Phượng Tù Hoàng

Chương 138: Thập bộ sát nhất nhân

Nhìn thoáng qua thì chỉ là một thiếu niên, nhưng quan sát kỹ hơn thì thấy đó là một người trưởng thành. Hàng lông mày sắc bén giương lên nhuệ khí bức người, khiến cho hắn trông trẻ hơn vài tuổi.

Gã áo đen đâm một kiếm chưa trúng, lắc lắc thanh kiếm trên tay, vẻ mặt thản nhiên, mắt gườm gườm nhìn hai người đứng trên bờ tường.

Sở Ngọc nhìn rõ khuôn mặt hắn, trong đầu vụt hiện lên hai chữ: người xấu.

Hóa ra trên đời này, có những kẻ bẩm sinh đã mang khuôn mặt ác độc. Tướng mạo gã áo đen thực ra không hề xấu, ngược lại, hắn còn đẹp đẽ anh tuấn là khác. Nhưng dù trông cặp mắt hẹp dài sắc bén, chiếc mũi cao thẳng, hay làn môi mỏng mím chặt, thì cũng gây cho người ta cảm giác xấu xa.

Không phải diện mạo không anh tuấn, mà trong đó ẩn chứa sát khí ngùn ngụt và càn rỡ, như dã thú giương nanh múa vuốt chực vồ người. Lúc hắn gườm gườm nhìn, người ta liền cảm thấy bụng dạ con người này chỉ chứa toàn mưu đồ phóng hỏa giết người.

Mà thực tế đúng là hắn đang giết người.

Trước vẻ thoải mái của đối phương, Việt Tiệp Phi lại rất tập trung căng thẳng. Sau khi rút kiếm ra, hắn để Sở Ngọc dựa vào nhánh cây ven bờ tường, rồi chăm chú nhìn gã áo đen, một khắc cũng không rời.

Cảm giác được sự nghiêm trọng qua thái độ của Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc không nhịn được hỏi hắn: “Kẻ địch rất mạnh?”

Việt Tiệp Phi ừ một tiếng, vẫn cảnh giác nhìn không chút buông lỏng.

Thế là rõ rồi!

Biết gặp chuyện chẳng lành, Sở Ngọc không quấy rầy Việt Tiệp Phi, ngoan ngoãn lùi lại ôm thân cây để quan sát cuộc giao chiến.

Việt Tiệp Phi nắm chặt thanh kiếm, vẫn nhìn chằm chằm gã áo đen và hất hàm hỏi hắn: “Ngươi là ai?” Nhát kiếm vừa rồi thật đáng sợ! Tốc độ đường kiếm khiến hắn kinh ngạc. Vừa rồi theo trực giác, hắn cảm thấy có nguy cơ nên đưa công chúa rời vị trí theo bản năng, và vì thế mới khó khăn tránh được một kiếm. Xem bộ dạng của đối phương, một đường kiếm thất thủ vừa rồi chẳng hề làm hắn ta nao núng, có thể tiếp tục thi triển kiếm thuật mạnh mẽ hơn.

Người này là cao thủ, Việt Tiệp Phi thầm nghĩ.

Gã áo đen không trả lời câu hỏi của Việt Tiệp Phi, mà khinh mạn liếc nhìn Sở Ngọc đang ôm thân cây, cất tiếng: “Dụ Tử Sở?” Không đợi Sở Ngọc trả lời, hắn nói tiếp: “Có người trả tiền, thuê ta giết ngươi!” Lời nói chưa dứt, trường kiếm trong tay hắn lại vung lên.

Sở Ngọc chỉ cảm thấy thân hình gã áo đen mơ hồ lóe lên rồi biến mất, giống như một tia chớp đen giữa không trung. Tiếng gió rít dài và sắc nhọn, rồi một luồng khí lành lạnh ép thẳng về phía nàng khiến cả người nàng cứng ngắc bất động. Kiếm còn chưa chạm đến người mà toàn thân nàng lạnh toát.

Trong phút chốc, cảm giác cái chết cận kề khủng bố tâm trí Sở Ngọc, khiến cho tim nàng như muốn ngừng đập.

May là chỉ trong khoảnh khắc, đúng lúc Việt Tiệp Phi kịp cản đường kiếm của gã áo đen. Hai người vung kiếm trong không trung, tốc độ cực nhanh, tiếng binh khí giao thoa trùng điệp. Trong nháy mắt, bọn họ cùng rơi xuống đất.

Ngay sau đó, cả hai lại tiếp tục giao đấu. Sở Ngọc không nhìn rõ động tác, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm dày đặc như tiếng mưa rơi. Trong tiếng kim loại va chạm, bất chợt xen vào đó một hai âm thanh kêu to sợ hãi.

Sở Ngọc nhíu mày. Nàng nhìn sang phía tường bên kia, là đám cỏ mềm mại. Cuối cùng nàng lo lắng nhìn Việt Tiệp Phi, hai người vẫn đánh túi bụi, rồi nàng quyết tâm nhảy xuống bên kia tường.

Vừa rồi Việt Tiệp Phi quay lại kêu to với Sở Ngọc hai chữ “Chạy mau!”, khiến cho nàng hiểu tình hình nguy cơ thế nào. Võ nghệ của Việt Tiệp Phi ra sao, nàng đã chứng kiến trong lần đầu bị ám sát, và lần hắn giao đầu với Hoa Thác. Bản thân Việt Tiệp Phi cực kỳ tự tin, đối phương chỉ có một gã áo đen. Về lý mà nói, đứng bên cạnh hắn là an toàn nhất. Thế nhưng vừa rồi Việt Tiệp Phi hét bảo nàng chạy trốn, cho thấy hắn không tin tưởng có thể đánh bại gã áo đen. Sau khi kẻ kia chiến thắng, sẽ tiếp tục giết nàng.

Sở Ngọc không có ý định bám trụ lại đồng sinh cộng tử với Việt Tiệp Phi. Nàng không biết võ, ở lại không giúp được gì mà chỉ thêm gánh nặng. Nếu bây giờ nàng chạy trốn, ngược lại Việt Tiệp Phi còn rảnh tay và yên tâm đối phó hơn.

Trốn!

Sau khi rơi xuống đất, ý nghĩ này chiếm cứ đầu óc Sở Ngọc. Nàng vén vạt áo, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy. Tiếng kim loại giao tranh xa dần. Nhưng càng chạy, nàng càng phát hiện Sở viên đang chìm trong bầu không khí tịch mịch đáng sợ.

Yên lặng hoàn toàn.

Bởi vì tất cả những người khác trong Sở viên, đều đã chết.

Tất cả bọn họ…những người hầu thanh tú, lễ độ, cư xử đúng mực do chính tay nàng dạy dỗ, cùng với toàn bộ thị vệ trong tòa nhà. Chung Niên Niên tuy có xuống tay, nhưng chỉ làm choáng hoặc đánh ngất bọn họ. Còn hôm nay, tất cả đều chết dưới lưỡi kiếm của gã áo đen.

Thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất, nhưng vết thương thì giống nhau: một vết đâm chí mạng trên cổ, máu tươi chảy xối xả. Một kiếm đoạt mệnh.

Sở Ngọc dường như có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó. Gã áo đen nghênh ngang xâm nhập Sở viên, thấy ai là giết người đó, không bận tâm, không thương hại, mỗi người hắn chỉ dùng một đường kiếm là xong.

Sở Ngọc cảm thấy đầu óc mình đông cứng, không kịp cảm thấy phẫn nộ, cũng không kịp đau lòng. Chỉ có duy nhất một cảm giác, sợ hãi, chạy trốn. Mỗi lúc thấy một người chết, lại có một con số vang lên trong đầu nàng.

Một, hai, ba…

Bảy, tám, chín…

Mười lăm, mười sáu, mười bảy…

Từ lúc nhảy khỏi tường cho đến khi ra cổng Sở viên, tổng cộng ba trăm bốn mươi tám bước, tổng cộng bốn mươi bảy mạng người.

Run lập cập tháo một con ngựa khỏi cỗ xe, bị gỗ đâm xước hết da tay, Sở Ngọc nhảy lên yên ngựa: “Đi!” Giọng nói khàn khàn.

Sở Ngọc đã từng học cưỡi ngựa, nhưng học ít quá! Ngồi chẳng bao lâu thấy lưng ngựa chà xát hai bên đùi rất khó chịu, không còn hứng luyện tập nữa. Nhưng lúc này, nàng thật hối hận vì đã không chịu khó học.

Ngựa mới cất bước, Sở Ngọc đã suýt té ngã xuống. Nàng lại phải cố dùng lực phủ phục trên lưng ngựa, xác định cân bằng rồi mới nâng người lên. Nàng quay lại nhìn thoáng qua, cổng Sở viên lúc này mở rộng giống như chiếc miệng lớn. Bên trong vốn là đình viện thanh nhã an tĩnh, mà giờ đây ngập máu.

Sở Ngọc cắn răng vung roi, dùng lực kẹp chặt hai chân. Bị ngã chết và bị đuổi giết, hai tầng sợ hãi vây kín tâm trí nàng suốt dọc đường về phủ. Cuối cùng nàng cũng về đến nơi, tóc tai tán loạn, y phục bẩn thỉu.

Kinh hồn khiếp vía. Lúc nàng rời khỏi Sở viên, Việt Tiệp Phi vẫn còn đánh nhau với gã áo đen, giờ đây không biết lành dữ thế nào. Nàng vội chạy đi tìm Hoa Thác, nhân tiện gọi cả A Man. Trong lúc đang định triệu tập vệ binh, người khiến nàng lo lắng đã xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Việt Tiệp Phi nặng nề dựa vào cánh cửa, vai trái và bụng đã trúng kiếm. Vết thương ở vai trái nặng hơn, máu nhuộm đỏ hết tay áo và vẫn không ngừng rỏ giọt. Cặp mắt vốn sáng trong, giờ đây bị bao phủ một màu xám tro, ánh mắt dường như tan rã.

Nhìn thấy Sở Ngọc, hắn trợn mắt một cái rồi gục xuống.

Sở Ngọc nóng ruột định chạy lên xem Việt Tiệp Phi thế nào, bỗng bờ vai bị giữ lại. Dung Chỉ đã tới từ lúc nào, đang giữ chặt vai nàng, mắt hướng về phía trước: “Cẩn thận!”

Theo hướng nhìn của hắn, Sở Ngọc thấy trên bờ tường cổng lớn, một bóng đen tử thần đang đứng thẳng.

Bởi vội vàng, chưa kịp triệu tập hộ vệ, xung quanh Sở Ngọc chỉ có Hoa Thác, Dung Chỉ và A Man mà thôi.

Trong nháy mắt, toàn thân nàng lạnh ngắt.

Vẻ mặt gã áo đen khinh mạn tà ác, lạnh lùng tàn nhẫn, tay nắm chặt kiếm. Hắn nhìn thoáng qua mấy người xung quanh Sở Ngọc. Khi ánh mắt quét đến bên cạnh nàng, nụ cười trên mặt hắn bỗng đông cứng, vẻ mặt chấn kinh biến sắc.