Phong Liệt Diễm đứng ở trong gió lạnh đêm mùa hạ rất lâu, trong lòng
cũng rất đau đớn. Tất cả những cố gắng của hắn cuối cùng đều là công dã
tràng sao? Vân Hận Thiên, đệ thật sự tuyệt tình như vậy sao? Không, đệ
không sai là ta, sai là ta, không nên yêu một nam nhân giống như ta, mặc dù đoán đệ là nữ nhân, nhưng vẫn là suy đoán, không dám đi chứng thực,
sợ ngay cả chút mong chờ cuối cùng này xũng tan biến, khiến trái tim ta
hoàn toàn chết đi.
Ta nên rời xa đệ sao? Để cho đệ không cảm thấy phiền lòng nữa? Không, ta không muốn rời xa đệ, cũng không muốn mất đi đệ, không muốn rời xa cuộc sống có đệ, như vậy sinh mệnh của ta cũng không còn có ý nghĩa gì nữa,
như một cái giếng cạn, không muốn sống trên đời này nữa. Cho nên, Vân
Thiên, bất kể đệ là nam hay là nữ nhân, cuộc đời này ta sẽ dây dưa với
nhau, làm bạn đệ, đời đời kiếp kiếp cho đến khi ta chết….
Lạc Tuyết cũng ngồi ngây ngốc trong gian phòng trống không một lúc lâu,
đôi mắt đen nhánh nhìn ngoài cửa sổ, nàng biết, Phong Liệt Diễm đang
đứng dưới tàng cây phía ngoài.
"Huynh không đồng ý!" bốn chữ này cũng làm đau nhói trái tim Lạc Tuyết,
nàng biết hàm nghĩa của bốn chữ này, càng hiểu tình cảm của Phong Liệt
Diễm đối với nàng, nhưng nàng thếu không chỉ một mình Phong Liệt Diễm mà còn có Lăng Quân Diệp, thậm chí thái tử Nam Chiếu quốc Yến Băng Hàn,
bởi vì đêm đó nàng nghe được tiếng hét lên gần như tuyệt vọng của hắn
sau lưng nàng.
Bọn họ cũng không muốn nàng đi, bất kể nàng là nam nhân hay là nữ nhân
cũng muốn nàng lưu lại, cho dù không quan tâm nàng cụt tay, nhưng nàng
mà một nữ nhân đã từng sẩy thai, làm gì có tư cách ở bên cạnh người
khác?
Thời tiết cuối mùa thu sau nửa đêm rất lạnh, Lạc Tuyết phiền muộn suy
nghĩ, lại bắt đầu lo lắng cho Phong Liệt Diễm ở bên ngoài ngây người lâu như vậy, ngộ nhỡ mắc phong hàn làm thế nào đây? Vì vậy, đứng dậy, từ
trong gói y phục của Phong Liệt Diễm cầm một chiếc áo choàng đi ra cửa.
Bóng dáng thon dài đó vẫn đang đứng lặng dưới tàng cây, Lạc Tuyết than
một tiếng, lặng lẽ bước đến gần, muốn khoác áo choàng lên cho Phong Liệt Diễm, nhưng thử một chút nàng thấp hơn Phong Liệt Diễm rất nhiều, không với tới, không lẽ lại dùng khinh công bay lên? Lạc Tuyết buồn cười mím
môi, đang muốn mở miệng lại nghe được nam tử đưa lưng về phía nàng lên
tiếng: “Lúc này chạy đến đây làm gì? Trời lạnh….”
Phong Liệt Diễm nói xong xoay người lại, sau đó dừng lại, thấy áo choàng Lạc Tuyết trong tay, cứng đờ, hơi kích động nói: "Đệ mang áo choàng đến cho ta phải không?"
Lạc Tuyết không lên tiếng trả lời, đem áo choàng nhét vào trong tay
Phong Liệt Diễm, xoay người liền đi, vừa đi vừa nói chuyện: "Đệ sợ huynh bị đông cứng chết thôi, không có cách nào giao phó với sư công."
"Ha ha" sau lưng Phong Liệt Diễm cười nhẹ ra tiếng, lo lắng trong lòng
trở thành hư không, chỉ mấy bước đuổi theo, "Như vậy nếu, vì sư công của đệ, đệ cũng phải chăm sóc ta thật tốt!"
"Đệ chỉ phụ trách đem huynh còn sống mang tới "Hồi hồn cốc" , thì xem
như xong nhiệm vụ! Sau này chúng ta mỗi người mỗi ngả, ai đi đường nấy!" Lạc Tuyết liếc nhìn Phong Liệt Diễm một cái, lành lạnh nói.
"Huynh không đồng ý, mặc kệ đệ xem huynh là ai, tóm lại, đệ đến nơi nào, ta sẽ theo đệ đến nơi đó! Nếu không, huynh sẽ tự mình đi cầu xin Ngọc
Trần Tử lão tiền bối, xin người đồng ý cho ta chăm sóc đệ!" Phong Liệt
Diễm dừng bước lại, vẻ mặt nghiêm trang nói.
"Sư công của đệ sẽ không đồng ý với huynh!" Lạc Tuyết nói, nàng tin tưởng Ngọc Trần Tử sẽ tôn trọng ý nguyện của nàng .
"Ha ha, vậy cũng chưa chắc chắn!" Phong Liệt Diễm tự tin cười nói, cũng
thừa dịp Lạc Tuyết không chú ý, nhanh chóng dắt tay Lạc Tuyết, đặt ở
khóe miệng hôn xuống.
Lạc Tuyết cảm thấy xấu hổ, muốn rút tay về, lại bị Phong Liệt Diễm giữ
chặt, không thể động đậy, Lạc Tuyết giận dữ nói: "Huynh làm gì vậy!
Phong Liệt Diễm!"
"Tâm chi sở hướng, thân chi hướng*." Phong Liệt Diễm cười tà, lại nắm tay Lạc Tuyết chặt hơn.
(*) Trái tim hướng về ai thì thân cũng hướng theo người đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cửa Lạc Tuyết nhất thời đỏ bừng một mảnh, rơi vào
trong mắt Phong Liệt Diễm lại giống như xấu hổ, đôi môi đỏ mọng như anh
túc này mê hoặc hắn, mặc dù mắt hạnh trừng lớn, nhưng lại có một chút
thú vị, khiến cho Phong Liệt Diễm lấy khí thế nhanh như chớp hôn lên
cánh môi mềm mại đó.
Hai môi chạm nhau, một cảm giác run rẩy tê dại trong nháy mắt xâm nhập
toàn thân, Phong Liệt Diễm chỉ cảm thấy giống như một ngọn lửa nóng
bỏng, trong nháy mắt lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến cho người ta muốn
ngừng mà không được, hơi thở giữa răng và môi, giống như mùi hương của
Tuyết Liên Hoa trên núi băng mị hoặc người, nhịp nhàng ăn khớp, quấn
quanh trái tim người ta.
Băng và lửa giao chiến, hồn cùng linh dây dưa, Phong Liệt Diễm quyết
không từ bỏ hôn càng sâu càng triền miên hơn, hơi đó có độ ấm mà hắn nhớ nhung, có hướng thơm khiến hắn si mê, là nơi linh hồn hắn đi lạc đến.
Hắn thử
dò xét, mang theo bá đạo không cách nào cự tuyệt cạy mở hàm răng nàng
ra, thắm thiết thăm dò, mong muốn, cánh tay siết chặt hơn, giống như
muốn đem người trong ngực dung nhập vào trái tim, hòa vào tận xương máu.
Lạc Tuyết chỉ cảm thấy hơi thở bá đạo cuồng liệt trong nháy mắt cuộn
sạch, môi đỏ mọng bị giam cầm chặt chẽ, đôi môi chạm vào nhau, khiến cho sống lưng của nàng run rẩy mãnh liệt, lực chống cự trên tay phải và
thân thể trong nháy mắt mất sức lực, níu chặt vạt áo trước ngực Phong
Liệt Diễm không còn chút sức lực nào đẩy hắn ra.
Đầu giãy giụa muốn thoát khỏi tình cảnh khiến người ta mê hoặc lại sợ
hãi này, vậy mà Phong Liệt Diễm một tay cố định đầu nàng lại, động tác
trên môi lại biến thành dịu dàng liếm láp, khẽ cắn, một cảm giác tê dại
nhanh chóng truyền khắp toàn thân, khiến nàng hoàn toàn mất đi lực chống cự.
Mang theo hơi thở lạnh lẽo dụ hoặc đầu lưỡi dịu dàng bá đạo cạy mở hàm
răng của nàng, hoàn toàn quấn lấy đầu lưỡi của nàng, trong đầu có một
tiếng nổ lớn, mơ mơ màng màng đang xảy ra chuyện gì, thân thể trong nháy mắt mềm mại như nước, không thể cự tuyệt hòa tan ở trong hơi thở nóng
bỏng kiên nghị đầy nam giới của Phong Liệt Diễm.
Lý trí của Lạc Tuyết nói cho nàng biết, Phong Liệt Diễm điên rồi! Vì
vậy, Lạc Tuyết lại bắt đầu giãy giụa, không ngờ sức lực Phong Liệt Diễm
rất lớn, Lạc Tuyết lại chỉ có một cánh tay, làm cách nào cũng không
thoát ra được, dưới sự tức giận vô cùng nâng chân lên đá vào sau lưng
Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm bị đau, nhưng chỉ hơi cau mày một lát,
nhưng vẫn không buông Lạc Tuyết ra.
Lạc Tuyết vẫn chưa tuyệt vọng, nàng không tin lại đá thêm một cước nữa,
lần này dùng tất cả sức lực, rốt cuộc làm lực cánh tay của Phong Liệt
Diễm nới lỏng ra, Lạc Tuyết thừa dịp ngay lúc này, dùng chân khí từ
trong đan điền phát ra, đột nhiên tăng sức lực rút cánh tay phải đang bị giam cầm ra, đồng thời sử dụng “Niêm Phượng thủ” làm cho Phong Liệt
Diễm rời đi môi của nàng, lùi lại mấy bước tránh thoát được một chiêu
của Lạc Tuyết.
Thân thể nàng vừa có cảm giác nới lỏng, lý trí của Lạc Tuyết vẫn tức
giận không thể nào chịu được, thấy Phong Liệt Diễm tránh được chưởng
này, “Xích” một tiếng rút Hỏa Vân Kiếm bên hông ra, lấy chiêu thứ nhất
trong tiêu dao Thập Tam Kiếm “Tiếu nghênh” đánh qua, Phong Liệt Diễm lần này không ngây ngốc đứng bất động như vậy nữa, mà là chơi đùa cùng Lạc
Tuyết, Lạc Tuyết tức càng thêm tức, xuống tay cũng càng thêm sắc bén,
nhưng Phong Liệt Diễm thủy chung vẫn dùng tay không so chiêu cùng nàng.
Sau hai mươi chiêu, Phong Liệt Diễm đột nhiên không đánh nữa, đứng tại
chỗ, Lạc Tuyết đặt kiếm lên cổ Phong Liệt Diễm, “Phong Liệt Diễm, đệ đã
cảnh cáo huynh rồi?”
“Huynh không nghe thấy gì cả.” Phong Liệt Diễm cười yếu ớt nói: “Đệ thật sự rất muốn giết chết huynh? Đệ không phải nói sẽ chịu trách nhiệm đem
huynh còn sống đem đến “Hồi hồn cốc” sao?”
“Huynh! Huynh là cố ý có phải không?” Lạc Tuyết tức giận, tạy phải động
một chút, trên cổ Phong Liệt Diễm liền thấm ra một vết máu, Phong Liệt
Diễm vươn tay, nắm chặt đuôi kiếm của Lạc Tuyết, nặng nề nói: “Đệ thật
sự hận huynh đến vậy sao? Huynh muốn đệ biết, tâm ý của huynh đối với
đệ, nếu như đệ thật sự hận huynh đến mức muốn giết, vậy thì để tự huynh
động thủ!”
Lạc Tuyết tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bàn tay Phong Liệt Diễm đang
nắm trên lưỡi kiếm vô cùng sắc bén của Hỏa Vân Kiếm, máu rỉ ra càng ngày càng nhiều, tức giận của nàng cũng dần giảm xuống, cánh tay cầm kiếm
tay bắt đầu run rẩy, giọng nói phát ra cũng dần run rẩy theo, “Rốt cuộc
huynh muốn như thế nào? Rốt cuộc như thế nào huynh mới bằng lòng bỏ qua
cho đệ?”
“Không, Vân Thiên, huynh muốn đệ hiểu, huynh không hề muốn đem đệ giam
cầm bên cạnh huynh, không muốn đệ khổ sở, nhìn thấy đệ khổ huynh còn đau đớn hơn, huynh không quan tâm mình có phải đoạn tụ hay không, bởi vì
huynh biết rõ ràng, huynh thích đệ! Nếu như mất đi đệ, huynh sẽ sống
không bằng chết, đệ có hiểu hay không? Nếu như đệ thật sự là nam nhân
như huynh, huynh sẽ không ngăn trở đệ lấy vợ sinh con, cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng, ta chỉ mong muốn mỗi thời điểm đều có thể nhìn thấy đệ, có được hay không?” Phong Liệt Diễm giọng khàn khàn, đôi mắt đen
gần như sụp đổ nhìn Lạc Tuyết.
Trường kiếm trong tay Lạc Tuyết ầm ầm rơi xuống, ở thời điểm gần sáng âm thanh này trở nên rất chói tai, toàn thân nàng không khống chế được cảm giác run rẩy, ngồi xổm người xuống, đầu tựa vào trong khuỷu tay, sau đó nức nở khóc.
Phong Liệt Diễm cũng nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý đến máu đang rỉ
ra từ cánh tay phải, lần nữa mở mắt ra, đứng ở bên cạnh Lạc Tuyết, ôm
lấy thân thể đơn bạc của Lạc Tuyết, tựa vào ngực hắn, Lạc Tuyết không
tiếp tục đẩy ra nữa, nàng đối với tình cảm của hắn, không liên quan đến
tình ái sao ?
Cả ngày hôm sau, Lạc Tuyết chưa đi bất cứ chỗ nào, vẫn đứng trong phòng
trọ trầm mặc nghĩ đến mọi chuyện. Chân mày Phong Liệt Diễm nhíu càng
ngày càng sâu, "Vân Thiên, đệ đã cả ngày không ăn gì rồi!"
Lạc Tuyết vẫn không nói, cũng không nhìn Phong Liệt Diễm một cái.
"Vân Thiên, nếu như đệ không ăn cơm, ta liền đút cho đệ ăn!"
Lạc Tuyết hai mắt vẫn ngây ngốc nhìn cảnh vật trước mắt.
"Vân Thiên, nếu như đệ còn muốn lặp lại cái hôn kia nữa, thì huynh sẽ để không cần ăn cơm!"
Giọng nói của Phong Liệt Diễm mang theo sự tức giận.
Lạc Tuyết quật cường xoay mặt, không để cho Phong Liệt Diễm đứng trước mặt nàng nhìn đến.
Phong Liệt Diễm đôi mắt chán nản, nâng tay lên đánh về phía mình, lại bị cánh tay không cuốn lấy, Lạc Tuyết lạnh lùng nói: “Huynh làm gì đấy?"
"Đệ biết huynh đang muốn làm gì!"
Lạc Tuyết cứng đờ, cuối cùng cầm chiếc đũa lên chậm rãi ăn. Phong Liệt
Diễm ngồi bên cạnh cười hồn nhiên như một đứa nhỏ.dღđ☆L☆qღđ
. . . . . . . . . . . . . . .
Tối nay Trang vương phủ bình yên, nhưng sự bình thản này lại tràn ngập hơi thở đè nén.
"Vương Gia?" Trắc phi Lý thị lo sợ mở miệng.
"Chuyện gì?" Long Ngạo Thiên ngước mắt lên, không vui nói.
"Thiếp nghĩ. . . . . . Vương Gia đã nhiều ngày không qua chỗ thiếp rồi,
tối nay có thể hay không. . . . . ." giọng nói Lý thị càng ngày càng
thấp, len lén xem sắc mặt Long Ngạo Thiên.
"Không thể! Nàng ra ngoài đi! Bổn vương còn có công chuyện phải làm!"
Long Ngạo Thiên xem sách trong thư phòng, giọng nói không mang theo một
chút ôn nhu nào.
"Dạ! Thiếp cáo lui!" Lý thị nơm nớp lo sợ lui ra sau đó đóng cửa phòng lại.
Long Ngạo Thiên ngừng động tác lật sách trong tay, trong đầu bất ngờ
hiện ra bóng lưng thon gầy tối hôm qua. Hắn nhìn thấy cánh tay áo trống
không nhẹ nhàng bay trong đêm lạnh, cũng thấy được bóng dáng yếu ớt lảo
đảo. Vân Hận Thiên, hoàng huynh nói ngươi gặp hắn quang minh chính đại,
mà ngươi, vì sao khi gặp ta lại mang khăn che mặt?
Vân Hận Thiên, ngươi sợ ta gặp lại ngươi sao? Ngươi sợ ta nhận được dung mạo của ngươi sao? Nếu như ngươi sợ, như vậy giữa chúng chắc chắn quen
biết, ngươi nói có không đúng ?
Long Ngạo Thiên lấy tay chống đỡ trán, đặt trên bàn sách, ngổn ngang suy đoán tất cả các vấn đề có thể xảy ra, không biết hắn lúc nào thì lại
đến Trang vương phủ nữa? Vì sao hắn chỉ nhằm vào Thượng Quan Vũ Điệp? Là lúc ở Thượng Quan gia đã gây ra chuyện gì sao?
Mà ở trong "Thanh Tâm các", Thượng Quan Vũ Điệp cũng buồn phiền ngồi ở
trước bàn. Khuynh Nhã đã được bà vú mang đi ngủ, còn lại một mình nàng
ngồi ở trong căn phòng trống trải lạnh lẽo này. Nàng nỗ lực gần sáu năm, nhưng vẫn không thể níu kéo được trái tim của Long Ngạo Thiên, ngược
lại đem chính mình từng bước từng bước ép lên đường cùng, trừ này danh
hiệu là một chính phi và một nữ nhi, nàng không còn bất cứ thứ gì.
Thì ra là mặc kệ là nàng sử dụng thủ đoạn gì, không có một Lê Lạc Tuyết, lại có nhiều nữ nhân hơn thay thế Lê Lạc Tuyết, mỗi ngày kích thích
nàng. Thượng Quan Vũ Điệp cười tự giễu, nàng cũng không phải là người
thất bại nhất không phải sao? Bởi vì những nữ nhân trong Thiên viện này
cũng như nàng, họ đều không phải là lê Lạc Tuyết! Cho nên bọn họ nhất
định đều là người đáng thương!
Thượng Quan Vũ Điệp vẫn đang còn trầm tư, A Lục đã mừng rỡ đi vào kêu lên: "Tiểu thư! Vương Gia đến rồi!"
"Cái gì? Vương Gia tới?" Thượng Quan Vũ Điệp phục hồi tinh thần lại,
trên mặt cũng tràn đầy vui sướng, "Vương Gia đến đâu rồi ? Ngươi xem ta
có cần trang điểm lại không?"
"Tiểu thư, Vương Gia đã đến cửa viện rồi." A Lục cười giúp Thượng Quan
Vũ Điệp chỉnh sửa quần áo, đỡ đến của chuẩn bị nghênh đón Long Ngạo
Thiên.
Long Ngạo Thiên giẫm chân vào bậc thềm đi vào, "Thỉnh an Vương Gia!" Hai nữ nhân khom người nói.
"Đứng lên đi. A Lục ngươi đi ra ngoài!" Long Ngạo Thiên trầm giọng ra lệnh nói.
"Dạ! Nô tỳ cáo lui!"
"Vương Gia, tối nay sao lại tới đây? Thiếp gọi người hầu hạ Vương Gia
rửa mặt." Thượng Quan Vũ Điệp đang tính gọi nha hoàn, lại bị Long Ngạo
Thiên giơ tay lên ngăn lại.c"Không cần, Bổn vương lập tức đi."
"À?" Thượng Quan Vũ Điệp thất vọng đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Vậy Vương Gia tới chỗ thần thiếp có phải có lời muốn nói?”
"Đúng. Bổn vương hỏi ngươi, ngươi gả vào Trang vương phủ bao nhiêu năm
rồi?" Long Ngạo Thiên ngồi xuống, nhìn thẳng Thượng Quan Vũ Điệp nhàn
nhạt hỏi.
"Vương Gia tại sao lại hỏi chuyện này? Thiếp gả cho người đã tám năm rồi."
"Hả? Vậy ngươi nói cho ta biết, tám năm qua, ngươi có từng lừa dối ta
không? Hơn nữa năm đó chuyện Lạc Tuyết, ngươi có từng lừa gạt ta không?" Long Ngạo Thiên giọng nói lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt khiến cho Thượng Quan Vũ Điệp thân thể run lên, nàng quật cường nhướng mày, "Không có!"
"Tốt! Vậy ngươi hãy dùng hạnh phúc của nữ nhi Khuynh Nhã chúng ta khi
còn sống để thề, nói những lời ngươi nói đều là thật, nếu như có có một
chút giả dối, Khuynh Nhã sẽ đau khổ cả đời!" Long Ngạo Thiên từng chữ
từng câu giống như một cây đao đâm vào trái tim Thượng Quan Vũ Điệp,
nàng đột nhiên khàn cả giọng gào lớn: "Tại sao lại muốn dùng con gái
thiếp? Thiếp chỉ là một đứa con gái này, tại sao người lại muốn ép hỏi
thiếp?"
Ánh mắt Long Ngạo Thiên trở nên lạnh nhạt hơn, "Bởi vì, ngươi không biết sống chết; bởi vì, lòng dạ của ngươi độc ác; hơn nữa bởi vì ngươi đã
kích động đến ranh giới cuối cùng của bổn vương!"
"Vương Gia có ý gì? Chẳng lẽ Vương Gia xác định Lê Lạc Tuyết là thiếp
làm hại sao? Ngày đó, Vương Gia tận mắt nhìn thấy, nàng và người nam
nhân kia nằm trên một cái giường, còn là giường mà Vương Gia và Lê Lạc
Tuyết đã từng ngủ qua! Vương Gia bây giờ trách thiếp sao?" Thượng Quan
Vũ Điệp điên cuồng quát.
"Bốp" một tiếng, Long Ngạo Thiên hung hăng cho Thượng Quan Vũ Điệp một
cái tát, dấu năm ngón tay đỏ tươi trên mặt làm Thượng Quan Vũ Điệp ngây
người như phỗng, sau đó Long Ngạo Thiên gần như tàn nhẫn nói, "Bổn vương năm đã từng nói với ngươi, hôm nay lại nhắc lại với ngươi một lần nữa,
nếu Lạc Tuyết thật sự bị ngươi làm hại, Bổn vương nhất định phải bắt
ngươi đền bù lại tất cả.”
bóng lưng Long Ngạo Thiên kiên quyết sắp bước ra cửa phòng thì lại lạnh
lùng quay đầu nói, "Từ tối nay trở đi, không cho ngươi bước ra khỏi
Trang vương phủ nửa bước! Nếu không, Bổn vương sẽ bắt nha đầu A Lục của
ngươi giết chết! Còn nữa, công tử cụt tay Vân Hận Thiên, ngươi tốt nhất
suy nghĩ một chút, hắn, tại sao muốn phái người ám sát ngươi!"
Long Ngạo Thiên rời đi, một khắc đồng hồ hậu, "Thanh Tâm các" ở mỗi cánh cửa tăng thêm hai Thủ vệ, Thượng Quan Vũ Điệp vẻ mặt thảm thương nhìn
ra ngoài cửa, nắm đấm cầm chặt hơn, "Long Ngạo Thiên, ngươi ác độc như
vậy sao? Thượng Quan Vũ Điệp ta, tuyệt đối sẽ không mặc ngươi định
đoạt!"
Màn đêm đã buông xuống, Trang vương phủ đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: "Có ai không! Có thích khách!"
Âm thanh vội vàng xuyên thấu cả bầu trời đêm, cũng xuyên thấu mỗi ngóc
ngách trong Trang vương phủ . Long Ngạo Thiên từ từ mở hai mắt ra nhàn
nhạt cười một tiếng: "Vân Hận Thiên! Ngươi đã đến rồi! Lần này, ngươi
muốn như thế nào đây?"
Mà Lạc Tuyết bên ngoài Trang vương phủ vẻ mặt kiên cường, mắt lạnh liếc
xéo, rồi lại thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phong Liệt Diễm sau lưng cách đó vài trượng, "Phong Đại Ca, huynh trở về chờ đệ có được không?"
"Không được!" Phong Liệt Diễm chỉ trả lời nhàn nhạt hai chữ, rồi lại kiên trì đến mức khiến người ta không thể phản bác.