Phong Liệt Diễm nhắc đến chuyện xưa này khiến mọi người tắc lưỡi không thôi, trừ Lạc Tuyết không rõ ràng lắm địa vị hiện nay của Phong gia ở Đại Kim, mấy người khác đều biết rõ, khó trách Phong gia lại có thể giàu có như hiện giờ, thì ra là có liên quan đến đời trước.

"Mật chỉ hiện tại không ở trên tay ngươi sao?" Lăng Quân Diệp nghi ngờ hỏi.

"Ở đây, nhưng mà mật chỉ này chỉ được mở trong hai trường hợp, cụ thể là tình huống như thế nào, tiên đế có chỉ, không để lộ cho bất cứ ai ngoài Phong gia, cho nên ta không thể nói cho mọi người biết được.” Phong Liệt Diễm vẻ mặt xin lỗi nói.

"Không sao, Phong Đại Ca, ta chỉ cần biết rằng các ngươi đều lf người trung nghĩa thì ta vui vẻ rồi.” Lạc Tuyết lắc đầu một cái, cười thầm, ngược lại lại đối mặt Nam Cung Nhược Lan nói: "Nhược Lan, điều hôm nay chúng ta nói ngươi cũng biết lợi hại như thế nào chứ?”

Nam Cung Nhược Lan thu hồi má lúm đồng tiền trên vẻ mặt nghịch ngợm, nghiêm túc gật đầu, "Vân đại ca, huynh hãy yên tâm đi, ta sẽ không nói lung tung."

"Ừ." Lạc Tuyết hài lòng lên tiếng, đúng là một nha đầu rất thông minh.

Lăng Băng Nguyệt thấy vậy vội xen vào nói: "Vân đại ca, ta cũng sẽ không nói lung tung."

"Ha ha, tốt." Lạc Tuyết thản nhiên cười, "Băng Nguyệt chuyện gì cũng không cam lòng đứng sau!"

"Đó là đương nhiên, ta mới không cần làm sau Nhược Lan." Lăng Băng Nguyệt le lưỡi, vẻ mặt kiêu ngạo, chọc cho bốn người khác cười lớn.

Không khí nhất thời thoải mái hơn, mấy người còn nói đùa tươi cười một lát, Phong Liệt Diễm đột nhiên nhớ đến người gọi là Trương Thanh đó, hỏi vội: "Vân Thiên, Trương Thanh như thế nào rồi?"

"Hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục võ công cũng không dễ dàng, ít nhất phải một tháng. Ta đã giúp hắn đem nội công khôi phục, còn lại là tự chính bản thân hắn phải luyện tập thêm." Lạc Tuyết hồi đáp.

"Vậy công lực của ngươi?" Lăng Quân Diệp lo lắng mày cau lại.

"Công lực của ta nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, Lăng huynh không cần lo lắng." Lạc Tuyết đáp lại một nụ cười trấn an, đối với Lăng Quân Diệp, nàng

không biết nên nói cái gì cho phải, lời của hắn nàng cũng nghe được, nếu không thể đối mặt, thì cứ giả bộ không biết đi, như vậy hai bên sẽ nhẹ nhõm một chút không phải sao?

“Không được, Vân Thiên huynh sẽ truyền một chút chân khí cho đệ, giúp đệ khôi phục lại.” Phong Liệt Diễm nói xong đã đứng dậy, bước đến kéo Lạc Tuyết, Lạc Tuyết vội khoát khoát tay, “Phong đại ca không cần, ý tốt của huynh Vân Thiên xin nhận, nhưng mà thật không cần. Bởi vì trong cơ thể đệ có năm mươi năm công lực, cho nên căn bản không có chuyện gì.”

“Năm... Năm mươi năm? Vân Thiên ngươi....” Mấy người đồng thời sợ hãi kêu lên, Lạc Tuyết buồn bực, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bốn ngưới, giống như là nghĩ nàng đang cải lão hoàn đồng vậy, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

“Ha ha, là thật, là thật sự có năm mươi năm công lực, nhưng đây là được sư công của ta truyền cho, trên thực tế ta chỉ luyện võ công mới có năm năm thôi.” Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.

“Trời ạ! Ngươi chỉ luyện năm năm? Vân Thiên, ta muốn hôn mê!” Phong Liệt Diễm cực kỳ khiếp sợ, vẻ mặt sụp đổ, Lạc Tuyết nhìn lại những người khác, trên mặt đều viết bốn chữ ‘không thể tin được’.

“Choáng váng? Phong đại ca, huynh không đến mức phải như vậy chứ?” Lạc Tuyết liếc mắt một cái nói.

“Thế nào không đến mức như vậy? Đệ hỏi bọn họ một chút, người nào luyện công không phải ít nhất mười mấy năm rồi, nhưng ai có thể đuổi kịp đệ?” Phong Liệt Diễm chỉ vào Lăng Quân Diệp cùng Nhược Lan, Băng Nguyệt nói.

“Đó là bởi vì ta có một sư công tốt, các ngươi không có mà thôi. Sư công của ta, hai mươi lăm năm trước đã được xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’, hơn nữa người lại truyền cho ta năm mươi năm công lực, cho nên ta mới có võ công cao như vậy. Người với người vĩnh viễn đều không có cách nào so sánh, ta có, các ngươi không có, nhưng là các ngươi có, ta nhưng không có, không phải sao?” Lạc Tuyết nói xong mắt liếc phía cánh tay trống không của mình, ánh mắt lập tức buồn bã.

Mấy người hiểu ý, nên không thảo luận đề tài này nữa, trừ Phong Liệt Diễm đã biết được sư công của Lạc Tuyết ở đâu, ba người còn lại đều không biết, Lăng Quân Diệp vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng Băng Nguyệt lại không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Vân đại ca, ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’ là sư công của huynh sao? Thật không thể tưởng tượng được! Ta thật sự sùng bái huynh đó!”

“Không cần sùng bái ta, Băng Nguyệt.....” Lạc Tuyết đang nói, nghe thấy có tiếng gõ cửa, Lăng Quân Diệp ra hiệu bằng ánh mắt, mấy người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, mở cửa ra nhìn thấy thủ hạ của Lăng Quân Diệp.” Tổng đà chủ, người tên Trương Thanh được Vân công tử cứu giúp muốn gặp.”

“Được rồi, ta đã biết, ngươi dẫn hắn đến đây đi.” Lăng Quân Diệp phân phó, cũng xoay người gật đầu với Lạc Tuyết.

Chốc lát sau, Trương Thanh đã đến, vừa vào cửa đã quỳ xuống trước mặt Lạc Tuyết, “Trương Thanh cám ơn ân cứu mạng của Vân công tử, ngày khác chỉ cần Vân công tử cần dùng đến Trương Thanh, lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không chối từ!”

“Được, huynh đài đứng lên đi. Hiện tại Vân mỗ không muốn ngươi làm chuyện gì, chỉ cần ngươi nhanh chóng khôi phục võ công của mình, ngày sau cần ngươi, ta tự khắc sẽ đi tìm. Ngươi trở về đi...” Lạc Tuyết đỡ lấy Trương Thanh nói, võ công của người này một khi khôi phục, cũng không hề thấp, từ nội công hắn là có thể biết được, cho nên muốn lưu lại hắn để làm chuyện lớn, chuyện Thượng Quan Vũ Điệp không cần hắn tham gia.

“Vâng, Trương Thanh trở về, luôn luôn đợi lệnh của Vân công tử!”

Sau khi Trương Thanh lui ra, Phong Liệt Diễm tán thưởng đưa ngón tay cái lên, “Không tệ, đây là một nước cờ rất tốt, phụ thân của Trương Thanh chính là tổng đốc của hai tỉnh, trong tay cầm binh quyền, mà người tên Trương Thanh này, nghe nói trước khi hắn bị người Tây Vực đả thương, võ công cũng không hề thấp. Hôm nay Vân Thiên có ơn với hắn, ngày khác có thể mượn lực lượng này để kiềm chế trọng quân Thượng Quan Lôi nắm giữ ở Vân Quý, phần thắng của hoàng thượng lại thêm một phần.”

“Bối cảnh của hắn ta lại không hiểu rõ lắm, xem ra là thu hoạch bất ngờ.” Lạc Tuyết mang chút hưng phấn gật đầu, môi đỏ mọng nhếch lên, mắt phượng híp lại, không thể nói hết độ mê người, trong lòng Phong Liệt Diễm cũng điên cuồng nhảy lên, sợ Lạc Tuyết nhìn ra khác thường, vội quay mặt nói: “Chúng ta cũng nên dùng bữa tối rồi, Vân Thiên mệt mỏi đã ba canh giờ, nhất định đói bụng, Lăng huynh, đi thôi.”

“Được.” Lăng Quân Diệp từ tốn nói một chữ, đi ra ngoài cửa, nhưng trong lòng lại chua xót, hắn và Phong Liệt Diễm, hai người bọn họ lại tranh nhau một nam nhân sao? Lông mày, ánh mắt cùng đôi môi đỏ mọng mê người, không có thời khắc nào không làm xao động trái tim của hắn, nhưng hắn chỉ biết yên lặng đè nén dục vọng của bản thân, thản nhiên đối mặt.

Trong phòng ăn, Băng Nguyệt đã rót đầy rượu cho mọi người, Lạc Tuyết cầm lên một ly, nếm thử một ngụm, rượu vào cổ họng, liền nghĩ đến đêm hôm đó ở thành Uyển An. Rượu của Yến Băng Hàn, lời nói của hắn, hi vọng hắn không đến Đại Kim nữa! Lạc Tuyết ngửa đầu uống xong một ly, nhìn thoáng qua hai người đối diện Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp, nhớ lại cuộc đối thoại trong hành lang giữa bọn họ, Lạc Tuyết "Ha ha" cười lên rồi đứng dậy, "Phong Đại Ca, Lăng huynh, ly này Vân Thiên mời các huynh! Hi vọng chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ sống chết gắn bó!"

"Huynh đệ" hai chữ này, Lạc Tuyết nhấn mạnh, Phong Liệt Diễm cùng Lăng Quân Diệp ngẩn người, hình như đã hiểu ra cái gì, ánh mắt đều ảm đạm, Lăng Quân Diệp cười "Ha ha ha”, trong đôi mắt có tự giễu và không cam lòng, còn có ý quý trọng, "Được! Chúng ta uống hết chén này!"

Phong Liệt Diễm ngơ ngác cầm ly rượu trước mặt lên, cố gắng nhịn xuống nỗi bi thương trong lòng, hào phóng nói: "Sống chết gắn bó! Vân Thiên nói rất hay! Chúng ta cạn!"

Hai cô nương nhìn ba nam nhân uống ừng ực, đều cảm thấy ba người dường như đang chịu đựng chuyện gì đó nhưng không dám hỏi, chỉ đành cười lên rồi gia nhập, năm người uống đến nửa đêm.

Lạc Tuyết chưa bao giờ uống quá say, cùng Yến Băng Hàn uống đến nửa đêm, nàng cũng không giống như hôm nay phóng túng bản thân khiến mình say quá, "Nhất Túy Giải Thiên Sầu! Ha ha, rượu đúng thật thứ tốt, Phong Đại Ca huynh nói có không đúng ?"

"Vân Thiên, say rượu mới nói thực, đệ. . . . . . Có biết không?" Phong Liệt Diễm mặt ửng đỏ, nở một nụ cười mê người.

"Ừ, đã nghe nói qua. Rượu cũng không phải là thứ tốt, nó sẽ làm cho người. . . . . . Bị lừa, sẽ bị người khác. . . . . . Lợi dụng. . . . . ." Lạc Tuyết đứt quãng nói xong, nếu là năm đó nàng không có nhận ly rượu kia, liền sẽ không bị người ta bắt gian tại giường đi? Ha ha. . . . . .

"Lợi dụng? Vân Thiên người nào lợi dụng đệ?" Phong Liệt Diễm vẻ mặt tỉnh táo hơn nói.

"Không có gì, đã qua. . . . . . Không nên nói nữa. . . . . .Đệ bây giờ là Vân Hận Thiên, ai cũng không thể hại đệ được nữa. . . . . ." Lạc Tuyết nhắm ánh mắt mơ màng lại.

"Vân Thiên, không nên ngủ ở đây sẽ lạnh, đi, ta đưa ngươi trở về phòng." Lăng Quân Diệp miễn cưỡng đứng dậy, choạng vạng đi tới bên cạnh Lạc Tuyết, Phong Liệt Diễm chống thân thể lên nói: "Huynh cũng sẽ tiễn đệ về phòng."

Hai người lảo đảo nghiêng ngã đỡ Lạc Tuyết trở lại trong phòng, sau khi đặt lên trên giường, Phong Liệt Diễm kéo chăn qua đắp lên, "Lăng huynh ngươi trở về đi, ta trông chừng Vân Thiên."

"Không cần, ta cũng chăm sóc hắn, này hai nha đầu đã có nha hoàn chăm sóc, ta không muốn trở về căn phòng trống không đó." Lăng Quân Diệp ngồi xuống trên ghế, lấy tay chống trán, cự tuyệt.

"Vậy chúng ta đều ở đây qua đêm, sáng mai Vân Thiên tỉnh lại hất định sẽ giật mình. Ha ha." Phong Liệt Diễm cười nhẹ, lại sợ Lạc Tuyết kinh ngạc, vội che miệng nói.

Lạc Tuyết ngủ cũng không được an ổn, hình như nằm mơ thấy cái gì, nhíu chặt lông mày, một lát sau tay phải không ngừng khua trên không trung, há miệng kêu lên: "Tại sao? Tại sao? Mẹ, người đang ở đâu. . . . . . Ai tới cứu ta. . . . . ."

Phong Liệt Diễm vội nhảy đến bên cạnh Lạc Tuyết, giữ thật chặt cánh tay đang khua múa trên không trung Lạc Tuyết, "Vân Thiên? Vân Thiên? Không cần buồn khổ, Phong Đại Ca ở bên cạnh ngươi !"

Lạc Tuyết giống như nghe được lời của Phong Liệt Diễm vậy, dần dần bình tĩnh lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Lăng Quân Diệp đau lòng nhìn Lạc Tuyết bởi vì hoảng sợ mà mặt trắng bệch, cũng bởi vì Phong Liệt Diễm mà nổi lên lòng ghen tỵ

Đêm, không tiếng động trôi qua.

Lạc Tuyết bị ánh mặt trời kích thích mở mắt ra, muốn đứng lên, cảm giác đầu đau đớn rất kịch liệt, bất giác "Ôi" ra tiếng, tiếng nói này làm thức tỉnh Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp đang ngủ trên ghế dậy.

"Vân Thiên? Ngươi đã tỉnh? Thế nào?" Phong Liệt Diễm đã nhanh chóng bước lại ngồi ở mép giường, ân cần hỏi han.

"Phong Đại Ca?" Lạc Tuyết cực kỳ kinh ngạc, lại quay đầu, Lăng Quan Diệp đang đứng tại chỗ nhìn nàng, "Lăng huynh? Hai người sao ở chỗ này?" Lạc Tuyết nhìn xung quanh một chút, không sai, là căn phòng nàng đang tạm thời ở.

"Vân Thiên, ta muốn ngươi sửa lại một chuyện." Sắc mặt Lăng Quân Diệp lạnh xuống, khiến cho Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm không hiểu ra sao.

Lạc Tuyết dừng một chút, mới lầm bầm mở miệng: "Chuyện gì? Lăng huynh ngươi nói đi."

"Sau này không cần gọi ta là Lăng Huynh nữa, ta nghe rất khó chịu." Lăng Quân Diệp hình như chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện, sau khi nói xong hơi đỏ mặt, thấy vẻ mặt hai người khó hiểu, mới ngượng ngùng nói: "Tại sao ngươi không gọi ta Lăng đại ca? Cái gì mà Lăng huynh, khó nghe muốn chết!" Lăng Quân Diệp nói xong, quay lưng bỏ đi đi.

Còn dư lại hai người càng thêm mê mang, đợi đến lúc phản ứng lại thì Lạc Tuyết há miệng không biết nên nói gì cho phải, Phong Liệt Diễm lại dùng ánh mắt quái dị nhìn Lạc Tuyết, một lúc lâu, mới cúi đầu nói: "Lăng huynh ghen tỵ."

"À? Ghen tỵ?" Lạc Tuyết trợn to hai mắt, chợt hiểu được, nhìn lại khoảng cách giờ phút này nàng và Phong Liệt Diễm đang gần trong gang tấc, lảng tránh nói: "Phong Đại Ca bây giờ là giờ gì rồi? đệ cảm thấy hơi đói rồi."

Phong Liệt Diễm vội vàng đứng dậy nói: "Đệ đi rửa mặt trước đi, huynh đợi đệ ở phòng ăn.”

Lạc Tuyết ngồi yên ở trên giường một lát, mối quan hệ mập mờ không rõ ràng như lúc này khiến nàng rất phiền não, đồng thời, nội tâm của nàng đối với hai người nam nhân xuất sắc này cảm thấy ngập tràn xin lỗi, xin lỗi bởi vì thân phận của nàng mang đến hoang mang cho hai người họ, nếu như bọn họ biết nàng là nữ nhân, có thể hay không. . . . . . Không được, bây giờ tuyệt đối không thể nói, nếu không thì càng khó chung sống hơn, hơn nữa nhìn ý của Long Ngạo Thiên, cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua nàng, vẫn nên không nói ra thì tốt hơn!

Trong phòng ăn, Lăng Quân Diệp vẫn trầm mặc không nói, một mình hắn ngồi ở đây, nghĩ đến những chuyện rối loạn kia. Hắn vẫn không nhịn được tranh thủ cho bản thân, bởi vì hắn điên cuồng ghen tỵ Phong Liệt Diễm, ghen tỵ Vân Thiên tự nhiên bày ra tình cảm dịu dàng đối với Phong Liệt Diễm, hắn quyết định, không muốn nữa rút lui, hắn cũng muốn vì chính mình đánh cuộc một lần!

Khi Lạc Tuyết đến, bốn người khác đều đã ngồi vào vị trí, bữa cơm này trừ Nhược Lan cùng Băng Nguyệt, ba người kia cũng ăn vô vị tẻ nhạt, bất ngờ ánh mắt gặp nhau, Lạc Tuyết nhanh chóng tránh sang hướng khác, sau đó vội vàng ăn nhanh cơm, nói: "Các ngươi tiếp tục ăn đi, bụng của ta no rồi, muốn ra ngoài đi dạo."