Sau khi Nguyệt Ninh thức dậy thì trời đã dần tối, hôm nay nàng ngủ một giấc thật ngon.

Thật tốt, từ khi nàng đến đây thì không ngày nào ngủ ngon, mỗi ngày đều phải tức điên vì lũ người kia.

Hiện tại tâm trạng của nàng rất tốt, không còn khó chịu trong lòng như lúc nãy nữa.

Cái hoàn cảnh này, quyển sách này thật sự khiến cho nàng khó chịu.

Thật sự cảm thấy nguyên chủ sống cùng với lũ người kia nhưng lại không trở nên điên loạn một chút nào, quả thật là tài năng hiếm thấy.

Nàng muốn đem vị tác giả kia tiến vào đây, sau đó tiếp nhận tất cả mà nguyên chủ đã trải qua.

Ngôn tình thì ngôn tình, nhưng đem một cái pháo hôi vào đỡ đạn làm gì?

Nguyệt Ninh nói với hệ thống: "Hệ thống, mi có cách khiến bà tác giả bộ tiểu thuyết kia tiến vào thế giới này hay không?"

Nó có thể đem nàng vào trong đây, thì có thể đem bà ta vào nhỉ?

Hệ thống: [Có thể, thế nhưng ngài sẽ bị trừ 1.000 điểm công đức]

Nguyệt Ninh hiếu kì: "Điểm công đức là cái gì?"

[Điểm công đức là số công đức mà ngài đã làm cho thế giới này, ví dụ ngài giúp đỡ trẻ mồ côi, giúp mọi người thoát khỏi đói nghèo thì sẽ có công đức]

[Số điểm công đức tùy thuộc vào độ nghiêm trọng của vấn đề đã được giải quyết mà tổng hợp]

[Ví dụ như ngài giúp một bà lão qua đường thì điểm công đức là 0,001.

Còn nếu ngài giúp cả thế giới sẽ là 10.000 điểm]

[Có nhiều người cả đời cũng không có 1 điểm công đức]

Nguyệt Ninh: "Thật sự khó khăn như vậy?"

Nguyệt Ninh giật giật khóe miệng, nàng bắt đầu suy nghĩ, à không, nàng bắt đầu ngồi đếm bà lão:

Nếu như nàng dắt 1 bà lão qua đường thì sẽ được 0,001 điểm công đức.

Tức là nàng phải dắt 1.000 bà lão qua đường thì sẽ được 1 điểm công đức.

Suy ra nàng phải dắt 1.000.000 bà lão qua đường thì mới có thể đủ 1.000 điểm công đức.

Nhưng vấn đề là tìm 1.000.000 bà lão muốn đi qua đường ở đâu? Ở chỗ nào?

Có bà lão nào có nhà mà không ở, chạy ra ngoài để qua đường hay không? Còn là 1.000.000 bà lão.

Nhiệm vụ này quá là bất khả thi, nàng không thể thực hiện.

Vậy nàng bây giờ phải làm sao a?

Giải cứu thế giới? Ha hả? Bổn cung không làm được!

Hệ thống thấy Nguyệt Ninh trợn trắng mắt, nó liền ra đề xuất cho nàng một đề nghị: [Thực ra không khó như vậy, ngài chỉ cần quyên góp cho viện trẻ mồ côi, giúp đỡ những người khó khăn thì có lẽ trong vài năm sẽ đủ số công đức ấy"

Nguyệt Ninh tiếp tục giật giật khóe miệng, nàng hỏi 0002: "Vài năm là bao nhiêu năm"

Hệ thống: [Theo như hệ thống phân tích, thì nếu như trung bình một tháng kí chủ có thể kiếm đủ 5 điểm công đức thì cần 10 năm lẻ 7 tháng!]

Nguyệt Ninh hạn hán lời, nàng moi ra 1 điểm công đức đã là quá sức rồi, huống hồ chi nàng lại phải moi ra 5 điểm công đức trong một tháng.

Hãy thử nghĩ xem, một cô nhóc mất một quả thận như nàng phải chạy đi chạy lại để dắt bà lão qua đường, hoặc đi năm non bảy núi cứu giúp trẻ mồ côi.

Nguyệt Ninh: "..." Hay đợi ta đòi lại thận đã rồi tính nhé?

Nguyệt Ninh thở dài, nàng nghĩ đến tương lai sao mà xa vời quá.

Yên ổn sống không được hay sao? Tác giả hình như muốn hố nàng thì phải?

Âm thanh vốn đang yên tĩnh thì Nguyệt Ninh lại nghe được vài tiếng bước chân gần đây, càng lúc càng lại gần.

Có lẽ như bọn họ muốn tiến vào phòng này!

Nguyệt Ninh xoa xoa mặt vài cái, sau đó nhanh chóng nằm xuống giường.

Nàng tỏ vẻ mệt mỏi khó chịu, dường như nàng thở cũng rất khó khăn, rất đau khổ.

A, chuẩn bị vở kịch thôi nào! Hệ thống, mau quay phim!

Nhạc phu nhân tiến vào phòng, bà ta nhìn thấy Nguyệt Ninh như vậy thì trong lòng rất dễ chịu.

Bà ta khinh thường mà nói: "Muốn chết thì cứ chết đi, còn đòi lại thận làm cái quái gì? Ngươi muốn chết thì đừng đem con gái cưng của ta vào"

Nguyệt Ninh cười nhạt: "A, bà muốn tôi chết để con gái bà không cần phải trả lại thận đúng không? Không thể nào nha, sớm hay muộn nàng ta cũng phải nôn ra mà thôi"

Giọng nói NguyệtNinh vô cùng đau thương: "Mẹ, con vẫn luôn hiếu kì, vì sao con và chị gái đều là thân sinh của người, thế nhưng mẹ lại không thương yêu con một chút nào cả, mẹ chỉ yêu thương chị gái?"

Nhạc phu nhân cười mỉa mai: "Loại người như ngươi vốn không nên sinh ra.

Dao Dao là một đứa trẻ tốt, ngươi không có tư cách cùng con bé so sánh!"

Nguyệt Ninh u buồn, nàng cúi mặt xuống, giọng nói mười phần nghẹn ngào: "Mẹ, con làm sai chuyện gì sao? Mẹ có thể nói ra, con sẽ sửa mà.

Mẹ đừng làm như thế với con"

Nhạc phu nhân khinh thường: "Ngươi vốn là sai, sai từ khi ngươi sinh ra! Ta nhìn thấy gương mặt của ngươi liền cảm thấy buồn nôn!"

Nguyệt Ninh im lặng cúi đầu, khóe miệng nàng gợi lên độ cong hoàn mĩ.

A, cứ như thế, vở diễn chỉ mới bắt đầu thôi, chúng ta từ từ chơi!