Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Thực tế chứng minh món Phương Trình Vũ nấu thật sự không ngon. Dư Lương nói liên hồi, xem ra đồ ăn không hấp dẫn gã lắm.

Chu Nhất và Phương Trình Vũ vẫn không sao chuyện trò nổi, một bữa cơm thỉnh thoảng Phương Trình Vũ sẽ đáp vài câu, Chu Nhất thì im lặng.

Cuối cùng bữa ăn kết thúc. Chu Nhất tiễn Dư Lương tới cửa. Dư Lương nhịn hết nổi: "Người anh em, bên tôi còn người khác, muốn tôi đổi người khác cho ông không?"

"Cô ấy tốt lắm!" Chu Nhất bình tĩnh nhìn Dư Lương và trả lời.

Dư Lương nghĩ hiếm có quá, chữ 'tốt' nhảy ra từ miệng Chu Nhất hiếm lắm luôn: "Được, có chuyện thì gọi điện cho tôi!" Gã cảm thấy ánh mắt của mình quá độc đáo rồi.

Trở lại phòng khách, Chu Nhất ngó ngó Phương Trình Vũ ở trong bếp rồi đi thẳng về phòng mình.

Phương Trình Vũ rửa xong bát đũa thì ngồi trên sô pha, bắt đầu viết nhật ký.

"Cứ sống như vậy, hẳn là tôi sẽ rất hài lòng. Anh ấy là một người tốt..."

Hoàng Quân liên lạc càng lúc càng thường xuyên. Trình Phương cũng luôn gặng hỏi ấn tượng của Phương Trình Vũ đối với Hoàng Quân thế nào, cô chỉ nói Hoàng Quân là một người tốt, không để ý tới quá khứ của cô, ở bên anh ta cũng rất yên bình, con người cũng rất dễ nói chuyện. Sau khi nghe xong, Trình Phương vui tận chân mày, càng khách sáo hơn với thím Hoàng.

Chu Nhất nhận ra số lần Phương Trình Vũ ra ngoài rõ ràng nhiều thêm. Một lần lúc đang ăn cơm, cô nhận được một cuộc điện thoại, 'Ừm', 'Ờ' mấy câu với đầu dây bên kia, lại muốn ra ngoài.

"Phương Trình, gần đây cô làm công việc khác à?"

Phương Trình Vũ chợt cảm thấy cực kỳ không nỡ.

"Không." Hồi lâu, cô lại mở miệng :"Anh cứ trừ tiền lương của tôi là được."

"Tại sao?"

"Tôi không làm tốt công việc."

Chu Nhất chăm chú nhìn cô gái đang tìm cớ này. Cô nói dối, mà anh vẫn hệt ngọn núi bất động và lặng im.

"Cô còn đọc sách không?"

Phương Trình Vũ gật gật đầu.

"Còn viết nhật ký không?"

Cô gật đầu nữa.

"Nếu cô bận cũng có thể không cần đến chỗ này của tôi."

Phương Trình Vũ để ý thấy anh lại đem chiếc gậy màu đen ra đặt ở chỗ cạnh bên có thể với tay là cầm được. Áy náy sâu sắc, cô nói với Chu Nhất: "Tôi đỡ anh được không?" Anh từ chối.

Không biết làm thế nào, trong lòng Phương Trình Vũ thoáng buồn phiền nhưng cô kiên quyết đè nén không để nó biểu hiện ra ngoài. Cô nghĩ có lẽ sự theo đuổi của Hoàng Quân khiến lòng cô không yên. Vì vậy, mấy ngày này cô nói với Trình Phương hy vọng Hoàng Quân có thể điềm tĩnh chút thì tốt.

Sau đó mỗi tối trước khi ngủ, Hoàng Quân gửi một tin nhắn chào hỏi, cũng không điện thoại dồn dập thế kia nữa. Cuối cùng, cô cho rằng mình và Hoàng Quân có thể êm đẹp rồi thì hết sức tập trung vào công việc ở chỗ Chu Nhất, đọc sách, viết nhật ký.

Loại thói quen đọc sách viết nhật ký lúc trước đã trở lại. Phương Trình Vũ có thể tìm được bình tĩnh và niềm vui qua trang sách, còn Chu Nhất xem nhật ký của cô, biểu hiện càng lúc càng tinh tế. Cô có cảm giác thành tựu lắm. Nếu cô đi sâu vào nghiên cứu loại cảm giác này từ đâu tới nữa, có lẽ tất cả đều khác. Nhưng cứ như một hòn đá, chuyển đến rìa núi, vẫn chỉ là một hòn đá mà thôi.

Hôm nay, lúc Phương Trình Vũ cùng Chu Nhất ăn cơm thì Hoàng Quân lại gọi điện thoại tới.

"Hoàng Quân, em đang ăn cơm." Phương Trình Vũ nhỏ giọng.

"Anh biết, anh đang ở cửa nhà em này. Anh có lời muốn nói với em. Em xuống đây trước đã, Tiểu Vũ!"

Vẻ mặt Chu Nhất lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc. Phương Trình Vũ đặt đũa xuống, nhìn lom lom vào bát cơm và bảo: "Một người bạn... của tôi tìm tôi. Trước, tôi ra ngoài một chuyến. Tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Câu cuối cùng nói lướt qua. Chu Nhất không nhìn cô, cho đến khi cửa 'cạch' một tiếng, anh mới ngẩng đầu nhìn cửa hồi lâu.

Hoàng Quân cầm một bó hoa, xách một túi quà to. Anh ta mặc âu phục và thắt cà vạt, còn vuốt kiểu tóc bảy-ba, đứng trước cửa nhà cô, cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác.

"Hoàng Quân, anh tới làm gì vậy?"

Hoàng Quân không có vẻ ngại ngùng của buổi gặp gỡ ban đầu nữa, anh ta thành thục nắm lấy bàn tay Phương Trình Vũ: "Em đừng hỏi, chúng ta đi gặp bố mẹ em trước đã nhé!"

Phương Trình Vũ nghĩ ấn tượng ban đầu toàn không chính xác, khi ấy căn bản cô nhìn không ra Hoàng Quân thích mình thế này.

Trình Phương đã chuẩn bị đâu ra đấy, như thể dự cảm được Hoàng Quân sẽ tới vậy. Bà luôn miệng nói kiểu lời lịch sự: "Ngồi đi, ngồi đi, bác đi làm cơm tối." Phương Thạch Trụ không hề đoán trước được. Kết thúc công việc, về đến nhà thì nhìn thấy một anh chàng dáng vẻ trẻ tuổi ngồi cạnh con gái mình, nắm tay nói gì đó, lập tức trong lòng ông liền tỏ tường. Nhưng để giữ gìn sự oai nghiêm hình tượng bố vợ của mình, ông không lộ ra nụ cười trên mặt với anh chàng tới nhà.

"Còn một món cuối cùng nữa thôi. Nào nào, mọi người ăn trước đi! Nhất là Tiểu Hoàng ấy, cháu ăn nhiều chút nhé!" Trình Phương cứ một lát lại đi từ trong bếp tới trước bàn ăn để tiếp đãi.

Dưới sự nhiệt tình thiết đãi của bố mẹ vợ tương lai, Hoàng Quân ra sức vừa chuyện trò với mẹ vợ tương lai, vừa không quên thay bố vợ tương lai rót đầy rượu, vẫn nắm tay Phương Trình Vũ không buông.

Thật ra hôm nay Phương Thạch Trụ đặc biệt vui mừng, bởi đã nhận thầu được một công trình tương đối lớn, ông thầm nghĩ anh chàng này là người có phúc khí, có lẽ đã mang đến may mắn... Chẳng bao lâu, Phương Thạch Trụ không nén nổi, nở nụ cười: "Tiểu Hoàng này, cháu làm việc ở đâu?"

"Bác đừng gắp nữa, đủ rồi, đủ rồi ạ!" Hoàng Quân xua tay tỏ ý mẹ vợ tương lai không cần gắp đồ ăn cho anh ta nữa. Trình Phương cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng sinh động hẳn lên, hệt cái quạt một chốc xòe ra, một chốc gấp lại.

"Thím cậu ấy đã nói với cả với tôi rồi, hiện giờ Tiểu Hoàng làm quản lý cho một công ty kiến trúc đấy, có phải không Tiểu Hoàng? Cái ông này..."

Phương Thạch Trụ nghe thấy vợ mình nói thế, thoáng không vui, nói thế nào mình cũng là người chủ gia đình, người ta còn chưa tỏ ý ra sao thì đã khiến vợ mình lệch hơn nửa tim (ý là thiên vị), đủ thấy anh chàng này khéo mồm khéo miệng.

"Bạn bè chỗ đó giúp đỡ thôi ạ, dì đừng nói vậy."

"Tôi quan tâm cậu ta quản lý cái gì chứ..." Phương Thạch Trụ nghe xong liền bực bội uống rượu giải sầu, đồ ăn cũng chẳng gắp.

Nom ông già hơi có dấu hiệu tức giận, Hoàng Quân mau chóng lại rót đầy ly rượu: "Chú đừng nói thế, quản lý gì đó toàn là danh hão thôi, thật ra chính là một công nhân xi măng giống chú đấy ạ."

Phương Thạch Trụ cảm thấy thế này còn tương đối, con gái rượu của mình, nhiều năm nay sống chẳng dễ dàng gì: "Tiểu Hoàng, chú cho cháu biết nhé, trung học năm ấy, người theo đuổi con gái rượu của chú nhiều lắm. Mấy thằng nhãi đó thấy chú muốn đánh gãy chân tụi nó, đều không dám đến nữa! Tiểu Vũ còn là một cô gái có tài đấy! Đi họp phụ huynh hãnh diện lắm, nếu không phải giữa chừng có một đoạn kia, con gái rượu của chú tuyệt đối là một...cái gì nhỉ, cái gì 'lãnh' nhỉ!"

Không kẻ nào có thể chán ghét con gái của ông được, Phương Thạch Trụ mượn rượu bày tỏ bất bình trong lòng mình, gương mặt đỏ bừng kích động còn không quên nện lên bàn.

"À, lãnh đạo ạ ! Những năm đó đã qua rồi, về sau sẽ có cháu! Chú, trước cạn một ly ạ..."

Phương Trình Vũ cảm thấy cuộc chuyện trò của họ thật kín kẽ, căn bản mình không thể xen vào. Giọng nói rất vang, rất lộn xộn. Cô ngồi đó, bị tiếng nói chuyện của tất cả mọi người trong phòng này hệt chiếc chăn bao bọc lấy.

Trình Phương ngồi bên cứ nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của Phương Trình Vũ và Hoàng Quân. Một thứ niềm vui giống như trút được gánh nặng bén rễ trong lòng, nụ cười của bà một nửa là yên tâm, một nửa là đau xót.

Phương Trình Vũ cảm nhận được lòng bàn tay giao nhau của mình và người đàn ông truyền tới độ ấm, dần dần lắng nghe tiếng cười ngập tràn niềm vui của bố mẹ, trong ngôn từ bộc lộ sự nhẹ nhõm và yêu thích không thể che giấu, tim cô đã phát sinh thay đổi.

Chút bất an ban đầu đã tiêu tan thành mây khói. Dường như cô vẫn là một Phương Trình Vũ hệt tờ giấy trắng kia, đợi cha mẹ sau buổi họp phụ huynh trở về bảo rằng 'Con gái rượu Phương Trình Vũ của ta giỏi nhất!'

Cô bỗng cảm kích người đàn ông tên Hoàng Quân ấy, anh đã đem thứ thiếu mất nhiều năm nay của ngôi nhà này bổ sung lại, dù chỉ một ít cũng tốt rồi.

Căn hộ trên tầng mười lăm, Chu Nhất ăn cơm xong thì chống gậy tới ban công. Phương Trình Vũ thường nhìn về nơi ấy, lẩm bẩm một mình: "Nhà mình sao mà đen xì như mình vậy."

Anh biết ở đó là nhà của Phương Trình Vũ. Anh trông thấy một người đàn ông nắm tay cô ấy bước vào trong nhà. Giờ đây cửa lớn nơi ấy đóng chặt, ánh đèn sáng rõ. Chu Nhất hít một hơi thật sâu, lồng ngực không cách nào xua tan nổi phiền muộn, vặn xoắn thành một đống bánh quai chèo, vắt ra tiếng cười nói như tiếng pháo nổ chui vào trong tai. Anh nhìn chăm chằm chỗ ánh sáng hồi lâu, sắc trời tối dần, đèn đường đèn xe biến thành một con rồng. Cho đến khi bên tai đã không muốn phân biệt bất kỳ tiếng người nào nữa, cuối cũng anh quay vào phòng, kéo kín rèm cửa.

Chu Nhất ngồi trên sô pha, mò mẫm cuốn sổ ghi chép Phương Trình Vũ để lại, anh đọc trong bóng tối.

Đó là chính anh. Anh chưa từng miêu tả bản thân mình.

(Tác giả: Viết tiểu thuyết hao kiệt tính khí của tôi rồi)