở miệng: “Đã biết rồi còn hỏi sao? Nếu chỉ cần dùng một cây độc châm có thể giết ngươi, thì sao ta phải khổ cực như thế?”

Tôn chỉ của hắn là dùng biện pháp đơn giản nhất để đạt hiệu quả cao nhất. Hắn cưỡi ngựa truy đuổi, theo đường tắt mai phục xe ngựa, sau đó đã kiệt sức. Lại bởi vì đi vội nên không kịp chuẩn bị đầy đủ, trên đầu chỉ có bốn ngân châm chứa độc, nhưng không phải là cực độc.

Hắn phục trên cây, đợi xe ngựa chạy tới liền nhảy lên chỗ tên đánh xe. Thừa dịp tên kia đang sửng sốt, hắn phi ba cây châm độc lên mặt tên thích khách rồi chém đứt họng, vứt xác.

Đó là lúc xe ngựa chạy xóc nảy, thỉnh thoảng còn va quệt cành cây, bờ đá ven đường nên người trong xe không chú ý động tĩnh bên ngoài. Mà lúc Dung Chỉ nhảy lên xe, để có thể đứng vững, hắn đã phải cài chân vào vị trí xay nghiến sau đó.

Sự việc tiếp theo, Sở Ngọc và Hạc Tuyệt đều biết rõ.

Không thể dùng biện pháp giống như thế để đối phó với Hạc Tuyệt. Thân thủ của hắn khác hẳn tên thích khách đánh xe. Vài độc châm không thể làm hắn bị thương, mà cho dù bị thương, thì cũng không ảnh hưởng lắm đối với một cơ thể nam tử trẻ tuổi cường tráng như hắn.

Hạc Tuyệt không đến gần Dung Chỉ, mà cách khoảng bốn trượng, cúi xuống quan sát vết tích trên mặt đất.

Lúc hắn xuống núi, phát hiện ra thi thể của thuộc hạ dính độc châm trên mặt, hơn nữa vết kiếm trên cổ không sâu thì mới hiểu ra, vừa rồi Dung Chỉ tỏ vẻ, giả bộ ở thế mạnh khiến hắn nao núng bỏ cuộc. Thế là hắn lặng lẽ quay lại xem xét, thực tế đúng như vậy.

Dung Chỉ thong dong từ tốn cắm xuống cây ngân châm thứ năm, khóe môi tái nhợt hơi cong lên: “Ngươi muốn giết ta sao?”

Hạc Tuyệt cẩn thận xem dấu vết trên mặt đất, bắt đầu từ chỗ Dung Chỉ chém chân ngựa cho đến gầm xe cạnh hai người. Hắn dời ánh mắt đến Dung Chỉ đang dựa người bên gốc cây, một lát sau thở nhẹ ra một hơi: “Đúng, ta muốn giết ngươi!” Chậm rãi giơ kiếm, trong ánh mắt Hạc Tuyệt có tia kính nể, lại cũng có một phần kinh sợ: “Ta chỉ biết trong phủ công chúa có ba cao thủ đáng chú ý, nên tập trung toàn bộ vào bọn họ, lại không biết ngươi mới là đáng sợ nhất. Nếu để ngươi sống sót, ta không thể an tâm!” Hắn là thích khách, không phải hiệp khách quang minh lỗi lạc, phát hiện ra đối thủ đáng gờm nhất thì phải nhanh chóng giết trừ hậu họa mới là lẽ phải.

Tuy ở một mặt nào đó Hạc Tuyệt có nhược điểm khiếm khuyết, nhưng hắn vẫn là thích khách giỏi, kiếm thuật cao cường, có mắt nhìn phi phàm. Chỉ cần xem vết tích của xe ngựa lưu lại trên nền đất, hắn có thể hình dung ra toàn bộ quá trình xe chuyển hướng. Dùng một phần sức lực cực nhỏ để thực hiện hết thảy, hai chữ “cao thủ” không thể diễn tả hết về người kia.

Nếu để người này có được năm phần…không, ba phần sức lực của Hạc Tuyệt hắn, thì hoàn toàn có thể đánh bại và giết chết hắn. Nhiều lúc, thắng bại không phải ở chỗ nhiều hay ít sức lực, mà là khả năng khống chế.

Ngay cả A Man, có sức mạnh kinh người, nhưng lúc chưa luyện tập theo Dung Chỉ, thậm chí còn không phải là đối thủ của Hoa Thác.

Vấn đề không phải có bao nhiêu sức lực, mà là khống chế được bao nhiêu.

Hạc Tuyệt chậm rãi bước đến đối diện với Dung Chỉ. Tuy lúc này Dung Chỉ trọng thương suy kiệt sức lực, không thể tạo thành uy hiếp với hắn, nhưng nội tâm hắn vẫn không tránh khỏi dè chừng và sợ hãi người này. Nhanh chóng xử lý bao nhiêu, Hạc Tuyệt sẽ yên tâm bấy nhiêu.

Thấy Hạc Tuyệt bước tới, Sở Ngọc đứng chắn trước mặt Dung Chỉ. Hơi lạnh ở bờ vai nhắc nhở nàng chuyện vừa xảy ra, nàng cắn răng đưa tay định tiếp tục xé mở y phục.

Tiếng Dung Chỉ truyền tới, không nhanh không chậm: “Công chúa, đừng làm điều thừa thãi vô ích! Tuy Hạc Tuyệt kinh sợ nữ sắc, nhưng đã chảy máu mũi một lần thì ít nhất mười ngày đến nửa tháng sau cũng không bị lại!”

Cứ mỗi lần gặp nữ nhân lại phun máu, thì Hạc Tuyệt đã không sống được đến bây giờ.

Nghe Dung Chỉ nói, Sở Ngọc cảm thấy dường như tuyệt vọng. Nhưng thực ra vẫn chưa hoàn toàn mất hết hi vọng, là vì nghe giọng nói trầm ổn bình thản của hắn, khiến nàng thầm hi vọng hắn có biện pháp nào đó.

Dung Chỉ vẫn chẳng thèm ngó ngàng gì đến Hạc Tuyệt, cắm tiếp cây ngân châm thứ tám lên bắp chân “Hạc Tuyệt, ta đã từng nói với Hoa Thác, hai người giống hệt trẻ con. Chỉ vì trận cãi nhau nho nhỏ năm xưa mà thù hận đến thế sao? Nếu ý chí không phóng khoáng, thì sao có thể có kiếm thuật tung hoành?”

Hạc Tuyệt không tự chủ được dừng bước. Bởi vì Dung Chỉ vừa nhắc đến Hoa Thác, còn có…kiếm thuật?

Dung Chỉ rất bình tĩnh, cây châm thứ chín vững vàng đâm vào cổ tay trái, đôi tay không chút nào run rẩy: “Kiếm thuật của hai ngươi đều không phóng khoáng, hèn gì đến giờ không tiến bộ chút nào!”

“Ngươi nói cái gì?” Nghe Dung Chỉ thẳng thừng hạ thấp hắn, Hạc Tuyệt bừng lửa giận, sát khí trong mắt tăng gấp bội. Sở Ngọc cũng giật nảy mình. Nàng đại khái đoán ra, Dung Chỉ đang kéo dài thời gian. Nhưng thế mà là kéo dài sao? Thay vì an ủi Hạc Tuyệt, Dung Chỉ lại đi chọc giận hắn?

Dung Chỉ vẫn cúi đầu, khẽ phì một tiếng giễu cợt, động tác châm kim không ngừng. Chỉ có điều, lúc này hắn không chỉ châm chỗ chân bị thương mà còn nhiều vị trí như khác như đầu gối, tay, bờ vai, động tác nhanh gọn liên tục giống như đang luyện tập châm cứu trên con rối: “Ngươi không muốn nói về vấn đề này thì thôi. Nhưng ta cũng cho ngươi biết, muốn bắt Hoa Thác cúi đầu, ngươi tìm lầm người rồi, phải tìm ta mới đúng!” Lúc tạm nghỉ vừa rồi, Sở Ngọc đã nói mục đích bắt cóc của Hạc Tuyệt cho hắn biết.

***

Từ lúc Hạc Tuyệt quay lại, đây là lần đầu tiên Dung Chỉ ngẩng lên nhìn hắn: “Hoa Thác vì ta mới lưu lại phủ công chúa. Nếu không, ngươi giải thích tại sao ta lại biết được điểm yếu trong kiếm thuật của ngươi? Tất nhiên Hoa Thác nói với ta!”

Mắt Hạc Tuyệt lập tức trở nên đỏ rực, trong cảnh chiều hôm nhìn hơi đáng sợ. Dung Chỉ khẽ mỉm cười không chút nao núng: “Nói ngươi thiếu phóng khoáng còn không tin! Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà ngươi dễ dàng nổi giận!”

Hắn dựa vào thân cây, chậm rãi đứng dậy, bảo Sở Ngọc đưa kiếm cho hắn: “Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, thế nào mới gọi là kiếm thuật tung hoành!” Động tác của hắn phải cố sức, nói xong câu này là cúi đầu thở gấp, nhưng trong con ngươi đen nhánh, không có suy yếu, chỉ thấy tự tin và kiên định.

Hạc Tuyệt cũng không vội vã động thủ, nhìn Dung Chỉ không chớp mắt, chờ xem cái gọi là “kiếm thuật tung hoành”. Dù sao Dung Chỉ đã bị thương nặng, chậm một chút cũng không hề gì.

Dung Chỉ bước đến khu đất trống, chân khập khiễng, nhưng phong thái bình tĩnh tự tin.

Sở Ngọc chứng kiến toàn bộ, hô hấp không khỏi chậm lại. Có lẽ Hạc Tuyệt không để ý, nhưng nàng thấy được, ban đầu là Dung Chỉ bị động, nhưng trong lời nói của hắn có công thủ tiến thoái, dần dần làm tan rã địch ý của Hạc Tuyệt và khống chế cục diện trong tay.

Vấn đề không phải có bao nhiêu, mà là khống chế được bao nhiêu.