Nhạc phu nhân nghe thấy câu nói kia thì cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng bà ta biết Nhạc gia không đấu lại Tần gia nên chỉ còn có cách nuốt cục tức này xuống.

Bà ta cố nén tức giận mà hỏi: "Ngươi có ý gì?

Tần Trạch: "Nghĩa ở trên mặt chữ, các người đừng giả ngu!"

Nhạc phu nhân: "Tần Trạch, ngươi nói chuyện có lý lẽ một chút, chúng ta đã làm gì ngươi?"

Tần Trạch xoay lưng rời đi mà không thèm trả lơ, hắn cảm thấy bọn họ thật gê tởm.

Nhớ lại đoạn tin nhắn kia, hắn cảm thấy buồn nôn.

Nhạc phu nhân là mối tình đầu của Tần Minh cũng là cha hắn, hai người bọn họ vốn yêu nhau từ thời đại học.

Bọn họ yêu nhau 7 năm, nhưng sau đó cha Tần Minh lại cưới mẹ hắn.

Mẹ hắn từ bé đã có hôn ước cùng Tần Minh, nàng cũng là con cưng của Lâm gia, tên là Lâm Uyển Nhi.

Cha hắn, Tần Minh sau khi đính hôn vẫn qua lại với Nhạc phu nhân, bà ta có cái tên rất trong trẻo đó là Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh biết rằng Tần Minh đã đính hôn cùng Lâm Uyển Nhi.

Nhưng bà ta vẫn còn qua lại cùng với cha hắn, đến lúc cha hắn kết hôn cùng mẹ thì bà ta vẫn còn liên lạc.

Mẹ hắn yêu Tần Minh 15 năm, đến khi kết hôn thì mẹ vẫn không được ông ta yêu thương.

Tần Minh sau khi kết hôn vẫn qua lại với Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh dù biết rằng Tần Minh đã coơ gia đình nhưng vẫn qua lại, vẫn hay tán tỉnh lẫn nhau.

Đến khi mẹ hắn phát hiện thì đã sau 3 năm kết hôn,mẹ của hắn Lâm Uyển Nhi rất đau khổ, bà ấy đi đến công ty Tần Minh để hỏi cho ra lẽ, thế nhưng lại nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ đang ân ái với nhau.

Lâm Uyển Nhi vô cùng đau khổ, nàng về nhà khíc cả đêm.

Sáng hôm sau nàng tìm địa chỉ của Tống Thanh Thanh, rất may là hôm ấy Tống Thanh Thanh đang ở nhà.

Lâm Uyển Nhi cùng Tống Thanh Thanh hỏi cho ra lẽ, bọn họ ầm ĩ mắng nhau.

Tống Thanh Thanh khiêu khích Lâm Uyển Nhi, bà ta còn sỉ nhục nàng.

Tống Thanh Thanh cười lạnh: "Ha, ngươi thật sự quá đáng thương, yêu một người không nên yêu"

Lâm Uyển Nhi trừng mắt: "Đó là chuyện của ta, ngươi là cái thá gì mà dám nói như thế? Ngươi dựa vào cái gì?"

Tống Thanh Thanh:"A, ta dựa vào ta là người hắn yêu nhất, ta dựa vào ta là mối tình đầu của hắn, ta dựa vào tình cảm của ta và hắn đã 10 năm!"

Tống Thanh Thanh cười mỉa mai: "Ngươi có không? A, muốn có cũng chẳng bao giờ có thể!"

Lâm Uyển Nhi đau khổ mà nói: "Ta xin ngươi, ngươi buông ta cho hắn đi, hiện tại ta và hắn còn có một đứa con, ta cầu xin ngươi"

Tống Thanh Thanh cười cười:"Xin ta ư? Được thôi, thế nhưng..."

Lâm Uyển Nhi:"Nhưng thế nào?"

Tống Thanh Thanh liếc mắt đánh giá Lâm Uyển Nhi:"Thế nhưng ngươi không có thành ý chút nào cả"

Lâm Uyển Nhi hỏi:"Vậy ngươi muốn gì? Tiền đúng không? Được, ta sẽ cho ngươi.

Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?"

Tống Thanh Thanh cười lạnh:"Ta không muốn tiền, nếu muốn thì ta đã lấy từ lâu rồi.

Thứ ta muốn là thành ý của ngươi"

Lâm Uyển Nhi khó hiểu: "Ngươi muốn gì ở ta?"

Tống Thanh Thanh thổi thổi móng tay, sau đó nàng ta liếc mắt nhìn Lâm Uyển Nhi:"Ta muốn ngươi cầu xin ta! Ta muốn ngươi quỳ xuống dưới chân ta mà cầu xin!!!"

Lâm Uyển Nhi đỏ rực đôi mắt:"Tống Thanh Thanh, ngươi đừng quá đáng! Ta không làm, ta có tôn nghiêm của ta!

Tống Thanh Thanh: "Xin hãy nhớ rằng, ngươi là đến xin ta.

Ta cũng không hề xin ngươi!"

Lâm Uyển Nhi gào thét mà nói:"Ta không bao giờ quỳ trước năt ngươi"

Tống Thanh Thanh: "Tùy ngươi thôi, tôn nghiêm ư? Đáng giá sao?Ngươi nên nhớ hiện tại ngươi đang có một đứa con nhỏ, hắn chỉ mới có 3 tuổi mà thôi"

Lâm Uyển Nhi:"Thì sao?"

Tống Thanh Thanh tiếp tục nói: "Đứa nhỏ chỉ có 3 tuổi, đây là độ tuổi rất cần tình yêu thương, đăc biệt là tình yêu thương của cha.

Ngươi muốn cho con ngươi không có cha, mồ côi cha giống như ngươi hay sao?"

Lâm Uyển Nhi không nói, nàng im lặng mà cúi mặt xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tống Thanh Thanh tiếp tục mê hoặc:"Đúng không nào? Vì thế ngươi chỉ cần quỳ xuống cầu xin ta, thì gia đình của các ngươi sẽ ở bên nhau mãi mãi, mà ta sẽ rời đi khỏi đây".

Lâm Uyển Nhi đau khổ mà nhìn Tống Thanh Thanh: "Thật không? Ngươi nói dối, ta không tin!!"

Tống Thanh Thanh giọng nói mê hoặc: "Thật, ta không yêu hắn.

Tin ta"

Không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, không ai nói một tiếng nào.

Tống Thanh Thanh ngắm ngía bộ móng tay mới không thèm để ý đến Lâm Uyển Nhi, nàng đang chờ Lâm Uyển Nhi quỳ xuống trước mặt mà cầu xin.

Lâm Uyển Nhi do dư một lúc lâu, tâm tư nàng rối bời.

Thế nhưng nghĩ đến những câu nói kia, nghĩ tới đứa con 3 tuổi chưa hiểu sự đời của mình, nàng thật sự không muốn con mình không có cha bên cạnh.

Nàng đau khổ mà lau đi nước mắt, sau đó từ từ bườc đến trước mặt Tống Thanh Thanh.