Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu Mới qua một đêm, bản thân thế mà lại nhiều thêm một người... em họ. Sở Minh tỏ ra thật vi diệu, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì, sắc mặt hơi thay đổi. Cậu hỏi: "Cậu tên là gì?" Thiếu niên: "Diệp Thanh... trước đó gọi là Mạc An." Cậu nhóc nói xong thì im lặng cởi áo khoác, lộ ra bả vai của mình--- trên đó có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, rất đặc thù, vừa khéo lại nằm ở vị trí kia trên vai. Đồng tử Sở Minh hơi co lại, tuy rằng gương mặt mấy năm trước kia trong trí nhớ đã mơ hồ, nhưng cái bớt này cậu vẫn nhớ rất rõ. Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào cái bớt kia, lại chăm chú nhìn khuôn mặt của thiếu niên, muốn từ đó tìm ra chỗ trùng với ký ức của bản thân. Bạch Dật nói: "Nó còn nhớ rõ một số chuyển trước kia, đối chiếu chi tiết xem." Sở Minh: "Nói nghe xem." Diệp Thanh nói: "Nhũ danh của em là Mộc Đậu, đã từng chuyển nhà hai lần, quê mùa đông thường hay có tuyết rơi, con sông nhỏ trước cửa nhà sẽ đóng băng... Ba rất thích mẹ, nhưng ông ấy thường xuyên đến chỗ của một dì, mẹ không thích dì kia, lúc mùa đông muốn dẫn em đi... chỉ có vậy." Cậu ta kể đứt quãng một lúc, đều là việc nhỏ nhặt lúc còn rất rất bé, trong đó việc nhớ rõ nhất vẫn là việc ba mẹ nhóc đã ly hôn. Ban đầu Diệp Thanh họ Sở, sau khi cha mẹ ly hôn thì sửa theo họ mẹ. Cha cậu nhóc là chú của Sở Minh, mười mấy năm trước kết hôn với mẹ Diệp. Hai người tự do yêu đương, kết hôn xong không lâu thì có con, tình cảm cũng vẫn luôn rất tốt--- mãi đến vài năm sau, mẹ Diệp phát hiện trong khi chồng mình vẫn luôn miệng nói yêu mình, thì còn nuôi một cô vợ bé. Lúc ấy chuyện này vốn không làm ầm lên, bởi vì mẹ Diệp tự cho chồng mình lựa chọn, sau khi ông ta chọn cô vợ bé đang mang thai kia thì dứt khoát ly hôn rồi dẫn con trai quay về nhà mẹ đẻ. Bà đi quá nhanh, thế nên sau khi ba mẹ của Sở Minh biết được việc này, muốn ngăn cũng đã không còn kịp. Mà việc ly hôn này giống như một điềm báo, bởi vì không lâu sau đó, một hồi tai nạn thực sự đã rơi xuống người nhà họ Sở --- Khi ba Diệp Thanh ra ngoài với cô vợ bé kia đã gặp phải tai nạn giao thông, hai người cùng mất mạng. Khi mẹ Diệp gấp gáp trở về tham gia lễ tang thì Diệp Thanh lúc đó còn nhỏ tuổi đã bất ngờ bị bắt cóc, Sở gia điều động tất cả nhân lực phối hợp với cảnh sát tìm suốt ba tháng, cuối cùng cũng không thể tìm được người về. Mất đi con trai, sau khi mẹ Diệp trở về thì bệnh nặng một hồi, không được mấy năm đã qua đời. Lúc ấy Sở Minh cũng mới lên cao trung, còn bởi vì cậu em trai họ mất tích mà chịu một số ảnh hưởng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà nằm viện mất nửa năm. Một vụ tai nạn giao thông hủy đi một gia đình, mà dường như bắt đầu từ đây Sở gia chịu một lời nguyền gì đó, vài năm sau bi kịch lại tái diễn lần thứ hai, ba mẹ Sở Minh vượt biển đi xa ngoài ý muốn lại bỏ mình. Người duy nhất còn lại của Sở gia chính là Sở Minh ... ông nội cậu không lâu trước đây cũng đã qua đời. Dù sao năm đó khi bị bắt cóc vẫn còn nhỏ, có rất nhiều việc Diệp Thanh không nhớ rõ. Cậu nhóc chỉ nhớ sau khi mình mất mẹ thì bị đưa đến một gia đình nhiều năm không con ở nông thôn, kết quả là mới qua một năm gia đình kia đã có thêm đứa con trai, nên đuổi nhóc ra khỏi nhà. Sau đó Diệp Thanh một mình lưu lạc ở bên ngoài một khoảng thời gian, rồi được một bà lão góa bụa thu nhận nuôi bên người, nương tựa lẫn nhau sống qua nhiều năm. Nửa năm trước bà lão qua đời, để lại cho Diệp Thanh một chút tài sản nho nhỏ. Cậu nhóc mang theo số tiền kia lên thành phố lớn, thuê cho mình một cái phòng trọ nhỏ mấy mét vuông, bắt đầu chạy khắp nơi làm công--- mãi đến khi bởi vì có dáng vẻ đẹp mà bị người nửa lừa nửa bắt dụ vào một hội sở cao cấp, lại bị người có tâm đưa đến trước mặt Bạch Dật. Người có tâm kia chính là Thẩm Diễn, anh ta phát hiện dáng vẻ Diệp Thanh rất giống Sở Minh, cố ý muốn làm một vụ làm ăn trước mặt Bạch Dật --- không ngờ là chỗ tốt không chiếm được, ngược lại còn khiến Bạch Dật hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ta. Sở Minh: "Sao anh lại cho rằng cậu ta có thể là em tôi?" "Đã điều tra." Bạch Dật không chút giấu giếm: "Muốn để em vui vẻ một chút." Anh nói xong còn kèm thêm một câu: "Hôm qua dẫn cậu ta theo đến bữa tiệc cũng là vì muốn để cậu ta gặp em." Sở Minh im lặng vài giây, sau đó lộ ra một nụ cười chân tâm với anh: "Cảm ơn." Bạch Dật im lặng nhìn cậu chăm chú, qua một lúc mới nói: "Ở lại bên tôi." "Ngại quá, không thể." Sở Minh: "Nhưng mà có thể ăn cơm cùng anh." Người đàn ông nhíu mày không thỏa mãn, rõ ràng là cũng không vui khi nhận được câu này. Nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ thanh niên chịu tâm bình khí hòa mà nói chuyện với anh, anh vẫn miễn cưỡng chấp nhận kết quả này. "Đi làm xét nghiệm DNA trước đi." Sở Minh nhìn về phía Diệp Thanh: "Sau này em muốn về cùng tôi hay là muốn ở lại đây?" Dung mạo và bớt cũng có khả năng chỉ là trùng hợp, quan trọng là một ít chuyện nhỏ mà Diệp Thanh nhớ được kia đều trùng khớp với ký ức của Sở Minh. Thật ra cậu đã tin đến bốn năm phần, chỉ thiếu bằng chứng thuyết phục nhất nữa thôi. Diệp Thanh hơi do dự: "Muốn đi theo anh." Sở Minh xoa xoa đầu cậu nhóc, khớp ngón tay vuốt vuốt trên gò má non nớt của thiếu niên một chút. Uông Li đưa quần áo đến rất nhanh, sau khi nhìn thấy biệt thự còn nhảy dựng lên --- nếu cô thấy người nắm quyền Bạch Thịnh trong phòng khách, có thể còn bị dọa đến ngất luôn. Sau khi thay xong quần áo, Sở Minh lập tức dẫn Diệp Thanh rời khỏi biệt thự, vài lần Bạch Dật muốn theo ra, đều bị cậu cự tuyệt. Cậu nói: "Nếu ngày mai có thời gian, nói với tôi, tôi sẽ báo đáp anh." "... Được." Bạch Dật buông tay cậu ra, thấp giọng nói: "Đi đường cẩn thận." Tuy rằng Sở Minh không nói ra nhưng từ nét mặt của cậu, Bạch Dật vẫn có thể nhận ra đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cậu, hơn nữa giới hạn này cũng là bởi vì xuất phát từ Diệp Thanh mới có được. Khoảng cách giữa bọn họ còn rất xa mới có thể xóa nhòa, Sở Minh sẽ mỉm cười với anh, sẽ nói chuyện một cách bình tĩnh vui vẻ với anh, nhưng sẽ không thật sự chấp nhận anh. Người đàn ông rũ mắt, lẳng lặng đứng tại chỗ, giống như một con sói bị bạn đời vứt bỏ, vừa mất mát lại cô độc. Trước khi Diệp Thanh lên xe còn ngoái đầu nhìn anh vài lần, rồi ghé vào bên tai cậu nói: "Anh ơi." Sở Minh: "Ừ?" "Có phải hai người đã từng ở bên nhau một khoảng thời gian?" "Không có." "Nhưng mà anh Bạch Dật rất thích anh." Cậu nhóc nói: "Anh đi anh ấy hình như có chút không vui?" Sở Minh nắn nắn mặt cậu nhóc: "Ảo giác thôi." Diệp Thanh "a" một tiếng, ngồi sát bên cạnh cậu. Bọn họ đến bệnh viện làm xét nghiệm DNA trước, sau khi làm xong Sở Minh cũng không đưa Diệp Thanh về tiểu khu bên kia ngay, mà là dẫn cậu nhóc đi nhìn nhà cũ của Sở gia trước đây. Nhà của ba mẹ Diệp Thanh đã sớm không còn, nhưng khi còn nhỏ nhóc thường đến chỗ Sở Minh chơi. Trôi qua nhiều năm lại đối diện với căn biệt thự vắng lặng không người, thiếu niên sửng sốt một hồi lâu mới lẩm bẩm: "Em... không nhớ gì cả." "Rất bình thường." Sở Minh: "Tôi cũng sắp không nhớ rõ nữa rồi." Cậu dẫn Diệp Thanh lên lầu hai, chỉ vào một căn phòng cho khách nói đó là căn phòng dành riêng cho nhóc mỗi lần nhóc đến đây. Thiếu niên ngây ngô mờ mịt đẩy cửa phòng ra, thấy cả phòng đều là đồ chơi và tranh vẽ rực rỡ màu sắc, cắn môi dưới nghẹn một hồi lâu, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt. Sau đó cậu nhóc lập tức ghé vào vai Sở Minh oa oa khóc lớn, được Sở Minh một đường an ủi ôm xuống lầu. Gió lạnh vù vù tràn vào qua cửa lớn mở toang, Diệp Thanh thút tha thút thít ôm bả vai Sở Minh, dư quang thoáng nhìn thấy cái gì: "Đó, đó là bác trai bác gái ư?" Thiếu niên khóc đến nghẹn ngào, lúc nói cũng mơ hồ không rõ. Lần đầu tiên Sở Minh không nghe rõ: "Cái gì?" "..." Diệp Thanh nắm chặt góc áo Sở Minh, cúi đầu không hé răng. Cậu nhóc không muốn nói chuyện, Sở Minh cũng không tiện hỏi lại. Trùng hợp lại có một trận gió lạnh thổi qua bên cạnh cậu, vải trắng che đồ dùng gia đình bay lên, Diệp Thanh rùng mình một cái, có hơi lạnh. Sở Minh dẫn cậu nhóc rời khỏi biệt thự, về tiểu khu bên kia. Dọc theo đường đi Diệp Thanh đều tò mò nhìn ngắm khắp xung quanh, trong mắt toát ra yêu thích, ngưỡng mộ, khiếp sợ. Mấy năm sống phiêu bạt khiến cậu nhóc không thích nghi kịp hoàn cảnh này, thế cho nên cậu nhóc đến chỗ nào cũng tay chân cứng đờ, có vẻ không biết nên làm sao. Sở Minh dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, muốn cái gì thì lấy tùy ý, đây là nhà em." Diệp Thanh thấp giọng "vâng"một tiếng, sau đó thì một tấc không rời mà theo sau Sở Minh, làm một cái đuôi nho nhỏ. Bên cạnh phòng ngủ chính còn có một gian phòng trống không dùng đến, được Sở Minh mang ra làm phòng cho Diệp Thanh. Ý cậu vốn là để Diệp Thanh ngồi một bên nghỉ ngơi là được, nào ngờ thiếu niên rất cần mẫn, rửa chén bát lau nhà đều rất nhanh nhẹn, chờ sau khi Sở Minh dọn phòng xong, cậu nhóc cũng đã quét dọn xong trong ngoài căn nhà một lượt. "Ngồi đi." Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách bóng loáng sáng ngời, Sở Minh bóc trái cây cho cậu nhóc, lại kiên nhẫn hỏi không ít việc trước đây của nhóc. Diệp Thanh không có hộ khẩu, cũng chưa từng đi học, nhưng mấy năm nay cậu nhóc đã đọc không ít sách cũ nhặt được, chương trình tiểu học đến sơ trung đều từng tự học. Sở Minh nghe đến đó thì kiểm tra cậu nhóc mấy vấn đề, phán đoán trình độ hiện tại của cậu nhóc hẳn là đang ở sơ trung năm hai, so với trẻ con cùng tuổi thì kém hai ba năm --- nhưng bởi vì suy dinh dưỡng, cả người cậu nhóc đều nhỏ nhắn, nhìn dáng vẻ bề ngoài cũng không chênh lệch bao nhiêu. "Tôi sẽ mời mấy giáo viên dạy kèm cho em, đợi đến tháng ba khai giảng sẽ đưa em đến trường đi học." Sở Minh nói: "Sau này thi đại học, em cũng có thể căn cứ vào sở thích của bản thân mà lựa chọn." Diệp Thanh gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh. Sở Minh lại xoa xoa đầu thiếu niên: "Có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm." Cậu dẫn Diệp Thanh đến một nhà hàng không tệ, lại dùng thời gian một buổi trưa ở bên cạnh cậu nhóc, từ trung tâm thương mại đến công viên giải trí, trải nghiệm tất cả những gì lúc trước thiếu niên chỉ có thể mỏi mắt trông mong một lượt. Đến buổi tối, Sở Minh nhận được một tin nhắn, là Bạch Dật gửi đến. 【 Nhớ em.】 Sở Minh: 【 Ồ.】 Qua một hồi, bên kia lại đường đường chính chính gửi đến hai chữ. 【 Thích em.】 Sở Minh: 【 Ồ, vậy tối mai Bạch tổng có rảnh không?】 【 ..... Có.】 【 Được, tối mai bảy giờ, gặp ở Hạc Đình lâu, cảm ơn.】 【..... Không cần cảm ơn.】 Buổi tối ngày hôm sau, trên hành lang một nhà hàng trang trí theo phong cách cổ của Trung Quốc, dưới sự dẫn đường của phục vụ, Sở Minh đi đến phòng bao đã được đặt trước, lúc đi ngang qua một nam một nữ, cậu đột nhiên bị người nam nắm chặt cổ tay lại. "... A Minh?" "..." Sở Minh nghe tiếng nghiêng đầu, thấy một gương mặt quen thuộc. "Đường Tống."