Phong Liệt Diễm lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu công tử kia, cảm thấy rất
quen mắt, nhưng hắn căn bản không ngờ một cô nương thanh lâu lại có khả
năng này?
Vì vậy, nghe thấy Lạc Tuyết nói xong, không khỏi nhếch mày thật cao,
"Nhìn kỹ một chút, đúng thật vậy! Xem ra chúng ta đã xem thường vị hoa
khôi này rồi!"
Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết bàn bạc âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ
để mọi người giữa sân nghe rõ ràng, tiếng bàn luận xôn xao vang lên,
người người đều tốt tò mò không thôi, nhưng lại ngại vì công tử cụt tay ở trước mặt, hơn nữa nhìn người cô gái này mang đến, chắc hẳn cũng không
phải là nhân vật đơn giản, nên cũng đè nén xuống thanh âm kinh ngạc.
Hải Đường Nguyệt "Ha ha" cười một tiếng, xinh đẹp rực rỡ vô cùng, lập
tức khiến đông đảo nam tử ở đây vừa sợ vừa ao ước, mỹ nhân cười, giang
sơn dao động, lời này quả nhiên không sai, bởi vì trong nụ cười đó mang
sát ý ngoan độc, "Công tử cụt tay, Phong công tử, chúng ta có thể gặp
lại nhau, chính là duyên phận, hay là ?"
"Thật sao? Hải Đường Nguyệt cô nương hao tổn tâm cơ như vậy không phải
là muốn viên dạ minh châu trên người Vân mỗ sao? Mà cô nương lại sợ một
người giết không được Vân mỗ, nên đã làm ra chuyện cười ngày hôm nay?"
Lạc Tuyết giọng nói mang theo chế nhạo, nụ cười trên mặt vẫn không giảm.
Hải Đường Nguyệt sắc mặt hơi thay đổi một chút, lập tức lại khôi phục
lại bộ dáng cười tươi xinh đẹp, "Vân công tử là người thông minh, tại
sao lại cần nói ra những lời bí hiểm như vậy?"
"Hả? Cô nương đúng thật là sảng khoái!" Lạc Tuyết nụ cười dần dần trở
nên lạnh, lạnh làm người ta phát run, con ngươi trong suốt mang theo
ngạo khí khuynh đảo chúng sinh nhìn về phía dưới trận, tìm kiếm người
của "Mạc Bắc Hắc Thất"!
Nàng nhìn thấy, bảy người mang phục sức một màu, làm nàng cho nhịp tim
nàng đập mạnh một chút còn có nam tử thon dài đứng bên cạnh bảy người
kia! Chống lại hai ánh mắt khắc sau của nam tử, Lạc Tuyết chau chau mày, tại sao hắn cũng ở đây? Nếu bảy người này ở bên cạnh hắn, vậy thì nhất
định là "Mạc Bắc Hắc Thất" rồi ! Nghĩ tới, Lạc Tuyết tròng mắt đen lại
trở nên thêm thâm trầm hơn, nắm chặt tay phải, hình như móng tay đều đã
khảm vào trong thịt, loại cảm giác đau đớn này, làm Lạc Tuyết hưng phấn, hôm nay, nàng rốt cuộc có thể giải quyết xong chuyện này rồi !
Yến Băng Hàn từ Lạc Tuyết vừa xuất hiện, đã chăm chú nhìn dung nhan làm
cho hắn tương tư tận xương tủy, một khắc cũng không chịu dời đi, bây giờ nhìn đến ánh mắt của Lạc Tuyết, Yến Băng Hàn hồi phục một nụ cười dịu
dàng cưng chiều, sau đó gật đầu, hướng nàng ý bảo, những người này chính là nàng muốn!
Ánh mắt của Lạc Tuyết chuyển sang Hải Đường Nguyệt, cũng là nói vơi mọi
người: "Vân Hận Thiên hôm nay đến Lê Sơn, chỉ vì làm hai chuyện. Chuyện
thứ nhất chính là báo thù giết cha!"
Sau khi âm thanh rét lạnh này vừa nói ra, trên trận lập tức sôi trào, "Vân công tử, kẻ thù của ngươi là ai ?"
"Vân công tử kẻ thù giết cha của người hôm nay cũng ở đây sao?"
"Vân công tử nói ra chúng ta cùng nhau giết hắn!"
"Đúng, giết hắn!"
Tiếng la đều là lấy lòng Vân Hận Thiên, quả nhiên nắm đấm của ai cứng
rắn, thì lời nói của người đó chính là chân lý, Phong Liệt Diễm nhướng
mày cười, nhưng trong lòng lại dâng lên trận trận ghen tuông, bởi vì hắn thấy được đôi mắt kia chỉ vì Lạc Tuyết mà dịu dàng, nhưng bên môi ý
cười thản nhiên, bọn họ quen biết nhau sao?
Lạc Tuyết đến gần Hải Đường Nguyệt, nói tiếp: "Hải Đường Nguyệt cô
nương, chờ Vân mỗ chấm dứt chuyện riêng xong, chúng ta ôn chuyện tiếp
theo! Nhưng mà, Vân mỗ phải nhắc nhở cô nương, không nên ở sau lưng Vân
mỗ không an phận, kiếm của Vân Hận Thiên không muốn dính vào máu của nữ
nhân!"
Hải Đường Nguyệt trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lấy nàng võ công của nàng nhất định không phải là đối thủ của công tử cụt tay trước mặt, hôm nay tiền đánh cuộc đều trên tay bách độc vua, nghĩ đến tự tin của Độc
Vương, Hải Đường Nguyệt không khỏi lại nở nụ cười sáng lạn, "Tiểu nữ tử
xin đợi công tử!"
Lạc Tuyết khóe miệng tà mị hơi nhếch lên, mắt mặc dù nhìn Hải Đường
Nguyệt, nhưng thân thể lại dùng tốc độ sét đánh không kịp hướng "Mạc Bắc Hắc Thất" đi, đợi đến khi "Mạc Bắc Hắc Thất" phản ứng kịp, Lạc Tuyết đã đến trước mặt, rút Hỏa Vân Kiếm, bảy người trong lúc vội vàng đón lấy
một kiếm Lạc Tuyết, bị kiếm khí đả thương tâm mạch, thân thể đều lùi lại một bước!
Lúc này mọi người mới hiểu được, kẻ thù của Vân Hận Thiên hẳn là bọn họ! địa phương gần đó vốn chật chội trận lập tức trở nên trống trải ra,
người không liên quan toàn bộ thối lui đến hai bên, mở to hai mắt nhìn
Vân Hận Thiên sử dụng bộ kiếm pháp nghe nói đã thất truyền từ lâu!
"Mạc Bắc Hắc Thất" là sư đệ đồng môn, võ công tất nhiên giống nhau như
đúc, nhưng bảy người dàn trận vây kín theo bổn phái Bảo Vật Trấn Phái
—— Thất Tinh trận, bảy người đã phối hợp nhiều năm, vô cùng ăn ý, lúc
Lạc Tuyết xuất ra hai chiêu Kiếm trong 200 chiêu biến hóa, lại có thể
tiến lùi tự nhiên, không bị tổn thương một chút nào, nhưng bảy người
cũng hiểu, công tử cụt tay thông minh tuyệt đỉnh, sợ rằng Thất Tinh trận sẽ bị hóa giải không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa bảy người cũng
không hiểu được, bọn họ như thế nào lại là kẻ thù của công tử cụt tay?
Vì vậy trong lúc đánh nhau, lão đại trong bảy người mở miệng nói: "Vân
công tử, có thể dừng lại trước được hay không, để tại hạ có thể hiểu rõ
một chuyện!"
"Được!" Lạc Tuyết đáp lời dừng kiếm, lạnh lùng nói: "Nói!"
"Huynh đệ chúng ta rốt quộc có thù hận gì với công tử? Tại sạo lại kẻ thù giết cha của Công Tử ?"
"Được! Bản công tử sẽ để cho các ngươi chết một cách rõ ràng! Hai mươi
năm trước, có một vị đại hiệp tên là Vân Thiên Ca có phải đã chết trong
tay các ngươi hay không?" Lạc Tuyết hận ý xuyên thấu cả Lê Sơn, hồi âm
vang vọng thiên địa!
"Vân. . . . . . Thiên Ca? Ngươi. . . . . . Là con của Vân đại hiệp?" Bảy người trợn mắt hốc mồm, đầu lưỡi giống như bị thắt lại, nửa ngày mới
đứt quãng nói.
Những người lớn tuổi ở đây, không khỏi kinh hãi ngốc trệ khác thường,
đối với người tên Vân Hận Thiên hơn hai mươi năm trước , bọn họ rất quen thuộc, không chỉ có bởi vì Vân Thiên Ca võ công cao cường, trượng nghĩa khoan hậu, hơn nữa hắn là đệ tử duy nhất của đại cao thủ Ngọc Trần Tử!
Hôm nay Vân Hận Thiên này võ công so với Vân Thiên Ca, chỉ có hơn chớ
không kém, xem ra đều được Ngọc Trần Tử truyền dạy, thật là trò giỏi hơn thầy!