Editor: SunniePham

Thân thể Lạc Tuyết run lên, dùng sức cắn răng, âm thanh không mang theo một tia tình cảm gì mà nói: "Vân mỗ không hiểu Trang Vương gia đang nói cái gì? Nhưng mà xin khuyên Vương Gia một câu, vẫn nên tranh thủ thời gian để cho người khác giúp người chữa thương, bảo vệ tính mạng đi! Vân mỗ vẫn muốn mời Vương Gia xem một tuồng kịch!"

Lạc Tuyết nói xong thì muốn bỏ đi, Long Ngạo Thiên nóng nảy, mặc kệ ngực đang chảy máu, dùng sức đẩy tên thị vệ đang đỡ mình ra, hét lớn: "Không cho phép ngươi đi! Nếu như ngươi không phải là Lạc Tuyết. Thì hãy bỏ khăn che mặt ra, cho Bổn vương nhìn một chút!"

Lạc Tuyết không để ý tới lời nói của hắn, phi thân bay lên nóc nhà, kéo cánh tay Lục Hải, hai người rất nhanh mà biến mất ở trong màn đêm. . . . . .

Long Ngạo Thiên tê tâm liệt phế hô to vào phía trời đêm: "Ngươi trở lại! Ngươi nhất định là nàng! Ngươi trở lại! . . . . . ." Long Ngạo Thiên thét lên, thân thể trở nên vô lực, chậm rãi ngã xuống, ngất đi. Cả Vương phủ loạn làm một đoàn, hô to: "Vương Gia! Thái y! . . . . . ." Trong tiếng kêu sợ hãi còn kèm theo tiếng khóc của các nữ nhân, vang vọng ở cả Thành Uyển An. . . . . .

Lạc Tuyết mang theo Lục Hải chạy như điên, mãi cho đến không còn sức nữa thì mới dừng lại, nhìn lại chỗ mình đang đứng, thì ra bọn họ đã ra khỏi thành. Lạc Tuyết thấy gần đó có một tòa miếu đổ nát, liền dẫn Lục Hải đã bất tỉnh vào ngôi miếu đó.

Kiểm tra một chút vết thương của Lục Hải, bởi vì huyệt đạo sau lưng đã bị Lạc Tuyết phong tỏa, cho nên hắn mất máu không nhiều lắm, nhưng mà bây giờ trong tay nàng không có thuốc trị thương, nên làm cái gì đây? Lạc Tuyết có chút bối rối, cho dù nàng biết y thuật, nhưng không có thuốc thì lấy gì trị!

Lạc Tuyết sốt ruột đi tới đi lui trên mặt đất, lúc này đêm đã khuya rồi, tiệm thuốc đại khái đều đã đóng cửa hết, đi đâu mà tìm thuốc? Vết thương của Long Ngạo Thiên cũng không nặng, kiếm của nàng chỉ đâm vào khoảng ba phân, nhưng mà… có rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu Lạc Tuyết, thái y kê thuốc cho Long Ngạo Thiên đều là dùng thuốc trị thương thượng hạng nhất, sao nàng không lấy một chút để trị thương cho Lục Hải?

Ý đã quyết, Lạc Tuyết lặp tức nhanh chóng hành động, sau khi an bày tốt cho Lục Hải, một lần nữa nàng trở lại bên trong thành Uyển An. Bốn phía Trang Vương phủ toàn bộ đã được tăng cường canh gác, Lạc Tuyết vẫn che mặt như cũ, vận dụng khinh công tuyệt thế đi vào trong Trang Vương phủ. Nhìn thấy bọn nha hoàn đang đi ra ra vào vào cùng một hướng, Lạc Tuyết liền biết Long Ngạo Thiên đang ở mai viện.

Lạc Tuyết xuất hiện ở mai viện, lập tức dẫn tới một cuộc chấn động.

Bởi vì chuyện Long Ngạo Thiên bị thương cả đêm đã được bẩm báo cho Hoàng Đế Đại Kim Long Ngự Thiên, mà tình cảm của Long Ngự Thiên và Long Ngạo Thiên như tay với chân. Cho nên sau khi hắn biết được thì lặp tức dẫn theo thái y tốt nhất trong cung gấp rút chạy tới Trang Vương phủ, Long Ngự Thiên thầm hận mình đã quá thất sách, để cho mọi chuyện vượt ra khỏi kế hoạch của hắn!

Ngự lâm quân đã vây quanh Lạc Tuyết cực kỳ chặt chẽ, Lạc Tuyết cũng không giận, nhìn thế trận này xem ra Hoàng Đế đang ở bên trong. Vì vậy Lạc Tuyết yên lặng đứng ở trong sân mà theo dõi biến hóa. Nguyên tắc của nàng chính là: địch không động, ta không động; nếu địch động, ta phải nhanh hơn!

Long Ngự Thiên đang ở trong thư phòng canh giữ Long Ngạo Thiên, nhìn bọn thái y cho trị thương Long Ngạo Thiên, chợt có thái giám vội vã đi vào bẩm báo: "Hoàng Thượng, công tử cụt tay đó lại tới!"

"Hả? Hắn lại tới làm gì? Thật là đang khi dễ ta, Đại Kim không có người nào có thể chống lại hắn sao?" Lần này Long Ngự Thiên nổi giận thật sự, chuyện khác hắn đều không so đo, cũng để mặc cho Vân Hận Thiên này tìm đến Thượng Quang gia mà gây phiền phức, nhưng hôm nay hắn lại đả thương Hoàng Đệ, lần này hắn thật sự nổi giận rồi!

Vì vậy, Long Ngự Thiên mặt lạnh xuất hiện trong viện."Vân Hận Thiên! Ngươi dám cả gan đả thương Hoàng Đệ của Trẫm. Trẫm không thể tha thứ cho ngươi được nữa?"

Lạc Tuyết híp mắt lại, nhàn nhạt hỏi "Xin hỏi Hoàng Thượng, vết thương đó có thể làm cho Trang Vương gia chết sao?"

"Thế nào, ngươi hối hận khi không giết đệ ấy à?" Long Ngự Thiên lấy khí thế bức người đi về phía Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết ngớ ngẩn, lộ vẻ bi thương cười nói: "Hối hận? Hoàng Thượng không có hỏi Hoàng Đệ của ngươi sao? Hắn có hối hận không khi chịu một kiếm của ta là vì ái phi của hắn?"

"Trẫm mặc kệ giữa ngươi và Hoàng Đệ có nguyên nhân gì, nhưng ngươi đả thương hắn thì là sự thật! Trẫm muốn hỏi tội ngươi!" Hai tay của Long Ngự Thiên nắm thật chặt, hận không thể lập tức giam giữ Vân Hận Thiên, nhưng hắn phải nghĩ kế sách khác, nếu không thì hắn sẽ tiền mất tật mang!

Mắt phượng của Lạc Tuyết híp lại, lòng có chút run rẩy, nàng chưa bao giờ nghĩ tới kiếm của nàng sẽ thật sự mà đâm vào lồng ngực của hắn, cứ tưởng rằng hắn ai náy vì chuyện hắn bạc tình với mình mà chấp nhận một kiếm đó, nhưng không nghĩ rằng hắn lại vì bảo vệ chánh phi của hắn, bảo vệ nữ nhân đã tổn thương nàng sâu vô cùng. Mà đồng ý chịu một kiếm này!

Lạc Tuyết nở nụ cười tự giễu, nụ cười này hàm chứa sự châm chọc vô hạn, "Đau qua một lần thì sau đó sẽ không đau đớn nữa. Lạc Tuyết chỉ có thể trở nên vô tình, mới có thể bảo vệ tốt chính mình." Lạc Tuyết âm thầm đáp trả, trên đời này nàng là nữ nhân kiên cường nhất, đúng không?

Hít sâu một hơi, nàng chống lại con ngươi thâm thúy của Long Ngự Thiên, Lạc Tuyết nói: "Lần thứ hai Vân Hận Thiên tới đây là cầu xin một ít thuốc, xin Hoàng Thượng ban cho! Nếu Hoàng Thượng nhất định trị tội Vân Hận Thiên, thì Vân Hận Thiên chỉ có thể nói, tạm thời không được! Vân Hận Thiên còn có đại sự chưa xong, hơn nữa Hoàng Thượng bắt ta, thì cũng không có lợi gì cho Đại Kim!"

"Hả? Giọng điệu vẫn còn lớn đấy! Nếu như không có chỗ gì tốt, vậy sẽ có chỗ gì xấu?" Long Ngự Thiên không ngu ngốc, chỉ một cái ám hiệu thì đã nghe ra trong lời nói của đối phương có ý gì, vì vậy hắn mới hỏi lại.

"Hoàng Thượng, xin kiếm một chỗ để nói chuyện." Lạc Tuyết nhíu mày lại nói, nhìn chung quanh một chút, ở nơi này có quá nhiều người.

"Được." Long Ngự Thiên không suy nghĩ thêm. Lặp tức đi vào nơi Long Ngạo Thiên đang nằm. Sau khi đi vào hắn sai đi tất cả mọi người lui ra, vặn cơ quan đã được che giấu ở đầu giường, ngay lặp tức phía sau một bức cổ họa ở trên tường liền xuất hiện một mật thất.

Lạc Tuyết kinh hãi, ở đây lại có mật thất sao? Trước kia mặc dù nàng ở tại "Hà Tháng Trai", nhưng cũng thường xuyên đến thư phòng của Long Ngạo Thiên, thế nhưng lại không có phát hiện ra nơi này?

Long Ngự Thiên nhìn thấy Lạc Tuyết kinh ngạc, liền nói: "Vào đi." Lạc Tuyết lặp tức đi theo vào trong mật thất.

"Hoàng Thượng cứ như vậy mà tin tưởng Vân Hận Thiên? Không sợ Vân Hận Thiên có lòng bất chính đối với Hoàng Thượng sao?" Lạc Tuyết cười hỏi.

"A, điểm này thì trẫm rất tự tin, bởi vì ngươi sẽ không! Nếu như ngươi có tà niệm gì với trẫm, thì vừa rồi ở bên ngoài, ngươi cũng đã động thủ rồi, phải không?" Con ngươi đen nhánh của Long Ngự Thiên lóe lên một tia sáng, chăm chú nhìn ánh mắt của Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết thở dài nói: "Hoàng Thượng không hổ là nhất quốc chi quân, có năng lực thống trị thiên hạ, Vân Hận Thiên khâm phục! Nhưng mà hiện tại Vân Hận Thiên không có thời gian dư thừa để nói rõ với Hoàng Thượng, nhưng Vân Hận Thiên hứa với Hoàng Thượng, ngày sau nhưng nếu Đại Kim ta có nguy nan gì, thì Vân Hận Thiên nhất định sẽ vì Hoàng Thượng mà góp một phần sức lực. Nhưng đổi lại, về sau Hoàng Thượng không cần hỏi tới bất luận chuyện gì của Vân Hận Thiên và Thượng Quan gia hoặc là Trang Vương phủ. Vân Hận Thiên sẽ không vì lợi mà quên nghĩa, chuyện của quốc gia làm trọng! Hoàng Thượng có thể tin những lời này của Vân Hận Thiên không?"

Lạc Tuyết nói này lời này đều là suy đi nghĩ lại thật kỹ rồi mới sau mới quyết định nói, thật ra thì ngay từ lúc Thái Tử Nam Chiếu muốn lôi kéo nàng thì nàng cũng đã quyết định rồi, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn Nam Chiếu dùng gót sắt mà tường bước đi vào Đại Kim. Vì tổ tiên của Vân gia, cũng là ngàn vạn dân chúng của Đại Kim, bây giờ nói ra chuyện này, chẳng qua là chỉ muốn thuận tiện lợi dụng chuyện này để thoát khỏi sự truy cứu của vương pháp mà thôi.

"Ha ha, cuộc mua bán này của Vân công tử làm thật tốt, Trẫm tin ngươi! Cho nên thành giao! Nhưng trẫm cũng có một điều kiện, đó chính là Trang Thân Vương là trụ cột nước nhà của Đại Kim ta, Vân công tử không được tiếp tục làm tổn thương đệ ấy nữa, như công tử nói, nếu ngày khác Đại Kim gặp nguy nan, trẫm còn phải cần Trang Thân Vương vì nước ra sức !" Long Ngự Thiên suy nghĩ sâu xa sau, mang theo tiếng cười nói.

Mượn sức của Vân Hận Thiên, không chỉ có thể chống đỡ được mười vạn quân sĩ, hơn nữa còn có thể làm cho Phong gia tận tâm tận lực cho hắn, cũng có thể khiến cho bang hội lục lâm hắc đạo ở Tây Nam quy thuận triều đình, đối với việc ngày sau diệt trừ Thượng Quan gia và đối kháng với Nam Chiếu cũng gia tăng thêm một phần sức lực, cho nên, Long Ngự Thiên đồng ý!

Mà Lạc Tuyết cũng âm thầm suy nghĩ, Hoàng Đế này đúng thật là anh minh đến nhà, lại có thể lấy lý do này để bảo vệ Long Ngạo Thiên, ép nàng không đồng ý cũng không được, nhưng Lạc Tuyết lại càng không cam lòng, vì vậy liền nói: "Hoàng Thượng, đó là chuyện riêng của Vân Hận Thiên. Vân Hận Thiên không hứa là sẽ không đả thương hắn, nhưng Vân Hận Thiên có thể bảo đảm sẽ giữa lại mạng cho Trang Thân Vương, như thế nào?"

"Ha ha ha, Trẫm cũng đã nhìn ra, ngươi căn bản không hề muốn mạng của đệ ấy, chuyện tối nay, có phải là Hoàng Đệ bức ngươi hay không? Thôi thôi, Trẫm theo ý ngươi, dù sao Hoàng Đệ cũng thỉnh cầu trẫm không nên truy cứu ngươi, Trẫm cần gì kiên trì gì nữa?" Long Ngự Thiên cười to nói.

Cái gì? Hoàng Thượng nói này lời nói là có ý gì? Là Long Ngạo Thiên thỉnh cầu hay sao? Lạc Tuyết có chút mờ mịt, nhưng mà giờ phút này nàng đã không có thời gian để đón tâm tư của Long Ngạo Thiên, nàng còn có chuyện gấp hơn phải làm, đó chính là Lục Hải vẫn còn chờ ở ngôi miếu hoang đổ nát ở ngoài thành!

Vì vậy nàng liền nói: "Hoàng Thượng, xin cho ta một chút thuốc trị thương thượng hạng, Vân Hận Thiên muốn đi cứu một người."

"Được." Hai người ra khỏi mật thất, đi tới trong viện, "Người đâu, mang thuốc lại đây!" Long Ngự Thiên dứt khoát phân phó thủ hạ, Lạc Tuyết nhận thuốc, thành khẩn nói: "Hoàng Thượng, Vân Hận Thiên tin tưởng Hoàng Thượng sẽ lấy việc sống chết của muôn dân thiên hạ ra làm, lấy dân làm trời! Cáo từ!" Nói xong nàng lặp tức phi thân biến mất khỏi Trang Vương phủ.

Long Ngự Thiên nhìn về hướng Lạc Tuyết rời đi, nở một nụ cười tà ác, ngày sau, thời gian vẫn còn dài!

Lạc Tuyết trở lại ngôi miếu đổ nát, rửa sạch miệng vết thương cho Lục Hải, bôi thuốc, cuối cùng truyền một chút chân khí. Một khắc sau, Lục Hải mới tỉnh lại, vô cùng cảm kích mà bái lạy Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết cười nhìn nam tử thật thà này, "Lục Hải, ngươi không cần phải cám ơn ta. Là ta hại ngươi phải chịu một kiếm đó, bây giờ chữa trị cho ngươi, cũng là chuyện phải làm."

Lục Hải ngớ ngẩn, hắn chưa từng thấy qua Vân Hận Thiên cười như vậy, rất tinh khiết, rất trong suốt, làm cho hắn không khỏi đỏ mặt, lời nói có chút không mạch lạc: "Vân công tử, nếu như người có thể thường cười như vậy, thì thật. . . . . . Tốt."

"Thật sao?" Lạc Tuyết cười yếu ớt, ánh mắt có chút mê ly mà nói, "Cười tùy tâm sinh, trong lòng không cười, sao có thể cười được? Giả sử miễn cưỡng cười, so với khóc sẽ càng khó coi hơn, chi bằng đừng cười."

"Vân công tử, Lục Hải không có hoàn thành cam kết, thật xin lỗi công tử, còn suýt nữa làm liên lụy tới công tử, đáng chết vạn lần. Lục Hải nguyện một lần nữa xông Trang Vương phủ. . . . . ." Lục Hải nghe Lạc Tuyết nói như vậy, trực giác cho là Vân Hận Thiên và Trang Thân Vương phi nhất định là có thù oán gì, mà mình lại không giúp hắn báo thù, vì vậy trong lòng hắn cảm thấy khổ sở, cho nên mới vội vàng nói như vậy, cũng là vì muốn đền bù. Nhưng do hắn quá kích động nên động tới vết thương, làm cho hắn kêu lên một tiếng.

Lạc Tuyết vội vàng cắt đứt lời nói của Lục Hải: "Lục huynh đài không nên kích động, ngươi không cần phải đi nữa, dự vào sức lực của một người thì không có cách nào đến gần Trang Thân Vương phi. Ngươi đã cố hết sức rồi, Vân mỗ không làm khó nữa ngươi, tối nay chúng ta tạm thời ở lại trong miếu này, ngày mai huynh đài có thể đi được rồi, về sau ngươi và Vân Hận Thiên ta không dính dáng gì nhau!"

"Vân công tử, đại nhân đại nghĩa làm cho Lục Hải vô cùng phục! Ngày khác nếu có cần Lục Hải ra sức, Lục Hải nhất định sẽ không từ chối! Công tử chỉ cần phái người đến Nam Lục gia trang ở thành U Châu là có thể tìm thấy ta!" Lục Hải trên mặt khâm phục, đôi tay ôm quyền nói. Hắn vừa khâm phục Vân Hận Thiên có võ công nhập thần biến hóa, lại cảm ơn Vân Hận Thiên không có đem hắn ra làm một con cờ, còn ra sức cứu mạng cho hắn.

Lạc Tuyết gật đầu một cái, hai người không nói thêm gì nữa, mỗi người tự mình đi vào một góc mà nghỉ ngơi.

Hôm sau, Lạc Tuyết thoa thuốc cho Lục Hải một lần nữa, xác định vết thương không có gì đáng ngại, rồi mới mướn một chiếc xe ngựa, tự mình đưa Lục Hải lên xe. Trước khi Lục Hải đi, thì dáng vẻ trở nên ấp a ấp úng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chọc cho Lạc Tuyết cười: "Lục Hải, ngươi có lời gì muốn nói sao?"

"Vân công tử, Lục Hải mạo muội hỏi một câu, lấy võ công của công tử, muốn sang bằng cả Trang Vương phủ rất dễ dàng, huống chi là chỉ muốn đâm bị thương một Trang Thân Vương phi? Cho nên cần gì phải. . . . . . Cần gì phải phiền toái như vậy?" Lục Hải nói xong lời cuối cùng, thì lại tiếp tục ấp úng.

Lạc Tuyết không nói tiếng nào, xoay người lại, hồi lâu mới nói: "Cũng có rất nhiều người hỏi Vân mỗ như vậy, ngươi cũng không cần phải khẩn trương như thế, Vân mỗ tự biết mình đang làm gì. Lục huynh đài nên lên đường đi!"

"Được. Vân công tử bảo trọng!" Lục Hải ngượng ngùng cười, ôm quyền tạm biệt.

Lạc Tuyết đứng tại chỗ buồn phiền một lúc lâu, sau đó mới quay người lại đi vào trong thành Uyển An, con ngựa trắng của nàng vẫn còn ở khách điếm!

Sau khi lấy ngựa, thì Lạc Tuyết tính toán muốn nhanh chóng trở về thành Cảnh Châu.

Lúc sắp đi ra khỏi cửa thành, thì đột nhiên ánh mắt của Lạc Tuyết nhìn theo đám người đang ra vào thành, ở lối vào có hai bóng dáng rất quen thuộc! Mặc dù là họ đội nón, không thấy rõ mặt, nhưng một trong hai người đó lại lộ ra hàn khí trên người làm cho Lạc Tuyết cảm giác giống như đã từng quen biết!

Lạc Tuyết lặng lẽ trở về, ẩn ở bên trong quán xiếc ảo thuật, nhìn về phía hai người vừa rồi đã đi vào thành.

Hai người đó đi vào một nhà dân thường, sau đó thì cửa chính liền đóng chặt lại, Lạc Tuyết theo dõi mà trong lòng đều trở nên căng thẳng, trực giác cho nàng biết là hai người này nhất định không hề đơn giản, có thể là lòng hiếu kỳ nổi lên, Lạc Tuyết lặp tức quyết định trước tiên không trở về thành Cảnh Châu, nàng muốn biết rõ chuyện này hơn.

Lạc Tuyết chờ ở nhà dân bên cạnh, nhưng suốt cả một ngày, hai người đó lại không ra ngoài. Nàng không cam lòng, đột nhiên có một ý nghĩ dân lên, nàng muốn trèo tường xem một chút, thế là chờ đến lúc đêm thanh tĩnh, nàng lại một lần nữa che mặt, đi vào trạch viện.

Đây là một toàn viện rất lớn, nhưng hình như không có ai, rất yên tĩnh. Lạc Tuyết lần lượt tìm một lần, không có thu hoạch gì, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Đúng là gặp quỷ! Rõ ràng là nàng nhìn thấy họ đi vào, làm sao lại không thấy đây? Lạc Tuyết thầm tính, chẳng lẽ nơi này cũng có mật thất? Hai người kia đã vào mật thất rồi sao?

Đang suy nghĩ, đột nhiên có một tiếng "Vèo", một muỗi tên bắn về phía Lạc Tuyết. Làm cho nàng cả kinh, vội tránh mũi tên kia, nhưng ngay sau đó, thì có vô số ám khi bay về phía nàng, Lạc Tuyết ổn định lại tinh thần, dùng tay áo ngăn cản, phi thân lên trời, dùng ống tay áo phất đóng ám khí đó trở về phía đã bắn ra, đối phương không ngờ nàng sẽ làm như vậy, chỉ nghe thấy có một tiếng rên lên, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.

Lạc Tuyết ở trong bóng tối xem xét kỹ lưỡng, nhìn vào người đang che mặt, hắn mặc quần áo màu trắng có đôi mắt sắc bén như một con chim ưng đang núp trong bóng tối!

Lạc Tuyết đợi một lúc, không thấy ai xuất hiện, liền lớn tiếng nói: "Xin các hạ ra đây gặp một lần!"

Chủ nhân của đôi mắt đó, sau khi nghe được giọng của nàng thì cười thầm, từ phía sau tấm bình phong đi ra.

Lạc Tuyết nhìn kỹ, bởi vì trời tối nên nàng không thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác không ổn, quả nhiên người trước mặt đã đốt đèn dầu lên, đôi môi lạnh lùng khẽ cong lên: "Vân công tử!"

Là Thái Tử Nam Chiếu Yến Băng Hàn! Ánh mắt Lạc Tuyết lạnh lùng khẽ cong lên, "Là ngươi!"

"Ha ha, Vân công tử, không ngờ chúng ta nhanh như đã gặp lại!" Trên mặt Yến Băng Hàn không nhìn ra là đang mừng hay là đang giận, "Công tử vừa tới, thì ngay lặp tức đả thương thủ hạ của ta, lễ này thật đúng là vô cùng đáng giá!"

"Điện hạ nói đùa, Điện hạ tặng cho Vân mỗ nhiều quà như vậy. Vân mỗ lại chỉ đáp trả một chút nho nhỏ thôi, vẫn còn chữa tính là trả lễ nhé!" Lạc Tuyết trả lời hắn bằng một giọng điệu mỉa mai.

"Tính tình của Vân công tử vẫn lạnh lùng như vậy, miệng vẫn. . . . . . Còn lợi hại như vậy!" Yến Bàng Hàn bật cười nói, hắn cũng không nói được là tại sao trên người của Vân Hận Thiên luôn có một cảm giác khó hiểu mà hấp dẫn hắn, khiến cho hắn nói ra tính tình hiện tại. Bây giờ hắn cũng bắt đầu cảm thấy run run.

"Khác thì không nói, Vân mỗ chỉ muốn biết là tại sao Thái Tử lại lẻn vào Kinh Thành Đại Kim? Hừ! Chẳng lẽ là tới đây để thăm dò quân tình hay sao?" Lạc Tuyết hỏi thẳng.

Yến Băng Hàn nghe vậy, thì ngay lặp tức ánh mắt trở nên trầm lại, âm thanh cũng lạnh theo: "Ngươi thật sự muốn đối địch với ta sao?"

"Đối địch? Ha ha, chưa nghĩ tới! Vân mỗ chỉ muốn bảo vệ quốc gia của mình mà thôi, Thái Tử nếu an phận thủ thường, thì ta và ngươi sẽ không phải là kẻ địch!" con ngươi trong suốt của Lạc Tuyết tràn đầy kiên định.

Yến Băng Hàn nắm chặt kiếm trong tay, híp mắt, giọng càng thêm lạnh lùng: "Tối nay Vân công tử đã phát hiện chuyện ta vào Thành Uyển An, ngươi sẽ mật báo với Hoàng Đế của ngươi sao?"

Lạc Tuyết hiểu, đây là lần cuối cùng Yến Băng Hàn thử dò xét, nếu nàng đáp đúng, thì hắn chắc chắn sẽ liều mạng mà giết nàng diệt khẩu; nếu nàng đáp không phải, rồi lại tìm không ra lý do. A, nhưng mà muốn giết nàng, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy, mà nàng, cũng có dư khả năng để giết hắn!

Lạc Tuyết suy nghĩ thật nhanh, nhưng bây giờ nàng không muốn đi nói cho Long Ngự Thiên, như phải làm thế nào mới có thể lợi dụng Yến Băng Hàn. Bởi vì nghe Lê Sinh nói, phụ thân của Thượng Quan Vũ Điệp là Thượng Quan Lôi sẽ là tai họa cho Đại Kim, nếu Thượng Quan Lôi thật sự có âm mưu tạo phản, có lẽ cần phải dựa vào Yến Băng Hàn.

Nghĩ đến chỗ này, Lạc Tuyết liền nói: "Sẽ không! Nhưng mà Vân mỗ cũng sẽ không cho phép Điện hạ gây bất lợi đối với Đại Kim của ta!"

Hết chương 63.