Phượng Tù Hoàng

Chương 131: Tiến cung để tiến công (thượng)

“Rồi, sau đó?” Sở Ngọc cảm thấy cổ họng run rẩy “Ta hát “Tương tiến tửu”, sau đó thì làm gì?” Sáng hôm nay tỉnh dậy sau khi say rượu, Sở Ngọc thấy đau đầu. Nhớ đến chuyện tối qua, nàng thầm hối hận không ngừng, đã thế lại còn đạo thơ của người đời sau nữa!

Sở Ngọc thích thơ, đặc biệt là thơ Lý Bạch, nhưng rất tôn trọng tác quyền của thi sĩ. Lúc say rượu lại vô ý xướng lên một bài thơ tuyệt phẩm phải mấy trăm năm sau mới xuất hiện, khiến nàng thật áy náy.

Nhưng ký ức nàng chỉ dừng ở lúc ca hát, sau đó còn làm gì nữa thì không tài nào nhớ được. Sợ rằng đã làm việc không nên làm, nhân lúc Dung Chỉ bê canh giải rượu đến, nàng cẩn thận dè dặt hỏi hắn.

Dung Chỉ cười dài nhìn nàng, chậm chạp từng câu: “Công chúa không nhớ được sao? Nàng ca hát, rồi ôm lấy Ý Chi huynh, bảo rằng cho hắn làm phò mã…”

Sở Ngọc sắc mặt đại biến, phun ngụm canh giải rượu ra.

Dung Chỉ tiếp tục nói: “Sau đó, công chúa đẩy ta ngã xuống đất, cưỡi lên người ta...”

Sở Ngọc sắc mặt trắng bệch, cứng ngắc toàn thân, không động đậy chút nào.

“Việt Tiệp Phi định kéo công chúa ra, bị nàng xé mở y phục…”

Cầm…cầm thú quá!

“Công chúa buông ta ra, đến lượt Thiên Như Kính và Tiêu Biệt…”

Mỗi một câu hắn nói, như đẩy nàng sâu thêm một tầng địa ngục. Sở Ngọc sắc mặt xanh xám, quả thật chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất. Tác phong say rượu của nàng, sao lại tệ đến mức này? Quả thật giống như bị Sơn Âm công chúa ám ảnh!

“Còn có…” Dung Chỉ dừng lại một chút

Sở Ngọc thở dài não nề: “Còn có cái gì? Ngươi nói luôn đi!” Nàng có thể chịu đựng được!

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Còn có, công chúa, ta lừa nàng, tất cả chuyện vừa rồi là giả!” Hắn thuận tay đỡ lấy bát canh từ Sở Ngọc, vẻ mặt như cười như không trông vô cùng…ghê tởm: “Vẻ mắc lừa của nàng nhìn rất thú vị!”

Ngươi cút đi!

Sở Ngọc trợn tròn mắt, vừa bực mình vừa buồn cười, đập mạnh vào vai hắn. Nhưng đồng thời, nàng cũng nhẹ nhàng thở phào.

Không thèm để ý đến tên Dung Chỉ đầu óc xấu xa, Sở Ngọc đến thư phòng tìm Vương Ý Chi để chào tạm biệt. Nàng thấy hắn ngồi bên bàn. Trên mặt bàn gỗ lim là một thếp giấy trắng rộng chừng hai thước. Vương Ý Chi tì khuỷu tay, không biết đang viết gì đó.

Sở Ngọc thấy hắn chăm chú, không khỏi chậm dần bước chân, từ từ đến gần. Hắn viết thoăn thoắt, chữ phóng khoáng bay bổng. Nhìn kỹ, thì ra hắn đang viết: “Quân bất kiến, Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai”

Sở Ngọc bóp bóp trán. Khu vực vừa mới giảm bớt đau lại có dấu hiệu nguy kịch trở lại. Nhưng nàng không ngăn cản giữa chừng. Đợi hắn viết xong, nàng mới cất tiếng: “Ý Chi huynh, ta có chuyện muốn nhờ!”

Vương Ý Chi nghe thấy tiếng nàng liền quay lại: “Đừng khách sáo việc muốn nhờ hay không muốn nhờ. Tử Sở huynh có việc gì cứ nói thẳng ra đi!”

Sở Ngọc thở dài: “Bài hát hôm qua lúc uống rượu, không phải do ta làm, mà là của một ẩn sĩ…”

Vương Ý Chi nhìn nàng mỉm cười: “Vị ẩn sĩ đó hiện ở đâu?”

Suýt buột miệng nói người đó ở mấy trăm năm sau, Sở Ngọc vội vàng nuốt xuống, sửa lại lời: “Vị đó không muốn người khác biết tới sự tồn tại của mình. Bởi vậy, cũng mong Vương huynh đừng truyền bài hát đó ra ngoài!”

Vương Ý Chi trầm mặc một hồi. Thấy Sở Ngọc có vẻ nóng ruột khẩn trương, hắn bèn cười nói: “Được thôi! Nhưng vừa lúc ta mới chép lại bài hát đó, vậy mong Tử Sở huynh cho biết tên vị ẩn sĩ, mới có thể hoàn thành bức thư pháp!”

Sở Ngọc nói: “Lý Bạch”

Vương Ý Chi nhẹ nhàng phóng bút viết hai chữ “Lý Bạch” vào cuối bức thư pháp, hong khô nét mực rồi mới cuộn giấy lại đưa cho Sở Ngọc: “Tặng cho Tử Sở huynh!”

Sở Ngọc nhận tờ thư pháp, định sẽ về treo trong phòng ngủ làm kỷ niệm. Nàng nói lời cáo biệt và rời khỏi thư phòng.

Lúc Sở Ngọc trở lại thành Kiến Khang, đã là buổi chiều ba ngày sau. Lệnh giới nghiêm đã bỏ, trên xe bớt một người, nhưng cũng thêm một người.

Đường vào thành, gió thu thổi man mác luồn cả vào khoang xe. Sở Ngọc lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài. Sau trận mưa to, không khí lại trở về với vẻ đìu hiu của mùa thu, gió thổi bụi cát bay lạo xạo trên đường.

Hai bên đường, người đi lại không nhiều. Thỉnh thoảng bắt gặp một vài người, cặp mắt lộ vẻ đờ đẫn bất an. Nhìn thấy xe Sở Ngọc vào thành, có hai ba người tụ tập xì xào bàn tán.

Sở Ngọc cảm thấy kinh ngạc. Tại sao nàng mới rời thành có hai ngày mà không khí đã thay đổi thế nhỉ? Về lý mà nói, mới là mùa thu, mọi người cũng không nên ngủ đông sớm vậy chứ?

Sai hộ vệ đi tìm hiểu, cuối cùng kết quả báo lại không làm Sở Ngọc ngạc nhiên nữa. Đêm hôm trước Lưu Sưởng bỏ trốn, Lưu Tử Nghiệp sai người lục soát khắp thành không tìm thấy. Thế là hôm sau, hắn đem lửa giận phát tiết hết lên người ba vị thúc thúc còn lại. Hắn không cho bọn họ ở nơi chiêu đãi khách quý nữa, mà sai ném vào cũi tre, ngày hôm qua vừa đem đi diễu hành khắp thành.

Sở Ngọc biến sắc, cảm giác lờ mờ phảng phất, trí nhớ có gì đó mơ hồ sực tỉnh, rồi lại không thể rõ ràng. Chuyện này dường như nàng đã từng biết…Thời điểm đáng sợ nhất trong lịch sử bỗng hiện ra trong trí óc nàng.

Nào là say rượu, nào là “Tương tiến tửu”, nghe xong tin tức trên, Sở Ngọc quên sạch sẽ hoàn toàn. Trong đầu nàng chỉ còn duy nhất một ý niệm: Bắt đầu rồi? Đã bắt đầu rồi sao?

Lặng im trong khoảnh khắc, Sở Ngọc thản nhiên nói: “Ta biết rồi, về phủ!”

Về phủ, sau đó tiến cung, cũng đồng thời là tiến công.

***

Lúc Sở Ngọc nhìn thấy Lưu Tử Nghiệp trong thư phòng, không ngờ còn thấy xung quanh hắn là các triều thần, toàn những người đã sáu, bảy mươi tuổi. Trong số đó có Vương Huyền Mô và cả Thẩm Khánh Chi.

Giờ này đã bãi triều, Lưu Tử Nghiệp vốn không thích bị triều thần quấy rầy lúc hắn vui đùa, sao lại có nhiều người ở đây như vậy?

Sở Ngọc thấy các đại thần, tất nhiên họ cũng nhìn thấy nàng. Bọn họ đang kịch liệt yêu cầu Lưu Tử Nghiệp thả tam vương, trong đó tiếng Vương Huyền Mô là vang dội nhất. Nhưng khi Sở Ngọc bước vào, thư phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Lưu Tử Nghiệp cất tiếng chậm rãi: “Nói đủ chưa?” Tâm tình của hắn dường như cực tốt. Ngay cả khi bị nhiều người vây quanh góp ý – việc hắn ghét nhất xưa nay – hắn cũng không nổi giận.

Nhìn thấy Sở Ngọc đi tới, Lưu Tử Nghiệp đứng dậy, bước đến nắm lấy tay nàng. Hai người sóng vai mà đi.

Không ít đại thần nhìn cảnh này nhíu mày. Nhưng mục đích của họ hôm nay không phải việc này, nên cũng không dư thừa tinh lực mà sao nhãng việc chính, không ai nói gì.

Lưu Tử Nghiệp hỏi: “A tỷ, hôm qua tỷ đi đâu vậy?”

Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười, nêu lại lý do đã từng thông báo với Thẩm Khánh Chi rồi tiếp lời: “Bệ hạ đang làm gì vậy?” Nàng không hề sợ Lưu Tử Nghiệp nghi ngờ nàng đưa Lưu Sưởng đi, bởi vì người ngoài nhìn vào, dù về tình hay về lý thì nàng và Lưu Tử Nghiệp cũng trên cùng một con thuyền.

Không để ý đến những cặp mắt trừng trừng như thiêu như đốt của các đại thần khác, nàng và Vương Huyền Mô liếc nhìn nhau.